Chuyện là bắt đầu từ ngày đó Dương Giản như thường lệ dắt Hao Thiên nhà bọn hắn đi dạo.
Dương Giản vẫn rất chú trọng thể xác và tinh thần của cún cưng được khỏe mạnh, có thời gian ngày nào hắn cũng dắt chó ra ngoài tản bộ.
Kết quả, được nửa đường, bạn nhỏ Hao Thiên đột nhiên chạy về phía trước, Dương Giản bị nó kéo đi, kinh hãi, quả nhiên là ngày thường phải cho ăn nhiều lắm, sức lực sao lại lớn như vậy.
Con chó ngu ngốc nhà mình dừng lại trước một con khác, hướng về phía con cún kia thắt nơ bướm hẳn là một cô nàng cún mà vẫy đuôi.
“= =#” hóa ra là trông thấy mỹ nữ cún.
“Ai nha, chú cún nhỏ này thật đáng yêu.” Chủ nhân của mỹ nữ cún kia cũng là một mỹ nữ, nàng cười khen ngợi Tiểu Hao Thiên, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Dương Giản.
Dương Giản cũng cười nói: “Cũng được cũng được.” Sau đó vội vàng kéo dây thừng của Hao Thiên.
Nhưng con cún ngu ngốc kia chỉ một mực vẫy đuôi về phía mỹ nữ cún.
Mỹ nữ ngồi xuống, vuốt vuốt Hao Thiên, hỏi: “Anh chàng này tên là gì đây?”
Chó đương nhiên không trả lời, trả lời thì cô cũng chẳng biết, ôm ý nghĩ như vậy, Dương Giản giúp cún đáp: “Gọi nó Tiểu Thiên được rồi…”
Hao Thiên quay đầu lại trừng mắt nhìn chủ nhân nhà mình, không được tùy tiện bóp méo tên người ta.
“Tiểu Thiên này.” Mỹ nữ đưa cún nhà nàng đến trước mặt Hao Thiên, nói, “Em gái nhà tôi tên Phỉ Phỉ nha.”
“Gâu gâu ~” Hao Thiên thở ra cả đầu lưỡi. Sắc cẩu a… Gia giáo không nghiêm rồi…
Mỹ nữ đứng lên, bảo với Dương Giản: “Tôi mới chuyển đến, tên là Phương Dao, xin được chỉ bảo thêm.”
Dương Giản trong lòng thở dài, đáp: “Tôi tên là Dương Giản.”
“Dương Tiễn?”
Dương Giản tính tình tốt: “Là đơn giản, Giản.”
“A.” Mỹ nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cười rộ lên.
Vì thế hai người trò chuyện, Dương Giản thái độ bình thản phụ họa lời nói của người đẹp, trên tay lại không ngừng kéo dây xích.
Đáng tiếc con cún kia chỉ vòng quanh Phỉ Phỉ tiểu thư nhà người ta, không chịu đi. Cho đến khi Phương tiểu thư không còn mấy hào hứng, dắt Phỉ Phỉ đi rồi, Khiếu Thiên mới thả cái đuôi xuống, ngoan ngoãn để Dương Giản kéo về nhà.
Từ đó về sau, Dương Giản dắt cẩu đi dạo, tất sẽ gặp Phương tiểu thư. Gặp Phương tiểu thư, tất nhiên sẽ gặp cún cưng Phỉ Phỉ nhà nàng. Gặp Phỉ Phỉ, Hao Thiên tựa như hăng tiết, hắn sẽ bị nó cản lại đứng nói chuyện phiếm. Thường xuyên qua lại, tình cảm giữa Hao Thiên và Phỉ Phỉ thật ra càng ngày càng tốt.
Khiến Dương Giản phát hiện ánh mắt Phương tiểu thư nhìn hn càng ngày càng lóng lánh, hắn quyết định.
“Sau này cậu dắt cẩu đi dạo.” Dương Giản nói với Vương Cẩm Trình.
“A?” Vương Cẩm Trình lắp bắp kinh hãi, “Nó không nghe lời tôi mà.”
