DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đan Vu Thưởng Thân
Chương 1: Đệ nhất chương

Sáng sớm gà gáy, Trường Phong tiêu cục từ từ mở cửa, mặt cửa gỗ sơn hồng qua năm tháng đã dần biến thành thâm nâu, từ giữa hậu viện không lớn lắm truyền đến tiếng hô lớn.

Ở giữa một gian phòng nhỏ, một vị nam tử đang rửa mặt. Dùng nước lạnh sát qua mặt, sau đó cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, lại dùng dây cột tóc đơn giản buộc lại mái tóc dài đen mướt, lộ ra khuôn mặt như tiên nhân hạ phàm, đẹp như tranh vẽ, môi đỏ như hoa đào, tuấn mỹ tựa như yên hỏa (1) nhân gian.

Tuy tướng mạo hắn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không có khí chất nữ nhân, nhất là cặp mắt sâu sắc lộ ra vẻ kiên nghị, làm cho hắn bừng bừng anh khí, quần áo đơn giản hoàn toàn không che được khí chất của hắn.

“Dịch Tuyên, thức dậy mau lên, chỉ còn thiếu ngươi thôi.” Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên dồn dập.

“Đi trước, ta lập tức tới ngay.” Mộc Nghị Tuyên cả kinh, vội vã trả lời người vừa đến.

“Ta lên tiền thính chờ ngươi.”

“Hảo.”

Đợi người đi rồi, Mộc Nghị Tuyên đi qua lấy nhân bì cụ đặt tại đầu giường, quay về phía gương đồng mang lên, tại cổ và hai tay bôi lên một tầng thuốc mỡ thâm nâu dùng để dịch dung.

Khi hắn ngẩng mặt lên, nguyên bản mỹ nam tử hào hoa phong nhã, lúc này trở thành mày rậm mũi cao, da ngâm đen, mặc dù thanh tú nhưng không nỗi bật, đi trong đám người cũng không làm ai chú ý hắn.

Hết thảy mọi việc ổn thỏa, hắn mới mở cửa phòng, vội vã đi đến tiền thính.

“Thật ngại quá, đã tới chậm.” Thấy vài người đứng tại đại sảnh, hắn vội cúi đầu, dáng điệu hoảng hốt.

Trường Phong tiêu cục không phải rất lớn, không giống những hộ lớn mua gạo mua đồ ăn đều có người ở cửa hiệu đưa đến cửa, tất cả đều là do các tiêu sư thay phiên nhau ra ngoài chọn mua.

Ngày hôm nay chính xác là ngày một tháng chọn mua một lần, đến phiên hắn xuất môn. Thường ngày gà kêu một tiếng hắn liền tỉnh giấc, nhưng hôm qua có chuyện trong lòng, ngủ muộn, cho nên sai giờ.

“Không việc gì, đi thôi.” Kỷ tiêu đầu phụ trách chọn mua khoát tay, không đem việc hắn đến muộn để trong lòng.

Mộc Nghị Tuyên cẩn thận đi phía sau mọi người rời khỏi tiêu cục, duy trì yên lặng, cố gắng không làm cho người bên ngoài chú ý.

Tính ra hắn vào Trường Phong tiêu cục cũng đã hơn một năm.

Trước đây ly khai kinh thành không bao lâu, liền nhận được tin tức mẫu hậu mưu phản không thành mà tự sát, lúc đó đau khổ vô cùng, suốt mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt.

Hắn không trách hoàng huynh quá nhẫn tâm, dù sao mẫu hậu cũng phạm vào đại tội mưu phản, hoàng huynh vẫn đem mẫu hậu an táng, đã rất nhân từ.

Thế nhưng nhiều người trong kinh thành không nghĩ như vậy, người bên nhà ngoại của mẫu hậu không cam lòng bỏ qua, cũng có thể do thái hậu suy sụp khi muốn giữ vững địa vị vinh hoa của mình, mà hướng suy nghĩ đến hắn.

