Hôm nay quay một chương trình TV, cô gái dẫn chương trình bắt chước phong cách ăn mặc của Đài Loan một cách tệ hại, hỏi anh: “Vậy, chúng tôi có thể biết thứ quý giá nhất của anh là gì không?”
Lúc đó anh rất buồn ngủ, nghe xong câu hỏi này tức thì trước mắt sáng ngời, hồi quang phản chiếu*.
Anh nhớ đến em.
Anh nhớ đến mỗi ngày lúc phải rời giường, có em nằm bên nhắc nhở: “Dậy đi, đồ lười.”
Anh nhớ đến em chạy vòng vòng khắp các hiệu thuốc đông y tìm cho anh trà thuốc giữ giọng.
Anh nhớ đến em mỗi lần về muộn lại lăn quay ra nằm ngay trên sàn phòng khách.
Anh nhớ đến em cặm cụi ghi lại, giờ đã hơn ba mươi đĩa, đủ loại phim và các chương trình TV có mặt anh.
Anh còn nhớ tiếng em rên rỉ, nhớ em mỗi lần cao trào lại cào cháy lưng anh rồi sau đó ngượng ngùng chạy theo anh xin lỗi…
Ánh mắt anh hẳn là thu hẹp lại chỉ còn một khe ngập tràn hạnh phúc, cho nên cô gái trẻ kia mới bày ra một vẻ mặt nhìn chăm chú đến si mê.
Anh từ từ kéo khóe môi, mỉm cười, nói: “Báu vật quý giá nhất của tôi…không phải là một thứ gì đó…mà là một người…”
Người đại diện của anh nghe xong suýt lên cơn đau tim mà đột quỵ luôn. Anh không cẩn thận mà nói thật, lại mang đến cho ông ấy thêm phiền phức lớn, thật sự là không nên mà.
…
Anh nghĩ…mình đã có đủ chứng cứ xác thực chứng minh chúng ta là hai báu vật quý giá nhất của nhau rồi, em ạ…
.
Note: *: Khi một người sắp từ giã cõi đời, giây phút hồi quang phản chiếu là giây phút mà cơ thể hội tụ toàn bộ năng lượng, cho nên thường mở choàng mắt, rất tỉnh táo và tinh tường. Còn theo ngôn ngữ Phật, hồi quang phản chiếu nghĩa là soi ánh sáng trở lại mình. Mà mình ko tìm ra từ thuần Việt nào thích hợp để viết cho xuôi nên để vậy ^^
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
15P, 7H, 6SM Đích Cố Sự Đại Tập
Quyển 1 - Chương 14: Báu vật
Quyển 1 - Chương 14: Báu vật