Thị vệ cuối cùng vẫn không ngăn Thục phi lại, dù sao nàng là nương nương, phụ thân trên triều cũng là đại quan có quyền lực, mà Bảo Bảo trong hoa viên dù được hoàng thường sủng ái cũng chỉ là một người thường không có thân phận, nếu tính theo địa vị căn bản không bằng Thục phi.
Huống chi bọn họ cũng chỉ là những thị vệ nho nhỏ, cho dù có muốn cũng không ngăn được nương nương, thế là sau một hồi cản trở không thành công đành để nàng tiến vào.
Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cô gái đang đi vào, dương quang quá chói khiến cho bé không thể không híp mắt, lông mày cũng bởi vậy nhăn lại.
Nhưng Thục phi nhìn vào lại thành Bảo Bảo đối nàng khiêu khích.
Chẳng qua là một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa, hoàng thượng vì sao lại mê luyến nó như vậy!?
Nhìn về phía bụng của Bảo Bảo có chút cong lên, làm cho nàng lộ ra thần sắc ghen ghét, trong nội tâm tràn đầy phẫn hận.
Nó tuyệt đối là yêu nghiệt!
Tại sao một nam nhân lại có thể có hài tử, tại sao hoàng thượng lại mê luyến một thiếu niên không có cái gì đặc sắc như thế, nghĩ đến đó, Thục phi lập tức cảm thấy hết thảy đều có thể giải thích được.
“Yêu nghiệt lớn mật! Dám làm xằng làm bậy trong hoàng cung!”
Nghĩ Bảo Bảo là người của yêu tộc, lại nghĩ thân phận mình so với bé cao hơn, Thục phi lớn tiếng quát lên, ý đồ làm cho Bảo Bảo lui bước.
Yêu nghiệt?
Bảo Bảo lộ ra một nụ cười sáng lạn, ôn hòa, tinh khiết, nhưng lại làm cho Thục phi nội tâm cả kinh, cười tự tin như thế, chẳng lẽ nó không sợ hãi sao?
Nhưng Bảo Bảo chỉ là đơn thuần nghĩ tới lần đầu tiên nó và Độc Cô Tuyệt gặp mặt, có lẽ nó thật sự là yêu nghiệt.
Rõ ràng đã chết rồi, nhưng có thể dưới ban ngày ban mặt tại trong lòng Tuyệt làm nũng, còn dựng dục một hài tử, hết thảy đều không thể lấy lẽ thường giải thích, có thể làm được như vậy chỉ có thần tiên cùng yêu ma.
Nhưng đối với địch nhân của mình, sao có thể gọi nó là tiên nhân được, chỉ còn lại yêu nghiệt mà thôi.
“Ta có phải là yêu nghiệt…” Trong thanh âm nhàn nhạt của Bảo Bảo có khí thế nghiêm nghị, “Thì liên quan gì đến ngươi?”
Không nghĩ tới bé sẽ hỏi lại như vậy, Thục phi đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh lại hổn hển.
“Bên cạnh hoàng thượng tự nhiên không cho phép yêu nghiệt các ngươi tồn tại! Ta vốn là hậu cung tần phi, đương nhiên có quyền chất vấn ngươi! Ngược lại, ngươi, thân là dân đen cũng dám đối với ta bất kính, đây chính là tội lớn!”
Nghe Thục phi ở một bên kêu gào, Bảo Bảo cảm thấy có chút mệt, nếu đối phương thích ngự hoa viên như vậy, tặng cho nàng cũng không sao cả, nó cũng không có hứng thú ở lại nữa.
Chống đỡ người đứng dậy, Bảo Bảo ngáp một cái, giờ này Tuyệt hẳn là đã đem chính vụ xử lý xong rồi nhỉ, về sau đi tìm hắn làm ghế dựa là tốt nhất.
“Vậy ngươi cứ từ từ chất vấn đi…”
Nói xong liền rời đi, theo Bảo Bảo nghĩ, không để ý không hỏi đối với đối phương chính là đả kích lớn nhất.
Quả nhiên, khi bị lơ đi như vậy, Thục phi đầu tiên là kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, phải qua một lúc sau mới kịp phản ứng, tức giận đến mức hộc khí.
Dám đối đãi nàng như vậy!
Nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho yêu nghiệt kia!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế
Chương 20
Chương 20