DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 59

Kỳ thật Hắc Ám Thâm Uyên căn bản là một đại lục hoàn toàn mới. Năm người bọn hắn một đường này có thể nói là trải qua gian khổ, quái ở đây cấp bậc đều từ 125~200, lúc đầu thì bọn hắn còn có thể ứng phó, nhưng hiện tại… chỉ có thể bỏ chạy…

“Chấn Thối Tiễn!” Một cây tiễn bay ra ngoài, Hắc Diệu vui mừng nhìn khoảng mười con quái bị lui về sau hơn mười mét, thừa dịp bọn chúng còn chóng mặt “Cơ hội tới rồi, chạy mau!”

Vì thế trong thời gian ngắn còn không đủ để thở dốc, hai chiến sĩ kéo một pháp sư, nghiêng ngả chạy trối chết.

“U… thật đúng là chật vật…” Một nam nhân tóc màu vàng đỏ, không biết từ khi nào đã đứng đó ngăn cản đường đi của bọn hắn, nhàn nhã khoanh tay, giọng điệu khi nói phi thường đáng đánh.

“Thỉnh hỗ trợ!” Thanh âm Hắc Diệu Chi Ngân có chút hổn hển, hơn mười con quái gần cấp hai trăm đuổi phía sau, dù là ai cũng không thể thong dong nữa.

“Ngươi chính là tên tiểu quỷ đã lập ước với Abaddon?” Ánh mắt xoi mói đánh giá từ trên xuống dưới, thanh âm của nam tử lộ ra tia khinh miệt “Thật không biết hắn coi trọng cái tên nhược đến không giống người này ở điểm nào.”

Tuy nói vậy, nam tử vẫn bước lên trước Hắc Diệu Chi Ngân, tay trái phất phất với đám quái đang đuổi theo phía sau, một hỏa cầu màu tím bay ra ngoài, sau đó nổ mạnh giữa không trung, Địa Ngục Liệp Khuyển cấp 180 ngay cả tiếng thét cũng chưa kịp phát ra, đã bị cháy sạch hôi phi yên diệt.

“Ám Ảnh Liệt Diễm!” Hắc Diệu Chi Ngân rất quen thuộc với ngọn lửa màu tím kia, ngoài Ám Ảnh Liệt Diễm thì còn lửa gì màu tím nữa chứ?

“Không tin được tiểu quỷ ngươi cũng có hiểu biết.” Nam tử huýt gió, thoáng gật đầu “Tùy các ngươi cử một người ra đánh với ta.”

… “Đây là khảo nghiệm đúng không?” Hắc Diệu Chi Ngân ôm một tia may mắn hỏi.

“Đúng vậy, nhanh lên, ta bận rất nhiều việc!” Nam tử không kiên nhẫn thúc giục, nhưng biểu tình cũng vẫn hưng trí bừng bừng.

Hắc Diệu Chi Ngân cùng cả bọn liếc nhìn nhau, quay đầu không chút chần chừ đi về phía nam tử.

“Thế nào, ngươi muốn tới?”

“Ta còn lựa chọn khác sao?” Hắc Diệu Chi Ngân dở khóc dở cười, vừa rồi đối phương chỉ tùy tiện dùng một Ám Ảnh Liệt Diễm đã giết hết đám Địa Ngục Liệp Khuyển cấp 180, lực công kích khủng bố này nếu để người bị phong ấn kỹ năng đi khiêu chiến, cùng với chịu chết có gì khác nhau? “Vẫn chưa thỉnh giáo tên của ngươi.” Nam nhân thoạt nhìn cường đến chảy nước này rốt cuộc là ai, có chết cũng phải làm một con quỷ biết ai đã giết mình.

“Ba Nhĩ.” Nam tử đơn giản phun ra câu trả lời, không kiên nhẫn chà chà tay “Ngươi có đánh hay không?”

“Ba Nhĩ? Cánh tay thứ năm trong bảy mươi hai ma thần của solomon, Hỏa Diễm Sư Vương ư?” Hắc Diệu thất thanh.

“Biết rõ như vậy?” Đáy mắt Ba Nhĩ lóe ra quang mang kỳ dị, tia khinh miệt ban đầu cũng biến mất vô tung, thay vào đó là hứng thú ngập tràn “Ta có chút hiểu được suy nghĩ của Abaddon, có lẽ các ngươi thật sự là người thích hợp…”

“Cái gì?” Cái gì gọi là người thích hợp? Hắc Diệu bị hàm ý trong lời của đối phương khiến cho mơ hồ.

“Không có gì, ta quyết định khảo nghiệm của ngươi.” Ba Nhĩ thần bí cười “Chỉ cần ngươi đỡ được một công kích của ta, thì khảo nghiệm sẽ được thông qua.”

… Không đợi Hắc Diệu mở miệng, nắm tay đối phương đã đánh tới, trong lúc hắn ngây người, thì một cái MISS đã nhẹ nhàng sượt qua đầu. Lấy giá trị nhanh nhẹn cao của hắn hiện tại, muốn tránh né loại công kích vật lý không mang chút kỹ năng nào của đối phương thì không có gì khó khăn, nhưng vấn đề là, chẳng lẽ cứ như vậy thông qua khảo nghiệm sao?

