Đây là một quyển truyện về hứa hẹn, người trong truyện không phải nhân vật hư cấu, độc giả bạn cũng là nhân vật trong truyện, bạn không phải là độc giả ngoài lề, mà là người tham dự. Lúc bạn phát hiện quyển sách này, bạn đã tiến vào thế giới của sách. Đừng kinh ngạc, cũng đừng hoài nghi. Bởi vì bạn sẽ phát hiện cuộc sống của bạn chính là một phần trong tiểu thuyết. Đây là thế giới thuộc về bạn, một hành trình tìm kiếm cứu trợ và đáp án.
Tôi, chính là tác giả. Tôi là hiện thực trong cuộc sống, nhưng đồng thời cũng trong câu chuyện này. Bởi vì tôi, khiến bạn nhìn thấy quyển sách này. Tôi là một người môi giới, một cây cầu. Là tôi mang bạn bước vào thế giới này. Cám ơn tôi đi, đồng thời cũng bắt đầu cầu nguyện đi. Bởi vì đã không còn đơn giản chỉ là một bộ tiểu thuyết nữa. Tôi xin nhắc lại: Đây là một hành trình về cứu trợ và tìm kiếm hy vọng.
Câu chuyện phát sinh vào mùa đông năm 1938, một năm trước đó, Nam Kinh bùng nổ vụ tàn sát lớn cực kỳ bi thảm. Ba mươi tám vạn con cháu Viêm Hoàng chết thảm dưới đồ đao của quân Nhật bản, khi ấy thành Nam Kinh thực xứng danh địa ngục trần gian. Trên thực tế vụ tàn sát Nam Kinh cũng không phải chỉ mới giằng co một năm, quá trình giằng co của nó ít nhất ba năm, chẳng qua năm 1938 là nghiêm trọng nhất, thảm thiết nhất. Nam Kinh vốn là trung tâm chính quyền của Quốc Dân Đảng trong khoảnh khắc trở thành phế tích đầy rẫy thương vong. Câu chuyện phát sinh tại một mùa đông như vậy, ở một trấn nhỏ kín đáo cạnh Nam Kinh. Lâm Húc là một người Trung Quốc, nguyên thuộc dã chiến đoàn 3 sư đoàn 5 mặt trận quân y của quốc dân đảng. Dựa theo quân hàm, anh theo đó thuộc về cấp bậc trung úy, nhưng anh trai của anh Lâm Khuông là nhân viên tham mưu cao cấp của Quốc Dân đảng. Trong một chiến dịch bắt tù binh làm Hán gian cho Nhật Bản, Lâm Khuông cung cấp cho người Nhật Bản rất người tư liệu chuẩn bị chiến tranh của quân đội Trung Quốc, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc chiến bảo vệ Nam Kinh. Lâm Khuông biết sự tình cuối cùng khẳng định không cách nào giấu giếm, liền chuẩn bị cho mình và Lâm Húc hai vé tàu đến Nhật Bản và hộ chiếu Nhật Bản. Cũng chính lúc này gã mới tiết lộ cho em trai những tin này. Nhưng Lâm Húc là một người mang dòng máu Trung Quốc sâu sắc, thật sự không thể chịu đựng được bản thân có một anh trai là Hán gian, anh vừa nghĩ tới sau này đều phải trải qua cuộc sống bị người khác chỉ vào lưng mắng cẩu Hán gian đã cảm thấy tuyệt vọng. Hơn nữa anh là một quân nhân Trung Quốc, quân nhân có tôn nghiêm thuộc về quân nhân. Chứng kiến thảm trạng đồng bào của mình bị bọn giặc Nhật Bản tàn sát, hắn đối với anh trai anh ngoại trừ thống hận ra vẫn là thống hận. Cho dù năm đó anh từng cùng anh trai hai người cùng nhau đi đến Nhật Bản du học. Anh trai của anh vì để cho anh có thể thuận lợi ở Nhật Bản học y, vứt bỏ học nghiệp của bản thân, ở đó làm công việc khiêng người chết. Thế nhưng Lâm Húc cuối cùng vẫn tố giác Lâm Khuông, hơn nữa tự mình dẫn người đến bắt giữ. Lúc Lâm Khuông vừa định trốn đến lãnh sự quán Nhật Bản, nửa đường đã bị em trai này bắt được, gã muốn rút súng phản kích, bị Lâm Húc một súng bắn chết, khi chết đôi mắt còn thẳng trừng trừng nhìn Lâm Húc. Ra vẻ đến chết cũng chưa từng nghĩ sẽ bị em trai ruột của mình bắn chết. Mà Lâm Húc lại im lặng thay gã vuốt mắt, che áo khoác lên đầu gã. Xem như làm xong chút tình cảm cuối cùng của em trai.
