Một lúc sau, Alex mặc áo ngủ từ phòng tắm bước ra liền nhìn thấy Sở Lăng đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn anh cảnh giác.
Alex nhíu mày: “Lăng, em còn không mau đi ngủ, đứng đó làm gì?”
Trái tim Sở Lăng có chút loạn đập khi nghe những lời nói quan tâm còn có
chút cưng chìu kia, hòa lẫn trong phẫn nộ là một cảm giác quái dị vô
cùng lúng túng —— tên chết tiệt kia sao lại dùng giọng điệu này nói
chuyện với cậu? Anh ta nghĩ bọn họ chỉ vì làm chuyện đó mà trở thành
tình nhân sao?
Alex nhìn Sở Lăng đứng bất động, liền cầm lấy tấm
mền lớn trên giường bước qua phía cậu, Sở Lăng lập tức lui về phía sau,
nhưng mới bước một, hai bước đã chạm vào bức tường sau lưng, không còn
đường trốn.
Alex dừng trước mặt Sở Lăng, chăm chú nhìn vào đôi
mắt đẹp đang tràn ngập lửa hận kèm theo chút hoảng loạn nhìn chính mình, bổng dưng bất ngờ vươn tay dùng tốc độ nhanh như chớp đem cậu ôm vào
lòng, Sở Lăng còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm vào lồng ngực rắn chắc
của anh, bị ôm chặt.
Sở Lăng lập tức giãy dụa phản kháng, cắn răng tức giận: “Chết tiệt, buông ra!”
Alex không thèm quan tâm đến bàn tay đang đánh liên tục lên ngực mình, dù
sao cậu cũng chỉ khôi phục được cao lắm khoảng bảy phần sức lực, hoàn
toàn không gây ra chút uy hiếp nào, anh ôm chặt cậu, hơi thở khe khẽ
dưới làn tóc đen cùng da thịt dưới lớp áo ngủ toát ra một mùi hương thơm ngát, không phải mùi phấn sáp hay nước hoa mà chính mà mùi hương tự
nhiên từ cơ thể cậu, rất sạch sẽ cùng cực kỳ mê người.
Alex siết
chặt tay khiến cho Sở Lăng không các nào giãy dụa, cúi đầu thì thầm bên
tai cậu: “Lăng, đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn ôm em một cái mà thôi.”
Sở Lăng nắm chặt hai bàn tay đặt trước ngực Alex, thân thể cứng đờ.
Alex cọ sát gương mặt mình trong làn tóc đen mềm mại, kìm không được cúi đầu muốn hôn lên môi Sở Lăng.
Sở Lăng lập tức xoay đầu sang hướng khác, hai nắm tay đặt trên ngực anh cố dùng sức khéo dãn khoảng cách.
Đôi mắt xanh biếc của Alex chợt trở nên âm u, bất ngờ ôm lấy cổ xoay người
áp cậu nằm xuống giường mạnh mẽ hôn lên đôi môi mê người.
Sở Lăng bị Alex đè xuống nệm giường mềm mại, vừa ngẩn người thì đôi môi đã bị
người kia ngang ngược chiếm lấy, đầu lưỡi ấm áp kịch liệt chen vào khoan miệng cậu liếm hút quấy rối —— tên khốn chết tiệt này, không phải vừa
mói chỉ muốn ôm cậu một cái thôi sao?
Sao cậu lại ngu ngốc đi tin lời người này? Làm sao lại thật sự tin tưởng lời của tên khốn từng
cường bạo mình, nói chỉ ôm một cái thế cái vật thật lớn đang trương lên
cứng ngắc trên bụng cậu là thứ gì?
Sở Lăng quả thực vô cùng tức
giận, bất chấp tất cả liều mạng giãy dụa, nhưng dù là lúc sức khỏe tốt
nhất cũng chưa chắc chống lại được Alex, huống chi bây giờ sức lực cậu
còn chưa hồi phục, căn bản không thể vùng ra khỏi sự giam cầm này.
Alex bắt lấy hai tay Sở Lăng mạnh mẽ áp lên trên đầu, dùng thân hình cường
tráng mạnh mẽ áp chặt, trên môi cậu càng say mê liếm mút, hôn đến mức
toàn thân anh bắt đầu nóng lên mới lưu luyến tách ra, đôi môi phấn hồng
sau nụ hôn kịch liệt càng trở nên sáng bóng vô cùng hấp dẫn, Alex ngẩng
đầu lên thở hổn hển, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp đang bùng
lên ngọn lửa tức giận, đồng thời cũng nhìn ra sự sợ hãi ẩn giấu phía sau ngọn lửa giận mạnh mẽ, đúng vậy, là sợ hãi, mà trong lòng anh lại hiểu
rất rõ người bên dưới đang sợ hãi điều gì.
Alex hít một hơi thật
sâu, cố gắng áp chế kích thích dục vọng đang dâng lên mãnh liệt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Sở Lăng, khẽ thì thầm: “Lăng, không cần sợ, trước khi
cơ thể em khôi phục lại như trước, tôi sẽ không chạm vào em.” Nói xong
liền xoay người rời khỏi người Sở Lăng nằm xuống bên cạnh nhưng vẫn
nghiêng người ôm chặt cậu: “Được rồi, Lăng, em nhất định rất mệt rồi,
mau ngủ đi.” Alex vừa nói vừa đưa tay kéo chăn phủ lên mình hai người,
sau đó nhắm mắt lại, cứ như vậy ôm hắn chìm vào giấc ngủ.
Thân
thể Sở Lăng vẫn cứng ngắc như cũ không dám cử động, mãi đến một lúc lâu
sau vẫn không thấy Alex có động tác nào khác, cậu mới từ từ thả lỏng cơ
thể, nhưng vẫn cảm giác được phần phân thân cứng rắn của Alex để bên đùi mình vẫn còn nóng rực như cũ, cũng là nam nhân như nhau, cậu đương
nhiên hiểu được dục vọng Alex mãnh liệt thế nào, thế nhưng lại thật sự
buông tha không buông thả dục vọng mà xâm phạm cậu, vì sao? Chẳng lẽ
thực sự như những lời nói cùng biểu hiện chân thành trong mắt anh ta,
bởi vì yêu thương mình sao? Anh ta thực sự để ý đến cảm giác của mình
sao? Hay là… anh ta thật sự yêu mình?
Không, không, không có khả
năng, tuyệt đối không có khả năng này… Sở Lăng cố gắng phủ nhận suy nghĩ vừa xuất hiện trong lòng mình, cũng tự cảnh cáo chính mình bọn họ là
địch nhân, mặc dù không đến mức căm thù sâu sắc, nhưng bọn họ chính xác
là địch nhân, có lẽ những biểu hiện vừa nãy chỉ là giả dối chỉ muốn mình thả lỏng cảnh giác mà thôi, không nên tin tưởng anh ta, tuyệt đối không được tin.
Tuy Sở Lăng tự nhắc nhở bản thân phải đề cao cảnh
giác, nhưng cả ngày nay cậu quả thực rất mệt, hơn nữa thân thể suy yếu
rất khó chịu nên ngủ lúc nào không hay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 17
Chương 17