DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 110: Phiên ngoại: Minh đế

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Minh đế gần đây có chút bực mình, bởi vì phi tần của hắn cư nhiên dám cùng ngoại nhân vụng trộm, lại còn sinh ra nghiệt chủng, đây quả thực là vũ nhục vô cùng đối nới nam nhân. Hắn phát thệ nhất định phải bắt được gian phu, xem thử cái tên cả gan chiếm đoạt nữ nhân của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Vì để bắt kẻ này, hắn lặng lẽ hạ một loại dược liệu đặc biệt lên người Lệ phi, chỉ còn chờ gian phu tự chui đầu vào lưới.

Sự tình khởi đầu vô cùng thuận lợi, gian phu không chịu nổi tịch mịch cô đơn rốt cuộc cũng hiện thân, thế nhưng thân thủ tên kia mẫn tiệp không ngờ, cư nhiên có thể đào tẩu trong quá trình vây bắt. Bất quá, chỉ cần trên người hắn còn lưu giữ mùi hương kia thì không thể nào trốn thoát được. Minh đế rất kiên nhẫn ở lại thư phòng chờ kết quả.

Không bao lâu sau, thị vệ quả nhiên mang người bị bắt trở về. Nhưng tên ‘gian phu’ này so với dự đoán của hoàn đế lúc trước có chút bất đồng.

Người nào đó rất thản nhiên, ánh mắt đặc biệt thuần khiết, vẻ mặt ung dung tự tại, cử chỉ hành vi càng là tùy tiện vô cùng. Hơn nữa tên kia lại không hề sợ Minh đế, chẳng những không sợ, ngược lại còn đĩnh đạc bình tĩnh mà tự mình gột rửa hiềm nghi.

“Trẫm vẫn biết Lệ phi ở sau lưng trẫm lén lút qua lại với nam nhân khác. Vì để bắt người này, trẫm đặc biệt ban cho Lệ phi một loại phấn thơm độc nhất vô nhị, bất cứ ai có tiếp xúc thân thể với nàng đều sẽ lây nhiễm. Mà ngươi, trên thân lại có mùi hương y hệt. ” Hắn nói như thế, ánh mắt thế nhưng lại luôn một mực quan sát biến động của đối phương.

“Sai, không phải ta có mùi, mà là bộ y phục này. ” Người nọ đứng lên, bày tỏ rằng y phục này vốn không phải của mình, thậm chí còn vung vẩy vài cái, đai lưng theo đó tuột xuống, làm cho trường sam khoác trên thâm mình gầy gò có vẻ rộng hơn bình thường.

“Ngươi xem, ai lại mặc một thân y phục như thế này mà đi hẹn hò a?” Người kia không hề xấu hổ trước cảnh quần áo thiếu chỉnh tề, mạnh miệng nói.

Minh đế có chút buồn cười, nhưng lại nhịn xuống, trầm mặt một lát, đột nhiên lên tiếng, “Lệ phi có thai. ”

Vốn dĩ muốn tham dò phản ứng của đối phương, ai ngờ được tên kia thế nhưng trả lời bằng một câu hỏi, “Ta có nên chúc mừng hoàng thượng hay không?”

Minh đế không cần nhìn cũng có thể đoán biết được thị vệ cùng thái giám xung quanh lúc này đang có cái biểu hiện gì, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác nghẹn họng. Giờ khắc này, hắn hoàn toàn chắc chắn, người này tuyệt đối không phải ‘gian phu’, có nữ nhân nào lé mắt đến mức coi trọng một kẻ như thế đây?

Minh đế tùy tiện đặt miếng ngọc bội bị bẻ gãy làm đôi xuống mặt bàn, đi tới bên cạnh người nọ, nhìn xuống ra lệnh, “Cởi y phục. ”

Hắn vốn chỉ định làm khó đối phương một chút, nhưng là người này một tia khó xử cũng không thấy, cứ thế mà đem y phục cởi ra. Hơn nữa động tác còn đến là nhanh lẹ gọn gàng!

Minh đế nảy sinh vài phần thích thú, bỗng nhiên ánh mắt quét tới cây mộc trâm trên đầu người kia, trong lòng cân nhắc một chút, vươn tay rút ra, để mặc tóc tai đối phương buông thõng xuống bả vai. Tóc đen trơn mượt đến không ngờ, còn tản mác một mùi hương rất nhẹ, tựa hồ như vị đạo của ánh mặt trời.

Sau khi tra hỏi vài vấn đề, hắn quyết định lưu người kia lại bên cạnh. Hiếm khi gặp được một tên đùa vui như vậy, dù sao cũng không thể tùy tiện đuổi đi.