“Mặc kệ.” Dương Giản ném lại hai chữ rồi nghênh ngang rời đi.
Vương Cẩm Trình vẻ mặt đau khổ, bảo với Hao Thiên: “Mày đừng có chạy lung tung nha, mày mà xảy ra chuyện gì, ba Dương nhà mày sẽ đem tao làm thịt.”
Vương Cẩm Trình dắt chó ra ngoài, vừa mới hoàn hảo bắt đầu, đột nhiên Hao Thiên như nổi điên chạy về phía trước.
Vương Cẩm Trình cực kỳ hoảng sợ: “Đứa nhỏ này không phải bị bệnh dại chứ?”
Chờ gã thấy Hao Thiên hướng về phía một con chó cái vẫy đuôi, lúc này mới ngộ ra. Ôi, xuân về hoa nở.
Phương tiểu thư vừa nhìn, hôm nay đã đổi người, sửng sốt, trực tiếp hỏi: “Anh là ai?”
Vương Cẩm Trình buồn bực, hiện tại thịnh hành kiểu bắt chuyện vậy sao, rất thẳng thắn đáp: “Tiểu thư, tôi cũng không biết cô.”
Phương tiểu thư nháy mắt mấy cái, hỏi: “A, thật ngại, tôi nói là bình thường đều thấy Dương Giản dắt chó đi dạo.”
Vương Cẩm Trình đột nhiên thông suốt, nghĩ thầm, được, Dương Giản, sau lưng tôi dụ dỗ gái đẹp nha.
Vương Cẩm Trình cười nói: “Tôi là em họ anh ấy.”
Vương Cẩm Trình vốn định gật đầu như vậy rồi cho qua là được rồi, thế nhưng Hao Thiên sống chết không chịu rời khỏi Phỉ Phỉ.
Gã rốt cuộc cậy mạnh, kéo một cái, Khiếu Thiên bị kéo từng bước, nổi giận, quay đầu hướng Vương Cẩm Trình phẫn nộ sủa.
“Làm sao anh đối xử với cún cưng ác thế?” Phương tiểu thư nhíu mày chỉ trích Vương Cẩm Trình.
Vương Cẩm Trình tủi thân, gã cũng là không cẩn thận thôi… Đối phó với chó vẫn là Dương Giản thuần thục hơn.
Phương tiểu thư hôm nay không gặp được Dương Giản, vốn cũng rất thất vọng, nhìn thấy em họ “thay mặt” còn thô lỗ như vậy, nhất thời tâm tình không tốt, hỏi: “Dương Giản sao lại không tới?”
Lại là một kẻ bị Dương Giản mê hoặc, Vương Cẩm Trình thở dài: “Anh ấy rất bận, không có thời gian.”
Phương tiểu thư cũng buồn bực, vội vàng mang Phỉ Phỉ của mình đi. Hao Thiên đáng thương nhìn thấy Phỉ Phỉ bị mang đi, gâu gâu sủa cũng chẳng thấm vào đâu, sau đó đem toàn bộ tức giận trút vào người Vương Cẩm Trình, đối với gã sủa một trận, cũng chẳng nghe lời nữa.
Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ.
Vài ngày sau, đều là Vương Cẩm Trình mang Hao Thiên ra ngoài tản bộ. Hao Thiên theo lẽ thường thấy Phỉ Phỉ thì hướng tới, Phương tiểu thư lại trông thấy Vương Cẩm Trình thì trốn, kết quả chung quy Hao Thiên không cách nào tiếp cận Phỉ Phỉ.
Cho đến một ngày, Phương tiểu thư rốt cục nhịn không được, hỏi Vương Cẩm Trình: “Dương Giản… Cũng không đến sao?”
Vương Cẩm Trình muốn trợn trắng mắt, thế này cũng quá rõ ràng, liền du côn đáp: “Đúng vậy, anh ấy bận quá.” Gã cười cười, nói, “Cô cũng không cân nhắc tới tôi chút nào sao? Tôi cũng không tệ mà.”
