DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái
Chương 8

Quang đã sống rất nhiều năm trời không hề có một người nào ở bên cạnh, ngay cả một người bạn cũng không.

Ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mục Túc liền cực thích người này. Không biết có phải vì do sinh trưởng gần sông hay không, Mục Túc có một làn da nõn nà mịn màng, một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú chỉ lớn bằng bàn tay của hắn. Thời điểm hắn nhìn thấy Mục Túc chính là lúc y đang rón rén tới gần con gà rừng. Mặc dù Quang cảm thấy cái kiểu rón rén tới gần ấy con gà rất ngu ngốc(thực tế chỉ cần dùng tảng đá hay trường mâu từ xa nhắm ném là được), nhưng từng bước đi từng cái đánh tay của Mục Túc lại khiến hắn không khỏi cảm thấy đáng yêu, khiến cho cái chỗ ấy của hắn có cảm giác hưng phấn cực kỳ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Quang trưởng thành có một loại cảm giác như vậy, thế là hắn không chút do dự trùm lên đầu Mục Túc cái bao da túm y đi.

Quang đối với bản lĩnh săn thú của mình rất là đắc ý, nhìn Mục Túc đang ngủ say, y là con mồi mà hắn ưng ý nhất. Hắn lặng lẽ dựa vào người Mục Túc, hôn mặt y, nơi này hôn một chút nơi kia hôn một chút, hôn đến nhịn không được mà cắn một cái khiến Mục Túc đau tỉnh thét lên.

“Còn để cho người ta sống không a!”

Quang biết điều lại quay trở lại nằm bên cạnh Mục Túc, sau đó hắn lại nghe thấy tiếng khóc của Mục Túc truyền tới.

“Ô ô! Ta sao lại xui xẻo như vậy a, gặp phải một con gấu đen động dục.”

Quang cảm thấy hắn mới là người bị ủy khuất nha. Hắn mới làm có bảy lần, còn chưa hết hứng mà, nhìn thấy Mục Túc mỏi mệt cho nên hắn mới nhịn nhịn xuống đó.

Quang ngồi dậy ngó ngó thân thể mình một cái! Da thịt sáng loáng nha. Hắn có chỗ nào giống gấu đen.

“Chỗ đó của ta đâu có nhiều lông giống gấu đen đâu a.”

Mục Túc cào đất.

“Lợn lòi, động dục như con lợn lòi.”

“Lợn lòi đực có thể bắt lợn lòi cái làm cả đêm, ngươi đâu có bị ta làm suốt đêm đâu.”

Nói đến đây, Quang liền giận, nắm lấy đám cành lá phủ lên bụng, ngả đầu ngủ. Để mặc Mục Túc ở bên cạnh còn tức đến nghiến răng.

Hôm sau, Mục Túc đến trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy chủy thủy làm từ răng nanh hổ đang cắm trên đám bùn gần khe nước. Quang đã tỉnh lại từ lâu.

Mục Túc ngồi dậy, lắc lắc đầu cho thanh tỉnh hơn.

“Mang ta đến chỗ tộc nhân ta ở. Ngươi đáp ứng ta rồi.”

“Ngươi đi nổi sao?”

Mục Túc muốn đứng lên nhưng vừa động thì chân liền mềm nhũn ngồi phịch xuống, trong cơ thể còn chảy ra cái gì đó khiến bên trong khố vừa ướt vừa dính như hồ dán.

Quang nhìn dáng vẻ chật vật của y, lập tức ngồi chồm hổn xuống, đưa lưng về phía y.

“Lên đây đi. Ta cõng ngươi đi. Mặc dù ta nghĩ chỗ đó không còn ai sống nữa rồi, nhưng ta đã đáp ứng ngươi thì ta sẽ làm đến cùng.”

Mục Túc ôm lấy cổ Quang, đi ven theo dòng suối nhỏ mà hướng lên thượng du.

“Chỗ kia thấy máu không?”

Mục Túc rất sợ thấy thi thể của các bạn y, y sẽ rất thương tâm, hỏi thăm trước một chút coi như để chuẩn bị tâm lý.

“Có, nhưng không biết là của người hay của hổ, ta thử lần theo chuỗi vết máu đó cũng chỉ thấy con hổ kia.”

“Có lẽ bọn họ không có chuyện gì đâu.”

Mục Túc ôm chặt lấy cổ Quang, lẽ ra y nên cảm thấy mất bình tĩnh mới đúng, nhưng không hiểu sao cùng người cường hãn như Quang ở chung, lại cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của hắn, y lại cảm thấy mình rất an tâm, đó là loại cảm giác cho dù y có cùng ở chung một chỗ với tộc nhân cũng không có được.

Khi đến được chỗ tộc nhân của y từng ở qua, trên mặt đất quả thật có vài vũng máu, còn có một bãi tro, có thể thấy chỗ đó từng được chất một đống củi lửa cháy bập bùng. Vết máu phân ra làm hai hướng, một hướng về dòng suối nhỏ, theo như hắn nói thì đó là vết máu hắn lần theo con hổ kia. Còn vế thứ hai, Mục Túc quyết định đi xem xem.

Bọn họ đi không xa lắm liền phát hiện hai nấm mồ vừa mới đắp, xung quanh có vài nhánh cây và tảng đá cố định lại gò đất, Mục Túc ngồi xổm xuống.

“Nguyên.”

Mục Túc đang buồn bã trước nấm mồ, đột nhiên Quang phát hiện có cái gì đó đang áp tới gần, hắn liền kéo Mục Túc nằm úp sấp trong bụi cỏ.

Đọc truyện chữ Full