Một lần lưu lại, liền lưu luôn thành một món nợ phong lưu.

Minh đế không ngờ, ‘Tiểu Bảo’ mà hắn đang lưu lại bên người lại lực sự là một bảo bối. Người nọ mặc dù hành vi cử chỉ tùy tiện nhưng lại không khiến người khác bất mãn, miệng mồm vô tội vạ nhưng vẫn mang cho người ta khoái hoạt không ngừng. Đương nhiên, tính ra thì, thời điểm khiến người phát điên vẫn nhiều hơn một chút.

Không thể phủ nhận, hứng thú của hắn đối với người kia đã vượt ngoài dự tính. Chỉ một đoạn dâm thơ diễm ngữ, người nọ đã khiến thú tính của hắn hừng hực phát ra.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ là đùa giỡn, lại không ngờ sự việc sau đó liền phát triển tới mức khiến hắn thực sự ra quân, mà còn thèm thuồng tiếc nuối, chỉ muốn nuốt hết cả xương lẫn thịt.

Người nọ sau khi xong việc cũng không hề uốn éo dưỡn dẹo hay nhăn nhó ngại ngùng, rất tự nhiên mà chấp nhận quan hệ của bọn họ, giống như bọn họ vốn dĩ là phải ở chung như vậy, thân thiết mà dễ dàng.

Hắn nghĩ, hắn thích thượng tên tiểu tử này thì cứ giữ lại, đó cũng là một chủ ý không tồi.

Nhưng là hoan ái vui vẻ mới được mấy ngày liền gặp phải sự kiện hạ độc. Tên kia cứu hắn một mạng.

Minh đế nhìn người nào đó suy yếu nằm trên long sàng, cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Trước đây biết tin phi tử của mình vụng trộm, hắn cũng chưa có tức giận đến mức như thế này.

Hắn ân cần quan tâm chăm sóc người kia, nhưng cuối cùng chỉ nghe được một câu, ‘Ta đói bụng’.

Chính là như vậy, tựa hồ khắp thiên hạ này không có chuyện gì có thể làm người này sợ hãi thương tâm đi, ngay cả trúng độc cũng là khinh miêu đạm tiếu (*). (*) Khinh miêu đạm tiếu: cười nhạt không có biểu cảm gì.

Sau đó, hắn biết được thể chất người này đặc biệt, kịch độc không thể gây ảnh hưởng tới tính mạng, thế nhưng tự bản thân đối phương lại mệnh yểu không thể sống được bao lâu. Trước thái độ thờ ơ của chính bản thân người nọ, Minh đế không cách nào đoán biết được chân tướng của vấn đề.

Đoạn thời gian cùng chung sống với người kia có lẽ là những ngày tháng vui vẻ thoải mái nhất trong cuộc đời hắn. Ngay khi hắn cho rằng có thể giữ người lại bên mình trọn kiếp, lại không ngờ tên kia thế nhưng lén trộm lệnh bài bỏ trốn, đã thế còn dụ dỗ Quốc sư của hắn đi theo.

Lúc ấy, hắn giận đến không kìm được, thậm chí đã nghĩ tới đủ loại hình phạt nghiêm khắc chờ bắt người về trừng trị.

Nhưng là, cuối cùng, người nào đó thực sự không quay trở về.

Cái tên ‘Vi Tiểu Bảo’ mà người nọ nói, thực ra chỉ là bịa đặt.

Mà chuyện hắn duy nhất chỉ chung tình với Quốc sư, thật ra cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.

Thì ra hắn tên gọi ‘Nhiếp Bất Phàm’, là thôn trưởng Kê Oa thôn, đồng thời cũng là truyền nhân của Đa Bảo Thánh nhân.

Thì ra, hắn không phải chỉ có một nam nhân, hắn là cái tên tiểu hỗn đản không biết giữ lễ tiết.

Hắn được phân một phần kho tàng của Đa Báo Thánh nhân, Minh đế lúc ấy còn tưởng có thể dựa vào cái cớ này mà gặp lại hắn, thế nhưng ai ngờ hắn lại không chút do dự mà vung tay cự tuyệt!Số lượng tài phú khổng lồ như vậy cũng có thể vứt bỏ, hắn thực sự khiến cho người ta cảm thấy vô phương.

Sau đó, Minh đế dùng hết thảy biện pháp, thế nhưng rốt cuộc vẫn là không cách nào mang hắn trở lại bên người. Cái tên này, đến hoàng đế cũng phải phán một câu, “Bội phục!”

