Thiên Nguyệt Thần hôn ôn nhu, cho dù khát vọng thị huyết cùng dục vọng thân thể muốn đánh sâu vào lý trí của hắn, nhưng thời điểm hắn hôn Thiên Nguyệt Triệt vẫn cẩn cẩn dực dực.
Rất sợ đả thương hài tử trong ngực, đó là hài tử duy nhất hắn quan tâm.
Hôn thật sự rất dễ dàng làm cho người ta động tình, Thiên Nguyệt Triệt tự nhận trước kia tính tình của hắn cực lạnh, nếu như không phải là Thiên Nguyệt Thần khiến hắn có hứng thú, xuất hiện ý niệm trong đầu, cả đời này hắn sẽ không động tình.
Thiên Nguyệt Thần hôn quyến rũ Thiên Nguyệt Triệt nổi lên cảm giác chưa bao giờ có, không phải là trên sinh lý, dù sao một hài tử năm tuổi có thể có cảm giác gì. Mà là trên tâm lý.
Phảng phất ngực có một ngọn lửa bồi hồi, thậm chí có ý nghĩ thị huyết.
Đầu lưỡi uớt át rời đi cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm, sợi tơ bạc từ bên môi Thiên Nguyệt Triệt chảy xuống, giống như là Tinh Linh vương mưa nơi phàm trần lộ ra vẻ yêu mị.
Nhìn lại trên người nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt phải cảm thán Thiên Nguyệt Thần thật sự rất tuấn mỹ, mắt phượng vốn bén nhọn đã bị tình cảm thật sâu thay thế, tóc mai vương trên sống mũi mày kiếm anh tuấn, môi mỏng khêu gợi theo hầu kết di động mà khẽ mở ra.
Nam nhân này có thể nói phong hoa tuyệt đại cũng không quá đáng.
Ân…
Một cỗ đau đớn rất nhỏ từ trên cổ của hắn truyền đến, chờ Thiên Nguyệt Triệt ý thức được là vật gì, mục mâu thủy linh đột nhiên trợn to.
Máu hoàng nhi nhất định rất ngon miệng.
Triệt nhi sợ sao?
Không sợ là tốt rồi.
Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên rõ ràng nguyên lai là tự mình nghĩ phức tạp, nhưng là…
Quỷ hút máu, ba chữ thổi qua đại não Thiên Nguyệt Triệt, nguyên lai quỷ hút máu hắn vẫn muốn nghiên cứu ở bên cạnh mình.
Nhưng nghe nói thời điểm quỷ hút máu hút xong máu sẽ đặc biệt nổi lên dục vọng mạnh mẽ, còn đang nghĩ trên người phụ hoàng có một nơi duy nhất có thể được gọi là nóng.
Chân có chút toan tính thú vị di động tới, da non nớt xẹt qua khố hạ của nam nhân.
Ân…
Nam nhân nhướng mày, tiểu đông tây đang đùa với lửa sao.
Hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt xem thường sự chịu đựng của Thiên Nguyệt Thần, từ khi Thiên Nguyệt Triệt động dưới khố hạ của hắn, vật giữa khố hạ nam nhân lại một lần nữa ma sát đứng lên.
“Triệt nhi.” Thanh âm khàn khàn đột nhiên truyền ra, răng cửa của Thiên Nguyệt Thần từ trên cổ Thiên Nguyệt Triệt rút ra, chất lỏng huyết hồng đẹp đẽ vẫn còn đọng trên môi của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt lè lưỡi liếm liếm bờ môi của mình, là máu, hắn cũng rất muốn hút.
“Phụ hoàng… .” Hô hấp bắt đầu dồn dập, mục mâu kim sắc bắt đầu từ từ biến sắc: “Khát quá… .” Thanh âm non nớt kháng nghị.
Thiên Nguyệt Thần khiếp sợ nhìn Thiên Nguyệt Triệt không ngừng biến ảo con ngươi, tử sắc, là thâm tử sắc.
“Phụ hoàng… .” Ánh mắt khát vọng nhìn nam nhân ở trước mắt, răng mèo trắng noãn bắt đầu biến hình, đầy, thật dài.
Máu…
Giờ khắc này Thiên Nguyệt Triệt chỉ muốn uống máu.
Vung tay nhỏ bé vòng ở cổ nam nhân, chu cái miệng nhỏ, hướng về phía bả vai nam nhân cắn xuống.
Đau…
Thiên Nguyệt Thần cắn răng không có kêu đi ra, đây là lần đầu tiên Triệt nhi biến thân, lực đạo hút máu căn bản không biết điều khiển thế nào.
Mùi máu dọc theo cổ họng chảy vào trong thân thể của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được một tia mỹ vị ngọt ngào, mùi vị rất mới mẻ, không hề buồn nôn. Có lẽ là thiên tính làm pháp y, đối với máu sẽ không tránh né giống như người bình thường.
Chờ một chút… Ngon… ?
Đây là?
Lý trí nhanh chóng thanh tỉnh, hắn… Hắn… Thiên Nguyệt Triệt không thể nào tin nổi mình cư nhiên cắn bả vai phụ hoàng hút máu.
