DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạp Tuyết Tầm Mai
Chương 4: Nhiếp hồn ma nhẫn (hạ)

“Xuẩn, đồ ngu! Ngươi, ngươi như thế nào lại đến đây?”

Thiếu niên đầu tóc rối nùi, quần áo cũng bám đầy bùn đất không ai khác chính là con trai duy nhất của hắn – Tiểu Đạc Đầu!

Tâm thần rung chuyển, Lưu Thế Nghĩa cơ hồ đã muốn quên đi kẻ địch đang bị thương đằng kia.

Đàn Hạo Thanh sao lại có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này, hắn thét lên một tiếng, đầu kiếm phát ra kiếm khí có hình dạng như những bông hoa, điểm hết tất cả bảy nguyệt đạo của Lưu Thế Nghĩa, đôi con ngươi đen láy bắt đầu trở nên huyễn hoặc, vận dụng ngay nhiếp hồn ma nhãn.

Hắn đang bị thương, nếu thua chỉ còn có con đường chết. Cho nên đành dồn hết phần nội công còn sót lại vào chiêu thức cuối cùng này. Nhất kiếm thất hoa, nhiếp hồn ma nhãn là những chiêu thức do hắn lãnh ngộ được từ Huyệt Đạo Đồng Nhân Hòa Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng, nay không ngừng ngại mà thi triển hết.

Đột nhiên đứa con lại xuất hiện tại Sơn Điên khiến cho tinh thần của Lưu Thế Nghĩa một phen chấn động nên lập tức bị nhiếp hồn ma nhãn thừa dịp nắm lấy thần trí. Kế tiếp lại bị chiêu nhất kiếm thất hoa phong tỏa toàn thân, nhất thời tổn thương tới cơ thể, máu loang ra như những bông tuyết, thấm đỏ vạt áo.

Nhưng võ lâm minh chủ tiền nhiệm không phải là một kẻ có tiếng mà không có miếng, ở tình thế chỉ mành treo chuông, hắn tuy bị kiếm khí làm cho thần trí đau nhức, Tiểu Tuyết Mau Tình Kiếm trong tay cũng không thể nắm vững, nhưng vẫn có thể vận dụng công lực toàn thân, vèo một tiếng, bồi thêm một nhát kiếm cắm sâu vào sườn phải của Đàn Hạo Thanh.

Máu tươi tanh nồng, dày đặc làm bầu không khí quánh lại, đậm đặc. Ngay trong nháy mắt, hai đại cao thủ đều trọng thương mà ngã xuống đất.

Tuyết trắng bị nhuộm bởi một màu đỏ tươi tanh tưởi.

Tiểu Đạc Đầu đã gạt Lâm bá, hắn trốn trong sơn động giữa lưng chừng núi cả ngày, khi nhìn thấy ánh trăng mới dám bước ra. Hắn khổ sở men theo con đường nhỏ đến đây, thực tâm chỉ muốn bắt chước giống đại sư huynh trước đây, tự mình du ngoạn núi tuyết. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp gương mặt đáng sợ của phụ thân nên hiện đành ngồi thu mình không dám động đậy.

Trong lúc đó, Lưu Thế Nghĩa cùng Đàn Hạo Thanh đã lưỡng bại câu thương, nằm trong vũng máu không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Tuyết rơi ngày một lớn hơn. Gió bắc từ đâu truyền tới mang theo giá lạnh, rét buốt thấu xương.

Tiểu Đạc Đầu ngồi xổm tại chỗ bất động, trong người không có chút võ công phòng thân nên nhanh chóng cảm thấy lạnh mà khẽ run run. Hắn đợi một hồi lâu mới phát hiện vẫn chưa nghe thấy tiếng cha mình chửi mắng. Thật rất kì quái a! Hắn rón rén nhích đến gần hơn liền nhìn thấy hai cơ thể đang nằm dài trên nền tuyết trắng.

“Người luyện võ công thực là kì quái, trời lạnh như vậy mà vẫn kiên quyết nằm trên tuyết. Một chút cũng không cảm nhận được hay sao? Hảo thần kỳ!”

“Đồ ngu! Ngươi lại đây!” Lưu Thế Nghĩa rên rỉ nói.

Tiểu Đạc Đầu giật mình thối lui hai bước: “Phụ thân, ta không phải cố ý đến quấy rầy ngươi luyện công.”

Nguyên lai hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua người khác bị thương đổ máu nên đinh ninh cho rằng Lưu Thế Nghĩa đang cùng bằng hữu giang hồ đàm luận, nghiên cứu loại võ công tuyệt học vô song gì đó.