Xem ra, đúng là không thể gặp lại hắn nữa rồi.

Minh đế vô cùng uất ức. Quốc gia đại sự bận rộn đến thân tâm mỏi mệt, không ai an ủi vỗ về, không ai chọc cười vui vẻ. Nhân sinh của hắn có thể nói là tịch mịch như tuyết.

Cuối cùng hắn rốt cuộc quyết định, hắn muốn xuất cung!

Tên kia cho rằng cứ lẩn trốn ở Kê Oa thôn thì mọi chuyện liền thuận lợi sao?Uy nghiêm của một hoàng đế như hắn đây không thể cứ để mặc người giày xéo được!

Vì thế, hắn mang theo một đội lớn cấm vệ quân đóng chiếm tại Kê Oa thôn, cũng đồng thời chiếm luôn phòng của Nhiếp thôn trưởng và trọn vẹn thời gian ân ái. Trong thôn không ai dám tranh đoạt với hắn. Ngày ngày chứng kiến đám gà hung thần ác sát trong Kê Oa thôn cùng với nhãn thần sâu thẳm chất chứa vài phần oán khí của mấy người kia, tâm ham hư vinh của hắn dường như thỏa mãn cực kỳ.

“Tiểu Bảo, cùng trẫm hồi cung không?” Minh đế ở trên thân người nọ ôn nhu hỏi.

“Không muốn, hoàng cung không phải chỗ người có thể ở. ”

Minh đế chán nản, “Không phải chỗ cho người ở, vậy trẫm là cái gì?”

“Ngài là thần a!”

Minh đế dùng sức thúc mạnh vài cái, đồng thời lưu lại từng đạo ấn ký của chính mình lên trên da thịt đối phương.

“Ô… Ngươi đã bao lâu không phát tiết rồi!” Nhiếp Bất Phàm tức giận.

“Từ khi ngươi bỏ đi, trẫm liền thanh tâm quả dục. ” Minh đế ủy khuất nói.

“Có quỷ mới tin ngươi!” Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nói, “Ngươi thực ra không lên nổi nữa từ lâu rồi đi?”

Minh đế giận đến nghiến răng nghiến lợi, nâng cao chân hắn mạnh mẽ tiến vào, “Cho ngươi xem thử trẫm có lên được hay là không?”

“A… Được, được, ngươi!Đừng…”

Trút giận xong, Minh đế lại dựa sát vào người Nhiếp Bất Phàm, nói, “Tiểu Bảo, sinh hài tử cho trẫm đi. ”

Nhiếp Bất Phàm mềm nhũn nằm úp sấp trên giường, than thở, “Ngươi có khả năng này, ta liền sinh cho ngươi. ”

“Ngươi là đang nghi ngờ năng lực của trẫm?” Minh đế nguy hiểm nheo mắt nhìn hắn.

“Sao có thể?” Nhiếp Bất Phàm xán lạn cười, “Ta là nghi ngờ năng lực của chính mình mà thôi. ”

“Hừ. ” Minh đế khều nhẹ cái cằm đối phương, “Đừng giỡn với trẫm. ”

Dục vọng của hắn còn chưa rút ra khỏi cơ thể người kia đã lại có dấu hiệu khôi phục.

Nhiếp Bất Phàm thấy vậy lập tức vùi đầu xuống gối, ra vẻ nói, “Ta ngủ. ”

“Ân, ngươi ngủ đi, trẫm tự mình làm là được rồi. ”

“… Cầm thú!”

Minh đế ở lại Kê Oa thôn một tháng, mãi cho đến khi xác nhận người nào đó đã mang thai mới dây dưa luyến tiếc mà rời đi.

Hắn nghĩ, nếu người kia sinh cho hắn một tiểu nam hài, hắn sẽ lập đứa trẻ này làm Thái tử…. Cũng giống như những hoàng tử khác của hắn, đứa bé kia sẽ khả ái đến nhường nào?

Hắn có chút nôn nóng, cơ hồ không chờ đợi nổi.

Tiểu Bảo, trẫm rất coi trọng ngươi!

Lời tác giả: Viết nhiều phiên ngoại như vậy mới biết Nhiếp trưởng thôn thực sự là rụng rơi hết lễ tiết rồi, chúng công của hắn nếu mà cứ viết đủ cả lượt, tay ta hẳn là mềm nhũn!

–Mi: Thực sự là rụng rơi hết cả lễ tiết rồi TT^TT Nhưng là tại sao không có viết rõ về con của Trương Tam * cắn khăn *

Đọc truyện chữ Full