Bông tuyết lạnh lẽo nhẹ nhàng tung bay theo gió, chỉ chốc lát, trong ngọn núi cây cối bụi cỏ, tất cả đều trải lên một lớp bông tuyết.
Con rắn nhỏ màu vàng trượt ở trên mặt tuyết, tuy nói nó có ngàn năm đạo hạnh, đã sớm có thể biến hóa ra hình dạng loài người, nhưng là mỗi khi loài người nhìn đến diện mạo của nó, vô luận là đực hay cái, cũng đều từ trong miệng chảy ra nước miếng, dính hồ hồ ghê tởm muốn chết, bằng không chính là từ miệng lên phía trên, trong hai cái lỗ tối om gọi là mũi, chảy ra máu đỏ đỏ.
Ô…….bộ dạng người ta xấu cũng không phải cố ý, làm sao vừa nhìn đến người ta, liền ói máu cho người ta xem chứ.
Cho nên dứt khoát không biến thành hình người nữa, làm rắn vui vẻ hơn, muốn đi đâu, chỉ cần trượt một cái là lập tức đi ra, sau khi biến thành loài người, còn phải dùng cái ‘chân’ kia mới có thể di chuyển.
Hơn nữa a, cái chân kia thật là khó dùng nha! Thật không hiểu loài người dài trên người cái phiền toái như vậy làm gì?
Chỉ cần không cẩn thận, sẽ té gục trên mặt đất.
Cho nên nó không thể làm gì khác hơn là liều mạng xoay a xoay a, rất không dễ dàng mới có thể đứng vững mà không té ngã.
Chẳng qua loài người nhìn nó uốn éo đi trên đường như vậy, liền lại chảy nước miếng dòng dòng, máu mũi cuồng phun.
Ô ô………Khó trách sư phụ cùng bọn tiểu hồ đều nói, loài người thật là cái gì đó khủng bố, ô ô ô………Thật quá kinh khủng!
Con rắn nhỏ màu vàng vừa trượt vừa nghĩ đến bạn tiểu hồ cùng chơi, trước kia mình bị đồng loại khi dễ, tiểu hồ đều đến bảo vệ mình.
Bất quá tiểu hồ so sánh với nó thông minh hơn nhiều, tám trăm năm trước cũng đã đắc đạo thành tiên, bất quá vẫn thường trở lại nhân gian xem nó.
Nhưng là, lúc trước giống như có nghe nói, có một tên quỷ ‘đạo sĩ’ gì đó, đem tiểu hồ bắt đi, làm hại Thiên Đình đại loạn, bởi vì tất cả ghi chép chi ra thu vào, tất cả đều do tiểu hồ xử lý.
Đại tiên trọng yếu trông coi mạch sống của Thiên Đình, cứ như vậy bị một con người bắt đi, không trách được Ngọc Đế gia gia khóc đến kinh thiên động địa.Vương Mẫu nương nương còn phải bán đi cây bàn đào giá tiền cao đến dọa người, xuống giá bán cầu xin tạm thời vượt qua khủng hoảng tài chính.
Con rắn nhỏ màu vàng nghĩ như vậy, không nhịn được nhếch miệng cười khúc khích. “Tiểu hồ ly chạy đi đâu ta cũng không biết, nhưng là …..hắc, cái cây bàn đào kia thật sự ăn quá ngon, sau khi ngủ đông xong, lại đi chỗ nương nương mua vài cái trở về.”
Mặt trời chầm chậm lặn xuống phía Tây, con rắn nhỏ màu vàng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la chậm rãi tối xuống, cuối cùng ngắm nhìn thế giới đáng yêu này, sau đó mới lưu luyến không rời trở về linh xà động mà sư phụ lưu lại cho nó, nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ say, chờ đợi mùa xuân kế tiếp đến.
Ban đêm, ngoài Linh xà động-
Hai người đàn ông một gầy một béo mạo hiểm ở tuyết lớn đi lại trong núi, người gầy đi ở đằng trước còn vừa đi vừa nghiến răng mắng: “Tổ mẹ nhà ngươi, đi nhanh chút nữa! Ngươi muốn hại họ Nguyễn ta đây chết tại đỉnh núi quỷ này a! Đi mau!”