Cơn giận của Lưu Thế Nghĩa hừng hực dâng lên, nhưng nghĩ đến đứa con vốn đầu óc rất đơn giản nên đành hòa nhã nói: “Ngươi lại đây, lấy kiếm của ta, sau đó đâm chết hắn cho ta!”

Nguyên lai hắn bị Đàn Hạo Thanh dùng nhất kiếm thất hoa phong tỏa huyệt đạo, hơn nữa bản thân lại mang trọng thương, hiện tại tuy rằng miễn cưỡng có thể mở miệng nhưng ngay cả một ngón tay của hắn cơ hồ cũng không cử động được. Hắn biết Đàn Hạo Thanh một khi hồi phục đủ khí lực sẽ nhanh đứng lên một kiếm đâm chết hắn nên đành phải đặt niềm tin vào đứa con trí óc ngu ngơ của mình. Dù Tiểu Đạc Đầu không có võ công, Tiểu Tuyết Mau Tình cũng không khác gì một mảnh sắt cùn đối với hắn, nhưng đâm Đàn Hạo Thanh mấy nhát tuyệt không phải là chuyện quá khó khăn.

Tiểu Đạc Đầu nháy mắt mấy cái tỏ vẻ không hiểu: “Cha thật là kì quái, sao ngươi không tự mình làm lấy?”

Lưu Thế Nghĩa thiếu chút nữa lại phun máu ra, lời này mà con hắn cũng không thể hiểu nổi hay sao? Lại nghĩ Tiểu Đạc Đầu vốn đần độn, càng giải thích chuyên sâu hắn càng ngờ nghệch, đành phải nói: “Ngươi không nghe lời ta sao? Đừng nói những lời vô nghĩa nữa!”

Nói được mấy câu, miệng vết thương lại bị động khiến cho hắn không kiềm chế nổi mà ho khan mấy tiếng.

Tiểu Đạc Đầu không dám phản kháng, sợ hãi rụt rè, tay vừa chạm vào chuôi của Tiểu Tuyết Mau Tình kiếm đã nhanh chóng rút về: “Hảo lãnh!”

Lưu Thế Nghĩa giận muốn hộc máu, ho mạnh một tiếng: “Mau, nghe lời!”

Tiểu Đạc Đầu miễn cưỡng cầm lấy thanh kiếm, còn không biết cách dùng lực nữa là. Đàn Hạo Thanh bị ngất lúc này đã dần tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt nhỏ nhắn nhưng bám đầy bụi bẩn của một thiếu niên xa lạ.

“Ách!”

Đàn Hạo Thanh xưa nay ưa thích bạch y, tất nhiên cũng yêu thích luôn cả sự sạch sẽ. Vừa mở mắt ra đã nhìn gương mặt quá đỗi dơ bản của Tiểu Đạc Đầu, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét, nên nhất thời nhịn không được mà quay mặt sang chỗ khác.

“Đồ ngu! Ngươi mau nhanh lên! Kim cẩu kia gần tỉnh lại rồi, ngươi còn ở đó mà lằng nhằng gì nữa!”

Mồ hôi lạnh lập tức trượt dài trên gương mặt tuấn mỹ của Đàn Hạo Thanh, nhìn thấy trước mắt bẩn bẩn tiểu tử nắm trong tay Tiểu Tuyết Mau Tình kiếm, hắn biết nếu không nhanh nghĩ ra biện pháp, e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.

Chính là hắn toàn thân đầy thương tích, ngũ tạng cùng sườn phải lại bị thương nặng, ngay cả một tiểu hài tử ba tuổi ngay lúc này, nếu muốn cũng có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Hắn cười khổ một tiếng, liều mạng vận công, lần nữa sử dụng đến nhiếp hồn ma nhãn.

“Đến, nhìn ta đi. . . . . .” Giọng nói của nam nhân đột ngột trở nên ôn thuận, thật trong sáng, còn mang theo trong đó một chút dụ ý ngọt ngào.

“Nhìn vào mắt của ta. . . . . .”

Tiểu Đạc Đầu cả người chấn động, ma xui quỷ khiến thế nào lại đón nhận cả một bầu trời đen thẳm trong mắt người kia. Đàn Hạo Thanh nằm trong vũng máu, bạch sam dính bụi, chật vật không chịu nổi, chỉ có cặp mắt là hiền hòa, dịu dàng, ánh lên những tia nhìn quyến rũ mê người…

“Đồ ngu, đừng nghe hắn! Mau dùng kiếm đâm xuống!” Lưu Thế Nghĩa hét lớn.

