Hôm sau, Trần Xuyên lái xe đưa cha mẹ trở về, Trầm Hàn không thể đi tiễn. Người này không có việc gì làm liền lưu luyến gia đình, sợ tiễn cũng phải tiễn mấy ngày.
Trầm Hàn vô cùng bất mãn quyết định kia của Trần Xuyên, ba mẹ của mình mà dám không cho mình đi tiễn a! Dưới đáy lòng hắn nguyền rủa Trần Xuyên rồi lái xe đi làm, lại vô cùng tình cờ ở nửa đường đụng phải Thạch Qua.
Thạch Qua đứng ở trạm xe buýt chờ xe đến.
Trầm Hàn chần chờ một lúc mới dừng xe vẫy tay bảo hắn lại đây, dù sao mọi chuyện đều đã nói rõ ràng, đâu có gì phải lo ngại nữa.
Thạch Qua cắn bánh bao chạy tới, không khách khí mở cửa xe ngồi lên, tay cài dây an toàn nói: “Quản lí, buổi sáng tốt lành.”
Trầm Hàn “ừ” một tiếng rồi chuyển tay lái: “Hôm nay dậy trễ à, nếu không bình thường cậu đã ở công ty rồi.”
Thạch Qua cầm bánh bao trong tay nuốt vào, quệt quệt mồm nói: “Sớm tối cùng người liều mạng nên ngủ trễ, ngủ đến quên cả thời gian. Quản lí nhanh lên, mười phút sau mà chưa đến là muộn thật ấy!”
Liều mạng? Trầm Hàn suy nghĩ từ này, lập tức hiểu được, nhếch miệng nói: “Cậu cũng chơi game cùng Phương Kỳ à, chơi game mà cũng có thể chơi đến như vậy?”
Thạch Qua nhếch miệng cười, cảm thấy không thể nói với Trầm Hàn rằng mình mê game là vì muốn quên nỗi đau thất tình đi.
Ngày đó lúc Trần Xuyên nói rõ ràng với Thạch Qua, hắn thật sự vừa buồn vừa tức. Buồn là vì lại thất tình thêm một lần, cảm tình trao ra không được đáp lại hoàn toàn làm cho hắn mất lòng tin; tức là tức Trầm Hàn cùng trước kia giống nhau, lấy việc đùa giỡn với cảm tình của người khác làm trò chơi. Mấy ngày đó hắn dụng tâm dụng sức, trong mắt Trầm Hàn chắc chỉ là một trò đùa!
Tắt máy trốn trong chăn buồn bã một đêm, hôm sau liền xui xẻo bị cảm. Hắn cũng tiện thể xin phép nghỉ, còn ở trong điện thoại phát hỏa với Trầm Hàn, khỏi nói bớt giận bao nhiêu. Chạng vạng ngày đó tỉnh lại thì đột nhiên phát hiện đói bụng, xuống giường tìm tùm lum đồ ăn nhiều một chút, lúc ăn no xoa bụng thì phát hiện cũng chẳng có gì thật đáng buồn.
Thất tình thì sao? Con người mà, quan trọng nhất chính là có thể ăn có thể ngủ, không có gì so với mấy việc đó trọng yếu hơn.
Thạch Qua nghĩ nếu gặp lại Trầm Hàn cũng không sao liền đi làm trở lại. Trần Xuyên chắc lương tâm cắn rứt nên mới lại bắt chuyện với mình, đại ý là muốn mình đừng quá đau buồn.
Lúc ấy Thạch Qua thật sự muốn đánh vô mặt Trần Xuyên. Không phải đặc biệt vì cái gì, mà là vì ý cười dương dương tự đắc trên mặt tiểu tử kia trông rất hại mắt.
Trên thực tế Trần Xuyên có tư cách đắc ý, hắn là người có thể giữ lấy cảm tình độc nhất vô nhị của Trầm Hàn.
Thạch Qua không cho là cảm tình có phân định thắng thua, chỉ là tâm của người này khác người kia mà thôi.
Trần Xuyên trả lời tự tin như vậy cũng làm cho Thạch Qua tin tưởng Trầm Hàn thật sự thương hắn.
