DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hồ Giá
Chương 83: Phiên ngoại 33

Hồ Thập Bát lái xe, một mình chạy về nhà, cuối cùng thì Khương Đào cũng không để Hồ Thập Bát đưa cô về, khi Hồ Thập Bát hỏi cô ở đâu, cô làm mặt xấu với Hồ Thập Bát: “Tôi chỉ giỡn chơi với thầy Hồ thôi, nhà tôi ở gần đây, đi bộ mười mấy phút là tới… Hơn nữa…” Khương Đào lại gõ gõ cây dù ướt đẫm nước, nghiêng mặt nhìn bầu trời có điểm cô đơn: “Giờ mưa cũng ngừng rồi…”

Hồ Thập Bát nhớ lại khuôn mặt nghiêng của Khương Đào, không nén được tiếng thở dài, dù mình không làm gì sai, nhưng lúc này là không kiềm được cảm giác khó chịu trong lòng.

Hồ Thập Bát biết Khương Đào có ý với mình. Hồ Thập Bát của năm trăm năm trước là một khối gỗ không thể nảy mầm, nhưng hiện tại không giống vậy, Hồ Thập Bát của bây giờ là một hồ yêu đã có ngàn năm đạo hạnh, trong quá trình yêu đương với Ngao Kiệt lại nếm đủ các tư vị mà chữ ‘tình’ mang đến, càng không nói mấy năm gần đây, hắn còn đọc không ít tiểu thuyết tình yêu do Hồng Ngọc giới thiệu, phim thần tượng tuổi teen, phim luân lý gia đình gì đó, vô luận là lý thuyết hay thực tế đều phát triển nhảy vọt, cuối cùng cũng không còn đần độn như trước nữa, ít nhiều cũng khai sáng được một chút.

Đối xử với phụ nữ như thế Hồ Thập Bát thấy rất khó xử, hắn không biết phương pháp chính xác, hoàn toàn coi nhẹ lời của đối phương thì quá mức vô lễ, nhưng rõ ràng bản thân không có ý với cô, còn nếu cư xử dịu dàng với đối phương, khiến đối phương sinh ra ảo vọng thì lại quá tàn nhẫn.

Bất kể thời đại nào, quan hệ giữa người với người là khó giải quyết nhất…

Hồ Thập Bát nhìn tay trái nắm mình nắm vô lăng, chờ Ngao Kiệt về thì cùng hắn mua một cặp nhẫn đi.

Lúc về nhà đã gần bốn giờ, Hồ Thập Bát vội tắm rửa thay quần áo khô, nhìn căn nhà lạnh tanh, tuy thấy hơi đói bụng nhưng hoàn toàn không muốn ăn gì hết.

Lấy di động ra, xem hộp thư đến, không thấy tin nhắn của Ngao Thanh, xem chừng cuối tuần này Ngao Thanh cũng không về.

Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt hiện đã có sáu đứa con, đứa út tên Ngao Thanh, ba trăm tuổi, dưới hình người mới có mười sáu mười bảy tuổi, hiện đang học ở một trường cấp hai trọng điểm, lúc đầu Hồ Thập Bát muốn cho Ngao Thanh học ngoại trú, nhưng Ngao Kiệt lại khăng khăng nói muốn đứa con được trui rèn, cần phải để Ngao Thanh trọ ở trường, thật ra là có ý định riêng, muốn có một thế giới hai người với Hồ Thập Bát mà không bị ai quấy rầy.

Tính cách của Ngao Thanh không biết là giống ai, hằng ngày không có sở thích gì ngoài ngồi ngây người, là một đứa con cực vâng lời, nghe đề nghị của Ngao Kiệt không đợi nói tiếng thứ hai đã đóng hành lý đi trọ ở trường.

Kết quả Ngao Thanh đi rồi, Ngao Kiệt cũng đi nốt, chỉ để lại một mình Hồ Thập Bát đối mặt với n vách tường.

Tuy biết nếu Ngao Thanh không nhắn tin cho mình tức cuối tuần không về nhà, nhưng hôm nay Hồ Thập Bát lại thấy tịch mịch hơn hẳn, vô cùng hy vọng có người ở cùng mình, không cần nói cũng được, chỉ cần ngồi đó thôi.