“Đúng vậy, ngươi thông qua.” Ba Nhĩ nhìn biểu tình ngốc ngốc trên mặt đối phương, cười hì hì.

Thật sự cứ như vậy thông qua?? Hắc Diệu Chi Ngân hiển nhiên đã bị thứ đột ngột từ trên trời rơi xuống này làm hôn mê, nguyên bản còn chuẩn bị một trận đánh ác liệt… như vậy… có tính là thả nước hay không?

“Ách, thật phi thường cảm tạ…” Thấy đối phương lộ ra một bộ biểu tình ‘ta chính là thả nước đó thế nào?’, Hắc Diệu Chi Ngân nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng.

“Được rồi, mau đi đi, Lucifer đại nhân đang ở Vạn Ma Điện chờ các ngươi.”

Hắc Diệu Chi Ngân lại nói lời cảm tạ rồi xoay người rời đi. Ba Nhĩ nhìn một hàng năm người chậm rãi đi xa, đột nhiên vỗ vỗ đầu, lẩm bẩm: “Không xong, đã quên nhắc bọn họ! Bất quá, lúc này gia hỏa kia đang ở Huyết Nguyệt Sâm Lâm, bọn họ hẳn không gặp nguy hiểm… có lẽ vậy?”

“Quả nhiên là Ma giới có tình vị hơn Thần giới nhiều!” Thương Lãng cảm thán một tiếng, kỳ thật trong lòng bọn họ đều rõ ràng, khảo nghiệm vừa rồi nếu Ba Nhĩ không bỏ qua, muốn thuận lợi qua cửa thật sự còn khó hơn lên trời.

“Cẩn thận!” Lúc đoàn người đang nói nói cười cười, Quy Vu Tịch Diệt đột nhiên quát một tiếng, thân thể vọt lên trước, đẩy Thương Lãng đang đi đầu qua một bên, sau đó một trận gió nổi lên, cái cây chỗ Thương Lãng đang đứng lúc nãy bị chặt ngang.

“Chú ý!” Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng giơ Đào Mã Lí, bảo vệ Phù Tô với năng lực yếu nhất ra phía sau, tay nắm chặt cung, vũ tiễn nhắm vào con quái đột ngột xuất hiện trước mặt bọn hắn. Bởi lần công kích lúc nãy làm cho nhiều cây bị ngã, nên hiện tại bọn hắn đã nhìn rõ hình dáng của con quái.

Thân hình sư tử màu đỏ rực, trên lưng là đôi cánh dơi thật lớn, quái dị nhất, phần cuối thân của con quái là một cái đuôi bò cạp cong cong, vừa dài vừa nhiều gai độc.

“Manticore…” Quy Vu Tịch Diệt thì thào phun ra một cái tên, mọi người nghe thế không khỏi lộ ra vẻ mặt khóc tang. Có câu tục ngữ “Thượng đế rất công bình, mỗi lần cho bánh xong sẽ lập tức cho rơi xuống thêm một chuyện khác.”

Nếu tên Manticore khiến mọi người cảm thấy xa lạ, vậy thì có một cái tên nổi tiếng để nói về con ma quỷ này – Thứ Vĩ Sư. (Cái này là bên Trung gọi)

“Cấp BOSS của Khô Lâu.” Khóe miệng Hắc Diệu Chi Ngân run rẩy tuyên bố kết quả sau khi giám định ma thú cho mọi người. “Còn do dự cái gì? Chạy a!!!”

Thương Lãng cùng Túy Sát Giang Sơn không nói hai lời liền kéo Phù Tô chạy như điên, loại thời điểm này nếu bọn hắn lưu lại thì sẽ rất bất tiện, vậy không bằng đào tẩu trước. Hắc Diệu Chi Ngân rút một cây Đông Kết Tiễn ra, nửa quỳ trên mặt đất dựng thẳng Đào Mã Lí, kéo căng cung như trăng tròn, vũ tiễn thuộc băng hệ kèm theo đẩy lùi công kích như thiên nữ tán hoa mà bay tới chỗ con ma thú. Nháy mắt, vũ tiễn cắm lên thân thể cao lớn của con Thứ Vĩ Sư kia, vũ tiễn đẩy lùi uy lực mười phần, nhưng chỉ làm nó lảo đảo hai bước, lập tức đứng vững.

Hắc Diệu Chi Ngân thầm kêu khổ, không xong rồi, nếu chỉ có mình hắn, dựa vào tốc độ kinh người, có lẽ mình còn cơ hội đào thoát, nhưng bọn Thương Lãng còn chưa chạy xa, hiện tại nếu hắn chạy, ba người kia chỉ có một con đường chết!