Ở trước một tình yêu vĩ đại như vậy thì thất tình gì gì đó của mình giống như chẳng là cái gì, vì thế con đường duy nhất của mình cũng chỉ có rời đi.
Cũng may rừng rất lớn, Thạch Qua cũng tin tưởng có một ngày sẽ tìm được cây đại thụ của chính mình.
Trầm Hàn đột nhiên hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Thạch Qua lấy lại tinh thần: “Không có gì.”
Trầm Hàn trầm mặc rồi nói: “Thật xin lỗi.”
Thạch Qua “a” một tiếng: “Tôi nhận.”
Trầm Hàn kinh ngạc, lập tức vui mừng nói: “Vậy tốt!”
Thạch Qua gãi đầu: “Kì thật trước kia theo tôi nhớ thì anh hẳn là phải phụ trách chăm sóc cho tôi. Dù sao cũng có thể nói anh chính là người hủy tình yêu hoàn mỹ mà tôi nghĩ, hủy đi mong chờ của tôi đối với anh, hủy luôn tính hướng của tôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu không phải bản thân chống đỡ không được bị anh quyến rũ thì việc này cũng sẽ không xảy ra. Mọi chuyện đều là tương đối, nếu đem tất cả lỗi lầm đổ lên người anh thì xem ra có điểm không công bằng.”
Trầm Hàn đem xe quẹo vào bãi đỗ dưới lầu công ty, sau đó quay đầu nói: “Thạch Qua, cậu thật sự đã trưởng thành.”
Thạch Qua cười, xuống xe cúi người nói: “Cám ơn đã khen. Vậy nên, quản lí, anh có phải cũng nên trưởng thành rồi?”
Trầm Hàn chờ Thạch Qua đi vào đại lâu mới phản ứng lại lời của hắn, trong long cực kỳ buồn bực, rõ ràng là nói mình ngây thơ!
Giữa trưa đi ăn cơm, nha đầu Đào Tầm kia cứ quấn quýt lấy Phương Kỳ. Phương Kỳ lộ ra biểu tình đau khổ với Trầm Hàn, Trầm Hàn đáp lại hắn bằng một nụ cười vô cùng không có nghĩa khí rồi bỏ lại hắn chạy mất.
Ai biết được có khi Đào Tầm quay đầu nhìn liền nhòm trúng mình, chạy trước vẫn tốt hơn.
Buổi chiều không có việc gì Trầm Hàn liền lên mạng tìm món ăn mới, nhớ kỹ nguyên liệu nấu ăn cùng phương pháp nấu nướng, tính sau khi tan tầm trở về thử.
Tuy nói quay lại với nhau là do Trần Xuyên mặt dày mày dạn theo đuổi, dù sao cũng là chuyện của hai người, thế nào cũng phải ăn mừng một chút.
Nhịn đến tan tầm, đem đồ vật lung tung thu dọn lại, Trầm Hàn mặc áo pardessus* (ba-đờ-xuy) đi theo đám người tan tầm ra bên ngoài.
Mới ra thang máy liền bị Phương Kỳ chặn lại, tiểu tử kia ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trầm Hàn, đi chơi chung đi.”
“Đi tìm chỗ khác mà chết, tôi không rảnh!”
Phương Kỳ không để ý Trầm hàn cự tuyệt, lợi dụng ưu thế người cao kéo cổ áo Trầm Hàn ra ngoài.
Trầm Hàn kéo tay bảo hắn buông ra, nhiều người như vậy, thật sự là dọa người a!
Phương Kỳ đáp ứng buông Trầm Hàn ra, vẻ mặt sầu khổ nói: “Công chúa rủ tôi đi hát.”
“Chuyện tốt nha! Hát xong lên giường luôn, không bao lâu nữa cậu liền có thể chấm dứt cuộc sống độc thân.” Trầm Hàn bất lương nghĩ. Tốt nhất là như vậy đi, Đào Tầm đỡ phải quấn lấy Trần Xuyên mắc công mình lại phải nghĩ cách giải quyết cô ta. Phiền toái a.