Nhưng mà hắn vốn không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, lần biến động cung đình này làm cho hắn sâu sắc hiểu rõ sự đáng sợ của quyền lực, để tránh khỏi phân tranh, hắn từ bỏ vương vị, rời xa kinh thành.

Rời kinh thành năm năm, hắn học được rất nhiều điều trước đây không thể tưởng, giống như dịch dung thuật hôm nay hắn sử dụng, là do một lão hán hắn vô tình cứu được dạy cho, lão hán dạy cho hắn dịch dung thuật cùng với một ít võ thuật phòng thân, ở cùng nhau một năm, sau đó mỗi người đi một ngả.

Dịch dung thuật này giúp hắn loại đi không ít phiền phức, hắn từ khi sinh ra tướng mạo đã thanh tú tương tự mẫu hậu, trên đường đi cũng gặp qua một ít phẩn tử đối với hắn có tâm bất chính, liền dứt khoát dịch dung, dùng tên giả Dịch Tuyên lưu lại tiêu cục ở một trấn nhỏ vùng biên cương, thoáng cái đã ba năm.

Đêm qua hắn lại mơ tới mẫu hậu, khuôn mặt nàng đầy máu lôi kéo tay hắn, không ngừng muốn hắn quay về kinh thành đoạt lại ngôi vị hoàng đế, đó là một đêm khó ngủ…

Suy nghĩ một mạch, thấm thoát đã đi tới chợ, mấy tiêu sư nhận nhiệm vụ rời đi, chỉ còn hắn đứng sững ở một bên.

“Dịch Tuyên, ngươi đi cửa hàng gạo Trần Ký mua gạo, cứ nói là Trường Phong tiêu cục, sau đó tới trà lâu bên kia hội họp.” Kỷ tiêu đầu phụ trách mua chọn lấy từ trong ngực một xâu tiền đồng, cùng con ngựa phía sau giao cho hắn.

“Vâng, tiêu đầu.” Hắn nhận lấy tiền đồng để vào trong túi áo, dắt con ngựa, hướng cửa hàng gạo đi đến.

Trước đây, ở trong hoàng cung cẩm y ngọc thực, không quý trọng củi gạo, nhưng hôm nay lại cực kì tinh tường, tiền chính mình cực khổ một năm cũng chủ yếu duy trì ấm no, so với ngày xưa khác biệt rất nhiều, bất quá hắn cũng dần dần quen với cuộc sống như vậy, dù sao chính mình ăn đều là cực khổ kiếm ra, cũng cảm thấy phong phú.

“Chưởng quỹ, Trường Phong tiêu cục đến lấy gạo.” Bước vào cửa hàng gạo Trần Ký, Mộc Nghị Tuyên nói xong liền đem tiền đặt lên bàn, không có tái nói nhiều.

“Đến, vị tiểu ca là người của Trường Phong tiêu cục? Có chút không quen mặt.” Chưởng quỹ khoảng chừng bốn mươi tuổi, để râu cá trê, eo to như thùng nước, theo tiếng cười, thịt béo trên người rung lên một cái.

“Ân, ta là lần đầu đến.” giương mắt lướt nhanh qua chưởng quỹ một cái, thấy hắn có bộ dáng con buôn, có chút phản cảm, nhưng cũng không nói thêm gì.

“Gạo đã được chuẩn bị hảo, mời tiểu ca đi theo ta.”

Hắn theo chưởng quỷ tới kho thóc ở hậu viện, trong kho bao gạo chồng chất như núi, hắn vô tình dẫm lên một bao, làm rách một lỗ, một ít gạo bị đổ ra, màu sắc so với gạo bình thường không giống nhau.

“Tiểu Lý, còn không mau tới thu dọn.” Sắc mặt chưởng qũy khẽ biến, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thường, lớn tiếng gọi tiểu nhị.

“Gạo này…” Nhìn gạo đã có chút biến thành màu đen trên mặt đất, lông mày Mộc Nghị Tuyên khẽ nhíu lại, chậm rãi mở miệng.

