“Thiếu gia, ăn cơm thôi”
Lại tới nữa.
“Ta không muốn ăn”
“Nhưng thiếu gia à, người đã ra viện được nửa tháng rồi, ngài chưa từng có được một vài bữa ăn ngon. Nếu phu nhân biết được, sẽ rất lo lắng…”
“Được, được, ta biết rồi.” Không thể nào chịu nỗi bà Vú (nguyên văn là ‘nãi mẹ’, VN mình gọi thân mật là Vú, còn có nghĩa là ‘bảo mẫu’) nhiều chuyện này, ta miễ cưỡng ngồi vào bàn ăn. Hừ! Người đàn bà đó mà lo lắng cho ta sao? Bả chỉ lo cho cái nước Mỹ gì gì đó của bả thôi! Sau khi đi, một cú điện thoại về nhà cũng không có. Đối với ta, ta vì cha mẹ mà muốn đến một nơi thật xa. Nhân tiện ngay cả… nhân tiện ngay cả người kia cũng vậy!
Không! Nghĩ đến cái tên sắc lang, đại hỗn đản kia, ta xúc động đến nỗi muốn giết người!
“Thiếu gia… thiếu gia…”
“Ư?”
“Ngài không có việc gì chứ?”
“A?” Vú kỳ quái thắc mắc nhìn ta, làm cho ta chút nữa nói chuyện không đâu, nhưng khi cúi đầu, ta thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Trước mặt, món cá hấp đã bị ta đâm đến nát bấy, sợ rằng ngay cả tổ tông cũng không nhận ra nó.
“Ách, ta nghĩ dăm nhỏ nó ra có thể ăn ngon hơn đó mà.” Từ khi ra viện tới nay, ta đối với ăn cơm không có hứng thú, nhưng mà không muốn Vú lải nhải, không để cho mình yên thân. Không… Đều là lỗi của người kia!
Ngày đó buổi tối làm cho ta khoác lạc, cảm giác rất thoải mái, nhưng khi tỉnh lại thì thấy hắn đã bốc hơi rồi.
Hắn đã từng thông báo qua cho y tá rằng là không được tùy tiện vào phòng ta, cho nên ngày thứ hai, ta ra khỏi phòng liền thấy y tá lẫn bác sĩ nhìn ta chằm chằm, giống như thấy quỷ vậy! Chờ ta biết được hắn điệu cách bệnh viện làm cho mọi người sợ hãi, phát hiện chính mình vô tình ngẩn người ở đây đã lâu.
Hắn rời đi, nhất định sẽ không về nữa, ta tự nhiên cảm thấy mình không còn quan trọng khi ở đây nữa rồi, nhưng sau khi ra viện về đến nhà hết thảy mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Hằng đêm, ta đều trong mộng thấy rằng mình bị hắn vuốt, giống như đêm hôm đó. Lúc đầu còn có thể lừa gạt mình rằng đó chỉ là ác mộng, mà sáng ngày hôm sau sinh lý cũng phản ứng bình thường. Nhưng sau đó, mặc kệ là ở trong tình huống gì, mỗi khi yên lặng lại nghĩ về hắn, mà lại toàn nghĩ về những hình ảnh tuyệt vời của hắn nữa chứ, còn có… huyết mạch nổ tung (Ý em là đỏ mặt í)! Ta sợ đến nỗi mượn bạn học cuốn photobook giấu kỹ (hình xxx đó) của y về xem để chứng minh rằng ta HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG, nhưng…
Ô… thật sự chịu không nổi nữa rồi! Nhất định là bị tên biến thái kia lây bệnh!
“Thiếu gia! Người làm sao vậy? Sao lại khóc?” Vú thét lên kéo ta quay về thời điểm hiện tại
Sao? Khóc ư? Khó trách tại sao mọi thứ đều trở nên mơ hồ, sống mũi cay cay, thì ra là “lệ nóng lưng tròng” (tựa như ‘nước mắt lưng tròng’ của VN). Nhưng mà, điều này làm ta giải thích thế nào đây?
“Biết thiếu gia sợ cay, ta không có bỏ gia vị cay vào đó a” Ta đang định tìm lý do để làm lu mờ quá khứ, nhưng Vú đã nhanh chóng giúp ta phân tích. “Thiếu gia bị đau chân nữa sao? Thật là, chẳng lẽ ông bác sĩ này chữa bệnh tùy tiện, không có chữa hết bệnh cho thiếu gia mà bắt về sao?
“Hoàn hảo” Kỳ thật sau khi ra viện, vì phá hủy thạch cao, cho nên vào bệnh viện để làm vật lý trị liệu, bác sĩ cũng nói khôi phục tốt lắm, như thế nào cũng không có đau. Nhưng nếu Vú tìm cho ta cái cớ tốt như vậy, thì sao lại phải từ chối chứ?
“Thiếu gia, hay là ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa xem. Đến bệnh viện S, nghe nói bác sĩ ở đó cũng không tệ.”
“!” Đúng rồi, sao ta lại có thể quên được chứ, hắn không phải đã từng nói hắn làm bác sĩ ở đó sao? Khẳng định hắn đã quay về bệnh viện cũ rồi! Thật ngốc mà! Ngay cả cái này mà cũng không nghĩ ra.
“Hảo, ta ăn xong rồi, giờ ta phải đi!”
