DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Chi Giá
Chương 10

Từ sau khi Tạ Khánh bị An Đạt câu nói đầy tính kỹ thuật kia đánh bại, Tạ Khánh liền cũng không dám nói gì với An Đạt nữa.

An Đạt lại càng không thể nói gì, vì thế hai người dường như lại quay lại những ngày trước.

Đương nhiên chuyện này là hoàn toàn không có khả năng.

Tạ Khánh ngồi ở trước cửa tiệm hoa của mình, hướng về ánh trăng trên bầu trời cảm thán: “Hera Klee đã từng nói, một người không thể hai lần đi vào cùng một con sông, chứng minh rằng sự vật là không ngừng biến hóa.”

An Đạt ở một bên, sau khi thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Sao, cảm khái về cuộc đời trỗi dậy.”

“Cậu không biết là cuộc đời đáng để cảm khái sao? Nhân sinh chính là một câu chuyện cười! Nói đến chuyện cười, tôi kể cho cậu nghe chuyện cười nhé.”

“… Bản thân anh không phải là một câu chuyện cười sao, không cần nói nhiều.”

“Vậy sao? Vậy tôi sẽ để cho cậu kể chuyện cười.”

“…”

Đối với Tạ Khánh mà nói, biến hóa lớn nhất là An Đạt đã hoàn toàn thâm nhập vào cuộc sống của hắn.

Ngay cả phạm vi ngày thứ sáu cũng có cậu.

Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản có thể là cố ý, từ sau ngày đó An Đạt trước mọi người “Tỏ tình” , bọn họ đi ra ngoài chơi đều kéo theo An Đạt, Tạ Khánh cảm thấy loại hành vi này thật ngây thơ.

Ngây thơ thì ngây thơ, nhưng lại rất hưởng thụ. An Đạt không phải loại người có tâm tính sôi nổi, cậu lạnh nhạt với người khác, nhưng không thờ ơ.

Hơn nữa ở phương diện tỉ mỉ chi tiết, cậu thật sự là thân thiết.

Tạ Khánh sau khi xem xét những vấn đề đó xong, mới phát hiện ánh mắt của mình dừng lại ở trên người An Đạt quá lâu.

Đây không phải là chuyện tốt.

Mắt thấy thời gian lặng lẽ trôi qua, vào kì nghỉ Tết Nguyên Đán, Vương Cẩm Trình đề nghị, mọi người cùng nhau tự lái xe đi chơi ở mấy địa điểm trong nước.

Tạ Khánh nghe xong lời của hắn, cười hì hì nói: “Tớ không có tiền, tớ không đi.”

Vương Cẩm Trình trợn mắt liếc hắn một cái, nói: “Cái gì không có tiền, trước kia cũng vậy, gọi cậu đi ra ngoài chơi, cậu liền không đi. Từ lúc quen cậu cho đến bây giờ, cậu chưa từng ra khỏi cái thành phố này đi!”

Tạ Khánh giơ ngón út ra ngoáy ngoáy lỗ tai: “Làm sao? Tôi phát huy trạch văn hóa*.”

“Không đi thì không đi, cậu cứ ở nhà đến mốc meo đi.” Vương Cẩm Trình khinh bỉ hắn.

Vương Cẩm Trình hẹn mấy người bạn, đương nhiên chính là Dương Giản, sau đó hắn hỏi An Đạt có đi hay không.

“Cậu đừng có vì Tạ Khánh không đi cậu liền không đi.” Vương Cẩm Trình trước đó nói rõ ràng, “Chúng tôi cũng là bạn của cậu.”

Nếu như cũng nói đến mức mọi việc đều đã quyết rồi, An Đạt đành phải gật đầu.

Vương Cẩm Trình thấy cậu đồng ý, nói: “Cậu lại đi lôi kéo Tạ Khánh, cùng đi đi.”

Thế nhưng Tạ Khánh vẫn là nói gì cũng không bằng lòng. Vương Cẩm Trình dưới cơn nóng giận, quyết định vứt bỏ hắn.

Nhưng kỳ thật là chính bản thân hắn bị Tạ Khánh vứt bỏ đi.

Trước Tết Nguyên Đán còn có một ngày lễ khá là quan trọng, chính là Giáng Sinh. Lễ Giáng Sinh ở trong mắt những người yêu nhau là Thiên đường, ở trong mắt thương gia là Thiên đường trong thiên đường.