Đôi vai người béo vác một cái lồng sắt, bên trong chứa một đống màu sắc rực rỡ nhìn không rõ là đồ vật gì, bất quá tựa hồ là vật còn sống, còn không ngừng ngọ nguậy ở trong lồng.
Người béo thở hổn hển,biết biết miệng giống như tiểu tức phụ, không có sức lực mở miệng: “Dạ, lão đại.”
Người gầy đi ba bước quay đầu lại, đánh một quyền ở trên bụng phì phì của người béo. “Đi mau, vừa rồi dưới chân núi thôn dân nói,bên trong sơn động này có một con rắn màu vàng hi hữu trân quý, nếu là huynh đệ chúng ta bắt được, bán qua tay, là một năm có thể không lo ăn mặc.”
“Nhưng là lão đại,chúng ta vòng vo hai giờ rồi nha! Nhưng là cái sơn động kia……”
Người béo nói một nửa, đột nhiên ánh mắt phóng đại, một tay chỉ vào phía trước,một tay hưng phấn vỗ mạnh lên lưng người gầy: “Lão đại lão đại, sơn sơn sơn………”
“Sơn tổ mẹ nhà ngươi, thật ầm ỹ nha!” Người gầy bị vỗ đau đến mắng lớn, vung tay lên, lại là một quyền đánh vào trên bụng phì kia.
Người béo bị đánh mạnh vào bụng, lông mi xụp xuống, nức nở vô cùng ủy khuất: “Ô, lão đại ngươi lại đánh ta, người ta chính là nghĩ, nghĩ nói cho ngươi, phía trước có sơn động thôi!”
Người gầy nhìn theo phương hướng người béo chỉ, quả nhiên phát hiện một cái sơn động thật lớn. “Tổ mẹ nhà ngươi, nhìn đến liền nhìn đến, hưng phấn cái quỷ, còn không mau chuẩn bị công cụ, bắt rắn đi.”
“Nha……”
Trong Linh Xà động-
Người gầy cầm chặt đèn pha, đi tuần chung quanh tìm kiếm bóng dáng con rắn màu vàng, người béo đi phía sau, cầm theo lồng sắt cùng cái lưới lớn, nhắm mắt theo đuôi sát ở phía sau.
Không gian trong sơn động tuy rằng không nhỏ, nhưng là bên trong quanh co khúc khuỷu cũng không biết động này sâu đến bao nhiêu.
Đột nhiên, người gầy dừng lại cước bộ, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm phía trước, phía sau, người béo không chú ý, phanh một cái đâm vào người gầy phía trước.
Người gầy bị đâm phải đi lên phía trước vài bước,tức giận đạp người béo một cước, “Ngươi đầu heo này.”
Người béo bị đạp hung rụt cổ lại, “Ô….đúng, lão đại, ta là đầu heo…”
“Câm miệng, nhìn!”
“Lão đại ngươi muốn ta nhìn cái gì a? A? Rắn!”
Người gầy vội vàng che miệng người béo, ngón tay đặt ở bên miệng, cảnh cáo: “Hư…….Ngươi nếu đem con rắn màu vàng này dọa chạy, xem ta trở về có lột ngươi một thân thịt béo ra không! Nghe rõ chưa?”
“-“ Người béo kích động gật gật đầu, tỏ vẻ hắn tuyệt đối ngoan ngoãn câm miệng.
Người gầy đưa tay, tiếp nhận người béo đưa tới cái lưới đặc chế để bắt rắn, rón ra rón rén đến gần nơi ngủ đông của con rắn màu vàng.
Tập trung cầm lấy lưới, nhằm ngay đầu bảy tấc của con rắn, chụp lên, thuận lợi đem con rắn màu vàng có chút lớn thái quá vào trong lưới.
“Lão đại…..rắn này…….Thật lớn……”
“Câm miệng!”
“Lão đại, ngươi xác định muốn cho nó tiến vào trong lưới sao?”
“Nói nhiều.”
“Lão đại, ta không thể nói câu sau cùng a?”
“Không được!”
