DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
Chương 57

Bức tường kia hay là nói lùm cây thoạt nhìn giống như tường đem Lôi Na Tư cùng 3 người còn lại ngăn cách ra.

“Ngươi không có việc gì đi?” Ngải Tư hướng Lôi Na Tư ở phía bên kia la lên.

“Không có việc gì,” Thanh âm Lôi Na Tư có chút lãnh tĩnh, “Úc, chờ một chút, e rằng có vấn đề — ta thấy 1 đống vong linh, bọn chúng đang hướng tới chào hỏi ta ni.”

“Kiên trì một chút!” Ngải Tư hô một tiếng, đưa tay bám trụ vào khe hở giữa 2 cành cây, nhẹ nhàng nhảy qua, thế nhưng thật ngoài ý muốn, cành lá thoạt nhìn rất vô hại thoáng cái lại dài ra.

Chúng nó đâm chồi, giống như TV được điều khiển từ xa. Những cành lá này trưởng thành thành 1 tảng lớn, tốc độ trưởng thành so với tốc độ nhảy lên của Ngải Tư còn nhanh hơn.

Chúng nó giống như bàn tay to đè xuống, Ngải Tư vội vàng nhảy ra.

“Kia là cái gì?” Ngải Tư linh hoạt nhảy ra sau Tử La Lan, con mắt lục sắc khôi phục nguyên trạng.

Mặt tường kia vẫn còn hảo hảo, 1 bộ dạng dịu ngoan, nhưng bất di bất dịch ở trước mặt bọn họ.

Phía bên kia bức tường tức khắc vang lên thanh âm vũ khí giao nhau. Không biết ‘một đống’ vong linh trong miệng Lôi Na Tư là có ý gì.

Tử La Lan đi tới trước tường, trong tay xuất hiện 1 cái lưỡi hái hắc sắc thật lớn, hắn vung tay bổ về phía tường lục sắc kia.

Lưỡi hái sắc bén có thể cắt đứt bất cứ thứ gì, thế nhưng khi lưỡi hái chặt tới — những cành cây tuy bị chém rớt, nhưng bọn hắn cũng không có thấy tình hình thực tế, bọn họ chỉ thấy được 1 vết ngân, còn cành cây cùng phiến lá vẫn y nguyên.

Tử La Lan ngẩn người, thu hồi lưỡi hái, cành lá bị chặt cũng nhanh chóng sinh trưởng, tiếp đó lại khôi phục hình dạng nguyên lai.

“Được rồi,” Ngải Tư bỗng nhiên kêu lên, hắn chạy đến bức tường vĩ đại trước mặt.

Ngải Tư ngẩng đầu đưa tay đặt tại trên mặt tường, 1 giây đồng hồ sau, đầu ngón tay hắn bỗng nhiên dấy lên một bụi hỏa.

Ngọn lửa trong nháy mắt bao quanh toàn bộ bàn tay hắn, tiếp đó theo cổ tay hắn bò lên trên cánh tay.

Tử La Lan kinh ngạc nhìn một màn này, không rõ chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, ngọn lửa lan tràn đến thân thể hắn, vây quanh cả người hắn. Càng khiến kẻ khác kinh ngạc hơn chính là, Ngải Tư không dãy dụa chút nào, hắn còn chậm rãi di chuyển về phía trước, sau đó ở trước mắt 3 người, vượt qua bức tường.

“Kia là cái gì …” Tử La Lan kinh ngạc nhìn, hắn không nhớ có kỹ năng thuộc hỏa hệ ma pháp, hơn nữa, hắc kỵ sĩ chỉ biết ma pháp công kích phụ trợ mà thôi …

“Ngải Tư là người có năng lực hỏa,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói, “4 năng lực vô cùng cường đại quyết định ở chỗ dùng như thế nào.” hắn nói ra lúc nhìn An Nặc, con mắt ám hồng sắc ôn hòa mà trầm tĩnh, ngươi vô pháp tìm được bóng dáng Kỵ Sĩ Chi Huyết trên người hắn.

