Tắm rửa, thay quần áo xong, Diệp Xuyên ngồi giải hai đề thi, thẳng cho đến khi người giúp việc kêu ăn cơm mới đứng dậy đi xuống lầu.
Diệp Ninh Đức cùng Kiều Mẫn đều đã trở lại, đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung.
Kiều Mẫn xem ra rất thích Lý Hành Tung, là bạn cùng phòng của con trai, tướng mạo phong độ không còn gì để nói, gia thế lại tốt, đối với tương lai của Diệp Thời Phi vô cùng có lợi.
Vợ chồng Diệp Ninh Đức đương nhiên không dám coi thường.
Lúc Diệp Xuyên xuống tới nơi, trong nhà ăn các món đã được mang lên bàn, Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung, hai người đang đứng trước quầy rượu của Diệp Ninh Đức chọn rượu vang.
Kiều Mẫn thấy Diệp Xuyên đi xuống, giọng nói có chút trách mắng kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, “Làm gì mà giờ mới xuống, chỉ còn chờ có một mình cháu.”
Diệp Xuyên biết thái độ như vậy của Kiều Mẫn chỉ là muốn tỏ vẻ quan tâm trước mặt người khác, có điều giọng điệu vô cùng thân thiết vẫn làm cho cậu không thể cự tuyệt.
Nhếch miệng cười cười, Diệp Xuyên nhỏ giọng giải thích, “Cháu giải bài thi.”
“Đừng để mình quá mệt mỏi.”
Kiều Mẫn cũng không để ý nói một câu lấy lệ, thấy Diệp Thời Phi cùng Lý Hành Tung cầm chai rượu đỏ đi lại, vồn vả cười hỏi: “Tiểu Lý cũng có thể uống rượu chứ?”
Lý Hành Tung cười gật đầu, “Lúc đầu là uống trộm, giờ thì cha mẹ cũng không quản được nữa.”
Diệp Ninh Đức cũng cười lên, “Đều giống nhau thôi, tụi nhỏ lớn rồi sẽ không thích nghe cha mẹ khuyên nhủ.
Hiện giờ trong nhà cũng chỉ có Tiểu Xuyên là còn nghe lời, qua hai năm nữa thì không biết thế nào.”
“Tiểu Xuyên cũng uống một chút đi.”
Diệp Thời Phi vừa giải thích vừa rót cho Diệp Xuyên nửa ly, “Em cũng đã thành niên, nửa ly rượu đỏ đâu có đáng gì, thanh niên trai tráng là phải uống rượu gạo kìa.
Phải không, Tiểu Xuyên?”
Diệp Xuyên không muốn để ý, bất quá Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn đều đang ngồi ở đây, cậu không thể không quan tâm tới thái độ của họ.
“Chỉ nửa ly thôi đó.”
Diệp Ninh Đức cảnh cáo Diệp Thời Phi, “Hôm nay là trường hợp đặc biệt, con cũng đừng có dạy hư Tiểu Xuyên.”
“Nói cái gì vậy.”
Kiều Mẫn tỏ vẻ không hài lòng, “Gì mà dạy hư chứ.”
“Rượu vang đỏ rất có lợi mà.”
Diệp Thời Phi vội vàng nhảy ra giảng hoà, lại hướng về phía Diệp Xuyên nháy mắt, “Nửa ly có tác dụng cường thân kiện thể, không thể say được.”
Diệp Xuyên chỉ cười không đáp.
Lý Hành Tung đưa mắt nhìn qua, cười nhẹ hỏi: “Tiểu Xuyên cũng sắp tốt nghiệp cấp ba phải không? Tính thi vào trường nào?”
Một tiếng “Tiểu Xuyên”
này Lý Hành Tung kêu rất tự nhiên, không ai cảm thấy có gì bất ổn.
Thế nhưng Diệp Xuyên lại bất giác lo lắng, trong ấn tượng của cậu, Lý Hành Tung vẫn luôn gọi như thế, đầu lưỡi uốn lên, phát âm từ cuối hơi nhẹ, giọng điệu nghe bình thường nhưng phảng phất mang theo hai ba phần ôn nhu nhẹ nhàng.
Mặc dù vào đoạn thời gian cuối cùng kia, hắn vẫn xưng hô như cũ, thế nhưng ngoại trừ ôn nhu, còn kèm thêm chút thương cảm, giống như thật sự bất lực khi đối diện với người si tình là cậu.