Người béo biết biết miệng, mười phần đáng thương: “Nhưng là, lưới không được, nó chính là nhét không xong mà! Lão đại, làm sao ngươi cứ kiên trì nhét nó vào lưới? Chúng ta không phải có bao sao?”
Ngươi gầy buông con rắn màu vàng ra, mặt tối sầm, vọt tới trước mặt người béo, vén tay áo, vung mạnh nắm tay lên…..
“Có bao cũng không cùng lão tử nói? Muốn chết?”
“Ô, ta quên thôi! Ta làm sao biết hoàng kim xà so với ta còn phì, ô ô…….lão đại ngươi không cần đánh ta!”
Về phần cái kia đầu tiên là bị ép buộc nửa ngày, sau đó bị quên đi trên mặt đất con rắn màu vàng đâu?
Con rắn nhỏ màu vàng vẫn bảo trì trạng thái ngủ đông như cũ, ngủ say như chết, một chút cảm giác cũng không có, tiếp tục ngáy to làm xuân thu đại mộng của nó, hoàn toàn không biết, lúc thức dậy, nhân sinh của nó… Không, là ‘rắn’ sinh của nó, sẽ sinh ra bao nhiêu gợn sóng.
Đong đưa a đong đưa, chói a chói, động động cái đuôi lật qua lật lại thân mình, sau đó…….Tiếp tục ngủ!
Một tổ hai người béo gầy cuối cùng dùng bao đựng con rắn màu vàng to thái quá này, xuống núi dùng xe tải đem con rắn màu vàng cùng những con rắn khác bắt được, tất cả đều để trên xe tải, một đường chở đến Phúc Kiến.
Thương nhân thu xếp cho người gầy một số tiền mặt lớn, hai người cầm tiền mặt, lưu lại thương nhân muốn họ bắt n con rắn lớn con rắn nhỏ, vui mừng rời đi.
Thương nhân đem bầy rắn đặt trên thuyền nhỏ, đưa đi cửa sau, chuyển tới Kim Môn, cuối cùng…đi tới Đài Loan.
Đài Loan, Hoa Tây phố-
“Đến nha đến nha, hầm kho tàu chiên mỡ nướng, dưỡng nhan mỹ dung tráng dương bổ thận nha! Khách nhân mời ngồi-“
Ông chủ một bên nhiệt tình tiếp đón khách nhân, một bên quay đầu hạ giọng chửi bới: “Tử hầu niếp tử (cái nỳ ta chịu)ba gọi ngươi bưng ba chén như thế, ngươi bưng cho ta hai chén? Ngươi muốn chết a?”
Con rắn màu vàng rốt cuộc bị tiếng ồn ầm ỹ cứu tỉnh, ngáp một cái, đột nhiên phát hiện bên cạnh rất nhiều đồng loại, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Nhĩ hảo, mùa đông năm nay trôi qua thật là nhanh a, ân….Quả nhiên là mùa xuân đến….Nha? Thật giống như không đúng lắm, làm sao nóng như vậy a? Chẳng lẽ ta ngủ quên, ngủ thẳng đến mùa hè đi?”
Con rắn màu vàng lúc này mới phát hiện có cái gì không đúng, ngẩng đầu nhìn hướng bốn phía, bị dọa ngốc ngay tại chỗ.
Hảo hảo hảo ………..Hảo, kinh khủng, đáng sợ, a a a a a a-
Thiệt nhiều thiệt nhiều thiệt nhiều………..Thật nhiều loài người a a a a a a-
Con rắn màu vàng hoạt động thân mình khổng lồ, cố gắng lui a lui a lui đến góc khuất nhất của lồng sắt, nức nở hỏi con rắn màu xanh bên cạnh bị nó chen đến mau không thở nổi, “Ô ô… Huynh đệ, nơi này là chỗ nào a? Ô ô…Người ta phải sợ…Rất sợ đó…”
“Tê tê-“ con rắn màu xanh lè lưỡi, giãy dụa mà đem mình bị đặt ở phía dưới cái đuôi của con rắn màu vàng rút ra.
“Ô…Ngươi nói cái gì, người ta nghe không hiểu!”
“Tê tê tê-“ con rắn màu xanh liều mạng nghĩ rút cái đuôi ra, đáng tiếc, con rắn màu vàng……rất nặng, không rút ra được.
