Lý Ngang nhìn tin nhắn trong di động, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đọc kĩ càng tin nhắn Lôi Khế Nhĩ.
<Em mới vừa ăn bánh mì ở 1 quán ăn nổi tiếng gần nhà bằng hữu, rất thơm ngon a>
Đây là tin nhắn gửi lúc hơn mười giờ sáng, lúc y nghỉ trưa mới thấy, nhịn xuống phẫn nộ sắp bùng nổ, trả lời tin nhắn.
<Về nhà chưa?>
Yhiện tại không có biện pháp gọi điện thoại cho Lôi Khế Nhĩ, y biết mình nhất định sẽ không khống chế được mà mắng cậu, ybiết tính tình của mình không tốt, cũng hiểu được nếu y mắng, Lôi Khế Nhĩ sẽ có ác cảm với y. Lúc Lôi Khế Nhĩ có ác cảm với y, đặc biệt im lặng, không giống với im lặng thường ngày nhẫn nhịn chịu đựng, chính là cảm giác im lặng lạnh lùng. Mà ngay cả khoảng cách địa lý xa xôi, y cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ấy.
<Còn chưa về, cuối tuần mới trở về>Lôi Khế Nhĩ rất nhanh nhắn lại.
<Không thể trở về bây giờ sao?>
Bên kia dừng thật lâu không có nhắn lại, Lý Ngang chờ đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, dàn nhạc công đi qua y vốn muốn hỏi y muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay không, lại bị áp suất thấp của y dọa sợ, sợ tới mức không dám tiếp cận.
Lý Ngang lại nhắn tin qua, <Em chơi vui vẻ là tốt rồi.>
Ở mặt ngoài thỏa hiệp, nhưng trên thực tế y phi thường tức giận. Nhưng nếu không làm như thế, Lôi Khế Nhĩ căn bản sẽ không để ý đến y.
<Được, em sẽ chơi thật vui. Cám ơn>Lôi Khế Nhĩ rất nhanh hồi âm, quả thực tạm dừng vừa rồi là cố ý.
Cảm ơn cái gì! Y căn bản không phải thật lòng!
Lý Ngang hít sâu một hơi, cất di động, vừa vặn gặp chỉ huy Sử Đế Phân, nhiệt tình kéo đi ăn cơm, đồng hành còn có vài nhạc công khác. Nhân cơ hội xây dựng cảm tình lẫn nhau cũng tốt, không khí đoàn thể hòa thuận, mới có thể có diễn xuất hài hòa.
Cho dù tâm tình của y lúc này không tốt, vẫn phải mỉm cười xã giao, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ.
Hết thời gian nghỉ trưa, dàn nhạc tiếp tục luyện tập với cường độ cao, bọn họ hôm nay phải tổng duyệt tất cả các hạng mục, những bài hát của họ được xếp hạng đầu tại các nhà đài ở Pháp. Mulberry St’s bản giao hưởng dân gian số 3, đại chỉ huy đột nhiên linh quang chợt lóe, phải bổ sung thêm bài hát này. Dựa theo cách nói của y, bởi vì bọn họ đang ở Pháp nên những bài hát này không có sẵn.
Lý Ngang thuận theo, thời gian một tháng ở nơi này bọn họ đã luyện tập kĩ rất hài lòng với năng lực của mọi người, dàn nhạc ở đây tốn rất nhiều công sức, người Pháp bản tính lãng mạn, khiến y cảm thấy có chút khó giải quyết. Ví như nam nghệ sĩ đàn vi-ô-lông ngồi bên cạnh y nhìn trộm y vài lần, thậm chí còn bóng gió ra ám hiệu ngầm với y, luôn luôn mời y đi đây đi đó.
Lý Ngang đương nhiên cự tuyệt, cũng trực tiếp hướng đối phương tỏ vẻ không muốn, y không có hứng thú ở nơi tha hương làm tình một đêm hay là tình nhiều đêm, trong lòng y đã có người khác.
Vị nam nghệ sĩ vi-ô-lông kia bày ra dáng vẻ của người Pháp trông rất lãng mạn thể hiện 1 tình cảm sâu đậm. Đối với lối suy nghĩ phóng khoáng của phương Tây thì tình nhân là tình nhân, vợ là vợ, trong quan niệm của bọn họ hai người này là hoàn toàn có thể tách ra, không ảnh hưởng gì.
Đây là cái quan niệm quỷ quái gì! Lý Ngang cảm thấy phẫn nộ, y không có biện pháp lý giải tình cảm lãng mạn sâu đậm như vậy.
Nam nghệ sĩ vi-ô-lông theo đuổi y vài lần không được, cuối cùng hiểu được biết khó mà lui, không tiếp tục dây dưa.
May mắn đối phương coi như chuyên nghiệp, không vì một chút tình cảm hoang đường ấy mà gây ra xích mích ảnh hưởng tới sự phối hợp của dàn nhạc, nhưng đôi khi vô tình chạm phải ánh mắt ai oán của đối phương, sẽ làm y cảm thấy dị thường bực bội. Cùng bực bội khi đối mặt với Lôi Khế Nhĩ hoàn toàn bất đồng, đối với người Pháp này y thật muốn chửi tục, hoặc là đánh một trận, mà đối Lôi Khế Nhĩ y luôn không nề hà, không có cách với cậu.
Buổi tối, Lôi Khế Nhĩ chủ động nhắn tin cho y. Chỉ là như thế, y liền cảm động đến nỗi đem cảm giác không thoải mái lúc trước đều ném ra sau đầu, quên sạch sành sanh.
<Công thành~~~~ thành công ! Vạn tuế!>
Thời điểm nhắn tin là hơn tám giờ tối bên kia, lúc y đọc tin nhắn là hơn mười giờ tối bên này, Lôi Khế Nhĩ còn kèm theo ảnh chụp trong trò chơi, cùng y chia sẻ vui sướng.
Lý Ngang vừa tức lại vừa buồn cười, nhắn lại cho cậu <Cho anh xem ảnh trong trò chơi làm gì, không bằng cho anh xem ảnh chụp cận mặt của em> (ý là ảnh chụp khuôn mặt thật gần )
Đại khái tạm dừng một chút, Lôi Khế Nhĩ thật sự gửi ảnh qua, ảnh chụp phi thường phi thường gần, Lý Ngang chỉ có thể nhìn thấy cái mũi trên mặt cậu, gần đến nỗi ngay cả tiêu cự đều trở nên mơ hồ, Lôi Khế Nhĩ gửi tin nhắn dưới ảnh chụp, <Gần như thế được không?>
<Đừng nháo, anh muốn nhìn em>Lý Ngang thở dài, thật sự là không có cách với cậu.
Qua thật lâu, Lôi Khế Nhĩ nhắn lại, không có ảnh chụp, <Em đi ngủ>
Lý Ngang nhìn cậu cự tuyệt, cảm giác bực bội kia lần thứ hai dâng lên, y không có khả năng buông tha, bấm điện thoại, y thật sự muốn gặp cậu một lần.
_Hết Chương 4_
Chú thích : Những dòng tin nhắn của Lý Ngang và Lôi Khế Nhĩ –sẽ để trong dấu <…..>
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điều Ước Của Dê Con
Chương 4
Chương 4