Không thèm để ý tới Vú đang nhìn mình kinh ngạc, ta kêu người chuẩn bị xe, lấy bóp tiền và sổ khám bệnh rồi đùng đùng nhanh chóng xuất phát.
Ta rốt cục vì cái gì nmà tìm hắn vậy?
Là vì… vì… ảnh chụp! Ta tự nhắc nhở ta!
Đúng vậy, cả ngày trong lòng không yên, chính là bởi vì hắn không có tuân thủ định ước kia, không có đem ảnh chụp đưa cho ta. Cho nên, ta phải đi lấy ảnh chụp về!
Đi tới đại sảnh bệnh viện, nhớ kĩ hắn từng nói hắn không phải bác sĩ khoa chỉnh hình, như vậy thì không thể dùng vết đả thương để mà lấy cớ gặp hắn rồi! Đã biết đi tìm hắn có hay không rất kỳ quái? Quên đi, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Lòng ta đã quyết, hướng đến bàn cố vấn mà hỏi.
“Tiểu thư, xin hỏi chỗ này có một vị bác sĩ nào họ là Xuân Điền không?”
“Có a, bất quá có hai vị họ Xuân Điền lận, xin hỏi ngài muốn tìm vị nào?”
“Uh, Xuân Điền Trí Thần”
“Bác sĩ Xuân Điền ở…”
Căn cứ theo đường y tá chỉ, ta hướng đi đến phòng làm việc của hắn. Hành lang rất yên tĩnh, càng ngày càng gần đến phòng hắn, nhân tiện trống ngực của ta càng nhanh, cơ hồ ta có thể nghe thấy.
Đến tới cửa, phát hiện cánh cửa đang khép hờ. Có lẽ bởi vì quá khứ đen tối, ta với loại tình huống này cảm thấy không thích, vì vậy gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Ta do dự một chút, rồi quyết định đi vào.
Đẩy cửa vào, không có ai cả, tuy nhiên trong phòng nghĩ ngơi lại có động tĩnh. Ta liền tiến đến, còn chưa có mở rộng cửa, liền truyền đến thanh âm của hắn.
“Không được dừng! Ta đã bảo hảo hảo liếm ta mà!”
“A! Đại phu~ khoái ta đi! Khoái ta, ta chịu không được nữa rồi…” (cẩu nam nam ==”) Nguyên bổn ta đã nghi hoặc, đang nghe đến một thanh âm khác, tâm lý càng căng thẳng, không tự chủ mà bước nhanh, đến gần sát cánh cửa để nghe thanh âm bên trong.
Chỉ thấy một tiểu nam hài khác tuổi mình, toàn thân xích lõa mà quỳ trên mặt đất, một mặt liếm phân thân hắn, một mặt hướng mông về hắn mà hi vọng.
“Như vậy là ngươi không kiềm chế được nữa rồi. Nhìn thấy cài này, nơi này của ngươi đã ẩm ướt nhanh như vậy, thật sự là dâm loạn đê tiện hóa (=]]). Bây giờ ta sẽ thao chết ngươi!” Hắn dùng phân thân của mình quất vào mặt nam hài, hèn mọn mà hắn.
“Cám ơn, cám ơn bác sĩ!” Dường như nam hài vừa mới chiếm được tặng phẩm lớn lao, không thể chờ được mà nằm sấp ở trên giường, mân mê cái mông đang giương cao của mình.
“A----- a----’’ hắn không chút khách khí mà cắm vật đó vào người nam hài kia, nam hài không nhịn được hưng phấn mà kêu lên mị hoặc “Bác sĩ, ngươi hảo… hảo bổng… a…”
Rõ ràng cảm giác được bọn họ vô sỉ như thế nào, nhưng lại không di chuyển được tầm mắt.
Rốt cuộc, ta đang làm sao vậy…?
Bắt buộc chính mình xoay người, nhưng đã vô lực rời đi, không thể làm gi khác hơn là dựa lưng vào tường, dựa vào để miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Không! Tại sao, tại sao tâm tính thiện lương lại đau đớn thế này?
Không còn cách nào trốn tránh, tâm lý chính mình đã bị luồng vào một tia ghen ghét.
Từ ngày hắn rời đi, chính mình cả ngày bị hắn bắt mất hồn, vừa nghĩ đến hắn liền đỏ mặt, trống ngực đập thình thịch, quả thực giống như mối tình đầu của một tiểu cô nương. Nhưng mà chính mình lại lừa mình dối người, lừa gạt chính mình nói là đến đây để đòi lại ảnh chụp, ngoài thực căn bản là muốn gặp hắn.
Song lại chứng kiến hắn ôm nam hài kia. Chẳng lẽ hắn thật sự vốn cùng mình chơi đùa? Có lẽ chính mình cùng nam hài kia giống nhau, cũng chỉ là hắn nhất thời cao hứng nên mớ chơi đùa, nhưng mà ta còn ghét nam hài kia lắm, ít nhất y cũng được hắn ôm.
Tại sao bây giờ mới phát hiện? Phát hiện rằng trong thời gian ở bên cạnh hắn, được hắn ôm ấp đã nảy sinh tình cảm với hắn, cũng có lẽ là sớm hơn, lúc lần đầu tiên gặp hắn.
Sớm biết như thế thì sẽ không tới, còn có thể lừa gạt chính mình. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã trễ…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
"Thú" Y
Chương 11
Chương 11