Sau đó đơn vị đồn trú bọn họ ở ngoài thành Nam Kinh tiến đánh. Đối phương là binh sĩ chủ lực của quân Nhật, rất nhiều chiến hữu của Lâm Húc chết trận, anh cũng bị hỏa lực của quân Nhật đánh tản mác. Bên cạnh đó súng của anh trong một lần cùng một tên giặc vật lộn mà thất lạc. Trên người ngoại trừ một ba lô quân y ra cái gì cũng mất. Anh một đường lẩn trốn truy binh của giặc Nhật Bản, lảo đảo tránh né những mảnh đạn tung tóe khắp nơi. Anh trốn vào một tòa giáo đường của người ngoại quốc, nơi đó trước đây là bệnh viện cứu trợ tạm thời xây dựng, nhưng hiện tại ngoài vết máu khắp nơi trên đất và thánh giá bị giày xéo ra những thứ khác đều không còn lại gì.
Anh phá mở cửa chính của giáo đường, trong giáo đường vụn thủy tinh rơi đầy đất, anh hư thoát ngã vào bên bệ giáo đường, một thánh giá bị nhét vào cạnh bậc thang này, đầu nhọn thiếu chút nữa đâm vào mắt phải Lâm Húc. Anh cuống quít lấy tay ngăn trở. Mà lúc này cửa lại vang lên một trận tiếng súng đùng đùng, Lâm Húc bụm vết thương trên vai, cong thắt lưng muốn trốn vào phòng cầu nguyện của giáo đường tránh một chút.
Thời điểm anh nghe thấy trong phòng cầu nguyện phát ra thanh âm cực nhỏ, vốn ban đầu anh tưởng là chuột, nhưng anh lại phát hiện có tiếng hít thở và tiếng ho khan phi thường nhỏ của con người. Anh lần theo tay vịn gỗ bên cạnh, sau đó đi tới cửa, vẫn chưa đi vào liền nhìn thấy từ bên trong xông ra một nam nhân, trong tay của gã chỉ cầm nửa thanh katana (Bánh Tiêu: đao của võ sĩ đạo Nhật Bản) đã gãy, trên lưỡi đao dính đầy máu. Gã run run chỉ vào Lâm Húc, sau khi phát hiện Lâm Húc là người Trung Quốc, phảng phất như hư thoát ngã về hướng Lâm Húc, Lâm Húc vốn cũng không đứng vững lảo đảo một cái hai người đều té lăn quay trên mặt đất.
Lâm Húc muốn đẩy đại hán này ra, nhưng trên tay anh không biết từ lúc nào đã đầy máu tươi, anh ý thức được người nam nhân này bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương này phỏng chừng là ở bụng. Đối với Lâm Húc học y mà nói, anh biết cơ thể người chảy mất 30% tổng lượng máu, nếu cứu trễ sẽ có nguy cơ tử vong; Nếu chảy mất 40%, trực tiếp không cần cứu nữa, bởi vì ngay cả cơ hội cứu cũng mất rồi. Ngay khi anh muốn tiến hành cầm máu cho nam nhân này. Bên ngoài truyền đến một tiếng rống của người Nhật Bản. Lúc này nam nhân khẽ ngâm một tiếng, vô thức muốn nửa đoạn đao nọ. Gã tốn tất cả khí lực đẩy Lâm Húc ra, sau đó cầm đoạn đao nọ. Vừa lúc đó đột nhiên từ phía sau đại hán vươn ra một đôi tay, ôm lấy thắt lưng gã. Lâm Húc tập trung nhìn vào, phát hiện là một nữ nhân, nhưng nàng đầu bù tóc rối, căn bản nhìn không ra khuôn mặt. Nàng kéo mạnh nam nhân lại, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, tuyệt vọng trừng mắt Lâm Húc, hai tay đều là vết bẩn. Phản ứng đầu tiên của Lâm Húc chính là nhanh chóng đưa hai người kia nhét về phòng cầu nguyện. Đồng thời ngay khi anh đóng cửa, người Nhật Bản một cước đá văng cửa lớn của giáo đường. May mà gã còn chưa kịp tìm kiếm nơi ẩn náu. . . . . .
Chu Quyết xem đến đoạn này phát hiện đây là một quyển sách nói về chiến tranh kháng Nhật, có lẽ đây chính là duyên cớ mà phần mở đầu nói không phải tiểu thuyết hư cấu, đây rất có thể là một quyển sách ghi lại câu chuyện thực tế. Đúng lúc này cậu nghe thấy có tiếng bước chân của người đến gần, vừa nhìn là viện trưởng đang đi tới. Chu Quyết vội vàng giấu sách vào trong tầng ngăn của giá sách, rồi bắt đầu giả vờ nghiêm túc chỉnh lý giá sách.
