Bảo quản lí không hổ là người kỉ luật nghiêm, nghiêm khắc quản chế bản thân, đúng là một quản lí tốt! Một câu “Đi làm bị muộn rồi” là quỷ khốc thần sầu như vậy, chọc cho Tô trợ lý quả thật muốn cười. Rồi rồi rồi rồi rồi, nhất định sẽ cho anh đi muộn!
Đương nhiên, Tô trợ lý là không thể cười. Cậu hắng hắng giọng, nói : “A, vậy xin hãy bệ hạ nhanh chóng thay quần áo, vi thần đây ra roi thúc ngựa, cùng đi với bệ hạ đến sa trường.”
“Ha ha ha ha…” Erkin ở đằng sau Tô Lạc ngây ngô cười.
Bảo quản lí hung hăng trừng mắt nhìn đôi anh em họ xui xẻo này, sắc mặt xanh mét nói : “Áo sơmi!”
Tô trợ lý sờ sờ cằm, đi lục tung hết cả lên.”Đây, kiểu này thế nào?”
Bảo quản lí mặt lạnh nhận quần áo, tiếp tục trừng mắt nhìn đôi anh em họ kia. Tô Lạc cùng Erkin nhìn trời lại nhìn trời, nhìn rồi lại nhìn, chính là tử khất bạch lại(đại khái là vì đạt tới mục đích dây dưa không ngớt) ở trong phòng không chịu đi ra ngoài. Bảo quản lí hít thở sâu, cũng lười so đo, trực tiếp bắt đầu thay quần áo.
“Phốc ha ha ha…” Erkin thằng nhóc không có mắt nhìn này lại cười.
Bởi vì Tô trợ lý rõ ràng thấp hơn so với Bảo quản lí mấy phân, dáng người cũng hơi gầy một chút, thế là cái áo sơmi này của Tô trợ lý mặc ở trên người Bảo quản lí có chút bó chặt, rất ảnh hưởng đến thị giác.
Tô trợ lý nhún nhún vai, nghẹn cười, buông tay đối với quản lí nhà mình nghiêm trang nói : “Trên cơ bản vốn dĩ áo sơ mi của tôi đều là kiểu này.”
Thế là sắc mặt của Bảo quản lí trong nháy mắt đen lại.
Erkin trái lại bắt đầu loạn nghĩ kế : “Thật ra áo sơ mi mặc bên trong âu phục trông không tồi đâu, cảm thấy rất fashion đó.”
Bảo quản lí tiếp tục đen mặt: fashion cái quỷ nhà cậu! Ta là đi làm cũng không phải là đi party!
Không nghĩ tới Tô trợ lý sờ sờ cằm lại đi lục tung lên, bới ra một cái áo sơ mi : “Quản lí, anh tới thử cái này xem?”
Kết quả, sáng sớm này, Bảo quản lí không thể không nhẫn nhịn không ngừng thử áo sơ mi lên dáng người thanh tú, còn có bạn học Erkin cười ngây ngô ngốc đến chết. Cuối cùng, chung quy là cũng tìm được một chiếc áo sơ mi phù hợp với bộ âu phục của hắn.
“May mắn là ngày hôm qua anh mặc quần áo đi dự tiệc, ai, bằng không hôm nay cũng không biết phải ra khỏi nhà thế nào.” Tô trợ lý còn đang vui sướng khi người gặp họa.
Bảo quản lí hừ lạnh một tiếng, cái gì bữa sáng đều chẳng quan tâm, tỏ vẻ muốn đến công ty ngay.
Vừa ra đến trước cửa, Tô trợ lý yêu thương mà vỗ vỗ bả vai đứa em họ nhỏ bé của mình : “Em đưa ra ý kiến hay đấy, Erkin.”
Erkin hậm hực nhún vai, nhỏ giọng than thở: “Thật ra anh sẽ phải khâu khuy áo mà…”
Tô trợ lý cười mà không nói.
Trên đường đi làm bị tắc đường rất nghiêm trọng, thế nhưng tâm tình của Tô trợ lý tốt ngoài ý muốn. Ừhm, đặc biệt là xem Bảo quản lí phát điên, cậu đặc biệt hưởng thụ.
“Chết tiệt, muốn tắc đến lúc nào đây!” Đây là lần thứ năm Bảo quản lí nói những lời này.
Tô trợ lý khẽ ngâm nga một đoạn nhạc, nhìn đồng hồ trên xe, đột nhiên mắt sáng rực lên: “Quản lí, nhìn đồng hồ!”
