Lôi Khế Nhĩ nhìn chăm chú hình ảnh anh cậu qua màn hình, bắt đầu âu yếm mơn trớn chính mình, dùng ngón tay xuống thật thấp phía dưới, sau đó tham nhập hậu huyệt, một tay thì vuốt ve tính khí chính mình, một tay thì làm động tác rút ra cắm vào nơi hậu huyệt. Thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mờ mịt.
Lý Ngang nhìn vào màn hình, cảm thấy chính mình cũng có cảm giác, rất muốn hung hăng xâm phạm cậu, y so với Lôi Khế Nhĩ càng biết cách âu yếm thân thể của cậu.
“Lôi Khế Nhĩ, ngoan, không cần phải cắm vào sâu như thế, chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng ở phía ngoài thôi thì em cũng sẽ có cảm giác đấy.” Lý Ngang lên tiếng chỉ đạo, dạy cậu cách thực hiện thoải mái.
Lôi Khế Nhĩ nghe lời thay đổi động tác, tuy rằng đó là ngón tay chính mình, nhưng cậu nghĩ đến Lý Ngang đang nhìn, khiến cậu cơ hồ muốn thét ra tiếng chói tai, cậu chỉ có thể cắn gối đầu (gối nằm), nhịn xuống không muốn phát ra âm thanh.
“Đúng rồi cứ làm như thế, nhẹ nhàng xoa phía ngoài từ từ tiến vào bên trong, em làm thử xem. Không cần lo lắng.”
“Anh hai ơi, anh hai ~~~~”
“Muốn tới sao?”
“Ân!” Lôi Khế Nhĩ gật đầu mạnh, nhìn di động, ánh mắt mê ly. Sau đó, dưới sự hướng dẫn của anh cậu, đạt cực khoái. Lôi Khế Nhĩ nhìn anh cậu, thở hổn hển, cậu tưởng tượng cùng anh cậu hôn môi, nhưng đối mặt chính là gương mặt lạnh như băng.
Lôi Khế Nhĩ, sau khi qua cao trào, ngồi dậy lấy gối ôm chỉnh một tư thế thật thoải mái nằm xuống, đối anh cậu nói, “Anh hai, em ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Lý Ngang tạm dừng hồi lâu, mới phát ra tiếng nói kìm nén, có chút vặn vẹo đáp lại, “Ngủ ngon.”
Lôi Khế Nhĩ không quên cúp điện thoại. Quăng di động qua một bên, xoay người nằm úp sấp ngã vào giường lớn.
Cậu là một người tội lỗi, cậu quyến rũ cám dỗ anh trai của mình.
Cậu rất hạ lưu, sau khi chết cậu chắn chắc sẽ xuống địa ngục.
Lôi Khế Nhĩ đình trệ thời gian, ngẩn người thật lâu. Thẳng đến di động lại lần nữa vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn, Lý Ngang gửi cho cậu một tin.
<Vừa lấy tay giải quyết, nếu không tự xử thì anh sẽ nghẹn chết mất. Hãy nhớ cho anh lần sau không như thế nữa.>
Y nổi quạu không một ngôn từ nào có thể diễn tả.
Còn Lôi Khế Nhĩ trong lòng ấm áp, dù cho cậu là người có tội thì cậu thật sự rất hạnh phúc.
Lôi Khế Nhĩ tâm tư rối loạn suy nghĩ một hồi sau đó ngủ, 80% là cồn tác quái, khiến cậu chống đỡ không được thân thể mê man mà đi vào giấc ngủ thật sâu. Buổi sáng tỉnh lại, mới đem một thân mùi rượu đi tắm rửa thật sạch sẽ. Chuyện tối hôm qua, hồi tưởng lại, Lôi Khế Nhĩ xấu hổ không biết sau này phải đối mặt anh cậu như thế nào, tuy rằng bọn họ bình thường cực kì thân mật, việc gì nên làm đều đã làm, nhưng giống như vậy chủ động lại dâm đãng quyến rũ Lý Ngang, đây vẫn là lần đầu tiên.
Càng đáng sợ là, cậu cư nhiên sau khi say rượu, đối Mông Nã và Ái Đức Mông nói ra tất cả mọi chuyện mà đính lẻ ra cậu không nên nói, cậu đem bí mật của chính mình toàn bộ đều nói ra. Cậu phải đối mặt bọn họ như thế nào, bọn họ có thể hay không xem thường cậu?
Bị say thật là đáng sợ, không thể kiểm soát được chính mình. Lôi Khế Nhĩ được một trận giáo huấn thật thảm, khóc không ra nước mắt, giống như tối hôm qua cậu lại rớt nước mắt.
Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ trăm ngàn lần sau đó xuống lầu, tình cờ gặp Mông Nã và Ái Đức Mông, bọn họ đang chuẩn bị đi dùng cơm trưa, thấy Lôi Khế Nhĩ liền lên tiếng chào. Lôi Khế Nhĩ sửng sốt, thái độ bọn họ cũng bình thường không có gì khác, cậu tạm dừng vài giây, mới phản ứng lại, gật đầu, thuận theo theo bọn họ lên tiếng chào lại.
Lôi Khế Nhĩ len lét phát hiện cổ áo Mông Nã dựng đứng lên một chút che đậy hôn ngân, như ẩn như hiện, bọn họ ai cũng chưa nhắc tới chuyện tối hôm qua, mỗi người đều giữ ý chỉ im lặng ăn cơm trưa thỉnh thoảng tán ngẫu vài câu.
Chuyện tối hôm qua, ai cũng không đề cập tới, hết thảy gió êm sóng lặng, thuyền qua không vết.
Mông Nã cùng Lôi Khế Nhĩ tiễn Ái Đức Mông lên xe bus, Ái Đức Mông ở trước mắt bao nhiêu người hôn tạm biệt Mông Nã, Mông Nã thật muốn đánh hắn mấy quyền nhưng lại không nỡ ra tay.
Sau khi cùng Ái Đức Mông nói lời tạm biệt, bọn họ cũng đón một chuyến xe bus khác, ở trong khách sạn gần sân bay, sáng mai là bay rồi, bọn họ còn có một ngày thời gian có thể hít thở bầu không khí của nước mình trước khi xuất ngoại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điều Ước Của Dê Con
Chương 23
Chương 23