Con rắn màu vàng nước mắt lưng tròng nhìn con rắn màu xanh, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “A! Ta đã quên ngươi không tu luyện sẽ không nói chuyện được, ô, nhân gia muốn làm sao bây giờ? Ô, đau quá! Huynh đệ ngươi cắn ta, ô ô ô…..”
Con rắn màu xanh cuối cùng tức giận đến há mồm, hung hăng cắn trên bụng con rắn vàng, thừa dịp nó bị đau thân mình co lên, lúc này mới đem mình bị đè phía dưới cái đuôi rút trở về.
Con rắn màu vàng bị làm cho sợ đến thẳng run thân mình, sợ hãi đánh giá bốn phía.
Thật nhiều đồng loại bất đồng bị nhốt tại trong lồng sắt, nhưng là cũng chưa trải qua tu luyện, muốn nó như thế nào cùng này đó đồng loại câu thông a?
Ô……Nó phải về nhà!
Người ta…..Người ta nghĩ quay về linh xà động! Ô ô ô……
Bên kia, ông chủ ở trước cửa hàng tiếp đón khách nhân, lật qua lại một nồi lớn không biết chứa gì đó, nhiệt tình hô: “Đến nha, khách nhân đến ngồi.”
Đột nhiên, một gã khách nhân đến Hoa Tây phố dừng bước lại, hướng về phía lão bản hỏi: “Ông chủ, có con rắn nào đặc biệt hay không?”
“Đặc biệt? A! Có có có, ngày hôm qua mới từ nội địa đưa tới mặt hàng mới, khách nhân ngài muốn nhìn xem hay không?”
Ông chủ cười toét miệng lộ ra một hàm răng đen, quay đầu hướng con trai kêu: “Tử hầu niếp tử, đem con rắn béo kia lấy ra cho ba, khách nhân muốn xem hàng.”
Con trai ông chủ méo mó khóe miệng, không cam lòng đi tới phía sau phòng bếp, nhấc ra một lồng sắt có hai con rắn một xanh một vàng, vẻ mặt chán ghét đi tới cửa tiệm, giơ lên trước mặt ông chủ.
Ông chủ lườm con trai một cái rồi quay sang cười lấy lòng với khách, “Quý khách thứ lỗi, thằng nhóc Ôn Thao chết bầm này đang trong kỳ phản nghịch xin bỏ quá cho, xin bỏ quá cho.” Vừa nói vừa dùng cây móc khều con rắn màu vàng ra khỏi lồng, giơ cao lên cho khách xem hàng, “Quý khách xem, con rắn này màu sắc tươi sáng, mập mạp lắm thịt, tôi dùng nước sôi lột da trước, sau đó tùy ngài muốn chiên hay hầm, luộc, bổn tiệm sẽ lập tức làm ngay cho ngài.”
Ông chủ nâng lên thân rắn, vừa lay động vừa cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ, con rắn màu vàng đáng thương lúc này bị nâng lúc lên lúc xuống, ở phía dưới cái đuôi chính là nóng bỏng nước nóng, rốt cục phát hiện cửa tiệm này bán cái gì.
“Oa a a a – người ta không cần làm canh rắn, không cần hâm nóng ta! Cứu mạng a a a-“
Con rắn màu vàng bị làm cho sợ đến mức hoàn toàn quên mất mình biết pháp thuật, hơn nữa bây giờ còn là loài rắn, nhóm loài người khủng bố bên cạnh nghe không được nó kêu rên, chỉ nhìn thấy con rắn màu vàng mồm há to, cố gắng cuộn lên cái đuôi, liều mạng vặn vẹo thân mình, muốn tránh thoát khỏi cây móc trên tay ông chủ.
Đáng tiếc ông chủ là tay già đời bán hơn ba mươi năm canh xà, làm gì có khả năng bị con rắn bổn chạy đi, thấy con rắn béo này vặn vẹo lên lực đạo không nhỏ, dứt khoát đầu hạ trên cái đuôi muốn đem con rắn béo này chích máu ném tới ngâm trong nước sôi.
