Quái dị.
Vô cùng quái dị.
Nói ra thì, muốn khiến Lâm Dược có cảm giác quái dị… ừm, là vô cùng khó
khăn. Phải biết, Lâm đại thiếu gia của chúng ta là người vô cùng có
triết lý tư duy, cho dù có một ngày, mặt trời đột nhiên biến thành hình
vuông, y cũng chỉ nói: “Trách không được người ta nói vật chất đều vận
động, nhìn đi, vận động thành hình vuông luôn rồi.”
Xuất hiện bất cứ kỳ tích nào, y cũng đều có thể tìm được đạo lý, là người ủng hộ hợp lý kiên trì tuyệt đối kinh điển.
Nhưng mà hiện tại, thật bất ngờ, Lâm Dược lại có cảm giác này.
Sau khi từ tỉnh về, địa vị của y, như tên lửa phóng cao.
Người của Hạo Nhiên sơn trang chưa hẳn biết Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần,
càng chưa chắc biết Daniau, nhưng, bọn họ đều biết độ quan trọng của ván bài này.
Lâm Dược là người tham gia, lấy được quán quân cuối
cùng… ừm, câu nói này có hơi kỳ quái, nhưng đối với người của Hạo Nhiên
sơn trang thì, đây chính là quán quân đáng quý nhất, tuy không phải là
quán quân bóng rổ bóng đá gì, nhưng, bóng đá bóng rổ không có liên quan
gì tới họ, TQ thắng rồi, thì cao hứng, thua thì cũng chỉ uống vài ly
mắng vài tiếng, mà quán quân này, có quan hệ trực tiếp với bọn họ!
Lâm Dược thắng rồi!
Lâm Dược vì bọn họ thắng được lợi nhuận! Thắng được chỗ tốt! Đó chính là anh hùng của họ!
Từ trên xuống dưới, từ các tản khách có tư cách lớn nhất trong Hạo Nhiên
sơn trang đến làm công trong nhà ăn, gặp y, đều tất cung tất kính kêu
một tiếng: “Lâm ca.”
Ngay cả nhân viên phục vụ trong tiệm cơm của người bình thường bên ngoài, gặp y cũng kêu như thế, bọn họ không biết
ván đấu kia, nhưng thấy người ta như thế, sao không học theo cho được?
Thế là đãi ngộ của Lâm Dược sao, nó giống như hoàng đế của năm 008 nào đó, trực tiếp biến hóa đảo trời lệch đất!
Biến hóa này đối với Lâm Dược mà nói thì không là gì cả, bất luận người khác gọi y là Lâm ca, hay gọi là tiểu Lâm, y đều cười ha ha chào hỏi, cao
hứng thì bá vai bá cổ người ta, không cao hứng sao, thì đưa nấm đấm. Tuy nói hiện tại không còn ai dám đấu nấm đấm với y nữa, nhưng khi y gõ vai người khác, người đó sẽ cười khổ nói: “Lâm ca, đừng ức hiếp người khác
như thế nha.”
Tóm lại mà nói, nói tóm lại là, biến hóa của người khác, đối với Lâm Dược không có ảnh hưởng gì lớn… trừ một người!
Trương Trí Công.
Cậu hai Trương.
Đối với Lâm Dược, sau ván đấu đó, cậu hai Trương… giống như biến thành người khác.
Cậu hai Trương là ai? Đó là người lần đầu tiên gặp mặt liền nói với y một
câu không thể tin nổi__ Đấu với ta một ván, hoàn toàn không cho phép
phản bác.
Đó là người lần thứ hai gặp mặt, đã đá y bay ra.
Đó là người khi y uốn éo chạy tới bệnh viện, đã bẻ gãy ngón tay của y.
Đó là người sau khi y cứu hắn, còn nhốt y vào phòng tối.
À, Lâm Dược không hận Trương Trí Công, y đương nhiên không hận. Nhưng hình tượng của Trương Trí Công trong lòng y… cái này, đại khái tương tự như
trộm vặt với dân phòng, tài xế taxi với cảnh sát giao thông, xe đường
dài với trạm thu phí, thành phần tri thức bình thường đối với phát triển bất động sản vân vân.
Trong lòng Lâm Dược, cậu hai Trương à,
chính là không có chuyện gì sẽ tìm chút chuyện, bản thân nhàm chán liền
chịu không nổi người khác thoải mái.
Cho nên, sau khi thắng, lần
này y rất thông minh chơi trò chiến du kích với Trương Trí Công__ Chọc
không nổi, y còn tránh không được sao? Cậu hai thấy y ngứa mắt, y trốn
còn không được sao?
Không được.
Y muốn trốn, nhưng Trương Trí Công không cho y trốn!
Cậu hai Trương trước kia là mèo đêm, sáng sớm bảy giờ, là lúc hắn đang ngủ
ngon, nhưng hiện tại, sáng sớm bảy giờ, hắn đã tới nhà cơm báo danh
rồi__ Lâm Dược luôn ăn cơm sáng vào lúc này.
