DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tái Thế Vi Xà
Chương 3

Lục Nghiễn Đình mang Lăng Duệ về phủ đệ.

Hắn tìm một cái vò đựng nước, ném vào vài viên sỏi cho Lăng Duệ vào ở

Lăng Duệ có chút thích sạch sẽ vừa nhìn nước ao kia mang một chút xanh xanh lập tức giận dữ, liều mạng cuốn lấy tay Lục Nghiễn Đình kêu réo, dù cho Lục Nghiễn Đình vừa dụ dỗ vừa ra lệnh ,van xin muốn gãy lưỡi , sống chết cũng không đi xuống.

“Tê tê tê !” Lăng Duệ lòng đầy căm phẫn.

Lục Nghiễn Đình vốn định nắm Lăng Duệ bảy tấc ném vào, nhưng là vừa nhìn Lăng Duệ con ngươi đen lúng liếng kia, bên trong ba phần tức giận, ba phần kháng nghị, ba phần quật cường, còn có một phân làm nũng, căn bản là không thể hạ thủ đối với Lăng Duệ .

Kết quả mò mẫm bận rộn nửa ngày, khiến cho mẻ đầu sứt trán cũng không làm cho Lăng Duệ vào được cái hang ổ kia ,bất đắc dĩ gọi hạ nhân lấy một cái rổ, đóng cửa phòng mình,trải miếng nệm lên, trên nệm chút vải nhung, khiến chỗ đó ôn nhu mềm nhũn thư thư phục phục , quả nhiên, Lăng Duệ oạch một tiếng liền bò xuống cổ tay của hắn, nghênh ngang bơi vào trong rổ, thoải mái mà cuộn thân thể chuyên tâm tiêu hóa thức ăn tràn đầy trong bụng , đối Lục Nghiễn Đình hờ hững .

Lục Nghiễn Đình nhất thời dở khóc dở cười.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Nghiễn Đình đem Lăng Duệ giấu ở trong tay áo mang đến hoàng cung đi dạo , nguyên nhân là Lục Nghiễn Đình muốn nhìn một chút rốt cuộc ai đem Lăng Duệ bỏ vào thư phòng thái tử . Đáng tiếc đi mấy vòng,Lăng Duệ trong tay áo cũng không có phản ứng gì lớn,sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.

Nếu bị Lục Nghiễn Đình mang vào Đông cung, tự nhiên không thể thiếu lão thái tử vô lại đối Lăng Duệ động thủ động cước Lý Mộ Trạch. Lý Mộ Trạch hôm nay nắm nắm Lăng Duệ, đem nó quăng lên giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, làm đầu óc Lăng Duệ choáng váng mắt nổ đom đóm.

Thái tử đang ngoạn đến bất diệt nhạc hồ đối Lục Nghiễn Đình nói: “Nghiễn Đình,nó căn bản không phải Tây Vực Tuyết Xà a, làm sao ngay cả chủ nhân cũ của mình cũng không nhận ra, thật là đần!”

Lăng Duệ không biết mình được chính miệng Lục Nghiễn Đình nói là Tây Vực Tuyết Xà chính tông, hắn chỉ biết mình một chút cũng không ngu ngốc, bị Lý Mộ Trạch nói như vậy quả thực là vô cùng nhục nhã,giận đến Lăng Duệ thẳng người kêu tê tê ,hơn nữa Lý Mộ Trạch ném hắn cả ngày, đồ ăn hôm qua cũng muốn nôn ra, dưới cơn thịnh nộ Lăng Duệ liền há mồm cắn tay Lý Mộ Trạch.

Kể từ khi Nghiễn Đình dùng thuốc ức chế độc tố của Lăng Duệ, Lăng Duệ đối Lý Mộ Trạch cũng không khách khí, nhiều lần lộ ra hàm răng cảnh cáo, dù sao hiện cũng là xà, Lăng Duệ không tay chân, toàn thân cao thấp cũng chỉ có thể há mồm biểu đạt tâm tình, cho nên lần này bị Lý Mộ Trạch chọc cho điên rồi, Lăng Duệ không hề nghĩ ngợi lập tức há mồm cắn hắn một ngụm.

Lăng duệ trừ lần đầu tiên đói bụng đến chóng mặt cắn lầm Lục Nghiễn Đình không cắn qua người khác,, đây là lần đầu tiên cố ý cắn người.

Lý Mộ Trạch thét một tiếng, nắm Lăng Duệ bảy tấc từ tay mình kéo ra, hắn mặc dù không sợ, nhưng là hai khỏa răng nanh cắn rất đau.Lục Nghiễn Đình giận tái mặt,liền biết hắn nổi giận.Lục Nghiễn Đình mặc dù không lộ tức giận ra ngoài,nhưng ngoài ý muốn làm cho người ta cảm giác bị đè nén.

Bình thường Lăng Duệ rất sợ vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nay cả gương mặt tuấn tú cũng chìm xuống, càng làm Lăng Duệ kinh hãi đảm chiến,nhưng lại sĩ diện không muốn biểu lộ sợ sệt,chỉ bất an giãy dụa thân thể.

Y trời sinh quật cường, không cho là mình làm sai tuyệt không nói xin lỗi .

Lục Nghiễn Đình thấy tiểu xà trong tay tầm mắt dao động, vẫy đuôi bành bạch, thân thể trơn mượt ngọ ngoạy tới lui,rõ ràng không muốn nhận sai, thanh âm không khỏi trầm đi vài phần: “Ngươi cho rằng có thuốc của ta ngươi liền không có độc sao, độc vẫn không trừ hết! Lần sau còn như vậy, ta liền bẻ răng ngươi.”

Lăng Duệ nghe vậy cực kỳ ủy khuất, y là tin thuốc của Lục Nghiễn Đình nên mới không kiêng kỵ cùng Lý Mộ Trạch đùa giỡn như vậy,hơn nữa Lý Mộ Trạch vừa xoa vừa kéo y, còn nhạo báng y, mình không có tay không có chân, lại không thể nói chuyện, bị những thứ này ủy khuất vừa tìm ai khiếu nại đây?