“Cứ làm hết sức là được.”
Kiều Mẫn hiểu lầm sự trầm mặc của Diệp Xuyên, tay gắp đồ ăn cho cậu miệng thì an ủi nói: “Không cần tạo áp lực quá lớn cho mình.
Cô nghe nói lên đại học rồi cũng có thể chuyển khoa mà.”
“Mẹ.”
Diệp Thời Phi cười có chút cam chịu, “Mẹ nói với tụi con chuyện này làm gì.”
Kiều Mẫn có vẻ hờn giận, “Sao lại không thể nói chuyện này, ai có thể cam đoan mình sẽ đi cả đời trên con đường mà mình lựa chọn.
.”
Diệp Ninh Đức cắt ngang: “Trước hết nghe ý kiến của Tiểu Xuyên đã.”
Diệp Xuyên vẫn chưa suy nghĩ về vấn đề này.
Kiếp trước bởi vì lưu luyến si mê Lý Hành Tung, cho nên mọi chuyện muốn làm đều xoay quanh hắn.
Nhà của Lý Hành Tung ở B thị, cậu liền thi vào đại học B.
Lý Hành Tung học tài chính, cậu cũng chọn khoa này.
Kỳ thật ngành học này bản thân cậu không mấy yêu thích.
Có cơ hội lựa chọn một lần nữa, cậu nghĩ lần này là phải vì chính mình.
Tốt nhất là thi vào một trường hoàn toàn không liên quan gì với người nọ để thoát khỏi vòng sinh hoạt luẩn quẩn.
Diệp Xuyên nhớ tới cha mẹ mình qua đời vì tai nạn xe cộ, nhớ lại hình ảnh mình nằm trong ngõ hẻm phía sau quán bar, tay bụm miệng vết thương cố ngăn không cho máu chảy ra, thân thể dần dần lạnh lẽo, ở trong đầu có một giọng nói thật nhỏ cứ thì thầm lặp đi lặp lại: Đi học cái này, học cái này đi.
“Cháu nghĩ.
.”
Diệp Xuyên không tự tin lắm nói: “Cháu muốn học y.”
“Học y?”
Khuôn mặt mọi người trong phòng ăn đều có vẻ bất ngờ.
Cho tới bây giờ Diệp gia vốn không có ai làm bác sĩ, Diệp Thời Tranh và Diệp Thời Phi đều học chuyên ngành kinh tế tài chính.
Lý Hành Tung cũng có chút bất ngờ, chủ yếu là cái loại khí chất lạnh như băng này trên người Diệp Xuyên có vẻ không thích hợp.
Diệp Ninh Đức đắn đo một lát, vô cùng cẩn thận hỏi lại cậu, “Thế cháu muốn làm bác sĩ chuyên khoa nào?”
“Là bác sĩ ngoại khoa, hoặc là cấp cứu cũng được.”
Diệp Xuyên do dự một chút, cậu muốn nói có thể thi vào đại học luật cũng không chừng, nhưng ngẫm lại, dù sao cũng còn tới một năm để lựa chọn, nói nhiều cũng không có tác dụng gì.
Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới cha mẹ Diệp Xuyên.
Nghe bà nội của Diệp Xuyên nói, thời điểm cha mẹ Diệp Xuyên được đưa đến bệnh viện thì vẫn còn sống, hai người đều là bởi vì mất máu quá nhiều mà chết ở trên bàn giải phẫu.
Người phục hồi tinh thần lại trước nhất là Diệp Thời Phi, hắn cầm ly rượu đỏ cụng vào ly của Diệp Xuyên, “Thật là có chí lớn nha, Tiểu Xuyên.
Cố lên, nhà chúng ta còn chưa có ai làm bác sĩ đâu.”
“Cũng tốt.”
Diệp Ninh Đức cũng phục hồi lại tinh thần, “Nghề này rất có tương lai đấy.”
Kiều Mẫn cảm thấy làm bác sĩ rất vất vả, nhưng Diệp Xuyên dù sao cũng không phải là con của mình, cô không muốn nói nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thời gian đến kì thi vào đại học còn tới những một năm, nên cũng cảm thấy không hề gì.
Trẻ con thay đổi rất nhanh, một năm sau biết đâu nó sẽ có ý tưởng mới thì sao? Mà cho dù nó có kiên trì giữ ý định ban đầu, cô cũng không có lý do gì để phản đối, nó đâu phải con trai mình.