Thế là, mỗi buổi
sáng, Lâm Dược liền không thể không cùng cậu hai Trương ăn sáng. Y từng
muốn đổi thời gian, nhưng bất luận là sáu giờ rưỡi hay là bảy giờ rưỡi,
đều có thể nhìn thấy cậu hai Trương mặc tây trang màu trắng láng cóng,
ngồi trước bàn.
Được thôi, ăn sáng thì ăn sáng thôi, cùng ăn cơm
cũng không là gì, nhưng trong quá trình ăn cơm, Lâm Dược luôn có thể cảm thụ được ánh mắt kỳ dị của cậu hai Trương.
Ánh mắt đó thẳng
thắn, không chút che giấu, tràn đầy xâm lược, trực giác Lâm Dược cho
rằng, Trương Trí Công lại đang nghĩ giày vò y thế nào, nhưng một khi y
nhìn qua, vẻ mặt của cậu hai Trương lại là dịu dàng, ôn hòa, gió xuân
mưa xuân.
Đương nhiên, mặt nạ giả này không thể lừa được Lâm
Dược, nhưng, y quan sát mấy ngày rồi, cũng không phát hiện Trương Trí
Công làm gì mình, thậm chí vào một ngày y cuối cùng nhịn không được bôi
chao lên trên bánh mì, cậu hai Trương chỉ nhìn y một cái… là nhìn, không phải là trừng. Thậm chí còn hỏi y một câu, ngon hả?
Mà sau khi nhận được đáp án khẳng định của y, thì cũng học theo.
Cậu hai Trương, người toàn bộ Hạo Nhiên sơn trang đều biết, đây là tiểu tư
sản chính tông, người ta đương nhiên là uống rượu trắng ăn thịt bò,
nhưng khi người ta mặc tây trang, thì tất nhiên phải uống cà phê, uống
cà phê tất nhiên phải dùng ly cà phê, bên cạnh ly cà phê tất nhiên phải
đặt cái muỗng nhỏ.
Nó giống như chấm dầu cháo quẩy vào sữa bò, bỏ sprite vào trong rượu vang… chuyện này bạn không phải không thể làm,
nhưng tuyệt đối đừng để cậu hai Trương thấy được, nếu không bị mắng một
trận là nhẹ, đụng lúc người ta tâm tình không tốt, không biết sẽ bị gì
nữa.
Cũng chính vì thế, trong quá trình cậu hai Trương ngày ngày
ăn sáng cùng y, ngay cả Lâm Dược cũng khắc chế không bôi chao tương ớt
lên bánh mì… đương nhiên, cuối cùng y vẫn không thể khắc chế đến cùng,
nhưng sỡ dĩ y làm như thế, cũng là do có ý muốn xem thử phản ứng của
Trương Trí Công.
Kết quả, kết quả!
Không chỉ là Lâm Dược,
tất cả những người trong nhà ăn thấy màn đó đều bị sét đánh! Còn có vài
người hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ.
“Ừm, ăn như thế, quả thật có mùi vị khác biệt.”
Đây chính là bình luận của Trương Trí Công đối với bánh mì thêm chao.
Hắn càng như thế, Lâm Dược càng cảm thấy không đúng, nhưng y nhìn tới nhìn
lui, cũng không phát hiện được chỗ không đúng nằm ở đâu.
Xoắn xuýt mấy ngày, y cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Để mặc cậu hai Trương giày vò đi, lẽ nào còn có thể nhốt y vào phòng tối lần nữa sao?
Qua hai tuần, Lâm Dược ngày ngày ăn ngon, uống đủ, ngón tay cũng dưỡng
khỏi, tuy còn có chút không linh hoạt, nhưng nếu không phải cố ý nhìn,
thì nhìn không ra.
Lâm Dược quyết định đi thăm Lâm Kiến Thiết, thế là hôm nay, y chủ động tìm Trương Trí Công.
Tản khách trong sòng bài đều có tự do, trừ khi đang trực hoặc bất ngờ gặp
chuyện ngoài ý muốn, nếu không bình thường có thể tự do hoạt động. Nhưng tản khách như y có hơi khác người khác, tuy nói hiện tại từ trên xuống
dưới đều xem y thành anh hùng, nhưng y cũng không biết mình có thể ra
ngoài không.
“Cậu muốn ra ngoài?”
“Không được sao?”
Lâm Dược nói, có chút tiếc hận Trương Trí Thành không có mặt, đối với y, anh cả nhà họ Trương vẫn hợp tình hợp lý hơn.
“Không phải, đương nhiên có thể, sau này…”
Vốn định nói sau này y ra ngoài không cần đặc biệt tới tìm hắn nói, nhưng
lời lên tới môi, Trương Trí Công lại nuốt về, đổi thành: “Tôi đi cùng
cậu.”