Y từ nhỏ đều được người ta sủng ái, phủng ở trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, làm sai truyện thì có gia gia nãi nãi ở phía sau để trốn không sợ người hại y, tính tình theo thói quen nóng nảy kiêu căng.Tại trường học cũng không ai dám chọc vào, cho dù có người chọc phá, Lăng Duệ xắn tay áo giơ nắm đấm, xem ai dám coi thường cảnh sát vô địch ta?

Nhưng còn bây giờ thì sao, chẳng những thành quả hồng mềm mặc người chà xát bóp nghiến, bất quá chỉ lợi dụng vũ khí tự vệ duy nhất xuống, đã bị Lục Nghiễn Đình tức giận mắng, uy hiếp bẻ răng y, thật sự là vạn phần không cam lòng cùng khó chịu.

Lăng Duệ tức giận rống Lục Nghiễn Đình.Lục Nghiễn Đình lần đầu tiên nhìn thấy tiểu xà giãy dụa kịch liệt như vậy,không khỏi sửng sốt một chút, không chú ý cho Lăng Duệ chuồn ra khỏi tay của hắn.

Lăng Duệ oạch một tiếng chui vào trong đống sách,lưu lại hai hoàng tộc ngây ở đó hai mặt nhìn nhau.

Lý Mộ Trạch đợi hồi lâu không thấy trong đống sách có động tĩnh, không quá xác định nhìn Lục Nghiễn Đình nói: “Vật nhỏ. . . . . . Sẽ không phải sinh khí chứ?”

Lục Nghiễn Đình đần mặt,vịn cái trán thở dài không đáp lời.

Lý Mộ Trạch nói: “Thật thần kỳ. . . . . . Một tiểu xà mà cũng biết phát cáu . . . . . .”

Bất quá một con xà mà biết ăn điểm tâm uống thủy quả thì có sinh khí cũng không phải là chuyện không thể.

Hắn dời đi đống sách lộn xộn ,quả nhiên thấy Lăng Duệ cuộn tròn trên bàn.Lý Mộ Trạch lấy ra một đĩa điểm tâm, đẩy đẩy tiểu xà,dụ dỗ: “Có muốn ăn bánh ngọt không?”

“Tê!”(Cút) Lăng Duệ kêu một tiếng,khí chạy lên não, vừa hối tiếc ,tùy ý Lý Mộ Trạch xô đẩy cũng không động,chỉ đem thân thể mình cuộn thành một đoàn nhỏ hơn,vùi đầu vào trong.

Lý Mộ trạch để điểm tâm xuống, ánh mắt trong mong nhìn thư đồng của mình , ý tứ bảo người này đi dỗ dành vô cùng rõ ràng.

Lục Nghiễn Đình trong lòng thật ra cũng hơi bất an, cảm thấy lời nói mình đối tiểu xà hơi nặng lời,Lý Mộ Trạch khi dễ nó như vậy vốn quá đáng,tiểu xà phản kích cũng là hợp tình hợp lý,nhưng mình lại uy hiếp nói muốn nhổ sạch răng nó…

Cho nên Lục Nghiễn Đình đi tơi, sờ sờ Lăng Duệ thân bạc trơn bóng , có chút mất tự nhiên nói:”Đừng tức giận.” Nhưng người bên cạnh Lục Nghiễn Đình đều tinh thông mưu tính,làm gì có người nào cử chỉ ngây thơ,nháo khí cho hắn tới dỗ dành?Cho nên hắn cũng không biết làm cách nào dỗ dành một người đang tức giận,càng đừng nói đi dỗ một con xà.

Một câu nói đơn giản như vậy làm sao có thể để Lăng Duệ nguôi giận.

Lục Nghiễn Đình nhìn tiểu xà quật cường hồi lâu không phản ứng , chỉ đành phải bất đắc dĩ túm nó lên :”Về nhà.”

Lăng Duệ vừa nghe đến chữ “Nhà” liền nhớ đến ngôi nhà ấm áp,một hồi nhớ đến cha mẹ mình,một hồi nhớ tới gia gia nãi nãi hiền lành,lại nhớ nơi đây bị khi dễ không ai thương mình,nhớ tới nhóm bạn nghịch ngợm theo y khắp nơi hồ nháo,cuối cùng nghĩ tới Lục Nghiễn Đình mới vừa rồi sắc mặt khó coi, còn uy hiếp muốn nhổ sạch hàm răng y .

Phủ đệ của Lục Nghiễn Đình căn bản không phải nhà y!Trong nhà y có người yêu thương y, cưng chiều y,Lục Nghiễn Đình không phải người nhà y!

Lăng Duệ càng nghĩ càng khó chịu,chừng như tuyệt vọng.Y không như trước quấn lên cổ tay Lục Nghiễn Đình,mềm nhũn mặc Lục nghiễn Đình lôi kéo.Lý Mộ Trạch nhìn con rắn nhỏ đối Lục Nghiễn Đình lờ đi,thừa dịp có cơ hội mà nhào tới, tận dụng triệt để nói:”Nó hôm nay giận ngươi, không bằng để nó ở đây đi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý?”Lục Nghiễn Đình cau mày, trừng mắt liếc hắn một cái,nhìn tiểu xà ủ rũ trong tay,nghĩ thầm để nó ở đây ngươi khi dễ nó, nó còn không ghét ta sao.

Lục Nghiễn Đình không nhìn tới thần sắc khẩn cầu của Lý Mộ Trạch,đem tiểu xà đang cuộn thành một đoàn, nhét vào trong vạt áo,bái biệt Lý Mộ Trạch xong liền ra cung trở về phủ.