Con rắn vàng đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó nước sôi bốc lên bọt khí ở ngay trước mũi, lập tức kích thích quá lớn, thân mình mềm nhũn, hôn mê ở trên cây móc.
“Đợi chút!” Khách nhân trước cửa tiệm ngăn lại động tác của ông chủ, móc ra trong bóp ra nghìn đồng tiền giá trị lớn.
Ông chủ tay cứng đờ, sợ tới mức ngưng lại giữa không trung, khó hiểu hỏi: “Khách nhân? Làm sao vậy?”
“Con rắn vàng này ta muốn sống.”
“Nha?”
Ông chủ ngẩn người, cuối cùng là khuất phục ở dưới giáo lý mở cửa tiệm ‘khách nhân là lớn nhất’ , nổi lên vẻ mặt tươi cười, ha ha nói: “Muốn sống a? Có thể có thể, ta lập tức đóng gói cho ngài. Hầu niếp tử, ba đang gọi ngươi, ngươi tai điếc sao? Đem cái lồng sắt sạch sẽ đến đựng rắn, khách nhân muốn sống.”
Không bao lâu, con rắn vàng sớm bị dọa choáng váng, lại lần nữa bị nhét vào lồng sắt, đầu mềm nhũn quán ở trong lồng.
“Khách nhân, này rắn thực béo, cho nên giá tiền…..”
“Hai vạn!”
“Gì?” Ông chủ bị dọa ngốc.
Khách nhân nhận lấy lồng sắt, lấy ra một nghìn đồng tiền giá trị lớn đưa cho ông chủ, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, “không đủ sao?”
Ông chủ hoàn hồn, xua tay phủ nhận, “Không có không có không có, đủ rồi đủ rồi! Khách nhân ngài đi hảo.”
Hay nói giỡn, vốn là nhiều lắm muốn ba nghìn, hiện tại còn hơn một số, nếu nói ngại không đủ nhưng là sẽ cho mụ tổ nương nương chiêu sét đánh.
Nam tử xách theo lồng sắt đựng con rắn vàng, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú tò mò cùng xem náo nhiệt của người đi đường, không thèm để ý chút nào đi dạo xong cả đường phố Hoa Tây, sau đó trở về bãi đậu xe, lấy xe yêu, đem cái lồng rắn ném tới chỗ ngồi phía sau, nịt chắc dây an toàn khởi động máy, tao nhã thao tác tay lái, thân xe lưu loát lưu sướng chạy nhanh ra bãi đậu xe, nam tử trở về ở vào khu nhà cao cấp Thiên Mẫu sơn.
Hoàng Lãng lấy ra cái chìa khóa mở cửa, bật đèn điện, không gian tối tăm lập tức sáng lên.
Khom người đem giày da để ngăn nắp ở trên kệ giày, Hoàng Lãng xách theo lồng sắt đi vào phòng khách, mắt nhìn con rắn vàng vẫn nằm úp sấp chết ngất ở trong lồng, nhún nhún vai, đi vào quầy bar, từ trong tủ lạnh cầm lấy bình Vodka đông lạnh thành một nửa thể rắn.
Độ cồn Vodka cực kỳ cao, đặt ở trong tủ lạnh không cách nào đóng băng, ngược lại sẽ ngưng kết thành trạng thái lỏng một nửa trạng thái rắn, giống như là một loại kem vị trơn thuận, lúc này đổ vào trong ly uống một hơi cạn sạch, đầu tiên là chất lỏng nhiệt độ thấp theo yết hầu trượt xuống bụng, không bao lâu, nóng rực như núi lửa sẽ theo bụng vọt thẳng mà lên, một lạnh một nóng, băng hỏa giao hòa, cực hạn phẩm tửu niềm vui thú đang ở trong đó.
Bất quá điều kiện trước tiên là …Tửu lượng ngươi đủ hảo.
Nếu không chưa kịp hưởng thụ cực phẩm lạc thú này, sẽ bịch một tiếng say té trên mặt đất, sau đó hôm sau rời giường bị say rượu biến thành khổ không thể tả.
Hoàng Lãng tửu lượng không sai, ngay cả rót ba ly còn có thể thẳng tắp đi trở về phòng ngủ, rượu cồn quấy phá, nóng đến hắn bỏ đi trên người tất cả quần áo, té ở trên giường tơ tằm.