Nếu hắn không nhìn lầm, những…. gạo này đã hỏng, chưởng quỹ còn để đống gạo này ở đây, lẽ nào còn muốn bán cho người khác?

“Nga, vài ngày trước có mưa to, chút gạo này bị ẩm ướt, bây giờ trời trong, một chút bọn họ sẽ đem đi phơi nắng.” Chưởng quỷ cười méo mó, ý muốn che giấu.

Mộc Nghị Tuyên trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhìn gạo trên mặt đất, trong lòng cười nhạt.

Xem hắn là hài đồng ba tuổi? Đống gạo này dù có phơi nắng thế nào, cũng không thể ăn được.

“Chưỡng quỹ, Lý tú tài lại tới mua gạo, vẫn như cũ à.” Lúc này, tiều nhị tiến vào kho gạo, ghé vào bên tai chưởng quỹ, thấp giọng hỏi, tất cả đều lọt vào tai Mộc Nghị Tuyên.

“Việc nhỏ ấy cũng cần hỏi ta, thực sự vô dụng.” Chưởng quỹ nhịn không được vung tay khẽ quát.

Mộc Nghị Kiên xem thấy toàn bộ sự việc nhưng không lên tiếng, chỉ thúc giục chưởng quỹ giao hàng, sau khi kiểm tra gạo, đem bao gạo đặt lên lưng ngựa, xoay người đi về hướng trà lâu.

Đường phố sau giờ ngọ vô cùng náo nhiệt, tuy thời tiết nóng bức, nhưng người bán hàng rong vẫn cất cao giọng rao to thu hút đám đông người qua đường.

Trấn nhỏ ở gần biên quan, nên có rất nhiều tộc người, người Trung Nguyên chiếm đại đa số, nhưng cũng có không ít người Hồ vóc người cao lớn.

“Chuyến đi này thật không tệ, vùng Trung Nguyên quả nhiên của cải dồi dào!” Một tiếng nói vang dội xen lẫn từ trong âm thanh ồn ào, chỉ là giọng nói lộ ra một cổ phong tình ngoại quốc.

“Đại… thiếu gia.” Trung niên thị tùng ở bên nam tử định nói gì đó, chợt thấy ánh mắt chủ tử, lập tức sửa lại lời nói.

Vị công tử trong lời nói thị tùng khoảng chừng hai bảy, hai tám, dáng người cao lớn, da màu đồng, đường nét ngũ quan rõ ràng, con ngươi màu nâu sâu sắc lại có vẻ phóng đãng bất kham, toàn thân lộ ra vẻ ngang tàn.

Tuy đang mặc bộ trường sam tím, phe phẩy chiết phiến, dáng dấp nhã nhặn, nhưng cũng không thể che dấu khí phách vương giả, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười nhạt thu hút lòng người.

“Bồ nô, gọi ta là thiếu gia.” Thu hồi chiết phiến, gõ lên vai thị hầu một cái, khóe miệng Hô Duyên Khiên khẽ nhếch.

Mẫu thân của y vốn là người Trung Nguyên, được phụ thân, Vương của dân tộc Hung nô trong một lần xâm lược bắt về, địa vị của mẫu thân trong tộc không cao, dù phụ thân có yêu thương nàng như thế nào, y cũng bị các huynh đệ cùng cha khác mẹ coi thường.

Sau khi phụ thân chết, y lại càng gian khổ, nhưng y chưa bao giờ từ bỏ, ngược lại, cố gắng tích lũy sức mạnh, từng bước sắp xếp bước lên ngai vàng Thiền Vu, y đã tốn không ít tâm tư, chỉ đáng tiếc khi y có thể cho mẫu thân cuộc sống tốt đẹp thì nàng lại mắc bệnh mà rời xa y.

Trước đó không lâu, hoàng đế Trung Nguyên truyền tin hướng bộ tộc Hung Nô hòa thân, y luôn muốn tìm một nữ tử Trung Nguyên thông minh xinh đẹp như mẫu thân làm Yên thị, nên lập tức đáp ứng.