Kiêu Ngạo cũng đi tới trước tường, tựa như trước mặt không có gì, hắn không chút do dự tiêu sái bước qua.

Hắn không có giống Ngải Tư đem thân thể của mình hóa thành nguyên tố, rồi xuyên qua tường, hắn chỉ là khinh sảo tiêu sái bước qua, Tử La Lan trừng mắt nhìn mặt tường, không biết tại sao nó bỗng ngoan ngoãn như vậy.

“Chúng ta làm thế nào đi qua?” Tử La Lan quay đầu hỏi An Nặc.

“Ta đương nhiên cũng có thể làm được,” An Nặc nghiêm mặt lạnh nói.

Y đi tới trước mặt tường, 2 tay đút vào túi áo, đứng trước tường 1 hồi.

Tử La Lan kinh ngạc nhìn y, từ chỗ y đứng, băng trong suốt bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh bao trùm mặt tường lục sắc.

Mỹ lệ như băng chi điêu khắc, cả bức tường trong nháy mắt biến thành mặt băng bằng phẳng.

Mặt băng lộ ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, mắt thường có thể thấy chúng nó phát ra hàn khí, hơi khí nhàn nhạt.

Băng tầng rất trong suốt, thậm chí có thể thấy được thực vật bên trong.

Sau đó, An Nặc giống như Kiêu Ngạo bước qua mặt tường kia, mặt tường kia lập tức biến về hình dạng ban đầu, giống như toàn bộ băng lãnh vừa rồi không có tồn tại, ánh dương quang vẫn 1 bộ hình dạng ‘ta rất xán lạn’.

“… chính là, ta làm sao qua?” Tử La Lan ngơ ngác nhìn mặt tường nọ.

Chỉ có điều hắn không cần phải lo lắng, sau khi ánh mắt loạn chuyển, hắn đã đứng ở bên kia bức tường, cũng chính là ở chỗ Lôi Na Tư.

Trờ chơi cùng hiện thực bất đồng ở chỗ, số liệu chỉ cần thay đổi là được. Tỷ như Tử La Lan là sủng vật của An Nặc, An Nặc chỉ cần đem sủng vật triệu hồi, sau đó lại phóng xuất là có thể.

Tử La Lan kinh ngạc nhìn tình hình trước mặt, hắn thật ra không phải là người có thể dễ dàng kinh nhạc như vậy, bất quá khi nhìn thấy Lôi Na Tư, hắn chính là rất phối hợp bày tỏ kinh ngạc.

“Thực ra chúng ta không cần gấp gáp qua đây,” Ngải Tư nhún nhún vai.

2 nam nhân kia cũng trầm mặc biểu thị tán thành

Lôi Na Tư trong miệng nói ‘một đống’ vong linh đích thực là rất nhiều, bất quá hiện tại nằm ngổn ngang, đang từ từ chậm rãi biến trong, hình dạng sắp tiêu thất.

Đã không còn thấy áo choàng của Lôi Na Tư nữa, lộ ra chức nghiệp trang mang khí chất lãnh liệt. Tóc quăn hắc sắc sịu dàng xõa lên trên vai, cự kiếm trên tay dưới ánh mặt trời có thể thấy được hoa văn thanh nhã một cách kì lạ.

Bên cạnh nàng chính là sủng vật, có 1 cái kính mắt kim sắc xinh đẹp.

“Thiên sứ … Không, là dực tinh linh?” Tử La Lan kinh ngạc nhìn sinh vật xinh đẹp bên cạnh Lôi Na Tư.

Đó là một sinh vật xinh đẹp, nàng giống thiên sứ, đương nhiên, nàng không phải thiên sứ, vì thân thể vô cùng mảnh khảnh.

Tóc quăn kim sắc của nàng giống như ánh dương quang rực rỡ, da dẻ trắng nõn mềm mại, nàng lớn lên rất đẹp, so với nhân loại còn muốn xinh đẹp hơn.