Dọc đường đi Lăng Duệ rầu rĩ gục trong ngực Lục Nghiễn Đình, rõ ràng còn đang tức giận.

Mấy ngày qua thói quen thấy Lăng Duệ kiêu căng hoạt bát ,Lục Nghiễn Đình có chút khó chịu.Trở về phụ đệ,Lục Nghiễn Đình đem thả Lăng Duệ vào rổ,thấy tiểu xà đụng phải rổ lập tức bò vào trong tầng tầng vải nhung giấu mặt không gặp người,nói rõ cơn giận còn chưa tan.

Lục Nghiễn Đình thấy tấm vải trong rổ bố trí hồi lâu không có động tĩnh, không khỏi nở nụ cười khổ,thật cẩn thận vén lên miếng vải,lộ ra tiểu ngân xà bên trong đang cuộn thành một đoàn.

Hắn dùng ngón tay chọc chọc thân thể nhỏ nhắn trắng mịn lạnh băng của tiểu xà.

Lăng Duệ tức giận vẩy đuôi đẩy tay Lục Nghiễn Đình.

Lục Nghiễn Đình kiên nhẫn vuốt ve tiểu xà,ý đồ để cái đầu đang vùi trong đống vải phải nhô ra.Suy nghĩ nửa ngày,bị đuôi Lăng Duệ quất nhiều lần,cuối cùng Lăng Duệ giả chết làm hình dáng co quắp, tùy ý hắn đùa nghịch.

Lục Nghiễn Đình bất đắc dĩ, hạ người xuống dụ dỗ Lăng Duệ nói:”Ra đi, ta nhận sai, không nên dọa ngươi như vậy.Ngươi muốn ăn cái gì nói cho ta biết, ta cho ngươi.”

Lăng Duệ vừa rồi bạo lực phản kháng, dùng cái đuôi vỗ Lục Nghiễn Đình mấy lần khó có thể đếm , nhìn cũng không giận ,cơn tức trong lòng đã sớm tiêu tan hơn phân nửa,chẳng qua còn kéo chút mặt mũi thôi.Giờ nghe Lục Nghiễn Đình hạ thấp thanh âm ôn nhu nói ,cũng do dự nên tha thứ hay tiếp tục giận, sau lại nghĩ người ta dù sao cũng là chủ mình, cũng không nên quá càn rỡ, nay Lục Nghiễn Đình cũng cấp mình bậc thang rồi,dù sao cũng nên nhận .

Cho nên Lục Nghiễn Đình thấy trong rổ miếng vải nhung run mấy cái,tiểu xà tuyết trắng từ từ chui ra,đôi mắt trong mong nhìn mình, muốn mình thực hiện lời hứa “Muốn gì cũng cho nó” ý tứ vô cùng rõ ràng.

Hiện tại Lục Nghiễn Đình vô cùng xác định,mình dưỡng tiểu xà này rất rất không bình thường, chẳng những có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể giận dỗi, có làm nũng, có ăn quịt. . . . . .

Hắn không tự chủ được mà cười, xem ra chính mình nhặt được bảo bối,khó trách Lý Mộ Trạch cứ muốn đem về dưỡng.

“Ngươi muốn cái gì?” Lục Nghiễn Đình hỏi Lăng Duệ.

Lăng Duệ xoay thân hướng cửa sổ thăm dò, sau đó xoay người đối mặt Lục Nghiễn Đình ,bò tới tay Lục Nghiễn Đình ,hạ thân thể trắng mịn cọ cọ Lục Nghiễn Đình

“Tê tê tê tê –” Lăng Duệ đắc ý nói.

Lục Nghiễn Đình theo tầm mắt tiểu xà nhìn ra chậu cây trên bệ cửa sổ.

Đó là mấy năm trước một bằng hữu kết giao trong kinh thành tặng Lục Nghiễn Đình.Người nọ gọi Quý Phương,là một đạo sĩ vân du tứ phương không có chỗ ở cố định,lớn lên rất tuấn mỹ,là người cởi mở hào phóng kiến thức rộng rãi,Lục Nghiễn Đình cùng hắn rất hợp nhau,mỗi lần Quý Phương đến kinh thành đều đến phủ đệ Lục Nghiễn Đình bái phỏng hắn.

Đầu năm nay Quý Phương cũng tới, còn mang đến một chậu thực vật, nói cái này gọi là Cây Nhân Duyên, là trộm từ trong viện nguyệt lão ,hàng năm chỉ kết một trái ,nếu cho người có tính ý với Lục Nghiễn Đình ăn sẽ có kỳ tích phát sinh.

Lục Nghiễn Đình lúc ấy nghe chỉ khẽ mỉm cười nhận phần lễ vật này,nhưng trong lòng vẫn không tin.

Những thứ khác không nói,riêng theo lời Quý Phương “Từ trong viện nguyệt lão trộm ra” lai lịch đã không tưởng tượng nổi rồi ,Lục Nghiễn Đình căn bản không tin.

Lúc ấy Quý Phương đưa hắn một cành cây nhỏ trụi lủi,sống được hay không cũng là vấn đề,Lục Nghiễn Đình cũng là tùy ý cắm nó vào đất bùn,thả trên bệ cửa sổ không quản nó chết sống,mặc nó dầm mưa dãi nắng.

Mấy tháng trước mọc chút lá,sau lại thêm nhiều trái cây màu đỏ rất lớn,Lục Nghiễn Đình chỉ cảm thấy nhiều lắm là sinh mệnh cây nhỏ này ngoan cường mà thôi.

Mấy ngày hôm trước tiểu xà thèm ăn trái cây này, thử mấy lần cũng không thể bò lên bệ cửa sổ,còn làm nũng với mình.Mình sợ trái cây lớn như vậy nó ăn vào căn bụng chết,liền không đáp ứng.