Vốn chỉ cần phái sứ thần đi đón dâu là được, nhưng từ nhỏ luôn được mẫu thân kể về phong cảnh Trung Nguyên, liền nhân dịp hòa thân, tự mình đi du lịch một phen, mang theo thiếp thân thị vệ Bồ nô, giả làm thương nhân đi vào biên trấn.

“Thiếu gia, khát nước sao?” Bồ nô hỏi.

“Có một chút, đi tới trà lâu phía trước nghĩ chân.” Hơi gật đầu, Hô Diên Khiên liền đi tới phía trước, Bồ nô cung kính đi theo sau.

Đúng lúc này, Mộc Nghị Tuyên đang nhớ lại sự việc trong cửa hàng gạo lúc nãy, không có chú ý phía trước, liền đụng phải Hô Diên Khiên.

“Ôi!”

“Lớn mật!” Bồ nô vội vàng lắc mình về phía trước, đánh một quyền về phía ngực Mộc Nghị Tuyên.

“Bồ nô, dừng tay.” Hồ Diên Khiên hét lớn một tiếng, ngăn cản thị hầu. “Tiểu huynh đệ, không có việc gì chứ.” Y tiến lên, lễ độ hỏi. Mặc dù do đối phương đụng vào mình, nhưng thị hầu không phân tốt xấu liền ra tay đánh người, cũng do y quản giáo không tốt.

“A… ta không sao, xin lỗi, đã đụng vào ngươi.” Mộc Nghị Tuyên giật mình, giương mắt nhìn người cao hơn mình nữa cái đầu.

Hắn vốn đã cao, mà đứng trước người này, phải ngửa đầu mới có thể thấy mắt người nọ.

“Không việc gì.” Hô Diên Khiên lắc đầu, không thèm để ý đến nơi bị đụng phải, nhìn Mộc Nghị Tuyên, ánh mắt toát ra vẻ thích thú.

Người trước mắt tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng đôi mắt lại đặc biệt trong suốt, cùng với mẫu thân ôn nhu sáng suốt của hắn có bảy tám phần tương tự, chỉ nhìn qua liền phát sinh cảm giác thân thiết.

“Vậy là tốt rồi, tại hạ có việc, đi trước một bước.” Nghĩ đến những người khác của tiêu cục đang chờ hắn tại trà lâu, Mộc Nghị Tuyên chắp tay, vội vã dắt ngựa rời đi.

“Người Trung Nguyên một chút lễ phép cũng không biết.” Bồ nô ở bên cạnh nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

“Hắn cũng không cố ý, ngươi phải nhớ kỹ, thiếu gia hôm nay là một thương nhân, không cần làm lớn mọi chuyện.” Hô Diên Khiên liếc mắt , giơ cây quạt gõ vào ót thị hầu một cái, rồi đi nhanh về hướng trà lâu.

Đem ngựa cột vào thân cây trước cửa, Mộc Nghị Tuyên đi về phía Kỷ tiêu đầu bắt chuyện, sau đó ngồi xuống, cầm chung trà lên uống một ngụm lớn.

Tùy ý cùng các tiêu sư hàn huyên vài câu, phía cửa truyền đến một cuộc trò chuyện, thu hút sự chú ý của hắn.

“Đây không phải Lý tú tài sao?” trà lâu lão bản đứng ở trước cửa, kéo một vị nam tử khoảng ba mươi tuổi lại trò chuyện.

“Tiền lão bản, gần đây làm ăn tốt không?”

“Cũng tạm được không có trở ngại. Ngươi lại đi mua gạo à.”

“Đúng vậy, vài ngày trước lại có lũ lụt, nạn dân ngày càng nhiều, gạo hôm qua mua cũng ăn hết rồi, ta vừa ghé cửa hàng gạo Trần Ký mua thêm một bao.”

“Nhanh như vậy đã hết?” trà lâu lão bản sửng sốt.