Phương tiểu thư xấu hổ và giận dữ ôm cún đi. Vì thế Hao Thiên vừa mới đụng tới móng vuốt Phỉ Phỉ đã bị đẩy ra trở nên phẫn nộ, về đến nhà bổ nhào vào người Dương Giản, cắn ống quần Dương Giản, trong mắt đầy nước, nói thế nào cũng không nguyện cùng Vương Cẩm Trình ra cửa.
Vương Cẩm Trình cũng nổi giận, nói với nó: “Người đàn bà kia vừa nhìn đã biết cô ta lợi dụng của chó nhà mình hấp dẫn mày, mục đích là quyến rũ ba Dương của mày. Mày là cún trong nhà, sao có thể bởi vì sắc đẹp mà ly gián tao và ba Dương của mày!”
Hao Thiên hướng Vương Cẩm Trình sửa: “Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!”
“Ai…” Vương Cẩm Trình chuyển hướng Dương Giản xin giúp đỡ, “Cậu phiên dịch hộ.”
Dương Giản miễn cưỡng ngồi trên ghế sa lon, nói: “Nó bảo, vậy làm sao cậu có thể vì hạnh phúc của bản thân mà hi sinh hạnh phúc của nó.”
Vương Cẩm Trình đen mặt, nói: “Sau này cả nhà cấm xem phim lúc tám giờ!”
Dương Giản trừng mắt liếc gã một cái: “Nhà này cậu làm chủ hay là tôi làm chủ?”
Vương Cẩm Trình vội vàng đáp: “Đương nhiên là cậu làm chủ. Chẳng qua mọi chuyện cũng là bởi cậu, nếu không bởi khuôn mặt này của cậu rất đào hoa, sao có thể phiền toái như vậy.”
Dương Giản giận tái mặt: “Tâm là của người khác, tôi chẳng xen vào. Lẽ nào muốn tôi vĩnh viễn cũng không ra khỏi cửa?”
Vương Cẩm Trình trầm mặc, rốt cục ôm lấy Dương Giản, nói: “Được rồi, tôi ghen mà thôi, cậu cũng đừng mắng tôi.”
Dương Giản thở dài: “Chờ một ngày tôi già rồi, trên mặt tòan là nếp nhăn, không ai ngắm, khi đó cậu mới an tâm đi.”
Vương Cẩm Trình cười: “Khi đó, cũng chỉ có một mình tôi yêu cậu.”
Người này sẽ luôn luôn yêu hắn, từ ngày trước đến tận bây giờ, cho đến tương lai.
Dương Giản cũng ôm Vương Cẩm Trình, hạ tầm mắt xuống, cảm nhận tim đập trong lồng ngực gã.
Bất quá…” Cậu đừng có chỗ nào lúc nào cũng động dục! “Dương Giản tóm lấy bàn tay gã ở trong quần áo, nói.
Vương Cẩm Trình vô tội đáp: “Tôi chỉ động dục với cậu thôi.”
Trong lúc một qua hai lại, thời điểm muốn bừng cháy, trên chân Vương Cẩm Trình tê rần, lập tức biến sắc: “Chó thúi! Không ngờ dám cắn tao!”
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
Dương Giản nhíu mày: “Nó nói, cậu là sắc lang, cậu cứ tự mình vui sướng mặc kệ tôi.”
“Ô ô ô ô, gâu gâu gâu gâu…”
“Ô ô ô ô, tôi muốn gặp Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ ~ “
Vương Cẩm Trình quay đầu, nhìn Dương Giản: “Những lời này từ miệng cậu nói ra quái quái thế nào ấy…”
Dương Giản đẩy đẩy kính mắt: “Tôi chỉ phiên dịch mà thôi.”
Dương Giản nhấc ống quần Vương Cẩm Trình lên, thấy cũng không bị cắn rách da, trầm tư hạ xuống, thở dài: “Để tôi dắt đi.”
Vì thế vào một buổi hoàng hôn mỹ lệ, lại là thời điểm dắt chó, Dương Giản gặp lại Phương tiểu thư cùng Phỉ Phỉ nhà nàng.