Môi kể cả răng cửa đều có chút run rẩy từ trên vai Thiên Nguyệt Thần rời đi, tay nhỏ bé trắng noãn đang nắm tóc Thiên Nguyệt Thần: “Phụ… Phụ hoàng… Ta… ?”
Ta chẳng lẽ cũng là quỷ hút máu?
Mục mâu tử sắc không phải là sợ, mà là kích động, trời ạ, hắn không thể tin được, cư nhiên mình cũng là loài đã tuyệt chủng, kỳ tích.
Nhìn tiểu đông tây hưng phấn hai mắt sáng lên, chuyện Thiên Nguyệt Thần lo lắng nhất đã tới, hắn không sợ tiểu đông tây biết thân phận của hắn, chỉ sợ tiểu đông tây quá mức hưng phấn.
“Ngươi là con ta, sẽ thừa kế đặc thù của ta, này rất bình thường.” Sờ sờ gương mặt thần thái phi dương, ý bảo tiểu đông tây tiết chế một chút.
Thiên Nguyệt Triệt cố thu liễm một chút, nhưng nhìn thấy dấu răng trên bả vai Thiên Nguyệt Thần, cùng với hai lỗ nhỏ đã cắn vào trong thịt, trong lòng cảm thấy đau quá.
“Phụ hoàng, có phải rất đau hay không?”
“Đứa ngốc, không phải phụ hoàng cũng mới vừa cắn ngươi, có cảm thấy đau?” Thiên Nguyệt Thần an ủi bảo bối của mình.
Cái đầu nho nhỏ lắc lắc: “Không đau, nhưng phụ hoàng cắn nhiều người, tương đối có kinh nghiệm, ta lần đầu tiên khẳng định cắn ngươi bị thương.”
Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần có chút co giật, tại sao hắn lại xem chuyện này không phải cùng một việc như vậy.
Tay nhỏ bé lôi kéo y phục Thiên Nguyệt Thần, theo sau chỉ chỉ phía dưới: “Phụ hoàng phía trên giải quyết, phía dưới làm sao bây giờ?”
Nét mặt đùa giỡn có chút ác ma.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn căn nguyên lửa nóng: “Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?” Thanh âm tinh khiết làm Thiên Nguyệt Thần một khắc có chút mong đợi.
“Ngươi được không?”
“Thử một chút chẳng phải sẽ biết .” Đối với mỗi một chỗ trên người Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt cũng thích, cũng vui vẻ nghiên cứu.
Nhíu mày, nhìn gương mặt non nớt vừa nói lời nói liêu nhân như thế, nói thật Thiên Nguyệt Thần thật sự rất động tâm.
Ôm tiểu đông tây lên, để cho hắn ngồi ở trên người của mình, cũng may chăn lông phía dưới khá lớn.
“Phụ hoàng, ta bắt đầu nha.”
Tuy là nhắc nhở như vậy, song tay nhỏ bé đã sờ lên, Thiên Nguyệt Triệt chảy chảy nước miếng, không thể không nói da của người nam nhân này thật sự rất tốt. (oạch…Triệt nhi thơ ngây của ta đi đâu rồi.. sắc quỷ )
Cái gọi là bóng loáng như tuyết đại khái chính là như vậy đi, vuốt lồng ngực, tay nhỏ bé từ từ đi xuống phía dưới.
“Triệt nhi… .” Thanh âm khàn khàn của đế vương ở trong các không ngừng truyền ra, bên ngoài thị vệ cầm trong bảo kiếm tập trung lực chú ý.
Hôm nay nếu lại bị quấy rầy cũng không phải là rơi đầu đơn giản như vậy.
Chẳng qua là mặc dù người thị vệ ở chỗ này, tâm cũng đã xa, bên trong đế vương gợi cảm, tiếng kêu thâm tình, kêu lên danh tự của tiểu điện hạ.
Cho dù nhìn không rõ tình huống cũng có thể tưởng tượng hình ảnh bên trong, nghĩ tiểu điện hạ chỉ là hài tử năm tuổi, bọn thị vệ không khỏi đều đỏ mặt.
Thân ảnh mập đô đô của Nặc Kiệt không ngừng đi tới đi lui, trong lòng đang suy nghĩ có nên đi truyền y sư, tiểu điện hạ không biết có bị đả thương hay không?
“Phụ hoàng, như vậy được?” Tay nhỏ bé vuốt cái đứng thẳng kia, vùi đầu hướng về phía giữa hai chân nam nhân, lè lưỡi tò mò liếm liếm.
“Triệt nhi… Ân… .” Toàn thân nhịn không được run run, động tác của Triệt nhi mặc dù trúc trắc, nhưng trúc trắc mang lực hấp dẫn muốn chết.
“Triệt nhi… Ngậm nó… .”
Cho nên đến sáng ngày thứ hai, Nặc Kiệt tổng quản đáng thương cũng không có đi truyền y sư, thương tâm rốt cục đi xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 1 - Chương 48: Khát vọng
Quyển 1 - Chương 48: Khát vọng