“Thật là…” Hồ Thập bát cười cười tự giễu, cảm khái mình quả là càng sống càng giật lùi, sao lại như một đứa con nít sợ cô đơn đến thế?

Mặc dù trong lòng niệm rằng mình thật là không ổn rồi, nhưng lại nghĩ cha muốn gặp con là chuyện đương nhiên, cũng hơn nửa tháng Ngao Thanh không về nhà, gọi điện cho nó kêu cuối tuần này về đi.

Thập Bát ấn số Ngao Thanh.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không…”

Hồ Thập Bát trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, thái dương nổi gân xanh.

Không bao giờ mở điện thoại, điểm này Ngao Thanh giống hệt cha Ngao Kiệt! Có điện thoại đấy, nhưng chưa bao giờ gọi được cho nó! Lần nào gọi điện cũng tắt máy, trừ khi nó muốn liên lạc với ai mới mở di động lên.

Lần sau gặp nhất định phải nói với nó, xài di động kiểu đó hoàn toàn không có nghĩa lý gì a!!

Ngã ngửa xuống giường, Hồ Thập Bát buồn chán đảo di động liên tục:

Tháng trước Ngao Nguyên và Hồ Tiêu đi Mỹ lén lút tìm Ngao Bạch, Ngao Nguyệt ký hợp đồng với công ty Hồng Ngọc hiện đang chụp ảnh ở nước ngoài, Ngao Trọng và Hồ Trọng chạy về Long tộc tu hành… Dù sinh một đống con, nhưng khi cha chúng đang cô đơn buồn chán, không đứa nào có thể bồi cạnh cha mình…

Ném di động sang bên, Hồ Thập Bát trở mình, úp mặt trên giường hít một hơi thật sâu.

Mùi hương quen thuộc thoảng bay ra từ dra giường.

Thập Bát hít lấy hít để.

Đây là, mùi của Ngao Kiệt… Ngao Kiệt… Mặt ửng đỏ, tim đập nhanh dần, chỗ dưới thân tựa như bị làn hương này thức tỉnh, dần cứng lại, dần nổi lên.

Cọ xát mấy cái trên chăn đơn, cuối cùng Hồ Thập Bát cũng nhịn không nổi, đưa tay chậm rãi sờ xuống dưới.

Khoái cảm đã lâu không gặp trỗi dậy, nhanh chóng lan ra toàn thân, Hồ Thập Bát ngửi mùi hương của Ngao Kiệt trên dra giường, tay trái hoạt động nhanh hơn.

Dù Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt là cặp vợ chồng già sống bên nhau đã hơn năm trăm năm, nhưng tình cảm của hai người vẫn tốt như đang giữa tuần trăng mật, khiến người xung quanh nhìn đỏ con mắt, chỉ cần không có nhiệm vụ được nghỉ ở nhà, Ngao Kiệt chắc chắn sẽ ôm Thập Bát lăn lộn trên giường mỗi ngày.

Thân thể Thập Bát cũng sớm quen cảm giác kết hợp cùng Ngao Kiệt, trước kia khi Hồ Thập Bát và Ngao Kiệt mới thành thân, Hồng Ngọc còn lo dục vọng của Long quân quá mức mãnh liệt, nhưng hiện giờ thì, không biết do Thập Bát lớn tuổi đạo hạnh cao năng lực cường, hay do chung giường chung gối với Ngao Kiệt năm trăm năm nên thân thể được tôi luyện, thân thể Thập Bát đã hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu “bình thường” của Long quân. Thậm chí có đôi lúc Ngao Kiệt quá nghiện chơi trò chơi không chịu đi ngủ, Thập Bát còn có thể chủ động dụ dỗ Ngao Kiệt, mê hoặc Ngao Kiệt đến trào máu mũi, nhào lên giường mặc sức đại chiến xx hiệp ~~!

Thập Bát với Ngao Kiệt ngày ngày cứ trải qua cuộc sống kiều diễm, tràn ngập trái tim hồng phấn thật là hòa hợp.

A, được rồi, không thể nó là mỗi ngày… Vì Ngao Kiệt cũng không thể mỗi ngày ở nhà làm trạch nam, có khi hắn phải xuất môn thu yêu, nhưng rời nhà năm sáu ngày như thêm chút gia vị vào cuộc sống, để họ thường xuyên cảm thụ ít tình thú tiểu biệt thắng tân hôn mà thôi.