“Đêm hôm qua lại có thêm nạn dân, ta đưa bọn họ vào miếu ở tạm, giờ còn phải chạy về nấu cháo cứu tế.”

Lý tú tài tuy gia cảnh nghèo khó, nhưng lại có lòng nhiệt tình, nhìn thấy nạn dân lũ lụt ở ngoài cửa thành nhịn đói, không đành lòng, liền đưa bọn họ về an trí ở miếu thờ trong thôn, lại tự móc tiền túi mua gạo, không ít người trên trấn thấy như vậy, liền có tiền giúp tiền, có sức giúp sức, cũng giúp được không ít.

“Chờ một chút, cái này ngươi cầm lấy mà cứu tế.” trà lâu lão bản lấy ra một nắm bạc vụn nhét vào trong tay Lý tú tài.

“Cái này… sao có thể, ngươi vừa quyên bạc trước đó không lâu.”

“Ngươi cứ cầm lấy, nhà ngươi có vợ con, cũng rộng rãi bỏ tiền mua gạo cứu tế, ta như thế nào lại không quyên chút bạc?”

“Ta thay mặt nạn dân cảm tạ ngươi…”

Tất cả cảnh tượng đều lọt vào trong mắt Mộc Nghị Tuyên, ánh mắt hắn chợt âm u, tay cầm ly trà cũng hơi dùng sức, nhớ tới chuyện tình ở cửa hàng Trần Ký lúc nãy.

Hắn vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nghe được những điều này, Lý tú tài mua gạo vì muốn cứu tế nạn dân, hắn lòng dạ Bồ Tát, nếu có xãy ra chuyện gì…

Chờ hắn hồi phục lại tinh thần Lý tú tài đã khiêng gạo rời khỏi trà lâu, thấy vậy, hắn mượn cớ muốn đi nhà xí, liền đứng dậy đuổi theo, không chú ý đến một người đang ngồi trong gian phòng trang nhã ở lầu hai theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

“Thiếu gia, người nọ có cái gì đẹp?” Bồ nô khó hiểu hỏi.

“Nhiều lời.” Hô Diên Khiên quay đầu lại trừng mắt liếc hắn, sau đó đi lại cửa sổ, nhìn thấy Mộc Nghị Tuyên đang từ cửa bước ra, đuổi theo Lý tú tài cách đó không xa.

Mới vừa rồi tiến vào trà lâu, y liền chú ý sự tồn tại của Mộc Nghị Tuyên, chỉ cảm thấy rất trùng hợp, vừa mới tách biệt, không ngờ lại ở chỗ này gặp lại hắn.

Không nói được là vì sao, nhưng sự tình cờ này làm tâm tình y cảm thấy rất tốt, có lẽ sự kiên nghị ẩn dấu trong ánh mắt người này làm y nhớ tới mẫu thân, nãy sinh hảo cảm, nhịn không được liền muốn quan tâm hắn.

Lúc này, Mộc Nghị Tuyên đã kéo Lý tú tài đến hẻm nhỏ bên cạnh trà lâu, từ vị trí Hô Diên Khiên, thấy được rất rõ ràng.

Sau một phen nói chuyện với nhau, Lý tú tài lập tức mở bao gạo, đẩy ra tầng bên trên, phía dưới tuy rằng vẫn bạch sắc, nhưng mơ hồ có thể thấy được nấm mốc đen kịt.

“Gạo này tuy đã được phơi nắng, cũng xử lý qua, nhưng đã mốc meo, không thể ăn được.” Mộc Nghị Tuyên vốc lên một ít nhìn kỹ.

Thảo nào Lý tú tài không có phát hiện, nguyên lai là chưởng quỷ đem gạo phơi nắng để ở dưới, bên trên trải một lớp gạo ngon, nếu không kiểm tra tỉ mỉ, căn bản không biết được túi gạo này đã bị mốc.

“Khó trách, lần trước có người ăn bị tiêu chảy, ta còn tưởng do không thích ứng với thời tiết, thì ra đều là do gạo… Không được, ta phải đi tìm hắn lý luận!” Lý tú tài tức giận đến đỏ mặt.

