Bạch Kỳ tới cứu giúp Tiêu Dật!
Dưới ánh mắt như cười như không của Sở Mặc, Tiêu Dật dùng thái độ dị thường thân thiết nghênh đón Bạch Kỳ, hơn nữa còn bỏ qua quá trình giới thiệu lẫn nhau, trực tiếp bỏ lại phòng khách một câu “Chúng tôi nói chuyện riêng”, rồi kéo Bạch Kỳ vào phòng ngủ.
Động tác của Tiêu Dật quá nhanh, tới mức Bạch Kỳ chỉ có thể vội vàng gật đầu với sư phụ nhà mình, thuận tiện đảo mắt nhìn Sở Mặc một cái, rồi bị kéo vào phòng ngủ. Bạch Kỳ không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là cậu và Tiêu Dật nhiều ngày không gặp, Tiêu Dật có nhiều chuyện muốn nói, vô cùng phối hợp với động tác của Tiêu Dật, ngồi bên cạnh y.
“Gần đây cậu thế nào?”
Khi hai người hỏi ra cùng một vấn đề, Bạch Kỳ và Tiêu Dật nhìn nhau một cái, sự ăn ý do quen biết nhiều năm khiến hai người đồng thời cười ha ha. Cười xong, Bạch Kỳ hưng phấn bừng bừng kéo Tiêu Dật, bảo Tiêu Dật kể cuộc sống ở tiên giới. Cậu không hỏi Tiêu Dật tại sao che giấu chuyện này, đối với Bạch Kỳ, Tiêu Dật không nói khẳng định có lý do không nói, không phải cậu tự luyến, cậu cảm thấy lý do Tiêu Dật không chịu nói cũng nhất định là vì tốt cho cậu.
Bạch Kỳ vẫn thân thiết như trước kia khiến Tiêu Dật cảm động, trước đó y giấu Bạch Kỳ là vì Bạch Kỳ chỉ là người bình thường, mà y đã định sẵn chủ ý không muốn về Tiêu gia, y lo lắng Bạch Kỳ biết quá nhiều, vạn nhất bị Tiêu gia tìm tới gây phiền phức. Lại nói cho dù Tiêu gia không gây chuyện, Bạch Kỳ ở nhân giới khó tránh khỏi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ lo lắng cho y, không bằng cái gì cũng không biết là hơn.
Hiện tại y miễn cưỡng cũng coi như có năng lực tự bảo vệ, tại tiên giới cũng không còn cô độc một mình, ít nhất còn có bọn Từ Sắt Nguyên. Cho dù Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải không là gì trong mắt Tiêu gia, ít nhất vẫn còn có một Sở Mặc. Sở Mặc muốn kiếm tiền từ thú nhân thế giới, khẳng định phải bảo vệ an toàn cho y. Vả lại, tọa độ của thú nhân thế giới đã xác định, khiến y càng thêm phần tự tin. Nếu Sở Mặc không thể dựa, khi quả thật không được thì y liền mang cả nhà Bạch Kỳ trốn tới thú nhân thế giới. Nhân giới Tiêu gia dựa vào thế lực có thể tìm tới, thú nhân thế giới bọn họ cũng không thể qua.
Nhưng vì trong lòng có vướng mắc, Tiêu Dật cũng liền tỉ mỉ thuật lại trải nghiệm của y trong thời gian này, bắt đầu từ khi vô ý tới tiên giới, đến lúc y tại tiên giới thành công buôn bán đợt đầu, từ lúc y bị Sở Mặc hiểu lầm là dư nghiệt tiền triều tới lúc y và Sở Mặc lưu lại tới thú nhân thế giới, toàn bộ chi tiết đều kể hết ra.
Đương nhiên chuyện chết rồi phục sinh bị y bỏ qua, chuyện này y không đự định nói với bất cứ ai, chuẩn bị vĩnh viễn giấu trong lòng. Không phải y không tin tưởng Bạch Kỳ, mà là cảm thấy chuyện đã là quá khứ nhắc lại cũng vô ích. Theo thời gian kiếp trước, Tiêu gia cũng sắp tìm tới rồi, kiếp này y nhất định sẽ cách Tiêu gia thật xa, không bao giờ bước vào nhà giam Tiêu gia đó.