Nếu không phải bởi vì chuẩn bị sủng vật rắn đã đánh mất của bạn gái trước nuôi, chạy ép toàn bộ Đài Bắc tất cả thành phố lớn nhỏ cửa hàng sủng vật cũng tìm không được cái loại rắn màu vàng hiếm có này, cuối cùng bạn bè suy đoán, cảm thấy khó nghĩ cái chỗ bán súp rắn ở Hoa Tây phố sẽ có?
Trời mới biết thật đúng là liền khéo như vậy, vừa mới nghĩ như vậy, đã bị mỗ ông chủ cửa hàng bắt được đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng mới, sau đó…này con rắn vàng bị sợ co quắp liền như vậy cấp hắn tìm được rồi.
Thiết, sớm biết rằng sẽ không chạy đi cửa hàng sủng vật rồi!
Bên trong phòng khách, ngọn đèn chói mắt chiếu thẳng tắp trên lồng sắt, con rắn nhỏ màu vàng chậm rãi mở ra mí mắt.
“A a a- này lại là làm sao? Ô ô… Sư phụ gạt người, rõ ràng nói thành tiên sẽ không phải chết, ô, ta là không phải thành súp rắn, chạy đến âm tào địa phủ? Bất quá… địa phủ thật sáng, sư phụ ngài lại gạt người, địa phủ một chút cũng không tối, ô ô ô…
“Ngươi thực ầm ỹ nha!”
Hoàng Lãng không biết đã rót mấy ly Vodka, nghe thấy có tiếng khóc vẫn từ phòng khách truyền đến, vì thế mang theo bình rượu loạng choạng đến phòng khách.
“Kỳ quái, không có người a!”
“Ô ô ô-”
Hoàng Lãng theo phương hướng tiếng khóc nhìn lại, phát hiện ra con rắn vàng kia cư nhiên tỉnh lại, hơn nữa thanh âm kia… Dĩ nhiên là từ miệng rắn phát ra?
Mở ra lồng sắt, cầm ra con rắn vàng thể tích khá lớn, bóp đầu rắn mị mắt nhìn thẳng.
Con rắn vàng bị ‘loài người khủng bố’ nắm trong tay, trong lúc nhất thời sợ tới mức đã quên khóc, cái đuôi không tự chủ được bò lên thắt lưng của Hoàng Lãng lấy bảo trì cân bằng.
“Là ngươi đang khóc?”
Con rắn vàng lúc lắc đầu, ngoan ngoan trả lời vấn đề.
Hoãng Lãng say rượu đánh cái cách, hỏi: “Khóc cái gì?”
“Ô, người ta không cần làm súp rắn! Ô ô…”
Hoàng Lãng lắc lắc cái đầu bắt đầu choáng váng hoa mắt, mồm miệng không rõ còn nói: “không làm súp rắn, là làm sủng vật.”
Con rắn vàng thu hồi nước mắt, phát hiện loài người trước mắt này, tựa hồ không có khủng bố như vậy. “Sủng vật? Đó là cái gì?”
“Chính là… Nuôi ngươi.”
“Nuôi ta?”
“Đúng, ta là chủ nhân, ngươi là…sủng vật, ta…nuôi ngươi…”
Hoàng Lãng nói còn chưa dứt lời, đầu nhoáng lên một cái, say ngã vào trên sô pha.
Hôm sau tỉnh lại, Hoàng Lãng khó được làm người say rượu cấp chỉnh đến, đầu óc giống như bị người dùng cái cưa mở khó chịu, nghiêng ngả lảo đảo đi hướng phòng ăn, mở ra tủ lạnh cầm lấy nước khoáng lạnh vui vẻ uống, chân dài một đá, đem cửa tủ lạnh đạp đóng kỹ, mới quay người lại…
“Phốc-“
Hoàng Lãng nước khoáng trong bụng còn chưa kịp xuống bụng, ngay tại chỗ hóa thành một đường, thẳng tắp nhắm ngay mỗ dạng vật thể phun đi.
