DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuôi Anh Là Họa
Chương 5

Quan Long Tam xuống kiệu quan liền vội bước vào đại sảnh.

"Tam lang!" Mẹ già Quan gian sáu mươi tuổi vừa thấy hắn bước vào cửa, liền tức giận mười phần chống gậy hét lớn một tiếng.

Đang đứng sau lưng bà chính là đại ca của Quan Long Tam, nhị ca cùng với vợ con của bọn hắn.

Trận chiến thật lớn!

"Mẫu thân, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Quan Long Tam không hiểu hỏi.

"Quỳ xuống!"

"Mẫu thân. . . . . ."

"Quỳ xuống!"

Quan Long Tam theo lời quỳ xuống trước mặt mọi người, ánh mắt vẫn là không hiểu.

Vì sao trong mắt mỗi người đều mang theo một tia khinh thường? Nhưng cái loại khinh thường đó lại tựa hồ không phải nhằm vào hắn mà đến.

Song nhi của hắn đâu? Nàng đâu? Nàng ở nơi nào?

"Tam đệ, vợ tốt ngươi cưới bỏ chạy với người ta!" Đại tẩu Quan gia thình lình nói câu giễu cợt này.

Quan Long Tam giận trừng lại. "Đại tẩu, lời này ngươi đừng nói loạn!"

"Ta. . . . . ."

Đại ca Quan gia kéo vạt áo thê tử, ý bảo nàng đừng nói nữa, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy khó hiểu.

Quan mẫu tức giận tới mức phát run, "Tam lang, ban đầu ta đã phản đối ngươi cưới loại nữ nhân không sạch sẽ đó vào cửa, hôm nay nàng mang thai con người khác, còn chạy theo người khác, làm hỏng hết danh tiếng Quan gia!"

"Không thể nào! Song nhi không thể nào làm ra chuyện như vậy!"

"Ngày nàng mất tích, trong nhà mất vòng long phượng gia truyền, Nhị tẩu ngươi cũng mất rất nhiều đồ trang sức, ngay cả đại tẩu ngươi cũng thế, đây rõ ràng là nàng trộm! Nữ nhân kia xuất thân là ăn xin, nàng àm ra những chuyện này cũng không lạ!"

Quan Long Tam lo lắng kêu to: "Không thể nào! Song nhi thiện lương đơn thuần, nàng không thể nào làm ra chuyện như vậy! nàng đâu? Nàng ở nơi nào?"

"Nữ nhân ác độc đó đã bỏ chạy với người ta! Đã đi, ngươi không phải tin cũng phải tin! Từ nay về sau, Quan gia chúng ta không có con dâu này!"

Quan mẫu dẫn đầu mọi người đi ra đại sảnh.

Quan Long Tam thì sững sờ ở tại chỗ.

Một hồi lâu sau, bên trong phòng khách truyền ra một âm thanh rít gào như sét ——

"Không! Ta không tin!"

Sáng sớm, Cung Đằng Á Hi theo lời Cung Đằng Thái Lang nói, cầm lấy danh thiếp Quan Long Tam cho hắn, theo đến khách sạn năm sao hắn ngủ lại, cũng 'phòng cho tổng thống' thang máy.

Hắn gõ cửa, khẩn trương đến tay tóc cũng run.

Một hồi lâu sau, Quan Long Tam mở cửa, thấy Cung Đằng Á Hi đứng ở cửa, ánh mắt không tự chủ được dịu dàng, lộ ra hàm răng đẹp mắt chỉnh tề cười một tiếng.

"Em quả nhiên vẫn tới."

Cung Đằng Á Hi khẩn trương gật đầu một cái, toàn thân không ngừng phát run. Này căn bản không có khác biệt với dê vào hang hổ!

"Vào đi."

"Ờ."

Cung Đằng Á Hi nuốt một ngụm nước bọt bước vào bên trong nhà, lại lập tức bị phòng rộng rãi hù.

Ôi mẹ nó, chỉ là nhà cầu thoạt nhìn cũng lớn hơn nhà hắn! Hơn nữa cả căn phòng dùng đèn trang sức thủy tinh, huy hoàng vô cùng, giống như hoàng cung cổ đại.

Quan Long Tam dẫn đầu ngồi ở trên giường, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. "Ngồi bên cạnh anh."

Quan Long Tam mở rộng hai chân thon dài đặt ở trên sàn nhà, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.