Một phen kể lại toàn bộ tốn hết ba tiếng, Tiêu Dật đã cố gắng giản lược hung hiểm được nhắc tới bên trong, nhưng Bạch Kỳ không phải con nít, sao lại không nghe ra Tiêu Dật không hề thuận buồm xuôi gió tại tiên giới như sư phụ suy đoán. Chỉ là Tiêu Dật không muốn nhắc nhiều khiến cậu lo lắng, Bạch Kỳ cũng giả vờ không nghe ra.
Nói tới cuối, Tiêu Dật sải tay, “Nè, cho nên chúng mình đã về.”
Tuy quá trình nhấp nhô lên xuống, nhưng kết quả cũng coi như trọn vẹn, Bạch Kỳ cũng từ bỏ nỗi lo trong lòng, mỉm cười, trêu đùa, “Cho nên lần này cậu là đặc biệt trở về để mua Playboy?”
Tiêu Dật vô lực nhìn cậu một cái, “Nè nè, nhiều trọng điểm như vậy sao cậu lại ghi nhớ cái này, tuyệt đối là bị sư phụ của cậu làm hư rồi.”
Tiêu Dật không nhắc còn tốt, y vừa nói thế, Bạch Kỳ lập tức nghĩ tới Tiêu Dật trước đó kể y tới tiệm mua đồ bị sư phụ hiểu lầm chuyện không tiện, nhịn không được cười lớn. Hai người làm bạn nhiều năm, Tiêu Dật vừa nhìn đã hiểu Bạch Kỳ đang nghĩ cái gì, sắc mặt bất giác đen xuống. Bạch Kỳ nhìn sắc mặt Tiêu Dật biến hóa, thức thời nhịn cười, mang thái độ lấy lòng nói: “Yên tâm, đơn đặt hàng Playboy giao cho mình là được, nếu hàng tồn trong tiệm không đủ, bảo sư phụ ra nước ngoài lấy hàng là được.’
Bạch Kỳ nói rất đơn giản, Tiêu Dật lại có chút áy náy, “Nếu hàng tồn không đủ, mình lên Taomao tìm là được, hà tất làm phiền sư phụ của cậu phải ra nước ngoài?”
Nói tới mấy thứ này, sắc mặt Bạch Kỳ trở nên cổ quái, hơi mang chút không tự nhiên giải thích: “Cậu không biết, hàng trong tiệm đều là sư phụ đích thân ra nước ngoài mua, ông ấy không phải có thể ngự kiếm phi hành sao? Mỗi lần ở nước ngoài có hàng mới ra, sư phụ liền phải xuất ngoại một chuyến, mỗi tháng đều chạy mười mấy chuyến, đối với sư phụ mà nói, cái này rất tiện.”
Cho dù thông qua thời gian sống chung này đã nhận rõ được bản chất của lão Vương, nhưng khi Bạch Kỳ nói ra vẫn mang theo cảm giác không tin nổi trong sự quẫn bách. Tu chân giả danh môn chính phái như sư phụ cậu, không phải ở trong thâm sơn cùng cốc vùi đầu tu luyện mà lại chạy đi mở tiệm vật phẩm người lớn, tác dụng duy nhất của phi kiếm tu luyện là dùng để ra nước ngoài mua hàng, làm đồ đệ cậu thật sự áp lực quá lớn.
Tiêu Dật nghe Bạch Kỳ giải thích cũng vẻ mặt bối rối, lập tức không biết nên nói gì.
Bạch Kỳ nhìn Tiêu Dật đột nhiên lại cười, “Nói vậy chúng ta cũng là cùng nghề rồi!”
Tiêu Dật, “…”
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, quả nhiên có đạo lý! Bạch Kỳ tuyệt đối là bị lão Vương làm hư rồi!