Bảo quản lí nhìn sang, nháy mắt nhiệt độ không khí bên trong xe liền hạ thấp xuống.
Keng keng keng, đại bạo chúa ngông cuồng tự cao Bảo Chiếu Bảo quản lí thân ái của chúng ta đến muộn!
Mà giờ phút này, bộ nghiệp vụ công ty M chìm đắm trong sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Cuối cùng là nhanh đuổi chậm đuổi, đuổi đến công ty. Bên người Bảo quản lí ngưng tụ áp suất thấp, Tô trợ lý lại là híp mắt mắt cười trộm.
Tưởng tượng một chút xem mọi người sẽ nói cái gì?”Quản lí, hóa ra anh cũng biết đi muộn à?” “Quản lí, anh có phải nên trừ tiền thưởng hay không hả?” Phốc ha ha, mặc dù không có người sẽ thật sự nói ra, nhưng mà vẫn rất là ảnh hưởng đến thể diện của Bảo quản lí thân ái đó.
Tô trợ lý biểu tình trong lòng đầy ý xấu không có tránh được ánh mắt của Bảo quản lí, hắn âm thanh lạnh lùng nói: “Tô Lạc cậu đợi đấy, sẽ cho cậu sáng mắt.”
Tô trợ lý bĩu môi: “Vi thần rất là chờ mong.”
Bảo quản lí cùng Tô trợ lý cùng đi vào bộ nghiệp vụ công ty M, mọi người ánh mắt đều sáng!
A, quản lí còn mặc áo khoác ngày hôm qua, là cùng với trợ lý trải qua một đêm đẹp đi!
Ô, quản lí ngay cả đến muộn cũng đều là cùng với Tô trợ lý, ai, bọn họ thật sự là như keo như sơn mà!
Ai, quản lí hôm nay trông rất fashion đó, thật sự là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, là trợ lý cũng biểu lộ rõ lòng mình rồi sao?
Bảo quản lí rất không thoải mái, nhìn cái gì mà nhìn, tôi đi làm không thể mặc fashion một chút sao? Cùng với trợ lý đến muộn rất kỳ quái sao? Các người chưa bao giờ bị tắc đường hả?
Tô trợ lý thực thích ý, xem đi xem đi, quản lí mặc đồ ở nhà kết hợp với đi làm rất thú vị đấy? Nhìn khuôn mặt hắn thối ra không còn lời nào để nói rất hả giận đi? Các người đã gặp qua hắn kinh ngạc như thế chưa?
Ngay khi hai người muốn đi vào văn phòng quản lí thì phó quản lí nơm nớp lo sợ xuất hiện: “Quản lí, xin quản lí hãy chuẩn bị sẵn sàng rồi lại tiếp tục đi vào.”
“Xảy ra chuyện gì?” Bảo quản lí cũng đang rất khó hiểu vị phó quản lí này luôn cười híp mắt sao bỗng nhiên lại dè dặt như vậy.
“Tóm lại, ” phó quản lí chớp chớp mắt, “Tóm lại xin hãy cứ chuẩn bị trước tâm lý cho thật tốt.”
“Đúng vậy đúng vậy!” nhóm đồng nghiệp bộ nghiệp vụ hiếm khi cùng nhau động viên tinh thần cho quản lí nhà mình.
Tô trợ lý hơi hơi cúi đầu, trộm nhếch khóe môi. Chỉ thấy cậu khẽ cúi người với Bảo quản lí, trong lòng mặc niệm một tiếng Amen, mở cửa.
“Cái thằng chết tiệt, mày còn biết là phải đi làm hả? Thân là quản lí chi nhánh còn dám dẫn đầu đi muộn, còn ra thể thống gì!”
Bảo quản lí vừa đi vào cửa, chỉ nghe thấy một tràng tức giận mắng. Hắn giật mình ngay tại cửa, gần như sửng sốt hỏi một câu: “Cha, sao cha lại đến đây?”
Bảo chủ tịch giận dữ trừng mắt thằng con trai, cũng không nói chuyện.
Phía sau Bảo quản lí hai tên khốn khiếp kiến phong sử đà(gió chiều nào theo chiều ấy) đồng thanh nói : “Chào chủ tịch!”
Bảo quản lí nhìn cha mình đang thở hổn hển, bi ai cúi đầu: “Chủ tịch, sao hôm nay ngài lại có thời gian rảnh mà đến đây?”
Ừhm. Một ngày tươi đẹp lại muốn bắt đầu rồi.
——— ———————
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phát Ngoan Tiên Sinh
Chương 17
Chương 17