Cơ mà lần này không giống thế.

Lúc trước Ngao Kiệt làm nhiệm vụ nhiều lắm cũng rời nhà bảy tám ngày thôi, về rất nhanh, còn lần này lại khác, hơn bốn mươi ngày vẫn bặt vô âm tín, tuy biết hiện tại Ngao Kiệt vô cùng cường đại, trên trời dưới đất ít có đối thủ, hơn nữa còn hành động chung với Ngao Ly, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng một thời gian dài như vậy không có liên lạc, Thập Bát vẫn không thể không thấy có hơi lo lắng lẫn nhớ nhung.

Mang tâm lý bất an và lo âu, cộng thêm rung động khát cầu của thân thể, rốt cuộc khiến dục vọng của Thập Bát tuôn trào như đê vỡ không tài nào kiềm chế.

Giữa hai chân tựa như có một sinh mệnh riêng biệt, mạch nảy lên từng nhịp từng nhịp, Hồ Thập Bát dựa theo cách khiến mình thoải mái mà chà sát lên xuống, nhưng hoàn toàn không thấy đủ, dục vọng nảy lên từng đợt, ngay cửa nhỏ đã nhỏ những giọt chất lỏng bán trong suốt chảy xuống thân sẫm màu, theo động tác của Thập Bát phát ra những tiếng vang ẩm ướt, nhưng làm thế nào cũng không bắn được.

“A…” Thập Bát khó nhịn nắm chặt dra giường, cái miệng nhỏ phía sau co rút, sâu trong cơ thể có một chỗ vắng vẻ đến phát đau, muốn được lấp đầy, muốn được xông vào. Hồ Thập Bát uốn người thành hình vòng cung, cắn chặt môi dưới, bụng co thắt mãnh liệt, dục vọng kia rõ ràng sẽ bộc phát ngay tức khắc, nhưng rồi lại như còn thiếu một tí, cứ quẩn quanh trong cơ thể không thể nào xuất ra được.

Khoái cảm ngập tràn kêu gào trong cơ thể lại không phát tiết được, đây quả thực là một trận khổ hình, Thập Bát vươn đầu lưỡi, liếm môi, nhớ những nụ hôn, nhớ những lần đầu lưỡi quấn quít cùng Ngao Kiệt, muốn được Ngao Kiệt vuốt ve khắp người, muốn để Ngao Kiệt xấu xa hút đầu nhũ của mình…

“A… Ngao Kiệt, Ngao Kiệt…” Nhẹ nhàng gọi tên người yêu, Thập Bát buông tay cầm giữa hai chân ra, sờ phía sau. Ngón tay Thập Bát lưỡng lự chốc lát trước cửa vào, cuối cùng vẫn là không nhịn được, chậm rãi tiến vào.

“A…” Vì ngón tay Thập Bát đã dính đầy dịch thể trắng chảy ra trước đó, nên tiến vào trong cơ thể không cảm thấy khó chịu tí nào, cái miệng nhỏ phía sau khát vọng đã lâu, lập tức nuốt lấy ngón tay Thập Bát.

Cả người run rẩy, Thập Bát cắn môi, nhịn xuống tiếng xin chực bật ra bất cứ lúc nào, liên tục kích thích chỗ phía sau, cuối cùng phía trước cũng phun trào.

Thân thể thả lỏng, thở hổn hển nằm trên giường lớn, Thập Bát hơi chút thất thần nhìn dịch thể trắng muốt dính trên áo sơ mi đen của mình, đại não bỗng chốc trống rỗng.

Tay trái dính đầy tinh dịch và dịch ruột non, quần áo với dra giường cũng bị dơ… Phải đứng dậy tắm một cái… Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng Thập Bát cứ kiệt sức nằm trên giường, không muốn động tí nào.

Thở dài, Thập Bát trở mình, đặt cả khuôn mặt lên giường, gắng sức cọ cọ.

Rõ ràng đã phát tiết rồi, vì sao lại thấy càng trống rỗng?