“Chậm đã, chưởng quỷ cửa hàng gạo đã dám làm như thế, khẳng định không có sợ hãi, ngươi đi tìm hắn đòi cái công đạo, nói không chừng, còn bị hắn cắn ngược lại một cái.” Mộc Nghị Tuyên ngăn cản hắn đi liều lĩnh.

“Ngươi vừa nói, ta cũng nghĩ tới, cậu cả của chưởng quỷ kia chính là đại địa chủ của bản trấn.”

“Có thế chứ, ngươi có muốn lấy lại công đạo không?”

“Đương nhiên muốn, xin huynh đài giúp đỡ.” Lý tú tài kích động cầm tay hắn.

“Tên gian thương này, cũng nên trừng trị một phen…” Tuy rằng hắn từ lâu bỏ qua Vương gia địa vị, nhưng gian thương hãm hại tiền tài, nhân mạng như vậy, hắn cũng không thể mặc kệ!

Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai Lý tú tài, không hề biết nhất cử nhất động của mình đều rơi vào mắt Hô Diên Khiên.

Tuy không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng nhìn hành động hai người, cơ trí như Hô diên Khiên cũng đóan được gạo kia có vấn đề. Y cũng hiếu kỳ muốn biết Mộc Nghị Tuyên muốn làm cái gì.

Liền quyết định đi xuống xem vở kịch này.

Một lúc lâu sau, Lý tú tài lại đi vào cửa hàng Trần Ký, lớn tiếng kêu lên : “Chưởng quỹ,có ở nhà hay không?”

“Đây… đây không phải Lý tú tài sao, có chuyện gì ?” Chưởng quỹ nhìn thấy hắn, bộ dáng tươi cười có chút biến đổi.

“Cho ta thêm mười bao gạo.” Lý tú tài đem bạc bụn “Ba” một tiếng đặt trên mặt bàn, khí thế kinh người.

“Tiểu Lý, còn không mau đi chuyển mười bao gạo ra đây.” Thấy Lý tú tài không phải tìm hắn tính sổ, chưởng quỹ liền khôi phục vẻ mặt, cười đến hai mắt híp lại.

“Trần chưởng quỹ, ta hơi vội, có dắt theo một con lừa, nhưng này mười bao bạo hơi phiền phức, ngươi phái người đem gạo theo ta trờ về được không?” Lý tú tài nói.

“Cái này…” Con ngươi chưởng quỷ xao động, do dự không có lập tức trả lời.

“Nếu như không được, thì quên đi.” Vừa nói, hắn vừa làm bộ thu hồi lại số bạc.

“Đi, đi, ta lập tức phái người giúp ngươi đem về.” Chưởng quỹ thấy thế, vội vàng đoạt lấy bạc, nhét vào tay áo.

Dọc đường đi, Lý tú tài gặp người liền chủ động chào hỏi, hầu như toàn bộ láng giềng đều nhìn thấy tiểu nhị của cửa hàng Trần Ký đem gạo đến cửa miếu, ngay tại cửa ra vào, dựng nồi nấu cháo.

Sau khi chỉ vẽ kế hoạch, Mộc Nghị Tuyên cũng trở lại trà lâu, đem mọi chuyện của tiêu cục xử lý ỗn thỏa mới lặng lẽ đi tới thôn của Lý tú tài.

Cùng lúc đó, Lý tú tài đem tất cả nạn dân tập trung trước miếu, lấy danh nghĩa cứu tế đi mời tri huyện đến chủ trì, tri huyện đương nhiên không từ chối, cao hứng mang theo gia sư tới.

Mộc Nghị Tuyên đầy bụi bẩn lên mặt, mặc quần áo cũ, giấu mình trong đám nạn dân, nhìn đám người phía trước, chợt chú ý tới trong đám người đến xem náo nhiệt, có một đôi mắt chuyên chú nhìn hắn.