“Tôi nhìn thấy tiền hoa hoa đang rơi xuống” Tạ Khánh vẻ mặt cao hứng, sau đó lại vẻ mặt đau khổ, “Thế nhưng rất vất vả.” Hắn lớn tiếng thở dài một cái, “Từ xưa trung hiếu không thể vẹn toàn”

“Là cá và tay gấu không thể cùng lúc có được cả hai** đi.” An Đạt nói.

Lễ Giáng Sinh, An Đồng đương nhiên là sẽ không đến giúp, vì thế lại là An Đạt. Tạ Khánh thấy mặt An Đạt, khẽ mỉm cười nói: “Cậu thật đáng sợ, cuộc sống hiện tại của tôi hơn một nửa có liên quan đến cậu.”

An Đạt bình tĩnh nói: “Tôi rất đáng ghét sao?”

Tạ Khánh nghĩ thầm, chính là không đáng ghét mới thật sự đáng sợ.

Trong ngày lễ việc buôn bán thật sự rất tốt, An Đạt cũng không giống như trước kia, hiện tại công việc cơ bản cũng đã quen thuộc, khiến cho Tạ Khánh thoải mái rất nhiều.

Tạ Khánh nói với cậu: “Tiểu Đạt Đạt, cậu không cần phải vất vả như vậy.”

An Đạt nói: “Anh không hiểu đâu.” Hai người có thể ở bên nhau là được rồi, cho dù là bận rộn cũng không sao cả.

Tạ Khánh nhìn nhìn cậu, nói: “Tôi quả thật không hiểu.”

Nhưng mà An Đạt đã thành công, khi cảm thấy mệt mỏi, nghĩ đến bên cạnh còn có người cùng vất vả với mình, dường như thời gian cuối cùng cũng không khó chịu như vậy.

Cũng có hiệu quả phòng ngừa tư tưởng rơi vào những gì đã qua trong hồi ức.

Tạ Khánh đứng ở cửa tiệm hoa, trên đầu đội mũ Noel, trên cằm dán râu bạc, trong tay ôm hoa hồng, cười híp mắt nhìn người đi đường, thấy một nam một nữ liền chào hỏi, mời người ta mua hoa.

Trong suy nghĩ của Tạ Khánh, vốn cái này nhiệm vụ là do An Đạt làm, mà hắn chỉ cần ở một bên hóa trang thành thuần lộc.

Nhưng An Đạt bác bỏ đề nghị này, vì thế Tạ Khánh đề xuất để hắn sắm vai ông già Noel, An Đạt đến giả dạng thuần lộc.

An Đạt không chỉ bác bỏ, cũng đưa ra kháng nghị nghiêm trọng.

Vì thế cuối cùng, An Đạt trông coi cửa hàng, ứng phó với khách đi vào, sau đó yên lặng nhìn bóng dáng người kia.

Hôm nay buôn bán rất tốt, sau khi đóng cửa, đợi sau đó không sai biệt lắm, đã rất muộn rồi.

Sau khi Tạ Khánh tính xong mức buôn bán ngày hôm nay, nước mắt lưng tròng nhìn An Đạt: “Các đồng chí đã vất vả rồi.”

An Đạt lắc đầu, nói: “Vì nhân dân phục vụ.”

Tạ Khánh há to mồm: “Tiểu Đạt Đạt! Hóa ra cậu cũng có tế bào hài hước đấy chứ.”

An Đạt nói: “Gần mực thì đen.” Nguồn gốc của biến chất sa đọa không nhận thức được.

Tạ Khánh cười hì hì, lấy ra một bông hoa, đưa cho An Đạt, nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”

An Đạt nhận lấy hoa, không phải hoa hồng.

Cậu cũng lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Tạ Khánh, nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”

Tạ Khánh sửng sốt.

Hắn đã nhìn thấy chiếc hộp giấy kia, tuy rằng gói rất đơn giản, thế nhưng rõ ràng nhìn ra được là rất dụng tâm, hắn nhìn lại bông hoa trên tay An Đạt, cảm thấy thật sự là khó coi.

Hắn cười không nổi.

An Đạt thấy hắn không có động tĩnh, đem món đồ nhét vào trong tay hắn, nói: “Không mở ra xem một chút sao?”

Tạ Khánh không biết tại sao, tay của mình có chút run, động tác gỡ giấy gói có phần chậm chạp, hắn mở hộp ra, vừa nhìn, là một lọ nước rửa mặt***.

“Anh không phải nói nước rửa mặt của anh đã nhanh dùng hết rồi sao, tôi liền mua một lọ, không biết anh có thích hay không.”