Hiện tại mình khoe khoang khoác lác, cũng không nên thu hồi ,hắn suy nghĩ một chút,dù sao hắn căn bản không tin cái gì Cây Nhân Duyên ,huống chi vật nhỏ bất quá là con xà,chẳng lẽ còn có thể cùng mình có một đoạn tình yêu lâu dài được?

Nghĩ tới đây, Lục Nghiễn Đình hái trái cây,lấy ra chủy thủ, tỉ mỉ đem nó gọt thành từng khối nhỏ,sợ vật nhỏ bị nghẹn.

Suy nghĩ nhiều ngày trái cây rốt cục có thể ăn vào bụng,Lăng Duệ cao hứng tê tê kêu nhỏ,thẳng vây xung quanh Lục Nghiễn Đình vui vẻ kêu :”Tê tê!” ( miễn cưỡng tha thứ ngươi! )

Lục Nghiễn Đình trong lòng buồn cười,cảm thấy vật nhỏ này thật đáng yêu, một trái cây liền dụ dỗ đến cao hứng phấn chấn.

Hắn gọt vỏ,bóc hột-đầu ngón tay mỗi lần gọt ra một khối nhỏ để xuống,Lăng Duệ há mồm nuốt vào bụng, chỉ chốc lát Lăng Duệ ăn sạch.

Lăng Duệ căng thân thể tròn vo, hài lòng cuộn mình trở về hang ổ nho nhỏ để tiêu hóa thức ăn trong bụng.

Lục Nghiễn Đình sủng nịch sờ sờ nó,đổi lấy Lăng Duệ cọ nhẹ làm nũng,”Ngươi thế nào lại vậy, nhớ ăn không nhớ đánh đây?”

“Tê tê –” Lăng Duệ giật thẳng người dậy ngẩng đầu lên không ngừng đung đưa kháng nghị: ta đây gọi là tướng no bụng có thể chống thuyền!

Nhìn tiểu xà bất mãn Lục Nghiễn Đình bất đắc dĩ cười ”Ân , Ân!”

Ngày thứ hai Lăng Duệ sống chết không chịu theo Lục Nghiễn Đình ,Lục Nghiễn Đình nhớ tới vật nhỏ cùng Lý Mộ Trạch mâu thuẫn rất lớn ,hơn nữa gần đây Lý Mộ Trạch tính toán kế hoạch thu lưới rồi, hai người muốn thương lượng nhiều hơn nữa, không rảnh đi quản tiểu xà , cũng là để nó lại.

Lục Nghiễn Đình cũng không để cho hạ nhân tiến vào gian phòng, Lăng Duệ lần đầu tiên một mình ở lại chỗ này, cảm thấy rất mới mẻ ,liền bò xuống rổ đi dạo chung quanh một chút.

Chính là cảm thán gian phòng chủ so với mình còn lớn hơn, đột nhiên cảm giác được trong bụng một trận quặn đau,Lăng Duệ đau đến cả người vô lực, toàn thân khống chế không được co quắp .

Đau đến mức tận cùng , Lăng Duệ một lần mất đi ý thức.

Sau một lúc lâu, đau đớn lui không còn một mảnh , Lăng Duệ trát trát nhãn tình, bò dậy, kinh ngạc phát hiện mình lại biến thành người

Y run rẩy sờ sờ mặt của mình, vung lên ống tay áo, thấy một đôi tay trắng nõn thon dài .Y duỗi chân,rạo rực, mừng rỡ phát hiện làm bò sát hơn một tháng ,biến trở về người cảm giác thật là vô hạn tốt đẹp.

Y ngây ngốc cười khanh khách hai cái, khẩn cấp cầm lấy gương đồng xem bộ dáng bây giờ .

Gương đồng cổ đại soi không rõ lắm,nhưng là thấy bên trong rọi ra một thiếu niên thật thanh tú ,dung mạo cổ linh tinh quái.

“X ! gương mặt này là sao!Lão Tử làm sao chuyển thế thành em bé rồi!”Lăng Duệ quệt miệng ,đây không phải bộ dáng lúc mình mười lăm, sáu tuổi sao,đến cùng là mình biến thành một con rắn hay một con rắn biến thành mình?

Lăng Duệ không hài lòng lắm hình dạng của mình,gương mặt thanh tú làm cho người ta có cảm giác rất thích khi dễ .

Lăng Duệ là vua đánh nhau, muốn khi dễ y, y đánh cho răng rơi đầy đất –Lăng Duệ xứng đáng với cái tên viên đạn bọc đường.

Nói về Lăng Duệ hiện trong miệng đầy câu thô tục la cũng vì gương mặt nộn nộn này. Từng có một đoạn thời gian,Lăng Duệ muốn mình được Man hơn,cho nên để râu. Bởi vì thanh âm thanh thúy,nên học miệng đầy câu thô tục, chẳng qua là sau lại bởi vì thích sạch sẽ không thể nhẫn nhịn để râu mà khuôn mặt búp bê trở lại,đang tiếc thô tục không có đổi lại.

Không có một người nào, không có một cái nam nhân nào nguyện ý sống tới hai mươi tuổi lại là Baby Face, huống chi Lăng Duệ là cảnh sát. Lăng Duệ ngày thứ nhất đi cục cảnh sát trình diện , cục trưởng ngẩn ngơ,sau hoàn hồn việc thứ nhất là luống cuống tay chân mở hộc tủ lấy ra hồ sơ lý lịch của Lăng Duệ,xác nhận đứa nhỏ trước mắt này đích xác là sinh viên tài cao đã tốt nghiệp cảnh hiệu, mà không phải nơi nào đến giả mạo.Nhìn cục trưởng kia ánh mắt chất vấn, Lăng Duệ kém một chút là trở mặt xốc cục trưởng ra khỏi bàn làm việc gỗ lim.

Chuyện cũ không muốn nhớ lại, Lăng Duệ đặt gương đồng xuống ,đem bi thảm tao ngộ kiếp trước vứt ra sau ót,đem ý niệm trong đầu chuyển tới việc biến thân.