Tuy Hô Diên Khiên đã thay một bộ quần áo vải thô, nhưng so với người khác lại cao hơn một cái đầu nên trông hắn như hạc lạc giữa bầy gà, may mắn bên cạnh hắn có Bồ nô thân hình cao lớn nên không làm cho người khác chú ý.

Phía trước, Lý tú tài nịnh hót tri huyện vài câu, tri huyện rất tán thưởng hắn, hai người khách sáo một hồi, tri huyền liền muốn đích thân phát cháo, hành động này đúng như ý muốn của Mộc Nghị Tuyên.

“cháo này…” Múc một muỗng cháo loãng, tri huyện hơi nhíu mày.

“có gì không đúng sao?” Vẻ mặt Lý tú tài mờ mịt.

“Đem chén đến.” Tri huyện nghiêm mặt, cầm lấy chén sư gia đưa tới, múc một ít cháo sau đó vừa mới đưa lên miệng liền phun ra, “Cháo này có vấn đề!”

“Sao có thể? Cháo này ta vừa nấu, giống như bình thường a!” Lý tú tài lớn tiếng kêu lên, vẻ mặt khiếp sợ.

“Bản quan hỏi ngươi, gạo nấu cháo này từ đâu ra?”

“Từ cửa hàng gạo Trần Ký.”

“Người đâu, mang chưởng quỹ cửa hàng gạo Trần Ký đến đây!”

Một lúc sau, chưởng quỹ cửa hàng gạo bị dắt đến, nhưng trên mặt không có một chút sợ hãi, dáng điệu nghênh ngang kiêu ngạo.

“Huyện thái gia, gạo đều mua ở cửa hàng của hắn.”

“Trần chưởng quỹ, Lý tú tài nói có phải sự thật không?” Tri huyện nghiêm khắc hỏi.

“Đại nhân đừng nghe hắn nói bậy, trong thành có rất nhiều cửa hàng gạo, dựa vào cái gì nói là gạo của cửa hàng ta.” Thấy sự việc đã bại lộ, Trần chưởng quỹ cố tranh cãi.

Lúc bán gạo, hắn cố ý dùng túi không có ký hiệu Trần Ký, dù nha môn tìm tới, cũng không có chứng cứ.

“Ta có nhân chứng, người trên thị trấn đều thấy tiểu nhị của cửa hàng Trần Ký đem gạo tới nấu cháo.” Lý tú tài hùng hồn nói.

“Cái này…” Trần chưởng quỹ biến sắc, hắn không ngờ tới sự việc này.

Tất cả đều là xắp sếp của Mộc Nghị Tuyên, để cho Lý tú tài đến mua gạo lần thứ hai, chính là muốn tạo ra chứng cứ.

“Gian thương đáng chết!” Một tiếng rống bất ngờ vang lên từ trong đám người, làm mọi người đồng thanh hô.

Nhiều người giận đến khó nhịn, tri huyện lập tức hạ lệnh bắt giữ Trần chưởng quỹ vào đại lao chờ xét xử, tiếng kêu ca lúc này mới ngừng lại.

“Thiếu gia, việc này là do hắn bày ra?” Bồ nô rốt cục nhìn ra vấn đề.

“Không phải hắn thì còn ai, nghĩ ra biện pháp đơn giản lại có hiệu quả, đây không phải là hạng người đơn giản.” Nhìn ánh mắt Mộc Nghị Tuyên có chút suy tư, Hô Diên Khiên bổng nhiên muốn người này làm thuộc hạ dưới trướng.

Khi sự việc kết thúc, trời cũng nhá nhem tối, tri huyện nghiêm mặt rời đi, Mộc Nghị Tuyên nhân cơ hội đám người đang rồi loạn tách ra, trở về tiêu cục.

“Vị công từ này, xin dừng bước.” Mới vừa ra khỏi thôn, một bóng dáng cao lớn liền chắn ở trước mặt hắn.

