Tiết tình nhân
Đại sảnh Lãnh phủ, một trận gà bay chó sủa.
" Ca ca, Ti Nhiễm ca ca." Mắt thấy Lãnh Ti Nhiễm chạy xa, Quân Triệt gấp
đến độ oa oa khóc lớn. Nó hình thể mập mạp, như một trái banh da tròn
vo, ném xuống đất, chân ngắn ngủn, lóng ngóng thế nào cũng không bò dậy
được.
Ti Nhiễm hơn nó hai tuổi, lại "già mà mất nết", cười tủm
tỉm ngoắc ngoắc tay. "Quân ú nụ ngu ngốc, đến bắt ta nè, đến bắt ta nè." Quân Triệt nh́n chăm chăm Ti Nhiễm nửa ngày. "Oa oa oa oa..." Khóc càng dữ dội.
Cô giúp việc bên cạnh cào lòng bàn tay lo lắng, sợ tiểu
vương tử quý giá này bị quăng ngã, lại sợ đi giúp đỡ rồi Ti Nhiễm đại
thiếu gia sẽ tức giận.
Ti Nhiễm thiếu gia chính là ác ma Lãnh
phủ, các cô giúp việc mỗi lần nhắc tới nó đều ròng ròng chảy nước mắt
chua xót, tuy tiền lương Lãnh phủ thật sự rất cao, nhưng mỗi ngày đi
theo phía sau mông vị thiếu gia này, sẽ giảm thọ.
" Phùng vú nuôi không ở đây?" Các cô giúp việc hỏi nhau. Ngoại trừ vị chủ nhân trên lầu kia, có thể làm Ti Nhiễm yên tĩnh lại cũng chỉ có Phùng vú nuôi thôi.
Ai kêu Ti Nhiễm đã tám tuổi, còn chưa cai sữa.
Ti Nhiễm ngậm bình sữa vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm mút mấy cái, khuôn mặt thanh
tú như ngọc thạch điêu khắc, đồng tử màu đen lóe sáng, nó hút quá nhanh, có vài giọt sữa vắt bên khóe miệng, liền dùng tay áo ra sức lau lau.
Chân chữ bát uy phong lẫm lẫm đi đến trước mặt Quân Triệt, trên cao nhìn
xuống. "Quân ú nụ, sau này còn dám cướp sữa uống với ta nữa không?" Nhìn khắp cả nước, cũng chỉ có người Lãnh gia mới có gan trước mặt Quân thị
dùng một chữ "dám" này.
Khuôn mặt tròn mũm mĩm vắt nước mắt,
thương tâm tràn ngập chói lọi, Quân Triệt thút tha thút thít đưa tay ra, thanh âm yếu đuối. "Ti Nhiễm ca ca, kéo ta lên."
Lãnh Ti Nhiễm lòng tự trọng được thỏa mãn tương đối lớn.
Nhưng Quân Triệt quá xấu, Lãnh Ti Nhiễm vừa kéo nó, nó lại lợi dụng sức nặng
thân thể đè Lãnh Ti Nhiễm xuống đất, giơ nắm tay lên thô bạo đánh Lãnh
Ti Nhiễm. Phụ thân đã nói nếu Lãnh Ti Nhiễm dám đả thương Quân Triệt, sẽ phạt Ti Nhiễm quỳ một tháng trong từ đường. Đáng sợ nhất chính là,
trong một tháng nửa giọt sữa cũng không cho nó uống. Không uống sữa, nó
sẽ chết. Cân nhắc mãi đành phải mặc nắm tay Quân Triệt nện trên người
mình như "mưa bụi" gãi ngứa.
Rõ ràng mình là thú nhân lại đánh không thắng ú nụ nhỏ hơn mình mấy tuổi, Ti Nhiễm rất nghẹn khuất.
Nghẹn khuất nhất chính là, Quân Triệt thừa lúc Ti Nhiễm không chú ý, cướp
bình sữa của nó, bẹp bẹp uống không còn một giọt, uống xong mới ném bình lại. "Sữa của Ti Nhiễm ca ca uống thật ngon nha!"
Ti Nhiễm muốn khóc.
Lăng Quân ngồi xếp bằng trên sô pha lạnh băng hừ một tiếng, buông máy chơi game trong tay liền lên lầu.
Ti Nhiễm thích chọc Quân Triệt chơi, với đệ đệ Lăng Quân chính tông này lại có chút sợ hãi từ đầu đến ngón chân.
Trong ba đứa, Lăng Quân nhỏ tuổi nhất, tính đâu ra đấy cũng chỉ đến năm tuổi, nhưng khí chất băng lãnh toàn thân so với hai vị phụ thân chỉ có hơn
chứ không kém. Nghiêm khắc, bình tĩnh tài năng đại tướng.
Đây là đánh giá dành cho Lăng Quân của mỗi vị quan viên Quân bộ đến thăm hỏi Lãnh phủ.
