DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 1 - Chương 26

Khải Ân suy nghĩ, nếu như phỏng đoán của mình chính xác, như vậy, năm khối thủy tinh này chứa những thông tin có thể giúp hắn cởi bỏ hàng loạt bí ẩn này. Việc này không thể chậm trễ. Khải Ân quyết định hôm sau sẽ xuất phát đi tới vị trí 3 khối thủy tinh còn lại. Tây Thụy Tư thực lo lắng vì Khải Ân đã mang thai được 4 tháng nhưng không thể thay đổi được quyết định của hắn. Y biết chuyện này có liên quan tới sự tồn vong sinh tử của bộ lạc, một mình Khải Ân đang cố gắng phấn đầu, y thì một chút cũng không thể giúp được. Việc duy nhất y có thể làm chính là bảo vệ tốt Khải Ân, còn có đứa nhỏ của bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Khải Ân đem chuyện bộ lạc dặn dò số 7 xong liền cùng Tây thụy Tư bắt đầu hành trình tìm kiếm thủy tinh. Bởi vì vị trí của chúng tương đối xa xôi, hơn nữa có nơi là sơn đạo gập ghềnh có chút khó đi, vì thế phần lớn thời gian đều là Tây Thụy Tư ôm Khải Ân. Khải Ân cũng giãy giụa không chịu bất quá đánh không lại chỉ có thể tùy ý Tây Thụy Tư. Hơn nữa Khải Ân cảm giác được chỉ cần mình tiếp cận thủy tinh sẽ trở nên rất kỳ quái. Áp lực cơ thể sẽ chợt tăng, tinh thần hoảng hốt, ngây ngốc, hơn nữa càng tới gần cảm giác này càng rõ ràng hơn, từ sâu trong nội tâm có nơi nào đó cảm thấy bất an, chậm rãi tản ra như những gợn sóng làm Khải Ân thở không nỗi. Vì không để Tây Thụy Tư lo lắng, Khải Ân cố nén những khó chịu tiếp tục tiến tới, chính là dần dần bắt đầu thèm ngủ, có đôi khi có thể ngủ vùi cả ngày trong lòng ngực Tây Thụy Tư.

Trước ngày khởi động khối thủy tinh thứ 3, Khải Ân chính là vẫn chìm trong trạng thái mê man như vậy. Khi hắn tỉnh lại đã phát hiện một tinh thể thật lớn đã đứng sừng sững trước mặt, mà chính mình khởi động nó lúc nào cũng không có chút ấn tượng. Càng làm cho Khải Ân kinh hãi hơn chính là Tây Thụy Tư cư nhiên lại bị thương! Tây Thụy Tư đơn giản kể lại cho Khải Ân biết trong lúc hắn ngủ say có 4 con cự tích xáp lá cà một phen mà thôi, không cần lo lắng. Khải Ân ôm chặt lấy Tây Thụy Tư không ngừng run rẩy, kiên định trong lòng bắt đầu xuất hiện một vết rách, hắn lần đầu tiên cảm thấy mê muội, không biết chính mình làm như vậy có đúng hay không. Nếu như mảnh thủy tinh cuối cùng công bố đáp án tồi tệ….. hoặc là, căn bản không có đáp án….. thật là phải làm sao bây giờ? Hắn thực sợ hãi, sợ mình không thể bảo hộ Tây Thụy Tư, không thể bảo hộ tinh cầu này……

Tây Thụy Tư đương nhiên không biết những lo lắng trong lòng Khải Ân, không hiểu vì sao chỉ vì chút tiểu thương lại làm Khải Ân khó chịu như vậy, y chỉ có thể ngây ngốc an ủi Khải Ân.

May mắn chính là khi khởi động khối thủy tinh thứ tư cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Khải Ân cũng cố gắng tỉnh táo tinh thần không để bị mê man nữa. Ở ngay phụ cận viên thủy tinh thứ tư Tây Thụy Tư phát hiện ra tàn tích của một bộ lạc. Điều này làm Khải Ân vô cùng hưng phấn, nó chứng tỏ trên tinh cầu này còn những bộ lạc thú nhân khác. Bất quá theo tàn tích để lại thì bộ lạc này đã hoang phế từ rất lâu, đến tột cùng không biết còn bao nhiêu người sinh tồn.

Chỉ còn một khối thủy tinh cuối cùng! Muốn tới nơi đó, cần phải xuyên qua một khu đầm lầy rất lớn. Tây Thụy Tư tìm được một hang động ở tạm, chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày sau đó mới vượt đầm lầy.