“Cậu đi cùng tôi?” Lâm Dược kinh ngạc nhìn hắn, “Tôi đi thăm lão già thôi.”
“Tôi cũng đi thăm ông ấy.”
“Cậu thăm ông ấy làm gì?”
Trương Trí Công ngây ra, hắn chỉ theo bản năng muốn đi cùng Lâm Dược. Hắn
đương nhiên, đại khái cũng biết hình tượng của mình trong lòng Lâm Dược
không tốt lành gì, thế là liền nghĩ bổ sung vào. Hắn tự nhận những gì
mình làm đã tương đối không tồi, cho dù khi Lâm Dược ăn bít tết uống
Erguotou, hắn cũng không nói gì, nhưng hiệu quả, hình như không tốt lắm.
Hắn cũng rõ, hình tượng không phải đơn giản có thể thay đổi, hơn nữa, Lâm Dược đại khái cũng không có tâm tư trên mặt này.
Nhưng mà, một câu nói của y lúc ở tỉnh trước đó, lại cho hắn lòng tin vô hạn__ “Tôi sẽ không lấy phụ nữ!”
Dạng người nào không lấy vợ?
Trừ hòa thượng hoặc có bệnh gì, thì chỉ còn một loại người!
Lâm Dược nhìn thế nào cũng đều không có xu hướng xuất gia, thân thể đại
khái cũng bình thường__ Cho dù có chút tật xấu, cậu hai Trương cũng
không để ý.
Cho nên, bất luận là Lâm Dược đúng là loại người hắn
nghĩ, hay thân thể có gì không ổn thỏa, Trương Trí Công đều cho rằng đây là cơ hội của mình.
Tuy trước kia là bóng tối, nhưng Trương Trí Công lại cho rằng tương lai là ánh sáng.
Chỉ là ánh sáng này muốn mở ra, còn cần nỗ lực.
Nỗ lực thế nào?
Cậu hai Trương trước giờ chưa từng theo đuổi ai, sau khi xem bí tịch liên
quan hơn n lần, nhận định “liệt nữ sợ triền nam”, cho dù Lâm Dược không
phải phụ nữ, đạo lý cũng giống vậy!
Hắn có địa lợi, Lâm Dược đang ở Hạo Nhiên sơn trang, còn có nhân hòa, trừ anh hắn, ai cũng không thể
quản hắn, mà anh hắn vẫn luôn không can thiệp vào cuộc sống riêng của
hắn, trước kia hắn từng thử mới lạ tìm MB, anh hắn cũng chỉ nhắc nhở hắn phải phòng bị tốt.
Còn về thiên thời, không phải đã tới rồi sao? Lâm Dược muốn đi thăm cha mình, đây chính là cơ hội cho hắn biểu hiện.
Tuy rằng Lâm Dược và cha y không thân gì, tuy nói cha y cũng sẽ không
tán thành con trai của mình là đồng tính luyến ái. Nhưng tạo quan hệ tốt với cha y, vẫn luôn có lợi.
“Chú năm lúc trước có lỗi với chú Lâm, tôi muốn tới xin lỗi.”
Trong lúc cấp bách, Trương Trí Công cũng chỉ tìm được cái cớ này, Lâm Dược nhìn hắn hai cái, gãi đầu: “Vậy đi thôi.”
Lần này về… phải nói thế nào đây?
Nhìn từ hình thức, chắc là viên mãn, hoàn mỹ.
Lâm Kiến Thiết thấy Lâm Dược thật tình biểu lộ, xém chút khóc. Lâm Dược cũng nói vài câu, ba chăm sóc cơ thể này nọ.
Mẹ kế của Lâm Dược biểu hiện rất hiền thục, em trai của Lâm Dược biểu hiện ngoan ngoãn khôn khéo, ngay cả Vương Thắng Lợi__ không biết là trùng
hợp hay tin tức của gã linh thông, tóm lại sau khi Trương Trí Công và
Lâm Dược vào cửa nửa tiếng, gã đã chạy tới.
Trước mặt hai người
Trương Lâm, Lâm Kiến Thiết và Vương Thắng Lợi giống như bạn tốt nhiều
năm, anh em trải qua sinh tử, thân thiết nè hữu ái nè.
Tóm lại là tốt đẹp, hòa thuận, hòa hợp!
Tất cả đều rất tốt, tốt nhất vẫn là Trương Trí Công, không chỉ mua một đống nhân sâm tổ yến, miệng cũng vô cùng ngọt, chú Lâm chú Lâm kêu thật thân thiết thật tôn kính, Lâm Dược xém chút đã hoài nghi, ông già có phải
nhiều năm trước đã tạo thêm anh em cho y!
“Lạc Lạc, anh nói xem, cậu hai này, rốt cuộc muốn làm gì vậy!”
Sau khi trở về, Lâm Dược không nhịn được nữa, hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lá Bài Cuối Cùng
Chương 33
Chương 33