Cung Đằng Á Hi lấy lại tinh thần, cúi đầu làm theo lời như cô dâu nhỏ, khóe mắt vẫn thỉnh thoảng nâng lên quan sát dụng cụ đắt giá chung quanh.

Song khi hắn ngồi lên giường mềm mại giá trị vài chục vạn thì trong mắt Cung Đằng Á Hi không tự chủ lộ ra ánh sáng vui mừng.

Oa, giường này thật to, thật mềm đó!

"Em xem ra rất khẩn trương." Quan Long Tam nhìn thấy tò mò và hưng phấn ở đáy mắt hắn, cũng không nói thẳng ra.

"Có một chút."

Hai người thật là gần, Cung Đằng Á Hi có thể cảm giác tim của mình sắp từ trong nhảy ra ngoài.

Hơn nữa hắn phát hiện Quan Long Tam vừa mới tắm xong, mấy sợi tóc ướt rủ xuống ở trên trán, hắn cảm thấy hắn rất hấp dẫn. . . . .

Hắn mãnh liệt lắc đầu, hết sức muốn bỏ tất cả suy nghĩ lạ trong đầu.

"Là ngươi ba ép ngươi tới, còn là. . . . . ." Hắn biết tự mình nghĩ nghe cái gì đáp án.

Cung Đằng Á Hi vội vàng phất tay một cái, "Không, là ta tự nguyện." Nhưng thật ra có chút bị nửa cưỡng bách á! Kinh tế nhà bọn họ lại không tốt, hắn nghĩ kiếm được một khoản này là có thể khiến cha sống thật tốt; mà chính hắn thì sao, trong mấy ngày nay nhịn một chút, dù sao chờ phát ngôn xong, hắn sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với người này.

"Em đang nghĩ cái gì?" Quan Long Tam có chút không vui, hắn cũng không phải rất thích Cung Đằng Á Hi ngẩn người lúc hắn nói chuyện.

"Không có, không có." Cung Đằng Á Hi chột dạ cúi đầu.

"Em ăn cơm chưa?" Quan Long Tam nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc dài mềm mại của Cung Đằng Á Hi. Đối với hắn, mình thật làm sao cũng không tức giận được.

"Còn. . . . Còn. . . . Không có. . . . . . Không có. . . . . ."

Thân thể Cung Đằng Á Hi chấn động, mới vừa rồi giống như có dòng điện kỳ quái từ lòng bàn tay của hắn truyền tới trong cơ thể của mình, cơ hồ khiến da đầu hắn tê dại.

Quan Long Tam cũng không có bỏ qua ánh mắt hưng phấn sáng lên từ lúc vừa vào cửa của Cung Đằng Á Hi, Quan Long Tam nhớ lại gia cảnh Cung Đằng Á Hi không tốt, quyết tâm muốn cho hắn cách xa những tháng ngày khổ sở.

"Đi thôi, anh dẫn em đi mua mấy bộ y phục đẹp, chúng ta lại đi ăn cơm."

"Tại sao muốn mua quần áo cho tôi? Hơn nữa buổi tối tôi còn phải về nhà nấu cơm. . . . . ."

Quan Long Tam lấn đến gần hắn, đè thấp thanh âm nói: "Thứ nhất, em là người phát ngôn anh thuê, bề ngoài tự nhiên không thể quá kém; thứ hai, anh đói bụng, em cũng đói bụng, nếu như mà chúng ta còn tiếp tục ở chỗ này, khó bảo toàn anh sẽ không 『 ăn 』 em." Trong lời nói có ý đùa giỡn nồng đậm.

Cả người Cung Đằng Á Hi từ trên giường bật lên, mấp máy cánh môi bởi vì khẩn trương mà khô ráo.

"Được, được, chúng ta đi ra ngoài. . . . . . Mau mau đi ra. . . . . ."

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Quan Long Tam cười.

Người hắn yêu thật là quá đáng yêu, hắn thật là muốn luôn giữ hắn ở bên người khi dễ, cuộc sống như vậy hắn có thể có rất nhiều niềm vui thú.

Bất quá, nội tâm hắn âm thầm lo lắng Cung Đằng Á Hi quên lãng tất cả trí nhớ kiếp trước tựa hồ vẫn bảo trì phòng bị với hắn.

