Một lúc sau, Alex từ
phòng tắm trở ra, dùng khăn mặt lau tóc, đi đến bên giường ngồi xuống,
nhìn Sở Lăng đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cầm lấy lưỡi
kiếm đang đặt trên tủ nhỏ đầu giường cắt bỏ dây thừng trên cổ tay Sở
Lăng, nhẹ nhàng kéo cánh tay đau nhức vì bị trói của cậu xuống, nhìn vết thương sưng đỏ ở cổ tay sau đó xốc chăn định ôm người cậu bế bổng lên.
Sở Lăng kinh hãi cố sức đẩy Alex: “Anh muốn làm gì?”
Alex nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Em không cần sợ, tôi chỉ muốn ôm em đi tắm, như vậy sẽ làm em cảm thấy khỏe hơn.”
Sở Lăng chưa bao giờ trần truồng để người khác ôm vào trong lòng như vậy,
quả thực làm cậu hết sức lúng túng, cắn răng tức giận: “Buông ra!” Cố
sức quơ quào tay chân.
Alex buông lỏng tay khiến Sở Lăng rơi phịch xuống giường, choáng váng hết cả đầu óc.
Alex nhíu mày: “Em đừng có làm loạn nữa được không? Có bản lĩnh thì em tự mình đi vào phòng tắm cho tôi xem?”
Sở Lăng thở dốc vài cái, cắn răng chống tay muốn đứng dậy, nhưng bên hông
lại có cảm giác vô cùng đau nhức, hai chân lại mềm nhũn không còn sức
lực làm cậu vừa đứng dậy liền té ngã.
Alex bất đắc dĩ thờ dài, ôm lấy Sở Lăng bước vào phòng tắm. Sở Lăng cao 178cm cũng không thể coi là thấp, nhưng so với Alex 187cm thì lại thua kém một đoạn.
Bồn tắm trắng toát cực lớn đã đổ đầy nước nóng, Alex cẩn thận đặt Sở Lăng xuống: “Lăng, nước đủ ấm không?”
Sở Lăng co hai chân lên dựa người vào bồn tắm, khép hai hàng lông mi thật dài lại không thèm để ý đến Alex.
Alex thở dài: “Hay là để tôi giúp em tắm.”
Giọng nói Sở Lăng lạnh lùng vang lên: “Không cần, anh đi ra ngoài.”
Alex lại nhíu hai đầu chân mày: “Lăng…”
Sở Lăng bướng bỉnh quay đầu đi, cắn răng nói: “Cút.”
Từ khi Alex sinh ra cho đến bây giờ, chưa có ai dám nói nữa chữ vô lễ với
anh, tính tình anh từ trước tới nay luôn lạnh lùng thất thường nhưng khi đối mặt với Sở Lăng lại không thể tức giận, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn
cậu một chút sau đó xoay người cởi bỏ tấm áo ẩm ướt móc lên giá áo sau
đó đi ra ngoài.
Sở Lăng nhìn thấy Alex khép cửa lại, không khỏi
yếu ớt trượt xuống bồn tắm lớn, uể oải dựa lưng vào vách đá trên bồn
tắm, đau đớn nhắm hai mắt lại, vẻ lạnh lùng cố gắng giữ vững đến bây giờ cũng tan biến hết.
Khi Sở Lăng bị bắt rơi vào trong tay Alex,
nghề nghiệp của cậu từ đầu đã xác định rõ từng thời khắc đều đang làm
bạn với tử thần, cái chết đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện bất
ngờ. Thế nhưng… thế nhưng… cậu không thể nào dự đoán được sẽ phát sinh
ra chuyện này, kẻ địch của cậu, hơn nữa lại còn là một người đàn ông
ngang tàng tuyên bố yêu cậu, lại còn không thèm để ý cậu có tình nguyện
hay không liền dùng thủ đoạn đê tiện chiếm lấy cậu, nỗi nhục như thế
khiến cho một người luôn lạnh lùng quật cường như Sở Lăng cũng không thể chịu đựng được, cậu sẽ không bỏ qua cho tên chết tiệt kia, tuyệt đối
không bỏ qua!
Alex đang ngồi bên phòng ngoài nghe được tiếng hô
trầm thấp phát ra từ phía phòng tắm liền chạy ào vào, nhìn thấy Sở Lăng
vì thân thể yếu ớt mà không thể đứng thẳng trượt ngã trên mặt gạch men
trơn trợt, anh vội vàng bước về phía trước đỡ cậu dậy, không nói một lời nào liền giật lấy khăn lông trong tay Sở Lăng lau khô thân thể cậu sau
đó giúp cậu mặc vào áo choàng, đang định ôm lấy cậu thì bị Sở Lăng đẩy
ra lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Alex không thể làm khác hơn đành
buông Sở Lăng ra, nhìn cậu chập choạng đi về phía cửa, đột nhiên lảo đảo suýt nữa té ngã, anh vội vàng xông lên đỡ, nhưng Sở Lăng lại cố sức
đánh khủy tay vào ngực anh, tức giận nói: “Cút ngay!”
Tuy lúc này Sở Lăng không có được sức lực bằng một phần mười bình thường, với Alex
mà nói cú đánh này cũng không có gì đáng nói, nhưng anh vẫn buông tay
ra.
Sở Lăng mở cửa phòng tắm,đi chưa được mấy bước, hai chân đã
mềm nhũn như dặm lên một đám mây, không thể trụ vững được muốn té ngã,
Alex đi sát phía sau nhanh nhẹn vươn tay đỡ cậu, thở dài: “Lăng, đừng
cứng đầu nữa?”
Sở Lăng tức giận cắn chặt răng, bộ dáng hắn chật
vật như thế này còn không phải bị anh làm hại sao? Trong lúc đang tức
giận hắn căn bản không để ý trong phòng còn có người khác, giãy dụa
thoát ra sau đó xoay người tát Alex một cái, căm hận nói: “Không được
đụng vào tôi.”
Lúc tiếng tát tai vang dội trong phòng ngủ thì
đồng thời một tiếng hít sâu sợ hãi vang lên, một cô hầu đang sắp xếp lại chăn nệm chính mắt nhìn thấy chủ nhân luôn lạnh lùng như một vị thần bị tên tù binh trẻ tuổi kia tát một cái, nhất thời sợ hãi đến ngây người,
chủ nhân luôn lạnh lùng chưa bao giờ bị người khác xúc phạm như vậy, tên tù binh kia không muốn sống sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 11
Chương 11