Tạ Khánh nhìn cậu, khó khăn nói: “Cậu không cần phải đối tốt với tôi như vậy.”

An Đạt nói: “Tôi vui lòng mà, anh không cần phải thấy có gánh nặng.”

Thật sự là người giảo hoạt mà, một khi đã để ý rồi, làm sao có thể không có gánh nặng.

Tết Nguyên Đán, Vương Cẩm Trình dẫn đầu một đám người liên quan, nhắm tới Thánh Địa suối nước nóng nào đó. Tạ Khánh bình luận, một đám đàn ông cùng nhau tắm suối nước nóng có gì hay.

Dương Giản nói, chính là một đám đàn ông mới có cái để xem.

Vì thế Tạ Khánh mang theo đối với bọn họ xem thường, một mình một người coi chừng dùm hoa của mình điếm.

Buôn bán trong ngày tuy rằng không tốt như lễ Giáng Sinh, nhưng cũng tạm. Nhưng mà Tạ Khánh đối với hai người đang vô cùng kinh ngạc vẫn là tức tối : “Sính ngoại.”

Tạ Khánh đứng ở trong tiệm, hướng về hoa xinh đẹp, đột nhiên rất buồn bực.

Hắn không rõ cái loại buồn bực này là đến từ nơi nào, thẳng cho đến xế chiều lúc không có khách, hắn đứng ở trong tiệm, mới hiểu được.

Khi có một mình thật sự rất khó chịu.

Sau khi đến thành phố này, một mình mình dựng nên cửa hàng này, vốn chỉ tính toán kiếm miếng cơm ăn, ngơ ngơ ngác ngác cho tới bây giờ, một mình cũng không có gì.

Thế nhưng đã trải qua quãng thời gian có người làm bạn, lại nghĩ đến những ngày trước kia, thật sự là rất nhàm chán.

Có lẽ là bởi vì hôm nay là Tết Dương lịch, cho nên cảm giác này bị phóng đại rất nhiều lần.

Hắn cảm thấy vô vị, liền tùy hứng đóng cửa hàng, sau khi lên lầu, trở lại cái gọi là nhà, lại phát hiện càng thêm trống rỗng.

Con người thật sự không thể trông rỗng, một khi trống rỗng liền sẽ nhớ lại một ít việc, sau khi thức dậy nhớ lại trái tim sẽ đau đớn, đau đến không thể thở.

Tạ Khánh nằm trên ghế sa lon, dùng cánh tay che lấy khuôn mặt.

Hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn có thể phải cần xe cứu thương.

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.

Chuông cửa đã lâu không vang lên, trước kia còn có thu phí điện nước, từ sau khi phí điện nước có thể trả bằng thẻ ngân hàng, hắn cũng đã nhanh chóng quên mất trên cửa nhà mình còn có cái chuông.

Hắn gắng gượng đi mở cửa, sau đó thấy An Đạt.

Trong nháy mắt đó, Tạ Khánh muốn thả lỏng thân thể, sau đó để cho bờ vai của người trước mắt này đỡ lấy hắn.

“Các cậu không phải muốn ở đó qua đêm sao? Sao lại quay về.” Tạ Khánh hỏi.

An Đạt nói: “Bọn họ còn chưa về đâu, một mình tôi về trước.” Cậu nghiêng đầu, “Tôi tới trước cửa tiệm hoa, kết quả là đóng cửa, anh lại lười biếng rồi.”

“Ừm…”

“Anh đấy, không có ai đốc thúc quả nhiên là không được.” An Đạt nói.

Tạ Khánh không nói gì thêm, An Đạt cũng không.

An Đạt đứng ở cửa một hồi, phát hiện Tạ Khánh vẫn không có dự định tiếp đãi cậu, nói: “Tôi chỉ tới đây xem xem thôi, tôi đi đây.”

Tạ Khánh lúc này mới lấy lại tinh thần bình thường, hắn vội vàng giữ chặt tay An Đạt, nói: “Cậu nói muốn cùng tôi bên nhau, lời này còn tính không?”

An Đạt cúi đầu nhìn tay đặt ở trên cánh tay mình, nói: “Đương nhiên tính.”

An Đạt ngẩng đầu, thấy Tạ Khánh cười cười.

Cười đến thật miễn cưỡng, An Đạt nghĩ thầm.

Hóa ra cô đơn thật sự rất đáng sợ, đáng sợ đến nghĩ muốn một người khác ở bên cạnh.

Là ai đều không quan trọng.

Đọc truyện chữ Full