Cung Đằng Á Hi thật không dám tưởng tượng cư nhiên mình sẽ đến đến chỗ này ăn cơm.

Vừa vào cửa thì có người hầu bàn mặc đồng phục trắng chỉnh tề, tươi cười rạng rỡ mở cửa chỉ chỗ ngồi cho bọn họ, ngồi xuống rồi còn có người tự tay lấy khăn giấy ướt cho hắn, phục vụ tốt như vậy tìm ở đâu?

Á Hi quét bốn phía một cái.

Tiệm này thật to, trang hoàng khí phái, ngay cả khăn ăn cũng cảm xúc cao quý hơn quần áo bình thường hắn mặc khuynh hướngrất nhiều, hơn nữa cái ghế sa lon kế này cũng thật mềm, rất dễ ngồi!

Dưới chân không cẩn thận đá phải bao lớn bao nhỏ vật phẩm mới vừa rồi ở công ty bách hóa mua, Cung Đằng Á Hi không kìm hãm được cầm lên áo sơ mi bằng bông vừa rồi Quan Long Tam mua cho hắn, dùng lỗ mũi cọ xát.

Thật thoải mái, mặc rất mềm đó!

Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao?

Cung Đằng Á Hi nheo mắt lại, lộ ra mỉm cười giống như trăng rằm.

Nhìn mặt hạnh phúc của Cung Đằng Á Hi, Quan Long Tam không đành lòng phá hư hăng hái của hắn, chẳng qua là lẳng lặng nhìn bộ dáng ngu đần của hắn.

Hắn yêu chính là một người như vậy, đời trước gọi Lãnh Song nhi, đời này gọi Cung Đằng Á Hi.

Hắn yêu chính là linh hồn nguyên thủy nhất trong cơ thể Cung Đằng Á Hi, không phải là bề ngoài, hay là giới tính.

Hắn muốn Cung Đằng Á Hi đáng yêu lại thiện lương, khi gặp phải thứ muốn bảo vệ thì sẽ thay đổi cực kỳ kiên cường.

"Xin hỏi có thể chọn món ăn chưa?" Người hầu bàn nam đứng ở bên cạnh bàn, một tay cầm khăn lông, kính cẩn lễ phép đặt câu hỏi.

Hắn nói tiếng Trung, Cung Đằng Á Hi căn bản nghe không hiểu.

Lúc này Cung Đằng Á Hi mới cầm thực đơn lên xem. Ách, đều là chữ Trung thoạt nhìn rất phức tạp, làm sao hắn xem hiểu? Hắn muốn ăn cái gì?

Lúc này hắn mới phát hiện ra đây là một nhà hàng người Hoa.

Cung Đằng Á Hi há to mồm nói không ra lời, vạn phần áo não mình nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì.

Lúc này, Quan Long Tam dẫn đầu dùng tiếng Trung lưu loát gọi thức ăn, hơn nữa dùng tay bày tỏ hai người đều giống nhau, mới hóa giải lúng túng của Cung Đằng Á Hi.

Cung Đằng Á Hi đột nhiên cảm thấy rất cảm động, nguy hiểm thật may có hắn giúp cho mình, nếu không hắn sẽ phải chết đói, hơn nữa hắn đột nhiên cảm thấy lúc Quan Long Tam nói tiếng Trung thanh âm rất dễ nghe, có một loại khí chất ưu nhã khác không giống với tiếng Nhật.

"Cám ơn."

"Đây là anh phải làm."

Nghe vậy, thân thể Cung Đằng Á Hi chấn động, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác tê ngứa, nhưng hắn cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu cười lại, mười ngón tay khẩn trương uốn éo xoắn xuýt ở dưới mặt bàn.

Quan Long Tam làm tất cả cho hắn, mục đích là cái gì hắn không phải không rõ ràng, mà hắn đã không làm rõ được tim của mình.

Mặc dù hắn không bài xích đồng tính, cũng có mấy trai bao từng lấy lòng hắn, nhưng những năm gần đây, trong đầu hắn chỉ có kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cầu hai cha con không phải dãi gió dầm sương, làm gì có ý định kết giao đối tượng.

Quan Long Tam tựa như một quà tặng từ trên trời rớt xuống, không những cải thiện tình hình kinh tế khó khăn của nhà hắn, còn mang cho hắn cuộc sống có tiền như nằm mơ.