Vào ban đêm, Khải Ân nhìn thấy ngọn lửa không ngừng nhảy múa trước mặt không nói gì, hắn khiếp đảm, không an tâm, trong lòng cũng tràn ngập mê hoặc……mấy ngày nay một âm thanh không ngừng vang lên từ nội tâm: không cần tìm khối thủy tinh cuối cùng, không cần đi……. Này là ‘ám chỉ’ hay là bất an trong nội tâm hắn, từ khi nào thì hắn bắt đầu thay đổi……. Trước kia hắn là một người cái gì cũng không sợ hãi, bởi vì hắn chỉ có một mình. Chính là hiện tại có thêm Tây Thụy Tư, còn có đứa nhỏ, liền trở nên nhút nhát sợ bóng sợ gió, đơn giản chính là lưu luyến sự ấm áp của Tây Thụy Tư, cho dù được kéo dài thêm một khắc cũng tốt. Nếu bởi vì hắn cố chấp mà cuối cùng dẫn mọi người tới con đường hủy diệt thì phải làm gì bây giờ? Vô số nghi hoặc, bất an, mê mang đè áp làm Khải Ân thở không nỗi, hắn cảm thấy chính mình như một con rối gỗ, tùy ý vận mệnh đưa đẩy mà không cách nào phản kháng được. Khải Ân lần đầu tiên cảm giác chính mình vô lực, tự giễu một chút, trước kia một Khải Ân không sợ trời không sợ đất làm thế nào đã biến thành nhát gan như vậy. Lí trí mách bảo chính mình cứ mạnh tay mà tiến tới, tình cảm lại muốn lùi bước. Có ai có thể nói cho hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ……

“Tây Thụy Tư…..” Khải Ân tựa vào lòng ngực Tây Thụy Tư, vòng tay này là đích đến của mình.

“Làm sao vậy? Mấy ngày nay bộ dáng cứ bất an, đang lo lắng gì sao?” Tây Thụy Tư đau lòng ôm chầm lấy Khải Ân, hắn ngày càng hốc hác mình đều nhìn thấy. Nhất định có chuyện gì phiền não mà chính mình lại không giúp gì được.

“Ta….có phải đã làm sai không….. số 7 truyền tin tới nói cho ta biết trùng tộc dạo này bắt đầu sôi sục, vừa lúc lại ngay sau khi chúng ta khởi động thủy tinh…. Hơn nữa mỗi lần khởi động mỗi viên thủy tinh, phóng xạ từ vật chất từ trong trung tâm trùng tộc lại càng phát ra mãnh liệt hơn….. Ta rất lo lắng, có đôi lúc ta nghĩ……này, có thể nào là âm mưu của trùng tộc hay không…..” Nói tới đây, âm thanh Khải Ân đột nhiên nghẹn ngào, qua một lúc lâu sau mới yếu ớt mở miệng: “Ta nên làm thế nào….ta…….”

“Ta tin tưởng ngươi!” Tây Thụy Tư đau lòng hôn lên khóe mắt Khải Ân. Khải Ân của y là một con chim ưng, hẳn là nên tự tin bay lượn trên không trung rộng lớn chứ không phải chịu đựng loại ràng buộc này.

“Nhớ rõ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã bị mê hoặc, cường đại, xinh đẹp, tràn ngập sức sống cùng tự tin. Từ lúc đó ánh mắt của ta liền không thể ly khai ngươi. Sự thật chứng minh ánh mắt của ta không sai.”

Tây Thụy Tư kiêu ngạo nhìn Khải Ân, nhìn thằng vào ánh mắt hắn, từng tiếng nói thuần hậu âm vang gõ lên trái tim Khải Ân, trong phút chốc làm hắn có cảm giác thoát khỏi làn sương mù.

“Ngươi là tốt nhất! Tin tưởng vào chính mình! Khải Ân!”

Khải Ân sững sờ nhìn Tây Thụy Tư, rốt cuộc hắn cũng mỉm cười! Nụ cười kia giống như phá tan mọi ràng buộc, xuyên thấu tầng tầng trở ngại trong bóng tối tìm ra ánh sáng rực rỡ! Tây Thụy Tư nhìn đến ngây người, tùy ý Khải Ân đưa y áp lên mặt đất. Ngây ngốc nhìn đôi môi trước mắt hé ra phun ra những từ hoàn toàn đánh nát lý trí y.

“Ôm ta, Tây Thụy Tư.”

Đọc truyện chữ Full