“Chủ…phi phi……phi phi phi phi…”
Nguyên bản người đứng ở sau lưng Hoàng Lãng không kịp phòng bị, liền bị Hoàng Lãng phun nước lạnh như băng lên mặt, còn bởi vì không cẩn thận đem đem hạt nước hút vào trong mũi, sặc đến hắn thở không thuận.
Hoàng Lãng phun hoàn nước khoáng trong miệng, tay phải chỉ thẳng vào khách không mời mà đến đột nhiên từ nhà mình toát ra. “Nói, ngươi là ai?”
“Phi phi…”
“Nếu không nói ta gọi cảnh sát đến.”
Khai, ngoạn, cười!
Toàn bộ Đài Bặc trị an tốt nhất Thiên Mẫu, thế nhưng có người sấm không môn*.
Hơn nữa phụ cận khu nhà cao cấp chẳng những có cảnh dân liên cơ, còn có bảo toàn…
Đợi chút!
Phòng này rõ ràng trang bị bảo toàn, cái gì hồng ngoại tuyến, theo dõi, còi báo động…ba lạp ba lạp giống như không ít, người này đến tột cùng là chạy vào như thế nào?
Trăm ngàn đừng nói với hắn thu phí hàng tháng một vạn đồng hệ thống bảo toàn trục trặc, bằng không nhìn hắn có thể hay không kiện chết nhà công ty bảo toàn kia.
Con rắn vàng hóa thành hình người, nghiêng đầu tò mò xem xét loài người tên là ‘chủ nhân’.
A, hảo hảo ngoạn nha!
Chủ nhân mặt có thể đổi tới đổi lui nha, thật là thú vị.
Nguyên lai loài người cũng sẽ biến pháp thuật a? Sư phụ như thế nào không nói với nó, sư phụ thật xấu xa…
Con rắn vàng nghiêng đầu, ngoan ngoãn hô lên: “Chủ nhân, ngươi không nhớ rõ ta?”
Hoàng Lãng lấy lại tinh thần, đáng giá người trước mặt từ đầu đến chân.
Thiên!
Mình mới rời đi Đài Loan không bao lâu, sấm không môn cấp bậc liền tăng lên nhiều như vậy.
Chỉ là đứa bé trai kia tinh tế đều đều vừa đúng dáng người cũng rất đẹp mắt, càng miễn bàn là người này có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đối sẽ tức chết một ổ nữ nhân, còn có phần eo kia vật tế nhuyễn giấu dưới lông… (ta chết vì cười mất thôy =]])
“Thiên! Ngươi cư nhiên thân thể trần truồng chạy tới nhà của ta sấm không môn? Hoàng Lãng rốt cuộc phát hiện một sự việc thật quan trọng.
Con rắn vàng đảo lỗ tai che đi Hoàng Lãng lớn giọng, có chút sợ hãi nói: “Người ta…người ta đang chuẩn bị làm phép biến ra quần áo thôi! Nào biết chủ nhân người vừa lúc tỉnh lại…”
“Chờ một chút! Ngươi bảo ta cái gì?”
“Chủ nhân a!”
“Ngươi bảo ta…Chủ nhân?”
“Đúng vậy, Ngươi đêm qua chính mình muốn ta kêu như vậy.” Con rắn vàng dùng sức gật đầu.
Hoàng Lãng híp mắt suy nghĩ nhanh chóng đem sự tình phát sinh đêm qua xem một lần.
Ân, Hoa Tây phố, súp rắn, mua rắn, về nhà, uống rượu…
Sau đó giống như ở trong mộng cùng con rắn vàng kia nói chuyện, phải nuôi nó, phải làm nó…
“Chủ, chủ nhân…?” Hoàng Lãng thất thanh kêu to.
Con rắn vàng vừa buông xuống hai tay lại lần nữa đảo lỗ tai, nhíu mày biết miệng chịu đựng ‘chủ nhân’ phát ra tạp âm.
Ô, chủ nhân thật ồn ào nha!
Thính giác của loài rắn vốn liền so với loài người linh mẫn, thanh âm rất nhỏ cũng có thể nghe được, nhủ nhân rống kêu to như vậy so với sét đánh còn ầm ỹ.
Ô ô…Lỗ tai đau đau.