Y thử một chút, phát hiện chỉ cần mình nghĩ là có thể thực hiện hai loại hình thái biến chuyển, không khỏi vui vẻ. Nhưng vừa khổ không biết cùng Lục Nghiễn Đình nói thế nào, mình cũng không rõ ràng việc xuyên qua thời không là thế nào , rốt cuộc coi là Tá Thi Hoàn Hồn ,hay là mình bị biến đổi thành nửa người nửa xà?

Vừa vui vừa lo hồi lâu,chán phiền toái Lăng Duệ tạm thời quyết định dấu Lục Nghiễn Đình.

Cho nên Lục Nghiễn Đình từ trong cung trở lại, nhìn thấy tiểu bạch xà .

Kể từ khi có thể biến thành người ,Lăng Duệ không chịu cùng Lục Nghiễn Đình tiến cung.Y luôn chờ Lục Nghiễn Đình sau khi rời đi,lén lút chuồn ra phủ đệ của hắn,sau đó tìm góc hẻo lánh biến thành người đi dạo chợ,chờ thời điểm Lục Nghiễn Đình sắp trở về phủ lẻn về phòng của hắn giả trang ra một bộ dáng bé ngoan.

Cứ như vậy gần một tháng, Lăng Duệ cơ hồ đem trọn kinh thành đi dạo ,vẫn không tính toán nói cho Lục Nghiễn Đình mình có thể biến thành người.

Một mình vui đến quên cả trời đất y thật ra đã sớm bỏ qua chuyện này. Thỉnh thoảng nhớ tới cũng cho qua,căn bản không cùng Lục Nghiễn Đình nói ra suy nghĩ trong đầu, dù sao Lăng Duệ cảm thấy xuyên qua là yêu tinh ,không biết làm sao mở miệng nên gác lại sau.

Rồi hãy nói trời mới biết Lục Nghiễn Đình có thể hay không để ý mình nửa người nửa yêu,đến lúc đó đem mình đuổi ra khỏi cửa, y một người thế kỷ hai mươi mốt, sẽ không ngâm thi tác đối,không muốn làm chuyện dùng đầu óc,vừa không muốn làm việc nặng,dựa vào cái gì để nuôi sống mình nha? Mình làm lão bản được sao, ngu ngốc cũng biết thời này làm bộ khoái căn bản không có tiền thưởng, bảo hiểm cùng bồi thường tai nạn lao động , nghề nghiệp không bảo đảm tánh mạng như vậy ,Lăng Duệ không ngốc mà đi làm,cho nên hay là biết điều một chút làm tiểu xà ăn không ở không Lục Nghiễn Đình tốt lắm.

Đáng tiếc mơ tưởng của Lăng Duệ không được bao lâu.

Lục Nghiễn Đình bách độc bất xâm, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không ngã bệnh.

Cảm mạo là bệnh bất kể ngươi là bình dân, dân chúng hay là hoàng đế công chúa, dính vào người, thì phải nóng rần lên ho khan ,chảy nước mũi không có thương lượng.

Không sai, Lục Nghiễn Đình bách độc bất xâm ,bị bệnh cảm mạo đánh gục.

Bệnh cảm cứ thế mà tới , Lục Nghiễn Đình ngày thứ nhất cổ họng đau đến nói không ra lời, ngày thứ hai bắt đầu ho khan, nhưng vẫn là kiên trì canh năm bò dậy đi lâm triều, kết quả ngày thứ ba tựu nóng rần lên ngồi phịch ở trên giường không đứng dậy nổi.

Lăng Duệ có chút sốt ruột, y cũn thích người này,thấy hắn nằm ở trên giường không ngừng ho khan nóng lên, những tiểu tư cùng nha hoàn cách một đoạn thời gian bưng bồn nước tới giúp hắn lau một chút cái trán đầy mồ hôi liền đi ra,sau đó chính là đúng giờ sáng trưa chiều bưng tới thức ăn cùng chén thuốc, trừ thái tử phái ngự y tới thì không có một người lên tiếng thăm hỏi .

Thấy vậy tâm Lăng Duệ đau xót, nghĩ thầm Lục Nghiễn Đình người này thật ra thì rất ôn nhu ,đối hạ nhân cũng phúc hậu,sao không người nào lưu lại đây?

“Tê tê tê tê!”

Kháo!Người nào tâm không cổ, rõ ràng là người cổ đại mới không có lương tâm! Lăng Duệ nổi giận mắng to.

Thật ra thì Lăng Duệ không biết, tâm phúc chân chính của Lục Nghiễn Đình không ở trong phủ đệ.

Bởi vì thân phận chất tử,hạ nhân trong phủ Lục Nghiễn Đình người nào cũng là tai mắt,một bên là Bình Hoài Vương, một bên là các phe phái trong triều. Lục Nghiễn Đình từng âm thầm kiểm tra qua một lần,nghĩ tai mắt này vừa đi,phe khác cũng liền thâm nhập vào,chi bằng giữ lại nhóm này tự mình biết,tự mình giám thị tai mắt này tốt hơn là đề phòng.

Lục Nghiễn Đình chọn lựa thái độ xa cách đối với hạ nhân, hơn nữa nghiêm lệnh trừ khi có việc cụ thể,đám người còn lại không phải là cần thiết không cho phép tiến vào viện tử của mình ,còn có hắn rất nghiêm khắc, cho nên cũng không có hạ nhân vượt phép tắc mà ở lâu.

Lăng Duệ cảm giác mình thấy được cái gọi là lòng người dễ thay đổi nhân tình lạnh ấm,bực bội thay Lục Nghiễn Đình

Nhưng y không dám tùy tiện hiện thân trước mặt Lục Nghiễn Đình , chỉ có thể lo âu vừa đau lòng ở bên gối Lục Nghiễn Đình ,dùng thân thể lạnh như băng ma sát gương mặt nóng hổi của hắn .