Lông vũ của nàng là thuần trắng, so với cánh thiên sứ còn bự hơn, dù sao cánh của nàng là dùng để phi hành. Nàng mặc trường bào thuần trắng, cầm trong tay 1 pháp trượng, ở giữa khảm 1 viên bảo thạch kim sắc.

Da dẻ Lôi Na Tư có chút đen hơn càng tăng thêm sắc trắng của dực tinh linh.

“Nàng thật xinh đẹp,” Tử La Lan ôn nhu nói, còn đến gần dực tinh linh kia.

Cánh bạch sắc của dực tinh linh bỗng phách động thoáng cái bay lên trời.

“Cẩn thận!” Tử La Lan la lên, tường ở bên cạnh nhanh chóng sinh trưởng, hình dạng kỳ quái hướng về dực tinh linh.

Dực tinh linh khéo léo né tránh. Nàng bay rất nhanh rất cao, tốc độ cơ hồ vượt qua tốc độ sinh trưởng của những cành cây kia.

Cuối cùng, những cành cây này quyết định buông tha, chúng nó căn bản không đuổi kịp dực tinh linh, quay về hình dạng nhu thuận ban đầu.

“… phải bay cao như vậy mới có thể thoát khỏi bức tường này a…” Tử La Lan thì thào nói.

Lôi Na Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đem cự nhân chi kiếm đặt lên lưng: “Không hề gì, dù sao ta cũng không tính đi địa phương cao như vậy, chỉ có điều hiện tại Y Na không thể giúp chúng ta tìm đường ra ngoài.”

“Nàng kêu là Y Na sao?” Tử La Lan cảm thấy hứng thú, “ta lần đầu tiên thấy được dực tinh linh, nàng cũng thật xinh đẹp, đúng không, An Nặc?” Hắn quay đầu hỏi An Nặc.

“Đúng vậy,” người ở phía sau trả lời rất dịu dàng, giống như trưởng bối giải đáp vấn đề của hài tử, ôn hòa mà sủng nịch.

Bất quá, Tử La Lan ngược lại có chút thất vọng nho nhỏ, dù sao vẫn cảm thấy mình đối với An Nặc có chút suy tính cá nhân. Đương nhiên vấn đề ai lừa dối ai còn chưa có làm sáng tỏ, mà Tử La Lan lại đem mình bỏ vào một nan đề khác nữa.

Hắn có chút uể oải kéo lưỡi hái đi theo đằng sau An Nặc.

Lôi Na Tư nhìn hắn 1 hồi, sau đó đi tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai của hắn: “Úc, La Lan, ta nghĩ ngươi khả ái hơn a, lại có thể biến thành thỏ..”

“Biến thành con thỏ càng ngốc,” Tử La Lan uể oải nói, tuy rất cám ơn Lôi Na Tư đã an ủi, nhưng vẻ mặt cũng không vui vẻ nổi, hắn giống như có chút hâm mộ Kiêu Ngạo có bản lĩnh có thể đem cảm tình chôn sâu tận đáy lòng.

Hắn nhẹ nhàng đánh tay, lưỡi hái hắc sắc trong tay bỗng hóa thành 1 bóng hắc sắc, sau đó với 1 tư thái cực kỳ tao nhã, giống như 1 bóng ma trở lại trong người Tử La Lan.

Hắn ngẩng đầu nhìn 1 điểm trắng trên bầu trời: “Y Na rất xinh đẹp.” Hắn lần thứ 2 nói.

“Cám ơn,” Lôi Na Tư cười rộ lên, dáng tươi cười của nàng vẫn luôn thoải mái, thẳng thắn, “dực tinh linh coi trọng nhất chính là tự do, tuy bọn họ cũng giống như đồng loại tôn sùng cái đẹp, sức sáng tạo cùng thiên nhiên, nhưng lạc thú lớn nhất của dực tinh linh chính là phi hành trên không.” Lôi Na Tư nhún nhún vai nói.