Viện trưởng đi tới trước mặt cậu tán gẫu vài câu, rồi rời đi. Chu Quyết lại đi tới giá sách lấy ra quyển sách kia, lần này cậu quyết định mang sách về nhà xem. Dù sao quyển sách này cũng sẽ không có người đến mượn. Mà cậu lại có thể ổn định tâm tư xem xong quyển tiểu thuyết quái dị mà thập phần đặc sắc này. Cũng không cần luôn lo sợ bị người phát hiện.
Thời điểm này cậu cư nhiên phát hiện trong góc sách có một dấu vân tay cực kỳ quái dị, dấu tay kia là màu tím đỏ, không giống như là con dấu. Trái lại có chút giống máu khô đã lâu. Cậu lấy tay so một dấu vân tay một chút, phát hiện dấu vân tay này hẳn là đầu ngón cái ấn lên. Cậu cũng không quản nhiều như vậy nữa, liền bắt đầu đem chuyện phiền toái của Trần Hạo "Hủy thi diệt tích".
Đến 5h chiều, trời đã bắt đầu dần dần tối xuống, người đọc báo từng người từng người thu dọn đồ rời đi. Thư viện càng trở nên an tĩnh. Trước khi tan ca đóng cửa, Chu Quyết thừa dịp mọi người không chú ý nhét sách vào ba lô.
Chu Quyết vừa về đến nhà, liền đem túi sách ném sang một bên bắt đầu cầm PSP chơi, mẹ của Chu Quyết đang xem kênh tài chính trong tay lột quýt, thấy cậu trở về liền đưa cho cậu một múi.
Mẹ Chu Quyết mở miệng hỏi: "Sách mới phát, kiểu dáng thế nào? Có những môn nào?"
Chu Quyết nhai quýt hàm hồ ừm một tiếng, kỳ thật trong lòng tiểu tử này rất rõ ràng, cậu không thể nói nhiều với mẹ, nếu không mai này để nàng biết tới cùng có bao nhiêu môn khóa, vậy sẽ bắt đầu hỏi từng điểm số. Cho nên phát hiện mẹ lại muốn hỏi tiếp. Vội vàng quơ túi trốn vào phòng mình. Căn bản không để cho mẹ có thời gian hỏi nữa.
Trở lại phòng Chu Quyết không làm gì khác, trực tiếp lên mạng. Nhưng không biết thế nào, cậu đột nhiên cũng rất muốn xem quyển tiểu thuyết 《 Vòng bảy người 》 nọ. Loại cảm giác bị bao phủ này lần nữa trở lại trong đầu cậu, tâm tư cậu lại hoàn toàn đặt trong quyển tiểu thuyết, dựa theo thói quen của Chu Quyết, sách như vậy nhiều nhất cũng phải để thời gian rảnh mới đọc. Tuyệt đối sẽ không tâm tâm niệm niệm như thế. Chu Quyết cười đem loại tâm tình này quy kết là tâm tính ái quốc thăng hoa, nhưng trong lòng cậu chung quy nghĩ có thứ gì đó đang hấp dẫn cậu. Vì vậy cậu muốn dứt khoát lên mạng xem. Thuận tiện tra tra đây rốt cuộc là quyển sách gì. Cho nên cậu cậu lên baidu nhập vào ba chữ "Vòng bảy người" kia, ngay trong nháy mặt cậu chuyển động chuột, thình lình máy tính phụt một tiếng, liền trực tiếp đen màn hình. Quạt hộp máy và gì gì đó đều ngưng hoạt động, trong loa còn phóng ra ca khúc lúc đầu phát. Nhưng màn hình chẳng biết vì chuyện gì mà tối sầm xuống. Chu Quyết vỗ vỗ màn hình, màn hình thoáng run lên, nhưng vẫn đen tuyền. Thời điểm này Chu Quyết phát hiện màn hình là màu đen, nhưng trên bàn làm việc vẫn phản chiếu trang baidu. Chu Quyết nhìn có chút mơ hồ, cậu lại vội vàng dùng lực vỗ màn hình. Bất chợt màn hình thoáng run lên, tiếp theo lóe ra một hình ảnh, không phải trang baidu gì cả, mà là một khuôn mặt người, bộ dáng như đang cười cũng như đang khóc hô cực độ thống khổ. Chu Quyết chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh nói không nên lời từ lòng bàn chân tán loạn lên ót, bất quá khuôn mặt nọ cũng chỉ xuất hiện một giây, Chu Quyết ngay cả khuôn mặt đó rốt cuộc là nam hay nữ cũng nhìn không rõ. Cậu lập tức nghĩ đến có thể là một loại virus trong truyền thuyết, người dính phải sẽ nhìn thấy hình đầu của nữ quỷ. Trên báo cũng từng đăng tin tức như thế, còn có ví dụ người bị dọa ngất xỉu. Cậu tự an ủi mình rồi liên tục gõ xuống vài cái, nhưng vẫn không có phản ứng, mà ngay cả rung động cũng không có nữa. Cậu cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng tắt máy, lúc mở máy tính lên lần nữa hết thảy đều bình thường, cậu lo lắng quét virus một lần, mà trong ngực lại tràn đầy vướng mắc. Vì vậy thừa dịp đang quét virus, cậu cầm ba lô, muốn lấy quyển sách kia ra, nhìn xem rốt cuộc là trò gì, có thể chỉ là trùng hợp hay không, hay chẳng qua máy tính dính virus thôi? Nhưng cậu đổ tất cả sách ra, việc lạ lại xảy ra, cậu tìm ra sao cũng không tìm được quyển tiểu thuyết bìa vàng nọ.