Vì… không có nụ hôn của Ngao Kiệt, tay không phải tay của Ngao Kiệt, tiến vào thân thể mình cũng không phải mầm lửa của Ngao Kiệt.

Nếu là Ngao Kiệt, hẳn sẽ ra vào cơ thể mình nhanh và mạnh hơn nữa, từng chút từng chút một, từng chút làm mình điên cuồng, rồi sẽ ôm mình thật dịu dàng, hôn hai mắt mình, mút cắn môi lưỡi mình như xé rách… mút đầu nhũ mình… bụng… giữa hai chân…

Hắn sẽ cọ mũi lên thái dương mình, hắn sẽ thầm thì bên tai mình bằng giọng nói trầm khàn mạnh mẽ ấy.

Thập Bát… bên trong em nóng quá, chặt quá a, cứ cắn lấy anh không chịu thả ~~ thật sự khoan khoái đến thế à? Em khoan khoái đến nỗi bật khóc luôn…

“A…” Bả vai Thập Bát run lên, bất đắc dĩ phát hiện, cái vật rõ ràng vừa phát tiết xong, vốn phải nề nếp nằm giữa hai chân, nay lại có tinh thần gấp trăm lần mà ngẩng dậy.

Không muốn tự an ủi một cách quạnh quẽ như thế nữa, Hồ Thập Bát nằm trên chiếc giường lớn đã bị mình làm cho rối tung lên, cuộn người lại, suy nghĩ hao hao như đang dỗi: Cứ để vậy đi, dù sao… anh cũng không về!

“Thập Bát, nghe mau, Thập Bát, nghe mau.” Tiếng Ngao Kiệt đột nhiên xuất hiện giữa căn phòng vắng lặng, Thập Bát hoảng hồn, mở to hai mắt nhìn khắp nơi, phản ứng một hồi mới nhớ là chuông điện thoại của mình cài riêng cho Ngao Kiệt.

Điện thoại Thập Bát đang dùng là của Ngao Kiệt đưa cho, lúc ấy Ngao Kiệt mua một đôi, hình dạng giống nhau, chỉ khác về màu sắc.

Mua di động xong Ngao Kiệt liền ôm chúng tự giam mình trong phòng, chau mày đọc bản hướng dẫn sử dụng, lúc ấy Thập Bát thấy thật kỳ lạ, từ lần trước Ngao Kiệt muốn nấu cháo giúp mình lại mém đốt trụi cả gian bếp, Ngao Kiệt đã căm thù thấu xương mọi đồ hiện đại trừ máy tính, giờ sao lại thấy hứng thú với di động? Sau Ngao Kiệt đỏ mặt đưa di động cho Thập Bát, Thập Bát mới phát hiện hình nền đổi thành pose cận cảnh mà Ngao Kiệt tự cho là siêu đẹp trai, tiếng chuông của Ngao Kiệt cũng đổi thành giọng của hắn.

Thập Bát luống cuống lấy điện thoại từ túi quần ra, ấn nút nghe, thanh âm quen thuộc của Ngao Kiệt lập tức hiện bên tai Thập Bát:

“Thập Bát! Anh đang ở Ma, Malay…” Ngũ Long quân phía sau bổ sung: “Malaysia!”

“Anh đang ở Malaysia, vốn định hôm nay là về được rồi, nhưng cái máy bay chết tiệt này lại bảo thời tiết quá xấu nên phải hoãn thời gian cất cánh!” Không đợi Thập Bát mở miệng, Ngao Kiệt đã huyên thuyên không dứt cơn tức đầy mình.

Xa cách bốn mươi ngày, cuối cùng cũng nghe tiếng của người yêu, tim Thập Bát đập mạnh, tay cầm di động hơi run rẩy.

“Mấy cái nhân tạo thật quá là vô dụng!! Mưa có tí xíu cũng không bay được, thật sự quá quá là vô dụng!” (Tiểu Ngũ: Này! Đây là bão được chưa? Mưa nhỏ cái gì chứ?). Ngao Kiệt cứ thao thao than phiền, nghe Thập Bát vẫn im lặng thấy có điểm bất thường, vội khẩn trương hỏi: “Thập Bát sao em không nói gì hết vậy? Cơ thể không khỏe phải không?”

Thập Bát nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Ngao Kiệt… em rất nhớ anh.”