Hoàng Lãng mở chân ngồi ở ghế sô pha da chế nhập khẩu ởItaly, nhìn chằm chằm nam hài trước mắt dùng chăn đơn che khuất thân thể.
“Ngươi nói… Ngươi chính là con rắn béo ngày hôm qua ta mua trở về?”
Con rắn vàng ủy khuất biết biết miệng,kháng nghị: “Người ta mới không béo đâu!”
Hoàng Lãng xoa xoa cái trán, bắt đầu hoài nghi nam hài xinh đẹp này là ngu ngốc vẫn là trí chướng? Nếu không nữa chính là chứng vọng tưởng, lại còn nói mình là con rắn? Thật sự đáng tiếc cho khuôn mặt tròn kia.
Đổi cái vấn đề, Hoàng Lãng lại hỏi: “Nhà ngươi ở đâu? Đợi lát nữa ta hảo đưa ngươi trở về, bằng không ba mẹ ngươi sẽ lo lắng.”
Con rắn vàng hưng phấn mà mở to hai mắt, nhào vào trong lòng Hoàng Lãng, vui vẻ nói: “Chủ nhân ngươi thật tốt, ta ở tại Linh Xà động. Bất quá, cái kia, ba mẹ, là cái gì này lọ? Có thể ăn đc hay không a?”
Hoàng Lãng thân thể nghiêng đi, vô lực nói: “Ba mẹ là người sinh ra ngươi. Thiết, ngay cả cái này cũng không biết, xem ra ngươi thật nặng độ trí chướng( chả bjk là cái zỳ) Ta phải đi thăm dò trường học xem có phải hay không có đệ tử mất tích.”
Một đống từ ngữ mạc danh kỳ diệu nghe làm con rắn nhỏ màu vàng đầu đầy mờ mịt, chỉ nghe đến câu kia ‘ba mẹ là người sinh ra ngươi’.
Nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Sinh ra ta… Chủ nhân, ta không biết nha! Rắn giao phối đẻ trứng liền đã xong, hơn nữa sư phụ nói, sinh ra ta này nọ kêucha mẹ, không phải ba mẹ. Nguyên lai chủ nhân ngốc giống ta, cũng không thích học bài. Nha-“
Con rắn vàng bị Hoàng Lãng đánh một quyền, đau đến ai ai kêu.
Hoàng Lãng thu hồi nắm tay,kềm chế lửa giận. “Ngươi này trí chướng cư nhiên dám mắng ta ngốc? Thiên! Ta lại theo ngươi ồn ào.”
Một phen nhấc tới nam hài nhào vào trước ngực, Hoàng Lãng đứng dậy hướng ngày hôm qua từ Hoa Tây phố mang về, vốn lên đựng con rắn vàng, hiện tại lồng sắt lại trống không.
“Ngươi nói… Ngươi là rắn?”
Con rắn vàng bị nhấc tới giữa không trung, nghe xong câu hỏi của Hoàng Lãng, vui vẻ gật đầu.
“Tốt lắm, phiền toái ngươi biến trở về đi.”
“Chủ nhân, biến trở về ngươi liền tin tưởng ta sao? Vậy ngươi phải nuôi ta nha!”
Nam hài vui vẻ so cái thủ thế, miệng thì thào niệm vài câu, ngay sau đó, nguyên bản chăn đơn choàng ở trên người rơi xuống trên sàn nhà, Hoàng Lãng trước mắt nhất thời xuất hiện một con rắn vàng quấn ở trên cánh tay.
Con rắn lớn vòng ở trên cánh ta le lưỡi, nâng lên thân mình, một đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn Hoàng Lãng, há mồm ra, lộ ra trên dưới hai hàng răng sắc bén nhọn, hướng về phía Hoàng Lãng hô lên: “Chủ nhân hảo!”
“Phanh!.”
Thật lớn tiếng đánh vật nặng theo trong khu nhà cao cấp truyền đến, chủ nhân khu nhà cao cấp hai mắt trợn trắng, thẳng tắp đổ về phía sau. (a.k.a đã ra đi anh dũng =]])
*sấm không môn: xông vào như chỗ không người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thâu Tâm Tiểu Xà Tiên
Chương 2
Chương 2