Tô Thần nhìn thoáng qua lịch tường, lại nhìn nhìn phòng làm việc vắng vẻ, bất đắc dĩ thở dài. Vị đại thiếu gia Đỗ Thăng này giận dỗi cũng lâu quá đi, gần một tuần rồi mà đến cái bóng cũng chưa thấy đâu. Nhấc điện thoại, Tô Thần đột nhiên lại thấy hắc tuyến, cậu nhớ ra mình không biết số điện thoại của Đỗ Thăng! Mỗi lần có việc đều là Đỗ Thăng chủ động liên hệ với cậu, hiện tai cậu muốn tìm người ta mà không biết tìm kiểu gì. Nhưng nay có một vụ kinh doanh vừa thỏa thuận xong, cần liên hệ nhà xưởng, mà phương diện này cậu không làm tốt được như hắn, vô luận thế nào cũng phải lôi hắn về đây.
Suy nghĩ một chút, Tô Thần bấm gọi 114, không tìm được Đỗ Thăng nhưng tập đoàn tài chính Đỗ thị thì dễ tìm thôi. Dựa theo dãy số điện thoại viên đọc cho, Tô Thần gọi tới tập đoàn Đỗ thị, nhân viên tổng đài nhận điện thoại sửng sốt nửa phút, tìm Đỗ Thăng? Là ai nhỉ? Nghe người ngoài nhắc nhở mới biết người này tìm cậu ấm nhà tổng giám đốc. Vội chuyển điện thoại cho phòng thư kí của Đỗ Hành, Đỗ Hành nghe thư kí báo lại, nở nụ cười, cậu Tô thần này thật thú vị, không tìm được con liền đổi đến tìm bố. Có phải đó là hòa thượng chạy được miếu không chạy được không nhỉ? Có điều, thời gian này Đỗ Thăng có điểm kì cục, là người của công ti sao có thể tùy tiện giận dỗi mà ném công ti sang một bên không quản chứ.
Đỗ Hành tiếp điện thoại, “Xin chào, tôi là Đỗ Hành.”
Tô Thần buông điên thoại, thở dài một hơi, không ngờ tổng giám đốc Đỗ thị lại mời cậu về nhà dùng cơm tối. Cũng không phải không nghĩ tới chuyện này, dẫu sao lúc Húc Nhật mới thành lập Tô Thần đã biết, Đỗ gia đồng ý cho thái tử nhà họ cùng cậu lập công ti khẳng định sẽ không mặc kệ, phỏng chừng hiện tại đối phương mò ra rành mạch tổ tông mười tám đời nhà cậu rồi. Đỗ Thăng cũng từng đề cập với cậu, người nhà hắn muốn gặp cậu, nhưng mà Tô Thần vẫn từ chối, không biết vì sao, cậu luôn nghĩ, nếu gặp người nhà Đỗ Thăng rồi thì sau này sẽ có không ít phiền phức, dù sao người nhà này chả có ai là đèn cạn dầu cả.
Suy nghĩ một chút, Tô Thần gọi điện cho Tô Kiến Quân, “Cha, tối nay con không về ăn cơm nhé.”
“Lại đi xã giao? Nhớ đừng uống nhiều rượu quá nhé.” Từ lúc Tô Thần thành lập công ti đến nay, đôi khi cũng tham gia tiệc này nọ, dù sao đây vẫn là truyền thống trong kinh doanh ở Trung Quốc, khi có việc chưa thể thống nhất ý kiến, một ly rượu ra, lập tức hợp đồng có thể kí. Tô Kiến Quân biết đạo lí này, thế nhưng vẫn thường xuyên nhắc nhở Tô Thần, uống rượu nhiều hỏng việc, phải chú ý uống vừa thôi, đừng bị người chuốc quá chén, tổn hại sức khỏe. Hơn nữa Tô Thần lúc này vẫn còn là sinh viên, nhiều mặt phải chú ý, cậu không giống như Đỗ Thăng, chỉ là quần chúng phổ thông.