So với Lãnh Ti Nhiễm còn nhỏ tuổi đã có tiềm chất hoa hoa công tử, Lăng
Quân tiểu thiếu gia này cẩn thận tỉ mỉ như máy móc tinh vi, đương nhiên
khiến trưởng bối vui mừng hơn.
Lăng Quân ở thư phòng đọc sách một tiếng, lúc ra khỏi, Ti Nhiễm cùng Quân Triệt đang ghé sấp ngoài phòng phụ thân.
Lăng Quân nhăn mày lại.
Hai đứa một béo một gầy, một đen một trắng, tiểu lễ phục tinh xảo bị làm
cho bẩn hề hề, lén lút, ló đầu vô nhìn, không biết đang làm gì.
" Lăng Quân." Quân Triệt vẫy tay về phía Lăng Quân, lại dùng tay "Suỵt" một cái.
" Thật sự phải chơi?" Lãnh Tử Diễm hỏi.
" Đương nhiên." Lăng Diệp mặt mày hớn hở nói. "Thắng hôn thua, không được chơi xấu."
" Ta không có vấn đề gì." Khẩu khí Quân Ngân không hữu hảo như thế, nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Lăng Diệp.
Đồng tử hẹp dài chớp chớp như trăng non, Lăng Diệp kéo tay Lãnh Tử Diễm lên, đặt giữa không trung. "Ta và ngươi chơi trước."
" Hai bé ong mật à, bay nha, phạch phạch, bay nha, phạch phạch." (đây là chơi oẳn tù tì)
Khóe miệng Lãnh Tử Diễm kiềm không được giật giật thật lâu, thấy Lăng Diệp
chơi đến cao hứng như vậy, cũng thật sự không đả kích y ─ chẳng lẽ ngươi quả thực không biết mình như vậy ngốc y như heo trong chuồng? Vừa trắng vừa giòn, nướng quay chắc chắn rất thơm.
" Bay nha...." Qua loa phẩy mấy cái. "Ngươi thua." Lăng Diệp tuyên bố.
Lãnh Tử Diễm nhấc đầu lên, nhắm mắt lại theo lệnh đối phương.
Một ngón tay nhấc cằm, cảm giác mềm mềm trên môi, vô luận hôn bao nhiêu
lần, môi người này chung quy vẫn làm cho người ta có loại mùi vị mát
lạnh, tuyệt đối không giống Quân Ngân.
Vốn định chạm chút rồi
dừng, đầu lưỡi đối phương lại tham lam luồn vào, ý chưa dứt từng chút
công thành đoạt đất hàm trên hàm dưới, lúc rời khỏi, thóa dịch sáng bạc
nối liền khóe môi, mày y nhếch lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch sẽ.
Cuối cùng, ánh mắt ba phần sắc bén bắn về phía Quân Ngân, ý vị khiêu khích nồng đặc.
Quân Ngân cười khúc khích, làm như không thấy khiêu khích ngây thơ ba năm
như một ngày của người nào đó, học bộ dạng Lăng Diệp, kéo tay Lãnh Tử
Diễm lên. "Hai bé ong mật à..."
So với thanh âm như phá cổ họng
của Lăng Diệp, giọng Quân Ngân hát nhạc thiếu nhi cũng trong vắt êm tai, phảng phất như nước suối.
" Bay nha..." Lãnh Tử Diễm phẩy tay thật sự hăng say. " Phạch phạch."
Rồi Quân Ngân mới thua.
Quân Ngân dựng thẳng ngón trỏ thanh tú thon dài lên, điểm nhẹ môi dưới.
" Ngươi ăn gian! Ngươi cố ý thua!" Lăng Diệp tức giận cắn răng, thanh âm
như thô bạo nghẹn ra từ giữa hàm răng, mang lãnh ý như kim loại.
" Ngươi mới ăn gian!" Lãnh Tử Diễm liếc ngang Lăng Diệp, đầu tới gần,
nhắm ngay Quân Ngân hôn thông thấu. Nụ hôn này còn dài hơn ban nãy, lúc
tách ra, hai người đều đỏ mặt do thiếu dưỡng khí.
Nếu Quân Ngân
là hoa tàn tháng mười, Lãnh Tử Diễm... Hình như là gấu chó bị nhiệt độ
mùa hè nướng đến đỏ quay ─ Lăng Diệp như oán phụ kéo trượng phu về, vừa
cao hứng vừa oán hận. "Tới ta."
" Chờ một chút." Lãnh Tử Diễm khoanh tay, bộ dạng xem kịch vui, cằm kiêu căng hơi hất lên. "Hai ngươi không chơi?"
Lăng Diệp cùng Quân Ngân đưa mắt nhìn nhau, đồng thời xoay đầu đi, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
" Không vui." Lãnh Tử Diễm ra vẻ muốn đứng dậy đi ngay.
" Chờ một chút...." Lăng Diệp dùng thanh âm ngăn cản, Quân Ngân thì quay
đầu về. Hai nam nhân không đem đối phương để vào mắt mím chặt môi, đối
mặt đối thủ cũng chưa từng khổ lớn thù sâu như bây giờ.
