Mục Túc nếm thử một miếng, bánh gạo không được mềm như mẫu thân y làm. Có lẽ là gạo ở đây không được ngon như gạo được trồng ở mép bờ sông đi. Mục Túc chỉ nếm thử một miếng, liền nhớ tới Quang, không biết đã bao lâu hắn không được ăn bánh gạo rồi, lưu lại cho hắn một miếng vậy.
Mục Túc dùng lá cây gói miếng bánh gạo lại, sau đó nhìn về một hướng, Quang săn thú còn chưa trở lại sao? Nếu không hắn đã sớm tới đây tìm người rồi.
Đột nhiên, người canh khác mang theo vẻ thất kinh chạy vào.
“Tộc trưởng, có người tới.”
“Có người tới mà ngươi bối rối như vậy sao?”
Tộc trưởng nói còn chưa xong, liền thấy một bóng người cao to bước tới, khí thế mạnh mẽ tới nỗi ngọn lửa kia cũng phải giảm bớt đi vài độ. Nhưng thứ khiến tộc trưởng kia phải trợn mắt há hốc mồm chính là một con nai gạc cực lớn đằng sau hắn.
Quang nhìn thấy bức vẽ của Mục Túc, liền lập tức tăng tốc chạy đến đây, sau đó liền thấy một người canh gác trước cửa tộc chạy vội vào, đi vào thêm chút lại thấy một đám người ngồi quanh đống lửa ăn cơm liền biết hắn đã tìm đúng chỗ rồi.
Quang đặt con mồi cùng hành lý xuống, đi về phía trước hai bước, hỏi.
“Mục Túc của ta có ở chỗ các ngươi không?”
Tộc trưởng đứng lên.
“Ngươi là?”
Thiên thần sao? Một người như vậy làm sao có thể săn được một con nai gạc khỏe mạnh thế kia, lại còn tha tới tận đây. Phải biết rằng, nai gạc trưởng thành lớn gấp hai lần người bình thường đó.
Mục Túc đứng lên. Gọi một tiếng.
“Quang.”
Quang phát hiện ra Mục Túc, nhìn y nói.
“Mục Túc tới đây.”
Mục Túc vừa bước đến trước mặt hắn đã bị hắn kéo vào trong ngực.
“Mục Túc, ngươi không ngoan, lại chạy loạn rồi, ta thật muốn đánh mông ngươi.”
“Ta không có chạy loạn, không phải đã lưu lại ký hiệu cho ngươi rồi sao?”
“Ngươi không biết ở tại một chỗ chờ ta hay sao?”
“Nhưng mà ta khát nước a. Trời tối rồi mà ngươi vẫn chưa trở lại. Đá lửa lại không ở bên cạnh ta. Ta ở chỗ đó lỡ gặp mãnh thú thì làm sao đây?”
“Được rồi, lần này tha cho ngươi, chúng ta đi thôi.”
Mục Túc quay sang nhìn mọi người vẫn còn đang ngó bọn hắn, liền nói.
“Được, Quang.”
“Ừ, tìm chỗ nào đó nổi lửa nấu cơm. Quang nướng thịt hươu cho ngươi ăn.”
“Quang, bánh gạo này, ngươi đã rất lâu rồi chưa ăn đúng không? Cho ngươi cắn một miếng này.”
Mục Túc đem bánh gạo đưa đến trước miệng Quang. Quang liền cắn một miếng lớn.
“Thật nhớ mùi vị này quá.”
Bánh gạo nha, chỉ có bộ lạc nào định cư tại một chỗ thật lâu mới có thể có. Gạo là một loại lương thực phụ, phải trồng đến ba tháng mới có thóc, sau đó phải phơi nắng xát vỏ giã nhuyễn, đến khi muốn ăn thì phải chưng chín, sau đó nhào thành hình một tảng đá rồi mới đặt lên lửa nướng.
Quang nhìn con mồi dưới đất, ngồi xổm xuống dùng chủy thủ cắt chân và bộ phận sinh dục của con nai giao cho Mục Túc xong, những thứ còn lại đều kéo đến bên cạnh tộc trưởng.
“Ta dùng những thứ này đổi lấy một túi gạo được không?”
“Ngươi là ai?”
“Ta tên Quang.”
“Con nai này là do một mình ngươi săn được?”
“Ừ!”
Tộc trưởng bảo người mang ra một túi gạo lớn, các tộc nhân thấy con nai kia thì đã bắt đầu nuốt nước miếng rồi. Tộc trưởng sai người mang con nai cắt ra làm thịt khô, sau đó mới quay lại nói.
“Ngươi là dũng sĩ, tối nay lưu lại đây đi.”
Quang nhìn Mục Túc, Mục Túc gật đầu với hắn.
Mục Túc kéo Quang đến chỗ đống lửa có hai huynh đệ kia. Quang bắt đầu nướng thịt. Tộc trưởng lại sai người cầm qua cho bọn hắn rất nhiều bánh gạo, lúc ăn thịt nướng, Mục Túc phân thịt cho hai vị huynh đệ kia, ăn xong, tộc trưởng phân phó tộc nhân.
“Dọn cho dũng sĩ kia một cái lều.”
Lúc này, hai huynh đệ kia kéo Mục Túc lại.
“Tối nay ngươi ngủ với hai chúng ta đi.”
“Tại sao? Tộc trưởng không phải đã chuẩn bị lều cho chúng ta sao?”
“Đó là cho thủ lĩnh Quang của ngươi thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái
Chương 16
Chương 16