Mộc Nghị Tuyên ngẩng đầu, nhất thời kinh hãi, đây không phải là nam tử ban ngày đụng phải hay sao.

Tuy đối phương diện mạo hiên ngang, không giống ác nhân, nhưng trong lòng hắn vẫn lưu lại một chút cảnh giác, “ Nguyên lai là huynh đài, không biết có chuyện gì?”

“Tại hạ Phùng Khiên, mới tới đây kinh thương lần đầu, không bít công tử tôn tính đại danh?” Hô Diên Khiên vung chiết phiến, chắp tay hướng hắn hành lễ.

Phùng là họ của mẫu thân y, tuy Thiên triều với Hung Nô có giao hảo, nhưng bách tính Trung Nguyên đối với ngoại tộc có chút phản cảm, hơn nữa họ của Hô Diên Khiên quá nỗi bật, để tránh phiền phức, y liền thay đổi họ.

“Ta họ Dịch, xin lỗi, ta có việc gấp, cáo từ.” Hắn cảm thấy người này không hề đơn giản, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chắp tay làm lễ rồi rời đi.

“Dịch công tử, tại hạ nghĩ cùng với ngươi hợp ý, muốn mời ngươi đến tửu lâu nói chuyện một chút có được không?” Hô Diên Khiên vẫn như cũ khách khí hỏi.

Nhân tài khó cầu, huống chi người trước mắt đã muốn quy ẩn, cho nên đối với thái độ kiên định của đối phương cũng không để trong lòng.

“Không cần.” Đối mặt với nhiệt tình của Hô Diên Khiên, Mộc Nghị Tuyên lại càng cảnh giác.

Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.(2)

Hắn ẩn thân trong tiêu cục, chính là vì thân phận không bình thường, không muốn dính vào rắc rối nên mới ra hạ sách này, hôm nay nếu không phải muốn trừng trị gian thương, hắn cũng sẽ không đa sự, không ngờ bị người này quấn lấy.

Bất luận người này có mục đích gì, hắn cũng không muốn giao du với kẻ xấu.

“Dịch công tử, hôm nay trò hay xuất phát từ tay ngươi a.” Không bị lời nói lạnh nhạt của hắn đẩy lùi, Hô Diên Khiên phe phẩy chiết phiến, không nhanh không chậm hỏi.

“Ngươi như thế nào…” Đem lời muốn nói nuốt trở vào, nói thêm gì nữa không khác nào thừa nhận tất cả, hắn đơn giản cái gì cũng không nói.

Suy tư đến mục đích của đối phương, sắc mặt Mộc Nghị Tuyên cũng đông cứng lại. Người này một mực chú ý hắn, rốt cuộc là vì cái gì?

“Tại hạ không có ác ý, chỉ thấy công tử cơ trí hơn người, chỉ muốn kết giao mà thôi.” Biết hắn hiểu lầm, Hô Diên Khiên lập tức giải thích.

“Các hạ đã quá cất nhắc, Dịch Tuyên chỉ là tiểu nhân nho nhỏ, không đáng để các hạ hao tổn tâm trí, cáo từ.” Nói xong, Mộc Nghị Tuyên kiên quyết nghiêm mặt quay đầu rời đi.

Hô Diên Khiên muốn đuổi theo, nhưng không quen địa hình, một thoáng đã không thấy bóng Mộc Nghị Tuyên, nhịn không được thở dài.

“Thiếu gia, hắn phụ lòng tốt của người, người còn tìm hắn làm chi?” Bồ nô không khỏi oán hận.

“Người này không phải người tầm thường, ta nhất định phải mời hắn về.” Tìm không thấy Mộc Nghị Tuyên cũng không làm hắn tức giận, trái lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của y.

Cái gì không chiếm được, lại càng muốn, Hô Diên Khiên cũng không ngoại lệ.

Y trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mời Dịch Tuyên trở về!

Hoàn chương 1.

(1) Yên hỏa : khói lửa

(2) Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo : không có chuyện gì lại quan tâm, không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc

Đọc truyện chữ Full