Phương tiểu thư thấy Dương Giản, hiển nhiên rất vui vẻ: “Anh rốt cuộc đã tới.” Phương tiểu thư đỏ mặt nói, “Gần đây anh đnag bận việc gì sao?”
Dương Giản cười cười đáp: “Gần đây tôi bị bắt đi xem mắt.”
Phương tiểu thư lập tức mặt mày biến sắc: “Xem mắt?” Nàng nôn nóng một chút, “Anh xuất sắc như vậy mà vẫn phải đi xem mắt sao.”
Dương Giản cười khổ một tiếng, thở dài: “Không có cách nào khác, tôi đến tầm tuổi này, nhưng vẫn chưa có bạn gái, người trong nhà sốt ruột.”
Phương tiểu thư ngẩn người, hỏi: “Vì sao lại không có bạn gái?”
Dương Giản hạ ánh mắt xuống, trầm mặc, chậm rãi trả lời: “Cũng không phải cố ý, nhưng chỉ có điều không thể quên được một người.”
Phương tiểu thư nhìn thấy vẻ mặt Dương Giản đau buồn, trái tim cũng tan vỡ, hỏi: “Là bạn gái trước kia sao?”
Dương Giản u buồn nhìn Phương tiểu thư, không nói gì. Nhưng Phương tiểu thư đã hiểu, ánh mắt này từng trải qua biết bao đau thương khiến đau lòng người.
Phương tiểu thư miễn cưỡng cười nói: “Anh nên bắt đầu cuộc sống mới, tìm kiếm tình yêu mới.”
Dương Giản nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi từng thử qua, nhưng mỗi lần lại là một lần thất bại, tôi nghĩ…” Dương Giản ngước mắt lên, sau mắt kính ánh sự dịu dàng. “Có lẽ cả đời tôi cũng quên không được cô ấy.”
Phương tiểu thư thở dài, khịt khịt mũii: “Nếu anh mong muốn, tôi sẵn lòng nghe chuyện xưa của anh, giúp anh chia sẻ một chút.”
Nửa giờ trôi qua. Phương tiểu thư khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Thực cảm động, anh nhất định phải tiếp tục chờ cô ấy.”
Dương Giản gật gật đầu, xoa đầu Phương tiểu thư: “Cám ơn cô. Cô nhất định không được giống tôi, phải quý trọng người mình yêu.”
Phương tiểu thư khóc gật gật đầu.
Dương Giản ánh mắt nhìn lướt qua Phỉ Phỉ: “Song hiện tại có Tiểu Thiên cùng tôi, tôi cũng hài lòng.”
Phương tiểu thư lau lau mắt: “Đúng, anh nhất định phải thường xuyên đưa Tiểu Thiên đi chơi, để Phỉ Phỉ cùng nó.”
Dương Giản gật đầu, chân thành đáp: “Cám ơn cô.”
Dương Giản đưa tay bắt chéo sau lưng, đối với cái cây tạo thành hình chữ “V”.
Vương Cẩm Trình trốn trong bụi cây bụm chặt miệng Hao Thiên phấn khích muốn lao ra, vẻ mặt xám xịt.
Sau đó, Phương tiểu thư quên đi Dương Giản, lựa chọn chúc phúc cho hắn và người hắn yêu. Từ đó về sau, Dương Giản cùng Vương Cẩm Trình luân phiên dắt chó tản bộ, mà Hao Thiên mỗi ngày được chơi cùng Phỉ Phỉ rất vui vẻ.
Thực là tất cả đều vui vẻ. Song có thật là thế này không?
Có một ngày, Phương tiểu thư đột nhiên ngượng ngùng nói với Dương Giản: “Em họ anh kỳ thật cũng rất đàn ông… Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”
Dương Giản: “…”
Hao Thiên, con đường tình yêu của mày thực là gập nghềnh a.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Kim Bất Hoán
Chương 12: Ngoại truyện 2
Chương 12: Ngoại truyện 2