Phương Kỳ vẻ mặt đầy mây đen, kéo Trầm Hàn rống thê thảm vô cùng: “Cậu rốt cuộc có theo giúp tôi không thì bảo!” Hắn làm ra vẻ nếu Trầm Hàn không đáp ứng hắn lập tức giải quyết luôn.
Trầm Hàn sợ chết a, vội vàng gật đầu.
Trầm Hàn thật sự khó hiểu. Đào Tầm có gì đáng sợ chứ, sao Phương Kỳ phải khổ sở như vậy?
Phương Kỳ nói: “Cậu không hiểu đâu, không thể cưới nữ nhân có tiền a, cái gì đều cũng đòi hỏi cao hơn người ta. Tính tình, tư thái, nói không chừng ngay cả dùng cái đũa cũng dài hơn người khác. Cậu nói cưới vợ là để cô ta hầu hạ mình hay là mình hầu hạ cô ta?”
“Cái trước.”
“Cả cậu cũng chọn cái trước vậy tôi bộ nhược trí hay sao mà chọn cái sau?”
Trầm Hàn đầu óc xoay chuyển, thừa nhận Phương Kỳ nói có đạo lý, nhưng là Phương Kỳ hình như kì thị phụ nữ hơi quá nha. Trầm Hàn quay đầu chần chừ hỏi: “Phương Kỳ, cậu không phải thích đàn ông chứ?”
Phương Kỳ trợn mắt nhìn hắn: “Thôi đi, đàn ông đàn bà đều phiền toái.”
“Ai da nói cậu như vậy không được nha! Cậu sớm muộn cũng thành lão già hàng năm qua ngày 11 tháng 11.”
Phương Kỳ biện hộ: “Tình nhân có thể ngộ nhưng không thể cầu, phải từ từ chờ thôi.”
Trầm Hàn thực tục vứt cho hắn một câu: “Hi vọng ở nhân gian số đồng chí ngày càng tăng! Bất quá cậu kéo tôi lại đây làm gì?”
Phương Kỳ quay đầu nói: “Đề phòng chứ sao. Ai biết nha đầu kia sẽ làm chuyện gì, không cho phép cô ta trứng còn chưa nở đã cưỡng gian tôi đâu.”
Trầm Hàn oa một tiếng nói: “Cô gái thật sự rất tốt nha!”
Phương Kỳ dừng lại, trán Trầm Hàn đụng thật mạnh vào phía trước, đau vô cùng. Phương Kỳ nói: “Thật có lỗi, phía trước có con chó.”
Trầm Hàn xoa cái trán sưng đỏ nói: “Cậu đừng chê tôi nói nhiều. Thật đấy, nên tìm người ở chung rồi, ngày ngày tháng tháng tự an ủi rất có hại cho thân thể.”
Phương Kỳ cười nói: “Cũng đúng, nếu không vậy mua búp bê bơm hơi đi.”
Trầm Hàn mắt trợn trắng: “Cậu đúng là hết thuốc chữa.”
Đến nơi, còn chưa hát được mấy bài, Trầm Hàn liền tìm cớ lẻn đi. Trầm Hàn không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm, nói chứ Phương Kỳ còn phải cảm tạ mình a, mình đây là cấp cơ hội cho một đôi nam nữ có thể cùng hòa hợp cả thể xác và tinh thần. Cái kia gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén a, thời gian mình làm phù rể chắc cũng gần tới rồi.
Trầm Hàn hớn hở đi đến chợ rau, dùng thời gian nhanh nhất mua đủ đồ ăn rồi mới kích động chạy về nhà.
Trên đường Phương Kỳ gọi tới mấy cuộc điện thoại, Trầm Hàn liền làm như không thấy. Cái tên Phương Kỷ này thật sự là không hiểu phong tình, con gái người ta thâm tình vì hắn hát bài “Yêu anh một vạn năm”, hắn lại ngồi ở bên kia kéo mình tán gẫu Trương Tam Phong trường thọ như thế nào.
Trần Xuyên đã sớm về trước rồi, giờ này đang chôn ở trong chăn ngủ ngon.