Tiểu Đạc Đầu bị tiếng gào to của cha mình làm cho bình tĩnh lại, hắn thắc mắc hỏi: “Cha, hắn là ai vậy? Ánh mắt của hắn thật rất khá a!”

Lưu Thế Nghĩa nộ khí xung thiên hét lớn: “Ngươi, đồ ngu! Mau giết hắn!”

Tiểu Đạc Đầu cả kinh, tay hắn vô ý thức buông thanh kiếm ra: “Giết người? Phụ thân, ta không muốn giết người!”

Đàn Hạo Thanh nằm bên cạnh lòng nóng như lửa đốt. Mặc kệ Tiểu Đạc Đầu có nghe lời cha hắn hay không, ngọn núi này dù sao cũng là địa bàn của kẻ địch, một khi quần hùng dưới chân núi không kiên nhẫn mà ùn ùn kéo lên đây thì…Cầm Kì Thi Họa dù có ba đầu sáu tay cũng không thể nào cứu chủ tử của bọn họ thoát khỏi đây một cách an toàn được.

Tình huống quả thực rất nghiêm trọng. Hắn hận không thể một chưởng đánh chết tiểu tử ngu ngốc kia. Nhưng lại không còn cách nào khác, hắn đành cắn răng, vận dụng khí lực, lần nữa dùng nhiếp hồn ma nhãn.

“Ách. . . . . . Tiểu. . . . . .”

Đàn Hạo Thanh nửa chừng lại phát hiện cha con Lưu Thế Nghĩa nói chuyện lâu như vậy mà hắn vẫn không gọi tên con trai mình. Khả nhiếp hồn ma nhãn nếu muốn hiệu quả nhanh hơn, biện pháp tốt nhất chính là gọi đúng tên của đối phương.

Đàn Hạo Thanh khóe miệng run rẩy, cố nặng ra một cái tên thích hợp: “. . . . . . Tiểu, tiểu xuẩn, đến đây, nhìn vào mắt của ta!”

Vốn tiếng Hán của Đàn Hạo Thanh vốn không thuộc hạng tinh tường, lại mang trọng thương, miệng mồm hàm hồ, ‘tiểu xuẩn’ lại bị hắn phát âm thành Tiểu Xuân.

Tiểu Đạc Đầu sửng sốt, không biết có phải hay không nam tử kia đang kêu mình, theo bản năng liền cúi đầu nhìn vào mắt hắn.

Những bông tuyết vẫn rơi lả tả từ bầu trời màu xám tàn tạ. Đêm trên đỉnh núi tĩnh không tiếng động, hắn có thể cảm giác được mình đang nghe thấy tiếng tuyết rơi xuống đất, thật nhẹ nhàng thanh thúy.

Kia tạo vật trong sáng thuần khiết ngẫu nhiên dừng lại trên mi mắt Đàn Hạo Thanh, hóa thành một giọt nước, trôi xuống mềm như mộng.

Ánh mắt của hắn cũng thật hiền hòa ôn nhu, giống như đang tìm kiếm giữa chốn hồng trần một nơi xinh đẹp tuyệt mĩ, lại ẩn chứa vô số cảm tình mê ly, sâu thẳm như đại dương huyền bí.

Tiểu Đạc Đầu kinh ngạc dừng lại, bắt lấy ánh nhìn của hắn, ngay lập tức sa vào nơi sâu thẳm không đáy, cơ hồ đã quên đi như thế nào là hô hấp. Gương mặt trở nên ngơ ngơ ngác ngác, cho dù có nhìn cả đời cũng không phát sinh cảm giác chán ghét.

Lưu Thế Nghĩa bên tai vẫn lớn tiếng kêu la, chính là thanh âm của hắn không cách nào truyền được đến lỗ tai Tiểu Đạc Đầu. Mắt hắn, tai hắn chỉ nhìn thấy một người, chỉ nghe thấy giọng nói của một người duy nhất…Đàn Hạo Thanh…

Vì cái gì lại ôn nhu như vậy nhìn hắn, gọi hắn?

Hắn gọi mình là Tiểu Xuân. . . . . .

Tiểu Xuân, là tên hắn đặt cho mình sao?

Bởi vì từ nhỏ ngu dốt, không được phụ thân yêu thương, Tiểu Đạc Đầu ngay cả cái tên cũng không có. Kẻ hầu người hạ trong sơn trang đều nghe theo đại sư huynh mà gọi hắn là Tiểu Đạc Đầu, phụ thân lại không gọi tên mình, cho dù có thì cũng chỉ la hai từ ‘ngu ngốc’, ‘ngu ngốc’ mà thôi…

Người này là người đầu tiên trên thế gian đặt tên cho mình!

