Dạ chi thành là một tiểu thành vĩnh viễn là đêm tối, kiến trúc kiểu Hy Lạp phục cổ, sao đêm rực rỡ cùng trăng đêm mỹ lệ luân phiên nhau xuất hiện, chỉ có ngồi ở trong thành mới có thể nhìn thấy cảnh sắc đặc biệt này .
A Lam cùng tiểu Ngân đang ở trong một tiểu điếm tên là “Vân thôn diện điếm” ăn loại đồ ăn có tiếng chỉ có tiểu điếm này bán — Gia băng đậu hủ .(aka ~ đậu hũ ướp dừa, đúng ko nhỉ?!)
Vì sao tiểu điếm này gọi là ” Vân thôn diện điếm” mà không phải là Vân thôn hòa diện, lại chỉ bán mỗi đậu hũ ướp dừa chứ?
Người chơi điếm chủ nói như thế này: bởi vì tên của ta là Vân thôn diện, ta mở tiểu điếm không gọi “Vân thôn diện điếm” thì còn gọi là cái gì a? Cho tiểu điếm của ta gọi là ” Lạt muội tử” không bán nữ nhân bán đồ ăn, sẽ còn không phải bảo ta gọi tiểu điếm là “Vân thôn diện điếm” không bán vân thôn diện lại bán đậu hũ ướp dừa đi?
(L: ta chém, ta chém a….ko biết đang viết cái gì nữa TT^TT)
Khách điếm là của ta, ta thích bán cái gì thì bán cái đó, các ngươi quản được sao? Địa bàn của ta ta làm chủ!
-_-||| A Lam im lặng….
Vị đại ca này, ta chỉ là tò mò hỏi một câu…Không cần phải phản ứng lớn như vậy đi….
A Lam một bên mạnh mẽ dùng muỗng nhỏ múc đậu hũ trơn mềm mỹ vị ướp bên trong trái dừa bỏ vào miệng, một bên cảm thán này đúng là mỹ vị nhân gian a.
Nhìn xung quanh, lực chú ý của đại bộ phận khách nhân trong đại sảnh quả nhiên là tập trung vào trên người người bên cạnh hắn kia.
Nhìn lại tiểu Ngân, hắn còn nhăn một đám giữa lông mày, sắc mặt cũng không được tốt.
“Làm sao vậy? Đầu còn đau sao?”
Sáng sớm ngày hôm nay sau khi từ trong rừng rậm mê hoặc đi ra, sắc mặt tiểu Ngân liền vẫn luôn không tốt lắm.
“Ân.”
Tiểu Ngân gật đầu, dùng hai tay day huyệt thái dương.
“Đau như thế nào? Rất lợi hại sao?”
Tiểu Ngân không phải bị bệnh rồi đi? Nếu đau đến lợi hại như vậy vẫn là dẫn hắn về rừng rậm mê hoặc tìm ma pháp sư xem cho chắc chắn.
“…”
Tiểu Ngân hạ tầm mắt, nhìn nửa miếng đậu hũ trên bàn A Lam đang ăn dở, không nói.
Trên vỏ dừa tròn tròn bị khoét một cái lỗ , lộ ra đậu hũ tuyết trắng trơn mềm bên trong, phía trên lại rưới lên một tầng mứt dâu đỏ tươi, quả thực khiến người ta vừa thấy liền nhịn không được muốn ăn.
Tiểu Ngân cứ như vậy thẳng nhìn đậu hũ ướp chọc người muốn ăn,quết rất nhiều mứt dâu kia trầm mặc không nói.
“Tiểu Ngân?”
“Đầu đau giống như là….”
Dừng một chút, tiểu Ngân ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn A Lam, thanh âm trong trẻo như thủy tinh vang vọng trong đại sảnh
“Dùng mũi khoan khoan lên đỉnh đầu một cái lỗ, sau đó dùng cái muôi ở trong đầu không ngừng khuấy a khuấy, trộn a trộn, đem não to não bé toàn bộ khuấy thành một đoàn…”
“…”
Muôi trong đại sảnh ào ào rơi xuống đất, mọi người co quắp, sắc mặt trắng bệch.
(L: ta nói a, tiểu Ngân đồng chí, có phải ngươi là cố ý ko? nghịch ngầm a~~~)
A Lam nuốt nuốt nước miếng, nhịn xuống đậu hũ cuộn lên trong dạ dày, chẫm rãi hạ muôi nhỏ xuống, “Ba” một cái, vô cùng tiêu sái mà kêu lên một tiếng thanh thúy —
“Tiểu nhị, hóa đơn!”
Trước khi mọi người nhịn không được bắt đầu vây đánh bọn họ liền chuồn đi trước.
Còn chưa ra khỏi thành, một giọng nữ nũng nịu gọi bọn họ lại, quay đầu, là một….nữ kiếm sĩ rất xinh đẹp, cấp bậc đại khái khoảng 50, toàn thân trên dưới không chỗ nào không phải là cực phẩm, kim quang lòe lòe,lại còn….vênh váo hung hăng.
Nữ kiếm sĩ đi tới trước mặt bọn họ cao ngạo ngẩng đầu lên
“Này, ta thích cái búa nhỏ kia của ngươi, bao nhiêu tiền? Ngươi ra giá đi.”