Trầm Hàn tiến vào không khách khí đá mông hắn nói: “Giúp tôi chút việc.”
Trần Xuyên giật giật, ở trong chăn rất thoải mái nên vẫn không chịu dậy.
Trầm Hàn hừ hừ mũi: “Anh lại làm cái thói cũ đi, cẩn thận tôi lập tức đuổi anh khỏi nhà!”
Trần Xuyên liền bật dậy, rất nhanh mặc quần áo, da mặt dày chạy qua ôm Trầm Hàn, dùng ngữ điệu buồn nôn nói: “Trầm Hàn của anh muốn anh làm gì đây?”
Trầm Hàn mắng: “Anh ít buồn nôn đi! Như cũ, tôi nấu cơm, anh rửa rau.”
Trần Xuyên động động ngón tay: “Hôm nay lạnh thế này mà em nhẫn tâm để anh ngâm nước lạnh vậy sao?”
“Vậy chứ anh nhẫn tâm để tôi ngâm?”
Trừng mắt nhìn nhau một hồi Trần Xuyên bại trận. Hắn gật đầu: “Rồi rồi anh ngâm anh ngâm”, sau đó giương biểu tình trang nghiêm thấy chết không sờn cầm cải thìa bước vào phòng bếp.
Lúc này mới vừa bắt đầu lại thì hắn lại muốn làm đại gia rồi. Trầm Hàn nghĩ mình chắc phải suy nghĩ kĩ về vấn đề này thật cẩn thận mới được.
Đem gì đó nên rửa rửa sạch, Trần Xuyên không được tự nhiên cầm dao gượng gạo thái rau. Trầm Hàn nhìn thoáng qua, khinh bỉ mở miệng nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Thái có cọng rau mà cũng không biết! Thôi mau lăn ra chỗ khác, còn lại tôi tự mình làm!”
Trần Xuyên giống như được giải phóng, để dao qua một bên, thiếu điều nhảy nhót hoan hô, tốc độ như gió chạy vội ra ngoài.
Lần nào cũng như vậy, kêu hắn vào phòng bếp thôi mà hắn cứ làm như mình muốn mạng của hắn vậy. Xem ra trước kia mình nuông chiều hắn quá, hắn liền đem mình xem thành thái thượng hoàng. Muốn quần áo đưa tay cơm dâng tới miệng đợi hả, đợi kiếp sau đi! Tuyệt đối không thể lại nuông chiều nữa, phải tìm cách trị hắn!
Trầm Hàn oán giận nghĩ, mặt lạnh dùng nước nóng rửa tay, động tác thuần thục thái rau, bật bếp chuẩn bị nấu nướng.
Trần Xuyên nằm ngang ở sô pha cầm remote bấm đổi kênh lung tung, thỉnh thoảng quay đầu nhìn động tĩnh của Trầm Hàn. Nói thật chứ hắn thật sự đói bụng, nhưng lại không thể mở miệng hồi Trầm Hàn, mắc công người nào đó lại thừa dịp xỉ vả hắn một trận.
Lát sau Trần Xuyên nhìn thấy kênh dạy tỉa hoa quả tại nhà, hắn vội vang chạy nhanh ngồi ngay ngắn, tay trái cầm quả táo tay phải cầm dao gọt trái cây rất ra dáng tri thức. Rốt cuộc thành quả cũng rất tệ, Trần Xuyên dưới đáy lòng tự chửi mình tay vụng, nguyên bản còn muốn làm cho Trầm Hàn kinh hỉ. Hắn buồn bực đem quả táo nhét vào trong mồm, lãng phí không tốt.
Sau một hồi, Trần Xuyên đói bụng đến mức ngực dính vào sau lưng rồi, Trầm Hàn cuối cùng mới chịu đem đồ ăn bưng lên bàn. Trần Xuyên nhào tới bàn ăn, lấy tay bốc miếng thịt nhét vào mồm, la một tiếng “ngon quá” rồi liền giống như đại gia ngồi vào bàn chờ Trầm Hàn bưng cơm lên. Thói quen đã trở thành tự nhiên.