“Không phải ạ, là người nhà Đỗ Thăng mời con tới ăn cơm, dù sao đã cùng nhau mở công ti, đến mặt cũng chưa gặp qua cũng khó ăn nói.”
“Cũng đúng, vậy con không thể đến tay không, lễ nhiều người ta không trách, người ta đã giúp đỡ không ít, đến phải chú ý lễ phép.”
“Vâng, con biết rồi.”
Mang cái gì làm lễ? Kiểu gia đình như nhà Đỗ Thăng, kiếp trước Tô Thần đúng là chưa từng tiếp xúc, nhưng mà, lần đầu viếng thăm đúng là không thể đi tay không. Tô Thần vừa trò chuyện trên MSN với khách hàng vừa suy nghĩ, kết quả nói tới một nửa, khách hàng đột nhiên gửi cho cậu một đống dấu hỏi, thì ra vừa rồi Tô Thần nghĩ cái gì liền gõ cái đó gửi đi, vội vàng xin lỗi rồi gửi lại tư liệu về hàng mẫu và báo giá. Thở dài một hơi, xem ra hôm nay không bàn chuyện làm ăn được rồi. Dứt khoát đóng máy tính, khóa cửa phòng làm việc, xuống lầu đi mua lễ vật đi. Đi loanh quanh một buổi chiều, Tô Thần quyết định mua một bịch Thiết Quan Âm thượng hạng, cậu vẫn nhớ Đỗ Thăng từng nói người nhà hắn bình thường đều thích uống trà. Bất quá, nhìn nhìn mấy tờ to mình giao ra, Tô Thần trong lòng hung hăng ghi một nét đậm cho Đỗ Thăng, tiểu tử này vô cớ bỏ bê công việc còn làm hại cậu mất một món tiền lớn, Tô Thần quyết định sau này sẽ đào lại từ trên người hắn.
Đang ở nhà chơi trò chơi, Đỗ Thăng đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, cô giúp việc nói có khách tới thăm, Đỗ Thăng xuống lầu, thấy Tô Thân ngồi ở sô pha trong phòng khách, cười nhè nhẹ, da đầu liền tê dại một trận, lần này phiền phức to rồi!
Đỗ lão gia tử cười ha ha nhìn Tô Thần, ừm, tiểu tử này bề ngoài không tệ, cử chỉ cũng ổn, ngôn ngữ tiến thối đúng mực, hình như cậu ta là bạn học của cháu ông thì phải?
“Tô Thần, ta đã hỏi thăm qua tình hình công ti của cậu và A Thăng mở, rất tốt. Thanh niên có quyết đoán, có đảm lược, tương lai nhất định thành công.”
“Cảm ơn ngài khích lệ, kì thực Đỗ Thăng xuất sắc hơn cháu nhiều, chuyện của công ti phần lớn là công của cậu ấy.”
Đỗ Thăng vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Tô Thần, hắn không biết Tô Thần còn có loại giọng điệu và thần thái này, tựa như một người xa lạ.
“Ừ, biết khiêm tốn, rất tốt,” Đỗ lão gia tử gật đầu, “A Hành, xem ra A Thăng nhà chúng ta còn phải học hỏi nhiều điều.” nói xong chống gậy ô kim đứng lên, “Mấy đứa thanh niên có chuyện muốn nói với nhau, lão nhân gia ta muốn nghỉ ngơi một chút, tuổi lớn rồi, không dùng được nữa. Đến giờ ăn lại gọi ta.”
“Vâng, phụ thân.”
Đỗ Hành đứng lên đỡ lão gia tử, quay đầu nhìn Đỗ Thăng, “A Thăng, ba đưa ông nội lên lầu. Hôm nay Tô Thần là khách ba mời, con trước thay ba tiếp đãi, chờ lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm rau.”
Đỗ Thăng hơi miễn cưỡng gật đầu, Tô Thần cũng vội đứng lên nhìn theo Đỗ Hành đỡ lão gia tử lên lầu, quay đầu nhìn Đỗ Thăng, “Đỗ đại thiếu gia, tôi tự mình tới đây bồi tội, ngài bao giờ thì trả phép đi làm a?”