" Hai bé ong mật à...." Quân Ngân thua. Nhưng Lăng Diệp không muốn thắng.
" Hôn lẹ!" Lãnh Tử Diễm mày cứng mắt lạnh, thanh âm cười trên nỗi đau của người khác thấu đến ngay cả chính hắn cũng khó khắc chế.
Lăng Diệp xiết chặt hai nắm tay, phát ra tiếng răn rắc thanh thúy.
Khóe miệng bên phải khinh miệt nhếch lên, Quân Ngân từ nhỏ có tiếng khen
"Công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc" đối với tình địch lại không chút
khách khí, cơ hồ có thể gọi là cay nghiệt. "Bị ngươi hôn ta còn phải đi
súc miệng, phiền phức chết."
Đồng tử Lăng Diệp híp lại, giống như lợi kiếm tuốt khỏi vỏ. Quân Ngân không chút yếu thế nhìn thẳng y, mỉm
cười khinh miệt vẫn treo đó, chưa từng thả xuống.
Hai nam nhân trừng mắt nửa ngày chơi đá gà.
"Đùa một chút cũng không nổi?" Tay Lãnh Tử Diễm phẫn nộ đập xuống một cái. "Cút khỏi Lãnh phủ của ta!"
" Vậy ta ở đâu?" Lăng Diệp ủy khuất hỏi.
"Ngoŕi đường!" Lănh Tử Diễm không chút khách khí.
Quân Triệt chọc chọc Lăng Quân ngồi xổm bên cạnh Ti Nhiễm. "Lão cha ngươi lại muốn bị đuổi đi nữa!"
"Xí!" Lăng Quân không lên tiếng, trái lại là Ti Nhiễm nói. "Hắn da mặt dày như vậy, lần nào đi ra?"
" Hình như cũng phải." Quân Triệt cào đầu, mắt bỗng nhiên sáng ngời. "Hôn thật kìa!"
" Đâu đâu...." Ti Nhiễm chen vào đẩy Quân Triệt hình thể khổng lồ ra,
phảng phất như thấy tân đại lục. "Hôn hôn... Má ơi.... Lăng papa hôn
Quân papa...."
" Chỉ hôn má!" Lăng Quân một câu nói ra sự thật.
" Hôn má cùng hôn miệng có gì khác nhau?" Quân Triệt nhìn Ti Nhiễm, thấy
bộ dạng thần thần bí bí giống như cố ý thừa nước đục thả câu, nhịn
không được kéo tay áo Ti Nhiễm. "Nói mau!"
" Chính là...." Con
ngươi đen trắng rõ ràng chớp chớp. Ti Nhiễm hạ xuống một cái hôn ướt
sũng lâu dài trên má trái trắng trắng ú ú của Quân Triệt.
" Ti Nhiễm ca ca." Quân Triệt không hiểu sờ má. "Ngươi thật nhiều nước bọt, thơm..." Quân Triệt cười nói. " Mùi sữa."
Ti Nhiễm không để ý tới Quân Triệt, cẩn thận nhìn về phía Lăng Quân bên
trái. Bất ngờ, Lăng Quân cũng nhìn lại hai người, con ngươi trong suốt
đen nhánh, như hồ giấu dưới băng.
Ti Nhiễm liếm môi dưới, hai tay ghìm hai vai Lăng Quân, trong lúc thần sắc đối phương có mấy phần kinh
hoảng, hung hăng tiến đến môi đối phương, chạm lướt nhẹ một cái.
Gương mặt băng sơn quanh năm không đổi của Lăng Quân nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Ti Nhiễm không được tự nhiên miết miết cằm, hai mắt cao thấp trái phải
liếc loạn chung quanh, cuối cùng lại cố lấy dũng khí tới gần, lần này nó vươn lưỡi.
Lăng Quân có thông minh có trưởng thành sớm đến đâu
đi nữa cũng không thể hiểu được mình đang hôn lưỡi với ca ca. Lăng Quân
ngây ngô hé miệng, chân tay luống cuống ứng phó ca ca tiến công, hai mắt đen bóng phảng phất như nổi nước, hơi khí nồng đậm.
Hai phiến môi bị ca ca cắn đến vừa đỏ vừa sưng.
Dùng miệng chế ngự được đệ đệ làm mình có chút sợ hãi này, Ti Nhiễm suýt nữa liền muốn hát vang "Tâm ta bay lên", lại thấy đệ đệ cúi đầu, màu đỏ
trên khuôn mặt có thể đốt tới góc tai.
Lăng Quân thấp giọng nói. "Ca ca, bình sữa của ngươi bị cướp!"
Ti Nhiễm nhìn lại phía sau, không thấy bóng dáng tiểu ú nụ kia nữa.
"Ahhhh.... Họ Quân kia! Lại cướp bình sữa của ta! Chờ ta lột da
ngươi....!!!"
HOÀN
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Dạ Trầm Luân
Chương 136: Ngoại truyện
Chương 136: Ngoại truyện