Lục Nghiễn Đình xem hiểu lo lắng trong mắt tiểu xà , trong lòng ấm áp , vỗ vỗ nó muốn nó không nên lo lắng.

“Đừng lo lắng.” Lục Nghiễn Đình thanh âm khàn khàn an ủi tiểu xà.

“Tê tê tê tê –” Lăng Duệ trước sau như một không được tự nhiên, đáng tiếc y quên mất Lục Nghiễn Đình nghe không hiểu xà ngữ, căn bản không cần phải mạnh miệng phản bác.

Lăng Duệ thấy khăn lông trên trán đã bị nhiệt độ hắn hong nóng , liền bò lên cái trán Lục Nghiễn Đình , cuốn khăn lông ra, cuộn thân thể mảnh khảnh vòng tại trán hắn giúp hắn hạ nhiệt độ.

Lục Nghiễn Đình kinh ngạc nhìn động tác tiểu xà, trong lòng mềm thành bông vải. Mười tuổi bị phụ thân vứt tới kinh thành làm con tin , thời điểm hắn bị bệnh không còn người làm lạnh trán mình nữa, mặc dù cùng Lý Mộ trạch quan hệ không tệ, vừa là chiến hữu lại là bằng hữu, nhưng cả hai cũng là cường giả,cũng không trước mặt bày ra bộ dáng yếu ớt .

Lục Nghiễn Đình nhắm lại hai mắt, trước mặt tiểu xà thả lỏng lộ ra mềm yếu

Lăng Duệ thân thể băng băng lành lạnh, dán người lên Lục Nghiễn Đình phát sốt mà hạ nhiệt độ,chính hắn cũng khổ không thể tả.

Hắn bây giờ là động vật máu lạnh, nhiệt độ thấp, làm sao chịu được loại sốt cao này, cả người thật giống như ở trong lò nướng, đem Lăng Duệ nướng đến chóng mặt , nhưng cho dù là như vậy, Lăng Duệ cũng không nguyện ý bò xuống .

Ai khi dễ Lăng Duệ, Lăng Duệ tuyệt đối không tha nhẹ cho ai. Ai đối Lăng Duệ tốt, Lăng Duệ tuyệt đối tốt gấp mười gấp trăm lần với hắn . Huống chi chỉ chịu một chút nhiệt, có thể làm cho Lục Nghiễn Đình bệnh nặng thoải mái chút ít, đây đối với Lăng Duệ mà nói rất có lời.

Đợi đến thời điểm nha hoàn đưa tới bữa ăn tối , Lăng Duệ vì để cho người ta không thấy y, mới lẻn xuống trốn trong chăn Lục Nghiễn Đình.

Lục Nghiễn Đình qua loa uống cháo cùng thuốc, vừa trở về giường đi ngủ.

Trời đã tối ,Lăng Duệ vẫn canh giữ bên cạnh Lục Nghiễn Đình bởi vì tự thân hạ nhiệt, nên cảm thấy thân nhiệt Lục Nghiễn Đình cao lên chút ít.Lăng Duệ nghĩ chắc không tới 40 độ đi……..

Lục Nghiễn Đình lúc này đã sốt đến thần trí mơ hồ rồi , hắn cảm thấy rất khát, đôi môi sắp nứt ra rồi,cổ họng muốn bốc lửa,mí mắt nặng nề không thể mở ra, toàn thân cao thấp một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể lẩm bẩm nói mớ .

Lăng Duệ không có biện pháp, chỉ đành xuống giường, biến thành người, vọt tới bàn rót chén nước, đỡ Lục Nghiễn Đình cả người như lò thiêu ,từ từ uy hắn uống.

Lăng Duệ lần đầu tiên chiếu cố người,khó tránh khỏi tay chân vụng về ,Lục Nghiễn Đình so với y cao,cũng năng hơn so với y rất nhiều, thiếu chút nữa đỡ không yên mà đổ nước.

Uy nước xong, Lăng Duệ nhìn một thân mồ hôi, thầm nghĩ cũng không người lau mồ hôi , khó trách hai ngày đều tốt không được,liền nhận mệnh vặn khăn lông giúp hắn sát mồ hôi.

Cởi ra nội y Lục Nghiễn Đình, Lăng Duệ mới có chút kinh hãi phát hiện Lục Nghiễn Đình nhìn qua là thư sinh ôn hòa vóc người lại rất xuất sắc, lồng ngực rộng lớn,chẳng những không có sẹo lồi, thậm chí còn có chút da thịt, toàn thân cao thấp cường tráng tinh tế, vóc dáng nửa người trên quảng cáo quần jean tuyệt đối có thể gợi cảm đến làm cho người ta phun máu mũi.

Lăng Duệ nhìn một hồi lâu, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ .Mình cả đời trước cũng là luyện qua võ ,làm sao lại không luyện được vóc người loại này , càng đừng nói kiếp này,quả thực chính là làm cho người ta tự ti.

“Tức chết ta! Lại đối với nam nhìn mê mẩn,choáng váng !” Trợn mắt nhìn một hồi,Lăng Duệ phát giác mình lại nhìn về phía thân thể cùng giới bất chấp mà thưởng thức, không khỏi mặt đỏ tới mang tai nhẹ giọng mắng mình một câu, vỗ vỗ gương mặt nóng bừng,bối rối giúp Lục Nghiễn Đình chà xát người.

Giằng co hồi lâu, cuối cùng lau thân thể xong, y phục cũng đổi lại khô mát ,Lăng Duệ mệt mỏi thở ra,phát hiện mình lại cam tâm tình nguyện.

Y bỗng nhiên không nỡ biến trở về xà rồi, cho nên gục ở bên giường, trong đêm tối cẩn thận quan sát khuôn mặt Lục Nghiễn Đình.