Đỗ Thăng bị một câu của Tô Thần khiến cho đỏ bừng mặt, hắn cũng biết mình phát giận như thế có chút kì cục, nhưng mà nhìn vẻ mặt Tô Thần lúc này, hắn vẫn tức đến ngứa răng.
Tô Thần thấy vẻ mặt vặn vẹo của Đỗ Thăng, nở nụ cưởi, mình cũng đã sống hai đời còn cùng cậu nhóc này so đo cái gì a, vươn tay vỗ vỗ vai Đỗ Thăng, “Được rồi, chuyện là tôi sai trước, cậu mất nhiều công sức tìm nhà xưởng như vậy, tôi không nên quẳng qua một bên như vậy.” Thấy sắc mặt hắn tươi tỉnh hơn, đón lời, “Tôi sau này sẽ để ý nhiều đến thị trường Âu Mỹ, hơn nữa công ti chúng ta sắp tới muốn mở rộng quy mô, tuyển thêm người, ông chủ lớn không có mặt, mình tôi không kham nổi a.”
Tô Thần một lần làm thuyết khách, nói khiến cho Đỗ Thăng quên luôn hờn dỗi, hôm đó ở lại dùng cơm tối, hôm sau hắn liền tới công ti báo danh. Chuyện này khiến hai vị đại gia nhà họ Đỗ sợ hãi, tiểu bá vương này khi nào thì dễ bị thuyết phục thế a? Ánh mắt nhìn Tô Thần càng đề cao hơn. Mà Tô Thần lúc này đang nhìn phiếu lương tháng này của Đỗ Thăng trong tay, cười đến đắc ý, bé à, dám bỏ bê công việc một tuần, trừ luôn nửa tháng lương của ngươi, xem ngươi lần sau còn dám vô cớ bỏ bê công việc nữa không?
Tô ký.
Một chiếc BMWs minicooper dừng trước cửa, Từ Quyên đang đóng cửa nhận ra người xuống xe, “Cô Sheena, sao lại tới đây?”
Sheena cười cười, đóng cửa xe, “Quyên tử, ông chủ Tô có ở đây không?”
“Có, có,” Từ Quyên chần chừ, “Ông chủ lớn của bọn em thì có, cậu chủ nhỏ không ở đây, chị tìm ai?”
“Tìm ông chủ lớn đi.”
“Được, chị đợi lát nhé.” Từ Quyên để Sheena vào cửa hàng, rót cho cô cốc nước, đây là lần đầu Sheena đến tiệm chính Tô ký, cô ngắm nghía bốn phía, thấy phía trước cửa hàng rất sạch sẽ, trên tường có dán giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận an toàn vệ sinh, bên trên còn treo ảnh hai cha con Tô Thần. Quả nhiên tướng mạo dễ nhìn của cậu chủ nhỏ nhà này phân nửa là di truyền từ cha.
Tô Kiến Quân từ trong buồng đi ra, thấy Sheena ngồi trên ghế quan sát khắp nơi, “Cô gái, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Sheena đứng lên, “Chào chú! Chú là ông chủ Tô ạ? Cháu là Sheena, thư kí của tổng giám đốc Hoàn Vũ quốc tế, đây là danh thiếp của cháu.”
Tô Kiến Quân nhận danh thiếp của Sheena, nhìn mấy hàng chữ tiếng Anh trên đó làm ông váng cả đầu.
“Ha ha, tôi biết, công ti các cháu bình thường cũng chiếu cố tới việc làm ăn của Tô ký, lần này cháu tới là có chuyện gì thế?”
“Là thế này, tổng giám đốc chúng cháu gần đây rất có hứng thú với kinh doanh ẩm thực, các hạng mục phục vụ của Tô ký đều khiến anh ấy rất hài lòng, muốn cùng Tô ký hợp tác.”
“Hợp tác?”
Mấy câu của Sheena khiến Tô Kiến Quân đương trường sững sờ.
——— ————–***——— ——————
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
Quyển 1 - Chương 19
Quyển 1 - Chương 19