Tiểu Đạc Đầu ngây ngốc cười rộ lên.

Đàn Hạo Thanh đang lo lắng đề phòng, nhìn thấy bẩn bẩn tiểu tử tự nhiên cười khanh khách, trong lòng có chút nghi hoặc. Nhưng sự việc cấp bách, hắn đành ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu, tiểu xuẩn, ngươi nghe thấy ta nói không?”

Tiểu Đạc Đầu gật gật, nhanh trả lời: “Ân!”

Đàn Hạo Thanh bị tiếng nói của hắn làm cho kinh sợ. Chung quy, người trúng phải nhiếp hồn ma nhãn nhất định sẽ thần trí bất minh, mơ mơ màng màng. Nhưng tiểu tử này vẫn còn có thể cười được, chẳng lẽ hắn đã thất bại sao? Nghĩ sự việc cấp bách, hắn tạm gác nghi vấn sang bên, hừ giọng ra lệnh “Ngươi nhặt thanh kiếm lên, đến giết kẻ đang nằm kia cho ta!”

Hắn lúc trước cùng Lưu Thế Nghĩa lưỡng bại câu thương, bảo kiếm bị đánh rơi trên mặt đất, cách chỗ Tiểu Đạc Đầu đang đứng một khoảng không xa.

Tiểu Đạc Đầu tựa hồn bị điều khiển, hoàn toàn không rõ kẻ hắn phải giết chính là cha mình nên đáp ứng một tiếng rồi cầm bảo kiếm lên.

Lưu Thế Nghĩa vẻ mặt tuyệt vọng, nghĩ thầm rằng đây đúng là bi kịch trong nhân gian. Đứa con đầu óc ngờ nghệch này không ngờ lại có ngày bức tử cha đẻ của mình.

Tiểu Đạc Đầu sau khi nghe xong lời Đàn Hạo Thanh nói thì không hề chuyển mũi kiếm về phía cha mình, mà ngược lại lại quay lưng, đối diện với hắn: “Tiểu Xuân không muốn giết người! Phụ thân cũng là người. Ta nhất quyết không sát!”

Động thân tiến lên, tay trái cầm lấy Tiểu Tuyết Mau Tình gắm bên sườn phải của Đàn Hạo Thanh, dùng một chút lực rút ra: “Hì hì, Tiểu Xuân đem vứt hết hai thanh kiếm này, ngươi cùng phụ thân sẽ không phải khó xử nữa!” Hắn nói được làm được, đem hai thanh tuyệt khí thần kiếm tiến đến vách đá, dứt khoát quăng xuống.

Lưu Thế Nghĩa hai mắt trợn trắng, lăn ra hôn mê bất tỉnh. Nghiệp chướng a, đứa con này muốn bức chết hắn a!

Hắn xỉu được thì tốt rồi, Đàn Hạo Thanh còn tỉnh càng đáng thương hơn! Tiểu Tuyết Mau Tình kiếm gắm trên người hắn, Tiểu Đạc Đầu không nói không rằng rút ra, thật là đau đến chết đi sống lại a! Nếu là bình thường, hắn đã sớm đến cửu tuyền rồi! Bất quá lúc này trời đông giá rét, lại ở trên đỉnh núi, còn hắn thì nằm trên mặt tuyết rất lâu nên toàn thân sớm đã cứng đờ, máu huyết cũng vì thế mà lưu thông chậm đi. Lúc Tiểu Tuyết Mau Tình Kiếm bị rút ra máu cũng không tuôn nhiều, ngay lập tức máu trên miệng vết thương đã đọng lại như một đóa băng hoa.

Đàn Hạo Thanh cười khổ, nhìn xuyên qua tầng mây màu xám mà trong lòng rất đỗi lo âu. Ánh trăng đã sớm nấp đi, những hạt tuyết rơi xuống, cứ như vậy mà ở lại trên mặt hắn thật lạnh lẽo. Cả người gần như đã bắt đầu lạnh dần, có lẽ hôm nay số kiếp của hắn đã tận diệt rồi…

Hắn sầu não, chưa kịp chìm vào mê man, thân thể đang chết dần đột nhiên truyền đến một cảm giác thật đau đớn. Hắn hé mắt, nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu đang ung dung đặt mông lên đùi mình, hai tay đặt lên trước, khủy tay chống ở mạn sườn phải, ngay miệng vết thương, miệng cười tủm tỉm.

“Ca ca, đứng lên chơi với ta được không?”