“Cho nên nàng luôn luôn thích ngốc ở trên trời sao?” Tử La Lan hỏi.

“Đúng vậy, Y Na thích nhất bầu trời, cho dù lúc không có phi hành, nàng cũng là vững vàng nhìn bầu trời,” Lôi Na Tư thở dài nói, “ta thực cảm thấy nàng làm sủng vật của ta khiến ta mang tội.”

“Bọn họ thực sự thích phi hành …” Tử La Lan ngẩng đầu nói, “ta cũng muốn thử xem … cảm giác phi hành…”

“Nhân loại vĩnh viễn không có cảm giác được,” Lôi Na Tư tiếp tục than thở, “cho nên ở địa phương chật hẹp, ta cũng không dám để cho Y Na đi ra, nàng rất sợ không gian nhỏ hẹp, tựa như bị giam cầm các loại.

“Xem ra rất vất vả a …” Tử La Lan nói.

“Úc, bình thường trong cung điện dưới lòng đất ta chiến đấu 1 mình,” Lôi Na Tư nói, “cho nên ta phải càng mạnh a.”

Tử La Lan ngẩn người, hâm mộ nói: “Ngươi đối với sủng vật thật là tốt.”

“An Nặc cũng tốt lắm a,” Lôi Na Tư khe khẽ nói.

“Ngươi cho rằng như thế sao?” Tử La Lan mặt âm trầm hỏi Lôi Na Tư.

Lôi Na Tư có chút xấu hổ trảo trảo đầu: “Cái này … ta nghĩ chính là thế.”

“… Cám ơn,” Tử La Lan thở dài 1 hơi.

Cho dù đang ở dưới sự trợ giúp của dực tinh linh, bọn họ chính là cần 1 chút thời gian tìm được đường ra.

Tử La Lan rõ ràng thở dài 1 hơi, quay đầu nhìn mê cung kia một cái, chợt nói: “… ta trước đây dường như đã từng gặp qua mê cung này 1 lần.”

“Chúng ta đã đi qua rồi,” An Nặc không quan tâm nói, mặc kệ Tử La Lan có gặp qua mê cung này hay chưa, kia tuyệt không chút nào quan trọng, dù sao bọn họ cũng đã đi qua.

“Không đúng, ta thực sự đã thấy qua,” Tử La Lan nói.

“Được rồi, lúc nào?” An Nặc khó có được kiên nhẫn hỏi.

“Hồi ta còn bé, đã từng chơi đùa qua mê cung như thế này,” Tử La Lan cầm lấy cánh tay An Nặc nói.

“Lộ tuyến như nhau sao?” An Nặc lại hỏi.

“Hoàn toàn như nhau,” Tử La Lan nói ra, “lúc ta còn ở trong viện nghiên cứu, ta đã ngoạn qua trò này.”

“Viện nghiên cứu?”

“Đúng vậy, ta thủy chung không rõ, chuẩn bị mê cung là vì cái gì.” Tử La Lan nói.

“Sau đó?” An Nặc lại hỏi.

“Bọn họ cảm thấy không cần mê cung,” Tử La Lan nhìn chằm chằm mê cung ở phía sau, “bởi vì bọn họ nói như thế, nên ta không có làm, nên cũng vô pháp tìm được bí quyết của mê cung.”

“Này uy, tiếp tục đi thôi! Ngày mai ta còn phải đi học!” Ngải Tư ở phía trước ồn ào.

“Chúng ta ngày mai bàn lại,” An Nặc cúi đầu hôn trán Tử La Lan, “hiện tại trước đem chuyện này giải quyết.”

Tử La Lan tuy với hành vi thân mật thình lình như vậy có chút không quen, nhưng chính là vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn Y Na trên bầu trời, chỉ có 1 điểm nhỏ bạch sắc.

Đọc truyện chữ Full