Trầm Hàn mắt trừng sau ót hắn, muốn lấy dao cho hắn một nhát. Trầm Hàn xới cơm cho mình rồi ngồi xuống chậm rãi ăn.
Trần Xuyên nhìn hắn một hồi, Trầm Hàn mắt đảo qua nói: “Bây giờ tôi phải xới cơm mời anh phải không?”
Trần Xuyên biết giọng điệu này không đúng, vôi vàng lắc đầu, đứng dậy buồn bã đi xới cơm .
Trần Xuyên nhỏ giọng nói với OK ngồi xổm ở bên chân mình: “Baba Trầm Hàn của mày gần đây tính tình không tốt, rất thích dùng bạo lực, mày không có việc gì thì đừng trêu chọc cậu ta.”
OK vẫy cái đuôi, quay đầu liền đi ngay đến chỗ Trầm Hàn.
Chó hoang chính là chó hoang, vĩnh viễn cũng không dạy được!
Trần Xuyên yên lặng bới cơm, lấy lòng gắp cho Trầm Hàn nửa con cua: “Bổ lắm, ăn thêm ăn thêm.”
Trầm Hàn nghiêm mặt, vẫn là gắp đưa lên miệng, một hồi sau cũng gắp đồ ăn cho Trần Xuyên, không được tự nhiên nói: “Anh cũng ăn nhiều chút.”
Trần Xuyên vui mừng gật đầu, nhét từng miếng từng miếng vào miệng, không nghĩ tới lại bị nghẹn. Trầm Hàn vội vàng đứng dậy rót nước cho hắn, vỗ lưng hắn mắng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi hả! Ăn cơm cũng có thể bị thành như vầy?”
Trần Xuyên uống ngụm nước rồi vỗ ngực, cảm giác yết hầu thoải mái hơn liền nói: “Em không thể trách anh. Muốn trách thì trách đồ ăn quá ngon.”
Sự thật lại một lần nữa chứng minh, nịnh bợ là một phương pháp rất hiệu quả.
Không khí lập tức liền khác. Trầm Hàn cười, cùng Trần Xuyên vừa ăn vừa tâm sự rất tình cảm. Sau khi ăn xong, thậm chí không bắt Trần Xuyên đi rửa chén, tự mình xắn tay áo bận rộn đi làm.
Trần Xuyên nhìn bóng dáng Trầm Hàn trong phòng bếp bận rộn cảm động một phen. Ông trời thật sự đối với mình thật tốt a, cho mình một tình nhân hoàn mỹ như vậy!
Vốn tối nay Trần Xuyên chuẩn bị xem bóng đá, nhưng Trầm Hàn lại thúc giục hắn lên giường ngủ. Trần Xuyên không cam lòng tắt ti vi đi rửa mặt, lúc đánh răng chợt nhớ tới thức ăn hôm nay hầu như đều là hải sản. Công dụng lớn nhất của hải sản là gì? Chính là bổ thận tráng dương, gia tăng thú tính.
Khó trách Trầm Hàn lại bắt mình nhanh lên giường ngủ. Trần Xuyên nghĩ tới chuyện sắp phát sinh, dưới bụng lại rục rịch.
Hắn nhanh chóng đánh răng, lấy tay hà hơi thử một chút, rồi nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa để cho thân thể chuẩn bị đầy đủ.
Đi ra khỏi phòng tắm Trần Xuyên nhanh nhẹn cởi hết sạch nhảy vào ổ chăn, chỉ chờ Trầm Hàn lên giường.
Trầm Hàn vào phòng tắm rửa mặt xong trở ra, trước cặp mắt dê xồm của Trần Xuyên ngồi xuống trước bàn đọc sách rồi tìm kính đeo vào cầm bút viết.
Trần Xuyên chờ cái kia nóng vội a, thỉnh thoảng lại thúc giục: “Trầm Hàn, chúng ta đi ngủ đi.”
“Anh ngủ trước đi, tôi viết xong này trước đã.”
“Cái gì?” Trần Xuyên buồn bực nói, “Một mình anh làm sao mà ngủ!”