Người này thật là đẹp mắt a. Lăng Duệ nghĩ thầm ,vốn là cảm thấy hắn rất phong độ trí thức,lịch sự tao nhã, cẩn thận nhìn mới phát hiện thì ra Lục Nghiễn Đình lông mày rất anh tuấn, lỗ mũi cao cao , môi mỏng mỏng , thật ra rất nam tính,chẳng qua là tính cách hắn tương đối ôn nhu, cho nên che đậy anh tuấn diện mạo cảm giác bị áp bách mà thôi.

Lăng Duệ cảm giác mình nhất định là mê muội rồi, y không khỏi dùng ngón tay lạnh như băng từ từ miêu tả khuôn mặt Lục Nghiễn Đình ,trong đầu toàn bộ cũng là ôn nhu hắn đối với mình ,còn có mỉm cười sủng nịch ,thỉnh thoảng mình bướng bỉnh một hồi, hắn cũng không lộ ra vẻ mặt gì.

Lục Nghiễn Đình cảm thấy có gì đó mát mẻ xẹt qua gương mặt của mình, thật giống như vũ mao mềm nhẹ ,để thân thể nóng hổi hắn thật giống như được rót vào một tia thanh tuyền,vốn tâm tình nôn nóng bất an cũng dần dần bình ổn.

Hắn khó khăn mở mắt, chỉ thấy trong bóng tối có một bóng dáng mơ hồ ,ấn tượng khắc sâu nhất chính là cặp mắt hạnh sáng ngời trong suốt kia.

“Ngươi. . . . . . Là ai?” Lục Nghiễn Đình mơ mơ màng màng hỏi.

Lăng Duệ không nghĩ tới người vốn đang mê man bất tỉnh lại bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện,bị làm cho sợ đến há miệng, không tự chủ liền nói: “Lăng, Lăng Duệ. . . . . .”

Lục Nghiễn Đình ồ một tiếng, cũng không biết có hay không nghe được đáp án Lăng Duệ,liền chợp mắt đi ngủ.

Lăng Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang nhảy nhảy lên,lẩm bẩm nói, “Làm ta sợ muốn chết! Đại ca ngươi a, ngủ thì ngủ rồi, bỗng nhiên mở mắt hù dọa ai đó?”

Y giúp Lục Nghiễn Đình dịch dịch chăn,nghĩ thầm cũng là lúc rời đi, nhưng ngoài ý muốn phát hiện tay mình bị Lục Nghiễn Đình nắm thật chặt ,Lăng Duệ sợ rút ra đánh thức Lục Nghiễn Đình thật vất vả ngủ được có chút an ổn ,không thể làm gì khác hơn là ngồi dưới đất gục ở bên giường phụng bồi hắn, mãi cho đến trời sáng mau mới biến trở về , lui vào trong hang ổ của mình ngủ.

Lục Nghiễn Đình bệnh cứ lặp đi lặp lại, ban ngày khá hơn chút, buổi tối cũng nặng chút.có một thì có hai, Lăng Duệ đến đêm liền biến thành người chiếu cố Lục Nghiễn Đình ,lau mồ hôi đổi y phục, sau đó liền gục ở bên giường nhìn một buổi tối.

Lăng Duệ không biết tại sao mình cứ ngây ngốc nhìn Lục Nghiễn Đình cả đêm, chỉ biết là một khi ở bên cạnh hắn liền không nỡ dời ánh mắt,mặc dù mình chẳng qua là nhàm chán đếm lông mi Lục Nghiễn Đình ,hoặc là thấy hắn bởi vì chính mình ở bên người mà trở nên hô hấp vững vàng .

Kháo, người này nếu không hết bệnh , mình cũng mau trở thành nam chính trong truyện của thím Quỳnh Dao .Lăng Duệ cam chịu nghĩ.

Lục Nghiễn Đình vẫn biết mấy ngày qua buổi tối luôn luôn có người chiếu cố mình,tuy nhiên hắn không biết là người nào.

Hắn biết như vậy rất nguy hiểm, không thể để cho tai mắt kia đi vào gian phòng của mình. Nhưng là săn sóc của người nọ tỉ mỉ đến mức làm cho hắn không nhịn được đình trệ đi hưởng thụ.

Hắn thật lâu không có người quan tâm, mặc dù ở quanh năm ngươi lừa ta gạt rèn luyện được kiên cường nhẫn tâm,đáy lòng cũng vẫn là tịch mịch .Ở đây người giúp hắn chà xát người,động tác thay quần áo mềm nhẹ ,tâm nhẹ nhàng động,lại có chút quyến luyến hơi lạnh nhiệt độ người nọ .Hắn cũng mơ hồ biết người nọ cả đêm ở bên giường phụng bồi mình, bởi vì hắn vẫn cầm thật chặt tay của đối phương.

Lục Nghiễn Đình rất muốn thuyết phục mình là bởi vì không muốn làm cho người nọ có cơ hội lật gian phòng của mình mới cầm tay hắn ,nhưng hắn không cách nào lừa mình dối người, mình chẳng qua là quyến luyến tay người nọ có chút lạnh như băng ,không nỡ buông ra.

Ngày ngày hành hạ như thế, cho dù là động vật về đêm,tiểu xà Lăng Duệ cũng là chịu không được .

Ngày này thời điểm y gác đêm ngăn cản không nổi mệt mỏi ngủ thiếp đi,chờ y trát trát nhãn tình khi…tỉnh lại lại trời đã sáng. . Y giật giật, phát giác mình nhúc nhích không được, lúc này mới rõ ràng mình nằm trong ngực Lục Nghiễn Đình.

Lục Nghiễn Đình hô hấp nhẹ nhàng đều đều bên tai Lăng Duệ,làm Lăng Duệ ngứa ngứa,khiến cho y mặt đỏ tới mang tai ,thân thể động cũng không dám động.