Chẳng qua là, gặp gỡ tốt đẹp như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi , Cung Đằng Á Hi lo lắng chẳng biết lúc nào mình sẽ từ đám mây thật cao ngã lại trên mặt đất.

Nỗi băn khoăn này khiến cho hắn thật không dám tiếp thu tốt đẹp Quan Long Tam đối với hắn.

"Anh nói tiếng Trung rất êm tai."

"Em nói có thật không?"

Khẩu khí của Quan Long Tam rõ ràng hưng phấn, trong mắt nhìn chòng chọc hắn có ánh sáng vọt thiêu cháy cấp tốc. Hắn nhớ lại mình, nhớ lại quá khứ ngọt ngào rồi sao?

"Ừ." Cung Đằng Á Hi gật đầu một cái. "Anh có thể nói thêm mấy câu cho tôi nghe tôi?"

Quan Long Tam nâng tay Cung Đằng Á Hi, đặt lên môi mỏng đường cong tốt đẹp của mình, chậm rãi dùng tiếng Trung nói ra ba chữ.

"Anh —— yêu —— em ——"

Thân thể Cung Đằng Á Hi không tự chủ chấn động.

Quan Long Tam nói câu nói này thì ánh mắt trở nên thật thâm thúy, giống như bao hàm rất nhiều tình cảm.

Cung Đằng Á Hi cảm thấy mình giống như hiểu, rồi lại giống như không hiểu ý tứ của những lời này.

Vậy mà Cung Đằng Á Hi cũng không có rút tay về, chống lại tròng mắt đen tràn đầy nồng tình của hắn, tò mò hỏi: "Những lời này là có ý tứ gì? Cảm thấy rất dễ nghe."

Quan Long Tam dán mu bàn tay của hắn lên cánh môi ấm áp của mình, tỉ mỉ ma sát, ánh mắt vẫn nhìn mặt của Cung Đằng Á Hi, sau đó dùng tiếng Nhật phiên dịch ra.

"Câu tiếng Trung vừa rồi có ý tứ là anh yêu em."

Cung Đằng Á Hi nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, trong nháy mắt sững sờ.

"Kế tiếp, em sẽ có cơ hội nhận thấy vẻ đẹp của tiếng Trung."

"Tôi không hiểu ý của anh là gì."

Cung Đằng Á Hi vẫn ở trong khiếp sợ khổng lồ, ánh mắt mờ mịt.

"Mấy ngày trước đại biểu của mạng hạnh phúc Trung Quốc nói với anh một chủ ý, anh cảm thấy rất tốt, cho nên chúng ta sẽ đến Trung Quốc quay một quảng cáo, hôm sau lên đường."

Sáng sớm hai ngày sai ——

"Cha, gặp lại, cha phải chăm sóc mình thật tốt. . ." Cung Đằng Á Hi chảy nước mắt ròng ròng, ôm Cung Đằng Thái Lang tạm biệt, bộ dạng sanh ly tử biệt.

"Cha hiểu rõ, cha biết rồi."

Cung Đằng Á Hi lau nước mắt. "Con cho cha biết, giặt quần áo phải nhớ phân chia trắng màu, quần áo trắng mềm mại để cuối, không nên để chung biết không? Còn nữa, vớ và quần lót không thể giặt chung. . . . Đúng rồi, thuốc dạ dày của cha đặt ở hộc tủ tầng thứ ba ngăn kéo thứ hai. . . ."

Cung Đằng Thái Lang ngoáy ngoáy lỗ tai, chợt nâng tay Cung Đằng Á Hi.

Cung Đằng Á Hi bỗng chốc câm mồm, không hiểu nhìn cử động của Cung Đằng Thái Lang.

Cung Đằng Thái Lang dắt tay Cung Đằng Á Hi tới trong tay Quan Long Tam vẫn yên lặng đứng ở phía sau hắn.

Cung Đằng Á Hi đầu tiên là cả kinh, muốn xoay tay lại không ngờ phát giác tay mình đã bị Quan Long Tam cầm ngược.

Bàn tay của hắn thật dầy, thật ấm, giống như tay gấu!

Phanh! Tâm chợt giật mình.

Hắn giương mắt trộm dò xét biểu tình của Quan Long Tam, lại phát hiện hắn đang dùng một đôi tròng mắt đen không nhìn thấy đáy đưa mắt nhìn mình, Cung Đằng Á Hi sợ gấp cúi đầu.