“Nhắm mắt lại ngủ liền chứ gì.” Trầm Hàn không để ý tới hắn, tiếp tục viết viết.
Trần Xuyên cắn răng nói: “Buổi tối ăn nhiều hải sản như vậy anh cảm thấy không thoải mái. . . . . .”
Trầm Hàn cũng không quay đầu lại nói: “Hòm thuốc ở trong ngăn tủ thứ hai, anh tìm xem có thuốc đau bụng hay không.”
Trần Xuyên giận a, trực tiếp vén chăn lên, đứng ở trước mặt Trầm Hàn nói: “Anh là nói anh ăn hải sản nhiều, làm cho anh rất khó chịu.”
Trầm Hàn quay đầu, nhìn thấy hắn trần truồng rồi thêm phía dưới đã đứng thẳng bị làm hết hồn, chưa kịp phản ứng lại đã bị Trần Xuyên kéo nhét vào trong chăn.
Chăn quay cuồng lại quay cuồng, Trầm Hàn thở lại thở, Trần Xuyên gầm nhẹ lại gầm nhẹ. Tóm lại chúng ta có thể chứng minh hải sản quả thật có lợi cho sinh hoạt tình dục.
Sau khi Trần Xuyên ăn no, ôm lấy miếng thịt vừa ăn tiến hành “ôn tồn” sau khi ăn.
Trầm Hàn nói: “Cuộc sống là cuộc sống hai người.”
Trần Xuyên vội vàng gật đầu: “Là cuộc sống hai người của chúng ta.”
“Nếu là gia đình vợ chồng bình thường thì cơ bản là chồng cường vợ nhược. Nhưng chúng ta khác a, chúng ta là hai người đàn ông, cuộc sống của chúng ta phải chú trọng công bằng.”
Trần Xuyên tiếp tục gật đầu, một chút cũng không suy nghĩ sâu xa ý tứ những lời này của Trầm Hàn.
Trầm Hàn nói tiếp: “Vậy dựa vào cái gì mà việc nhà chỉ mình tôi phải làm?”
Trần Xuyên lập tức liền ngây người, cách một hồi thật cẩn thận nói: “Cũng không phải để một mình em làm đâu.”
Trầm Hàn liếc xéo hắn: “Anh dám nói không phải?”
Trần Xuyên ha ha cười ôm hắn nói: “Tình cảnh bây giờ chúng ta không nên nói chuyện này nha.”
Trầm Hàn không để ý đến hắn tiếp tục nói: “Tôi đã nghĩ qua, chuyện sau này phải cùng nhau gánh vác mới được.”
Trần Xuyên trong lòng kêu chết rồi! Xem ra Trầm Hàn thật sự nghiêm túc muốn mình làm việc nhà! MY GOD!
“Ba năm bảy tôi phụ trách nấu cơm dọn nhà. Hai tư sáu thì anh làm. Mỗi ngày chủ nhật tổng vệ sinh một lần, không được dị nghị không được kiếm cớ. Ngày mai bắt đầu chấp hành!
Trần Xuyên nói: “Không được đâu, anh nấu cơm mắc công lại không ăn được.”
“Vậy thôi, nấu cơm giao cho tôi, những chuyện khác giao cho anh.”
Trần Xuyên hôn hắn ra chiêu nói: “Anh bỏ tiền tìm người giúp việc được không?”
Trầm Hàn híp mắt: “Anh có phải muốn nuôi tình nhân ở trong nhà hay không?”
Trần Xuyên hô to: “Oan uổng a! Anh nuôi làm gì chứ?”
“Quyết định vậy đi, không thương lượng nữa!”
Trần Xuyên buồn bực, tính lại làm thêm một lần cho hả giận. Hắn vừa xoay người đè lên Trầm Hàn thì Trầm Hàn lại nói tiếp: “Số lần sinh hoạt tình dục cũng phải hạn chế, đỡ bị hư thận.”
Trần Xuyên “a” một tiếng nằm sấp trên người hắn: “Vậy anh làm là được chứ gì? Em đừng cướp đoạt lạc thú khác của anh a đại nhân. . .”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Quy Mô Chiến Tranh
Chương 17
Chương 17