Lăng Duệ tim như đánh trống,cúi đầu không dám nhìn Lục Nghiễn Đình phía sau .Y co người dậy, tận lực không kinh động Lục Nghiễn Đình rời xa y một chút. Nhưng vô luận động như thế nào , Lục Nghiễn Đình vòng tay ngang hông làm y tinh tường cảm nhận hô hấp người phía sau lồng ngực trên dưới phập phồng .

Lăng Duệ cảm giác đầu mình sắp nổ tung, trong đầu chóng mặt cũng chỉ có thể nghỉ “Rốt cuộc là mình ngủ mơ bò lên giường Lục Nghiễn Đình “hay là “Lục Nghiễn Đình đem mình ôm lên tới đây” hai vấn đề này cứ xoay vòng.

Nghĩ nửa ngày càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng,Lăng Duệ không quản nữa,tách cánh tay Lục Nghiễn Đình đang vòng quanh mình ra,nhảy xuống giường. Mới vừa tránh đi giam cầm,một bàn tay nóng ấm bắt lấy,Lăng Duệ rõ ràng phát hiện Lục Nghiễn Đình đã mở mắt, một tay lôi cổ tay của y,mỉm cười nhìn y, gương mặt đều là ôn nhu, còn mang một ít trêu đùa hiếm có.

Lăng Duệ đầu ong ong,thanh âm sợ hãi kêu :”Ngươi, ngươi, ngươi đã tỉnh! ?”

Lục Nghiễn Đình nháy mắt mấy cái,dùng thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp đối với thiếu niên ngây ngốc mỉm cười nói:”Ngươi nói thử xem.”

Lăng Duệ bị hắn thanh âm mê hoặc kém chút không còn hồn,sửng sốt một hồi lâu, trái tim không chịu nổi loại kích thích này, kêu thảm một tiếng: “Chết tiệt!Chúa ơi! Ta rõ ràng không phải là đồng tính luyến ái a!”

“Ngươi là ai. . . . . .” Lục Nghiễn Đình nửa câu còn chưa nói xong ,Lăng Duệ đã bỏ chạy mất dạng.

Lục Nghiễn Đình bị y rống một câu sợ run trong chốc lát, lại thấy Lăng Duệ là thanh niên không có nội lực .Chỉ thấy chốc lát Lăng Duệ như con thỏ nhảy oạch một tiếng chạy vút ra cửa.

Lục Nghiễn Đình sờ sờ mặt của mình,lớn lên rất kinh khủng sao?

Thật ra thì hắn trời còn chưa sáng cũng đã khôi phục ý thức,nhờ Lăng Duệ những ngày qua chiếu cố ,bệnh rất mau khỏi.Thời điểm hắn mở mắt,liền thấy thiếu niên gục ở bên giường.

Thì ra là mấy buổi tối này vẫn chiếu cố mình, là thiếu niên này phụng bồi bên người mình a.

Khuôn mặt thanh tú mang theo chút vẻ non nớt,lông mày xinh xắn nhíu lại, lông mí thỉnh thoảng run rẩy lên xuống,thật giống hồ điệp tùy thời bị kinh hách sẽ bay mất.Dưới hai hốc mắt là nhàn nhạt quầng thâm,nghĩ đến mấy ngày qua vì chiếu cố mình cũng ngủ không ngon giấc. Khẽ cong môi mỏng ,tầm mắt Lục Nghiễn Đình không tự chủ được dừng hồi lâu, đáy lòng dần dần ấm lên.

Lục Nghiễn Đình nắm tay Lăng Duệ,cảm thấy tay thon dài sạch sẽ có chút lạnh,không ấm lắm, hắn tự tay sờ sờ mặt Lăng Duệ,đại khái là ngồi dưới đất một đêm, bị lạnh rồi,trên mặt Lăng Duệ cũng có cảm giát mát lạnh.

Lục Nghiễn Đình cẩn thận ôm người vào trong ngực mình.

Thiếu niên đang ở trong lòng ngực mình, cúi đầu là có thể thấy đỉnh đầu nho nhỏ của hài tử.Lục Nghiễn Đình nhìn y một lúc lâu,trong lòng không biết là tư vị gì.Nhớ tới động tác mềm nhẹ mấy ngày kia,trong lòng lại càng nhẹ nhàng,nhẹ tới mức làm cho Lục Nghiễn Đình không biết làm sao lại quỷ thần xui khiến hắn hôn xuống tóc .

Chính là nhẹ nhàng vẫn thức tỉnh Lăng Duệ.

Lăng Duệ từ từ mở mắt,thời điểm mới vừa tỉnh ngủ còn ngơ ngác .Lục Nghiễn Đình nhìn vẻ mơ hồ khả ái, xíu chút bật cười. Chờ y thanh tĩnh không sai biệt lắm.Lục Nghiễn Đình lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Hắn buồn cười cảm giác Lăng Duệ nhẹ nhàng di chuyển bản thân,biết y gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt đầu đầy mồ hôi,nhưng hắn xấu xa mà âm thầm gia tăng lực ôm,trêu cho y lúng túng hơn.

Trêu chọc y một hồi lâu,thiếu niên kia đại khái chịu không được rồi, rốt cục đẩy mạnh hắn ra muốn đi,Lục Nghiễn Đình vội mở mắt túm lấy y.

Trong ấn tượng mình trong phủ không có tên tiểu tư này, Lục Nghiễn Đình đang muốn hỏi hắn tên họ ,nhưng Lăng Duệ bi tráng rống lên câu hắn nghe không hiểu rồi vội vàng xông ra ngoài bặt vô âm tín.

Lục Nghiễn Đình trong lòng có chút mất mác,nhưng lòng tin mười phần, trong phủ mình cũng có một nhóm giám sát tai mắt, không có chuyện gì có thể dấu diếm được hắn,nếu thiếu niên ở quý phủ, rất nhanh là có thể tìm đến.

Đọc truyện chữ Full