“…”
Gặp qua không lễ phép, nhưng chưa thấy qua ai không lễ phép như vậy….A Lam cùng tiểu Ngân xoay người tiếp tục đi, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Nữ kiếm sĩ xông lên, rút kiếm ra ngăn cản bọn họ
“Này, các ngươi điếc a, không có nghe thấy ta hỏi các ngươi sao?”
“Không bán…”
A Lam rất dứt khoát mà cự tuyệt.
“Vì sao ?”
Thật đúng là phiền phức….
“Đây là vũ khí đặc thù chức nghiệp của ta, ngươi lại không thể dùng, muốn để làm gì?”
“Ngươi quản ta muốn để làm chi, ta thích mua về để ngắm. Ngươi trực tiếp ra giá đi.”
“…”
Chưa từng thấy qua tiểu thư nào không hiểu đạo lý như vậy. Biết rõ cùng nàng nói nữa là vô ích, A Lam dứt khoát bảo trì trầm mặc.
Ba người giằng co hồi lâu, cuối cùng đại tiểu thư không kiềm chế được đầu tiên, phát ngôn
“Ta nói cho ngươi, ngày hôm nay ngươi không muốn bán cũng phải bán! Ngươi có biết ta là ai không !? Ta chính là muội muội của hội trưởng hùng bá thiên hạ, ngươi biết điều bán lại cho ta, nếu không các ngươi chờ bị người truy sát thẳng đến chết đi!”
Thực là một đại tiểu thư bị nuông chiều làm hư….A Lam còn không có đáp lại, một giọng nữ lạnh lạnh trào phúng vang lên
“Yêu ~ Ta còn tưởng là con chó dại nào ở trên đường hướng người cắn bậy đâu, nguyên lai là đại tiểu thư “Hùng bá thiên hạ” Thủy áp áp a ~ người của hùng bá đâu? Làm sao không theo tới?”
(L: thủy áp áp ~ thủy vịt nước , chơi chữ đó)
“Ngươi….!”
Đại tiểu thư — Thủy Nhã Nhã căm hận mà trừng mắt về phía nữ ma đạo sĩ vừa mới vào cổng thành, ánh mắt oán độc rõ như ban ngày mà như muốn đem nàng nuốt vào, rõ ràng hận muốn chết nhưng lại không cãi lại, như là đối với nàng có chút kiêng kỵ. Thấy uy hiếp dụ dỗ không được, Thủy nhã nhã hung hăng giậm chân một cái, vẫn là lựa chọn rời đi, trước khi đi còn quẳng lại một câu
“Ngươi, các ngươi đừng đắc ý, ta sẽ tìm người xử lý các ngươi!”
“Tốt ~ ta đợi ngươi !Tùy thời chào đón ngươi đại giá quang lâm nga ~ Thủy ~ áp ~ áp ~ đồng học ~ thân ái ~ “
Nữ ma đạo sĩ cười đến rất vui vẻ, vẫy vẫy đại tiểu thư cố tình gây sự kia.
“Cảm ơn ngươi.”
A Lam hướng nàng nói cảm ơn.
“A, không khách khí, ta cùng nàng là có thù cũ, chỉ là thấy nàng tiện thể qua khi dễ một chút mà thôi…”
Nữ ma đạo sĩ còn chưa nói hết, đã bị một bóng dáng phấn hồng xông tới cắt ngang.
“Điện hạ, ngươi chạy nhanh như vậy để làm gì. Biết rõ người ta là pháp sư yếu ớt mỏng manh như đóa hoa, không giống như ngươi ma đạo sĩ thể lực tốt a!”
Ách….thanh âm rất quen thuộc….
“A a a a a…..là tiểu Lam Lam và tiểu Ngân! Chúng ta thực có duyên nha!”
Đào tử phi thân qua muốn ôm hai người, tiểu Ngân cấp tốc lui ra phía sau một bước,Đào tử liền treo trên người A Lam, lại “Phịch” một cái, bị A Lam vỗ xuống đất.
“A….tiểu Ngân cư nhiên né tránh nhân gia ….”
Đào tử ghé vào trên người a Lam làm bộ u oán, lập tức liền thay vẻ mặt xúc động
“Vẫn là a Lam đối với nhân gia tốt nhất a ~~”
Hắn….hắn chẳng qua chỉ là phản ửng tương đối chậm chạp, chưa kịp né tránh mà thôi….
“Được rồi, ta còn chưa giới thiệu đi, đây là hội trưởng của chúng ta, đây chính là A Lam ta nói với ngươi, tiểu mỹ nhân bên này là tiểu Ngân ~”
Mới từ mặt đất đứng lên, Đào tử liền lôi kéo bọn họ giới thiệu.
Hội trưởng công hội? Chính là công hội kêu ” Nữ vương lớp học ” kia sao ? —π—|||
“Chào ngươi, ta là Na Na nữ vương điện hạ. Ngươi gọi ta Na na là tốt rồi.”
Nữ ma đạo sĩ tự nhiên chào hỏi.
“Ta là Lam Hoan, gọi ta a Lam được rồi. Đây là Ngân Lam, tiểu Ngân.”
“Ta biết, Đào tử theo ta nói rất nhiều chuyện về các ngươi, ngày hôm nay rốt cục tự mình nhìn thấy, so với trong tưởng tượng của ta còn xứng đôi hơn a, ha ha…”
Na na bộ dáng tươi cười đầy hứng thú, a Lam một hồi rét lạnh…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Câu Chuyện Của Tiểu Ngân Và Tiểu Lam
Chương 13
Chương 13