"Long Tam a, con trai của tôi liền giao cho cậu rồi."

Cung Đằng Á Hi mãnh liệt ngẩng đầu lên, khốn quẫn nhìn Cung Đằng Thái Lang.

Lúc nào thì quan hệ của bọn họ trở nên tốt như vậy, còn "Long Tam" đấy?

"Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, nhạc phụ đại nhân."

Tầm mắt mạnh mẽ của Cung Đằng Á Hi dời đến trên mặt không chút thay đổi của Quan Long Tam, khuôn mặt mang dấu chấm hỏi.

Lúc nào thì Quan Long Tam biến thành con rể của cha, còn nhạc phụ đại nhân?

Cung Đằng Á Hi đang muốn mở miệng hỏi thăm thì Cung Đằng Thái Lang thúc giục hai người nhanh ra phi trường, tránh làm trễ nãi chuyến bay, cho nên hắn chỉ có thể nuốt xuống suy nghĩ đầy bụng, ngồi vào trong xe tiến về phía phi trường.

Bất quá, hắn có thể khẳng định chính là giữa Quan Long Tam và cha hắn nhất định có quỷ!

Ngồi ở trên máy bay, Cung Đằng Á Hi nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, tựa lưng lên ghế, cả người không ngừng phát run.

Trời ạ, đây là lần đầu hắn mù mịt, hắn thật sợ hãi nha!

Không tự chủ, khóe mắt Cung Đằng Á Hi trợt xuống hai hàng nước mắt nóng bỏng.

Đằng trước truyền đến một thanh âm của cô gái trẻ.

"Mẹ xem bên ngoài thật là cao, thật là cao đó! Nếu như té xuống, có phải ất cả mọi người sẽ chết vểnh lên vểnh lên hay không?"

Cung Đằng Á Hi vừa nghe, cả người run lợi hại hơn.

Đột nhiên cảm thấy một đôi bàn tay ấm áp ôm trọn tay của mình, Cung Đằng Á Hi giương mắt nhìn Quan Long Tam ngồi ở bên cạnh, trong mắt nước mắt lưng tròng.

"Không cần sợ, có anh ở đây."

Nghe thanh âm Quan Long Tam, giờ khắc này khiến hắn cảm thấy rất an tâm.

Đột nhiên xuất hiện một ngọn gió, Cung Đằng Á Hi sợ tới mức chui vào lồng ngực Quan Long Tam, đợi đến hắn ý thức được trong mũi ngửi thấy mùi nước hoa dễ chịu, hắn mãnh liệt ngẩng đầu, mới phát hiện ra mình làm ra chuyện mất mặt.

Hắn đỏ bừng cả khuôn mặt muốn đứng lên, lại chợt bị một đôi cánh tay sắt mạnh mà có lực đè trở về.

"Tôi là nam tử hán, ta mới không sợ dòng khí nhỏ này!"

Quan Long Tam đột nhiên cười, cười thật tuấn lãng.

"Anh cười cái gì?"

Quan Long Tam chẳng qua là cười, không nói gì, trong mắt đều là nụ cười.

Cung Đằng Á Hi nổi giận.

"Nói chuyện với anh, tôi thật sự buồn cười thế sao?" Hắn động thủ muốn bóp gương mặt của y. "Không cho phép!"

Quan Long Tam nắm lấy tay của hắn, ánh sáng nóng rực, thanh âm trầm thấp mê người. "Có người nói bộ dáng quật cường của em thật đáng yêu hay không?"

"Ách. . . ." Cung Đằng Á Hi đụng đụng đầu, "Từ trước tôi đã cảm thấy sợ rời đất liền, bất luận là ngồi thuyền, bơi lội, hay bay cũng khiến cho tôi có cảm giác sợ hãi."

"Bất quá bây giờ em không cần sợ rồi."

"Hả?" Cung Đằng Á Hi không hiểu nhìn về phía hắn.

Quan Long Tam đè hắn đến trước ngực, để cho hắn nghe tiếng tim đập mạnh mà có quy luật của mình, một câu cam kết chậm chạp từ trong miệng hắn nói ra ngoài.

"Từ đó về sau, bộ ngực của anh sẽ là cảng của em anh sẽ không để cho em có bất kỳ mảy may sợ hãi. Tin tưởng anh! Cho anh một cơ hội được không?

Đọc truyện chữ Full