Trong lúc hắn do dự, Thứ Vĩ Sư kia đột nhiên nổi giận gầm lên, cánh dơi sau lưng đập mạnh, không khí lưu động nhanh khiến cây cối xung quanh đổ rạp. Là cường giả bao lâu nay trong Huyết Nguyệt Sâm Lâm, nó đã bao nhiêu năm chưa gặp qua tên nào dám cả gan làm loạn như vậy, lúc nãy không phải tên gia hỏa này sợ hãi sao, chỉ có nó được đánh – nào dám có ai chỉ đao kiếm về phía nó?

Thứ Vĩ Sư cúi thấp đầu, sau đó lui về sau một chút, khí thế lôi đình vạn quân hướng về phía Hắc Diệu Chi Ngân. Lấy cây máu còn chưa đầy năm trăm của hắn mà nói, nếu trúng công kích này, chắc chắn sẽ không hề trì hoãn mà tử vong, nhanh nhẹn né sang một bên, tránh khỏi công kích của đối phương, công kích của động vật thuộc họ mèo luôn chỉ đơn giản là ba loại “vồ, cào, xé” con Thứ Vĩ Sư này cũng là động vật thuộc họ mèo, phương thức công kích không có khác biệt quá lớn.

Thứ Vĩ Sư thấy công kích của mình thất bại, càng thêm phẫn nộ, cái đuôi bò cạp mang theo gai độc tại chỗ lắc lắc, hơn mười cái gai xương bay về phía Hắc Diệu Chi Ngân, loại chiêu thức này có mấy phần tương tự với vũ tiễn của hắn, nhưng đáng sợ hơn là cái gai trong suốt phát ra ánh sáng màu lục kia có chứa đựng kịch độc.

“Quang Diệu Tiễn!” Không vội vàng sử dụng công kích phạm vi rộng, một cây Quang Diệu Tiễn lập tức cắm trên phần mặt đất trước hắn, có cái khiên hình tam giác bảo hộ, thay hắn chặn một công kích nghênh tấn công trực diện, nhưng giây tiếp theo Hắc Diệu liền hoảng sợ nhìn cái khiên kia, nó như một tấm kính thủy tinh bị đại chùy đánh vỡ, ầm ầm rơi xuống thành từng mảnh vụn, ngay cả Quang Diệu Tiễn cũng bị bẻ gãy.

Cùng lúc đó cái đuôi của Thứ Vĩ Sư lại bắt đầu động, ba đòn công kích theo sau đó mà tới.

Lần này chết chắc… Hắc Diệu nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi những cái gai phóng tới biến mình thành cái rỗ, có thể tưởng tượng được sự đau đớn đó, nhưng ngoài ý muốn phát hiện mình vẫn chưa chết. “Ngươi đang làm cái gì?” Tiếng hô của Quy Vu Tịch Diệt vang lên, Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng mở to mắt, giật mình nhìn gai độc trên đuôi Thứ Vĩ Sư đang bị Quy Vu Tịch Diệt vững vàng khống chế trong tay. Thứ Vĩ Sư nổi giận cố gắng lay động thân thể, muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của đối phương.

“Cẩn thận!” Mắt thấy Thứ Vĩ Sư xoay đầu, chuẩn bị dùng răng nanh cắn lên người giữ đuôi mình, Hắc Diệu Chi Ngân sợ hãi hô, một cây Quang Diệu Tiễn lại bắn ra, chặn một trảo của Thứ Vĩ Sư, nhưng lại lập tức cái khiên yếu ớt đó cũng bị đánh nát. Đồng thời Hắc Diệu Chi Ngân cũng mất đi cơ hội chạy trốn.

Nhìn vũ tiễn trước mặt, Thứ Vĩ Sư mới nhớ đến mình còn một địch nhân, lập tức tạm thời buông tha cho Quy Vu Tịch Diệt, ngược lại đánh về phía Hắc Diệu Chi Ngân.

“Ngu ngốc!” Quy Vu Tịch Diệt căm giận mắng một câu, hắn đã trúng độc của Thứ Vĩ Sư, máu đang giảm xuống với tốc độ chóng mặt, mà Hắc Diệu lại còn bỏ lỡ cơ hội hắn thật vất vả mới tạo ra được, lần này e là cả hai đều phải chết ở đây.

Đúng lúc đó, thân thể Thứ Vĩ Sư giữa không trung đột nhiên biến mất, thanh âm hệ thống đã lâu không nghe đột nhiên vang lên bên tai: “Chúc mừng ngoạn gia Quy Vu Tịch Diệt thu phục được Thứ Vĩ Sư, có được sủng vật Thứ Vĩ Sư.”

“Chúc mừng ngoạn gia đầu tiên mở ra hệ thống sủng vật, được hệ thống thưởng 5000 kim tệ, đạt được danh hiệu ‘Ma Thú Chinh Phục Giả’ phải thông cáo tin tức này cho thế giới, xin hỏi có muốn ẩn tàng tính danh hay không.”

“Ẩn tàng.”

Thế giới thông cáo “Chúc mừng ngoạn gia thu phục được sủng vật, thành công mở ra hệ thống sủng vật, thỉnh các ngoạn gia khác không ngừng cố gắng, tiếp tục tạo ra truyền kỳ cho chính bản thân mình.”

>>Hết

Đọc truyện chữ Full