Đàn Hạo Thanh cả người đầy thương tích, lại bị kẻ kia không biết nặng nhẹ mà ngồi lên, đau muốn bật lời chửi rủa. Chính là hắn nghĩ lại, tiểu tử ngốc chính là người duy nhất hắn có thể nhờ vả lúc này. Vì thế, hắn miễn cưỡng cười cười, nói: “Ngoan, tiểu xuẩn. . . . . . Ngươi, ngươi đem ta đến nơi nào đó giấu đi được không? Tiểu xuẩn, ngươi có biết còn con đường nào dẫn xuống núi hay không?”

Nhiếp hồn ma nhãn toàn lực thi triển, ánh mắt ôn nhu ánh lên những sắc màu biến hóa khôn lường. Tiếng gọi nhẹ nhàng, ấm áp khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác của Tiểu Đạc Đầu đồng loạt chìm vào mị hoặc, không tài nào dứt ra được.

Đàn Hạo Thanh nhìn thấy biểu hiện si mê trong mắt của tiểu tử dơ bẩn, trong lòng mừng như điên, nghĩ thầm: Hảo a! Ta hôm nay mệnh vẫn chưa tận! Tục ngữ nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, chờ ta tĩnh dưỡng xong sẽ tìm phụ tử hai ngươi tính toán cùng một lúc.

“Ân, Tiểu Xuân biết. . . . . . Giữa sườn núi có cái sơn động, chỉ có mình Tiểu Xuân biết! Ngay cả Đại sư huynh cùng Lâm bá cũng không tìm được!”

Đàn Hạo Thanh vội ra lệnh: “Vậy ngươi đem ta giấu vào nơi đó!” Tuy hắn mình mang trọng thương nhưng thuở nhỏ đã sở luyện thái huyền chân khí cùng đạo gia nội công, chữa thương là tốt nhất. Chỉ cần khôi phục một chút là có thể đưa tin đến Cầm Kì Thi Họa, sau đó nhờ họ mang về Kim quốc dưỡng thương một thời gian.

Hắn đang cao hứng, Tiểu Đạc Đầu gật gật, đỡ hắn lên vai đứng dậy. Áp lực trên người qua đi, hắn thấy thật thoải mái. Đang vui vẻ đột nhiên hắn lại thấy khó chịu ở mắt cá chân. Đàn Hạo Thanh ngây người một chút, nhìn xuống nơi phát ra sự khó chịu đó –

Tiểu Đạc Đầu cởi bỏ đai lưng trên người, buộc vào mắt cá chân của Đàn Hạo Thanh.

“Ngươi làm gì. . . . . .” Hắn còn không kịp lên tiếng thì Tiểu Đạc Đầu đã nhanh đứng lên, nắm lấy đầu kia của đai lưng, hăm hở kéo đi.

Đàn Hạo Thanh đường đường là Kim quốc bối tử, tuyệt thế kiếm khách mà lại bị tiểu tử đần độn này coi như một cái xác, kéo đi lê lết trên nền tuyết.

Vùng núi gập ghềnh, đâu đâu cũng là đất đá, Đàn Hạo Thanh bị tiểu tử ngốc nghếch lôi đi không thương tiếc. Hắn vốn mang trọng thương, không nói đến cả mình đều đầy thương tích. May mắn lúc nãy vừa có đại tuyết tạo nên một tầng nệm thật dày, hắn mới không đập đầu vào đá tảng mà trở thành một kẻ điên điên dại dại như tên tiểu tử này.

Vừa lạnh vừa đau, Đàn bối tử không thể trở mình, kêu cũng không được, rốt cục cũng ngất đi. Tiểu Đạc Đầu tưởng tượng như chính mình là đại sư huynh năm đó đang giúp đệ đệ trượt tuyết, vô cùng cao hứng. Hắn lôi Đàn Hạo Thanh đang hôn mê, hiên ngang đi về hang động bí mật của riêng mình hắn.

Nơi này là do hắn phát hiện sau khi sư huynh rời đi, định bụng sẽ chia sẻ với Lâm Tông Khả nhưng không ngờ năm năm sau trở về, sư huynh một cái cũng không thèm liếc mắt nhìn. Tiểu Đạc Đầu rất lo lắng a, sợ là không có ai cùng mình chia sẻ bí mật. Nhưng hiện tại lại không lo lắng nữa! Ca ca này không những có giọng nói ôn nhu, ánh mắt tuyệt đẹp, lại còn chủ động muốn đến cái động nhỏ của hắn, vậy còn gì hơn nữa.

Dấu vết lưu lại trên mặt đất, nháy mắt đã bị tân tuyết một trận che đi…

Đọc truyện chữ Full