“Còn tới một năm mà.”
Diệp Thời Phi cảm thấy cha phản ứng hơi nghiêm túc quá mức, làm cho không khí trên bàn cơm trở nên cứng nhắc, vội vàng lên tiếng điều hòa, “Việc này cũng không cần nghĩ đến sớm như vậy.
Tiểu Xuyên, uống nào, cùng anh cạn ly.”
Diệp Xuyên vừa cầm ly rượu lên, thì nghe Lý Hành Tung cười nói: “Cả anh nữa, vì một bác sĩ Diệp trong tương lai, cụng ly.”
Trong lòng Diệp Xuyên có cái gì đó lại bắt đầu khởi động, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười vân đạm phong khinh, “Cám ơn.”
Bầu không khí trên bàn ăn được hâm nóng trở lại, Kiều Mẫn quay trở lại đề tài đi du lịch hè của Diệp Thời Phi, “Con nói đi Vân Nam mà, một tuần đủ không? Cuối tuần anh cả đi công tác trở về, các con vừa lúc có thể gặp mặt.”
Diệp Thời Phi rõ ràng có chút do dự, “Con định trực tiếp về trường luôn.”
“Không quay về sao?”
Kiều Mẫn kinh ngạc, “Nghỉ hè tới những hai tháng.
.”
“Ăn cơm, ăn cơm.”
Diệp Ninh Đức vỗ vỗ bàn tay Kiều Mẫn đặt ở trên bàn, nửa trách nửa an ủi nói: “Con cái lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, chúng ta cũng không hiểu được.”
Kiều Mẫn vẻ mặt phức tạp nhìn ông, rồi lại nhìn Diệp Thời Phi ngồi ở phía bên kia bàn, cuối cùng chỉ đành khẽ thở dài một hơi.
Diệp Xuyên lại âm thầm thở ra nhẹ nhõm.
Quả nhiên cùng với kiếp trước giống nhau, hai người bọn họ ở Vân Nam gần hai tuần, sau đó trực tiếp quay về B thị.
Lý Hành Tung sinh ra và lớn lên ở đó, mấy đời Lý gia ở nơi này đã xây dựng được nhiều mối quan hệ trải rộng trên nhiều lĩnh vực, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra Lý Hành Tung tuyệt đối sẽ chết già ở B thị.
Chỉ cần tránh xa cái nơi rắc rối này, như vậy mọi chuyện sẽ không giống với trước kia.
Nếu không phải chính mình quấn quít lấy hắn xin số điện thoại, rồi địa chỉ, lại còn cố ý ghi nguyện vọng thi vào trường đại học B, thì bọn họ khi đó vốn cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau.
Từ lúc gặp mặt tới nay đầu óc vẫn nặng nề choáng váng để tiếp nhận thông tin này, khó mà tỉnh táo được.
Diệp Xuyên cảm thấy mình phản ứng tựa như động vật đáng thương đụng phải thợ săn, bởi vì bản năng e ngại, tâm hoảng ý loạn chỉ biết trốn chạy, lại quên mất phản kháng như thế nào mới là tốt nhất.
Kỳ thật cậu cũng biết, hiện nay Lý Hành Tung đối với mình không có một chút lực sát thương nào.
Nhưng cậu cũng không muốn phải đợi đến khi mọi chuyện xảy ra lại lấy cớ là do chấp niệm và sự xúc động của mình.
Khi còn trẻ, cậu luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực hết sức mình tất sẽ có hồi báo, thậm chí trong thâm tâm còn cầu cho mình gặp may mắn, kỳ vọng vào một thời khắc nào đó, người kia rồi cũng sẽ nhận ra mình là tốt nhất.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy xót xa.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu thật sự chưa từng hận Lý Hành Tung, chẳng có lý do gì để hận hắn.
Không tiếp nhận tình cảm của người khác đâu phải là lỗi.
Nhưng mà hắn không nên biết rõ bản thân mình không yêu, lại vẫn đáp ứng cùng cậu kết giao, vừa hại người lại hại cả mình, làm cho mọi chuyện hóa thành phiền phức, từ không rõ ràng cuối cùng trở nên không thể vãn hồi.
Có lẽ điều mà Diệp Xuyên không thể buông được, chính là mình toàn tâm toàn ý nỗ lực, nhưng đối phương lại không để những điều đó vào mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 4
Chương 4