Chu Quyết cào tóc, cắn răng nửa ngày, một chút cũng không sờ được đầu mối. Mãi đến khi ba cậu thúc giục cậu ăn cơm, cậu vẫn chưa tìm được sách, chỉ có thể ra ngoài ăn trước. Nhưng khi cậu xoay người cậu phát hiện trên song sắt của cửa sổ đối diện chẳng biết từ lúc nào đã treo một đoạn đồ vật, khi cậu vừa híp mắt định thần nhìn, phát hiện đó là nửa đoạn của một thanh katana. Phía trên đều là lỗ hổng, che kín tro bụi.
Chu Quyết lập tức liên tưởng đến nửa đoạn katana đại hán trong tiểu thuyết kia cầm, làm thế nào lúc này tiểu thuyết biến mất, liền hiện ra nửa đoạn katana này? Đây rốt cuộc là loại trùng hợp quái gở gì mà có thể từ buổi sáng duy trì đến tận tối? Đột nhiên cậu nghĩ tới mấy câu mở đầu của quyển sách nọ, hình như ý là hiện thực sẽ cùng tiểu thuyết gắn liền cấu thành một thể. Chu Quyết ý thức được có khả năng mình đã chọc tới vật gì, cậu vội vàng lao ra cửa, cũng không quản cha cậu ở phía sau gọi cậu, trực tiếp vọt tới căn nhà đối diện, cuống quít gõ cửa nhà họ, mở cửa chính là một nam nhân ba mươi mấy tuổi. Một bộ trang phục muốn ra ngoài, nhìn qua cực kỳ bình thường, Chu Quyết lúc này mới tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, cậu a nửa ngày, phun một câu: "Đại ca, trên cửa sổ nhà anh có phải treo nửa đoạn katana không?"
Nam nhân kia liếc mắt nhìn Chu Quyết, dường như nhận ra cậu là dân của tiểu khu này, chính là sống ở đối diện nhà gã. Nam nhân gật đầu nói: "A, đúng vậy, đúng vậy. Tôi thích sưu tầm, bất quá lúc tôi chỉnh lý đồ vật phát hiện nửa đoạn đao này, nghĩ thầm cũng không cất giấu giá trị gì, liền đem đến cố định song sắt. Sao vậy?"
Chu Quyết thở một hơi, một mặt tìm cớ nói mình cũng thích chơi thứ này, nhìn thấy chuôi đao đã cảm thấy kẻ sưu tầm nhất định không phải phàm phu tục tử, tuyệt đối có đôi mắt tinh tường a, một mặt xen vào vài câu tán dương nghĩ biện pháp thoát thân. Nam nhân kia thấy Chu Quyết làm người ôn hòa, cười cũng thuần hậu, liền cười nói: "Tiểu tử có lề lối, thanh này là hàng thật, lịch sử có thể ngược dòng đến trước giải phóng, là bội đao của quan quân Nhật Bản cấp cao. Nhưng đã gãy cho nên giá trị cũng chỉ còn lại phần cố định song cửa. Tiểu tử cậu nếu cũng thích, sau này thường ghé chơi. A, tôi hôm nay phải ra ngoài làm việc, hôm nào có cơ hội nhất định phải sang bên tôi xem nhé. Tôi cho cậu xem vài thứ còn nguyên vẹn!"
Chu Quyết một mặt cười lui ra ngoài, một mặt ngượng ngùng chào hỏi. Nhưng trong lòng lại như đã chôn một hạt mầm, mà hạt mầm kia có vẻ đã có chút đâm chồi rồi. Cậu một bên tự an ủi mình quá nhạy cảm, một bên lần nữa tự cảnh cáo mình. Cậu không nên xem cuốn tiểu thuyết kia nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vòng Bảy Người
Chương 2
Chương 2