Ngao Kiệt ở bên kia cũng im lặng, sống với nhau năm trăm năm, hắn biết rõ giọng nói khàn khàn của Thập Bát khi nào thì xuất hiện. Đó là sau khi làm tình, Thập Bát mới có giọng đặc biệt ấy.

Kéo dài âm cuối, tựa như có một móng vuốt lông nhung nho nhỏ cào cào trong lòng người ta.

“Thập Bát…”

Kịp nhận ra thanh âm mình gọi Ngao Kiệt tràn đầy tình dục, Thập Bát tỉnh táo lại ngay, mặt ửng đỏ, hắng giọng nói: “Đừng gấp, thời tiết xấu thì máy bay dễ gặp chuyện không may, công ty hàng không cũng vì nghĩ cho khách hàng thôi…”

Ngao Kiệt không trò chuyện theo chủ đề của Hồ Thập Bát, chỉ dứt khoát hỏi một câu: “Thập Bát, em đang làm gì?”

“Không, không có làm gì hết.” Mặt Thập Bát hơi đỏ lên, nhìn thể dịch hơi cứng lại trong tay trái, không khỏi đại xấu hổ nói chuyện lắp bắp cả lên.

Ngao Kiệt bên kia đầu dây im lặng một lát, chỉ nói một câu “Anh về ngay!” rồi cúp máy.

“Này, này này? Ngao Kiệt!” Thập Bát gọi to vào di động, nhưng chỉ nghe tiếng tút tút báo hiệu đã ngắt kết nối.

Về ngay… Thập Bát ngây người, sao lại về? Xa như thế… Malaysia… Đừng nói Ngao Kiệt sẽ ép buộc nhân viên sân bay để họ cất cánh chứ??

Thấy tính cách Ngao Kiệt rất có khả năng sẽ làm ra chuyện RP kiểu đó, Hồ Thập Bát gọi ngay cho Ngao Kiệt, nhưng di động vẫn tút tút như thường, tắt máy.

Hồ Thập Bát OTZ quỳ rạp trên đất, thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắn không muốn ngày mai trên trang bìa báo chí quốc tế xuất hiện khuôn mặt của Ngao Kiệt.

A! Đúng rồi! Gọi cho Ngao Ly, họ đang ở sân bay, nhất định Ngao Ly sẽ mở máy!

Hồ Thập Bát vội ấn số Ngao Ly, Ngao Ly rất bình tĩnh, chỉ nói một câu với Hồ Thập Bát: “Tiểu Thất ấy hả? Ừ, mới rồi nó cúp máy liền lao ra hóa hình rồng bay về, phỏng chừng bị mấy người thấy rồi, em cũng biết là Tiểu Thất hóa rồng có bao giờ biết ẩn thân đâu…”

Ngao Ly bình thản nói xong, Hồ Thập Bát lại OTZ quỳ sấp trên đất.

Bỏ, bỏ đi… Biến thân bị nhìn thấy, cùng lắm thì để lại cho thế gian thêm vài truyền thuyết về rồng thôi…

Có điều… hẳn Ngao Kiệt rất nhanh sẽ về nhỉ? Hồ Thập Bát không khỏi thấy vui vẻ, trong đầu bắt đầu tình xem nên mua ít thức ăn, đợi lát nữa Ngao Kiệt về nhất định phải làm một bàn đồ ăn thật ngon cho anh ấy, hơn bốn mươi ngày không về nhà, chắc Ngao Kiệt cũng rất muốn ăn đồ ăn mình nấu ha?

Hồ Thập Bát mang chìa khóa đi ra cửa mới phát hiện mình còn mặc bộ đồ mới bị làm bẩn, đỏ mặt, vọt ngay vào phòng tắm mở nước lạnh, giữa hai chân còn đang hưng phấn, Hồ Thập Bát cúi đầu nhìn nửa dưới vẫn rất hăng hái, cười khổ.

Chỉnh nước nóng thành nước lạnh, Hồ Thập Bát xối nước, bình ổn lại dục vọng trong cơ thể, đứng trước gương ngắm bản thân khóe mắt và hai má còn phiếm hồng, vỗ vỗ mặt, chuẩn bị ra ngoài mua đồ.

Đọc truyện chữ Full