Hai người trong phòng ngủ nói hưng phấn bừng bừng, để lại lão Vương trong phòng khách có chút khó xử. Mới đầu sau khi Bạch Kỳ theo Tiêu Dật vào phòng ngủ, lão Vương dự định sáp lại cùng Sở Mặc chuyện phiếm. Một là lão Vương thực sự hiếu kỳ đối với Sở Mặc, ông nhìn Sở Mặc rất dễ nghĩ tới sư huynh nhà mình, khí thế thân ở trên cao của hai người vô cùng giống nhau, lão Vương nhịn không được cảm khái, Sở Mặc nhìn thế nào cũng không giống người không được a, sao lại không được chứ. Hai là, lão Vương nghĩ ông sớm muộn cũng sẽ thăng tiên, sớm kéo quan hệ với người tiên giới, ngày sau có lên cũng có người chăm sóc. Vừa nhìn Sở Mặc liền như nhìn cái đùi to, ôm chặt khẳng định không tệ.
Xuất phát từ tâm tư phức tạp mà đầu cơ này, trên mặt lão Vương mang theo nụ cười thân thiết đang định chào hỏi Sở Mặc đang xem tivi, trên người Sở Mặc đột nhiên bùng ra một cỗ áp lực cường đại, ngập trời ngập đất đổ ụp lên ông. Sở Mặc khống chế áp lực trong người mình vô cùng thuần thục, vừa không chân chính tổn thương lão Vương, lại sẽ không cho lão Vương dễ chịu, hắn cứ thế để cỗ áp lực này áp chế xung quanh lão Vương, bức lão Vương không thể mở miệng, tay không thể động, không thể động đậy cứng người trên sô pha.
Cứ thế, ác khí do bị lão Vương nghị luận là không được của Sở Mặc cũng tan đi một ít, nghĩ tới trong phòng ngủ còn có một đầu sỏ gây họa là Tiêu Dật, cánh môi Sở Mặc hơi nhếch, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, Tiêu Dật có bản lĩnh thì kéo Bạch Kỳ trốn cả đời đi.
Đáng thương lão Vương hoàn toàn không biết rốt cuộc đã đắc tội Sở Mặc chỗ nào, ông vừa thiếu sự hiểu biết của Tiêu Dật đối với Sở Mặc, lại tràn đầy tự tin đối với kết giới cách âm của mình, hơn nữa Tiêu Dật trốn quá nhanh quên nhắc nhở ông một tiếng, ông căn bản không nghĩ tới là do cuộc đối thoại với Tiêu Dật trước đó.
Lão Vương dưới tình hình thân thể không thể động, tư duy giống như vạn ngựa chạy đua phát tán ra, khi ánh mắt ông lần thứ n đảo qua cửa phòng ngủ đóng chặt, lão Vương lại một lần nữa tỉnh ngộ! Ông đây hoàn toàn là bị đồ đệ mình liên lụy a, Sở Mặc hoàn toàn là giận cá chém thớt a! Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy người yêu của mình và một người đàn ông khác thân mật ủ trong phòng ngủ, trong lòng đều sẽ nghẹn tức a! Nhưng mà Sở Mặc còn phải bày vẻ hào phóng trước mặt Tiêu Dật, không thể làm gì Bạch Kỳ, chỉ có thể ức hiếp sư phụ đáng thương của Bạch Kỳ.
Lão Vương càng nghĩ càng cảm thấy chính là lý do này, lập tức mắt long lanh nhìn cửa phòng ngủ, trông mong Bạch Kỳ mau ra ngoài. Kết quả Bạch Kỳ không ra không nói, còn mấy lần nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng cười lớn, lão Vương rầu rĩ vô cùng. Cuối cùng dưới ánh mắt muốn xuyên của lão Vương, Bạch Kỳ bước ra, cùng đi ra còn có Tiêu Dật đang mỉm cười.
Cỗ áp lực trên người đột nhiên tan đi, lão Vương len lén lau mồ hôi lạnh, ủy khuất nhìn Bạch Kỳ. Ông vừa không tiện tố khổ, lại không thể vạch rõ, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Bạch Kỳ, tỏ ý hai người nên đi rồi, nên để căn phòng này lại cho Tiêu Dật và Sở Mặc. Ai biết, Bạch Kỳ cười híp mắt nhìn sư phụ nhà mình, câu đầu tiên nói lại là, “Sư phụ, trời tối lắm rồi, người về một mình trước đi. Con và tiểu Dật còn chưa nói chuyện xong, tối nay con ở lại nhà tiểu Dật.”
Lão Vương, “…”
Tự tác nghiệt không thể sống a, đồ đệ!
Nhân lúc Tiêu Dật vào nhà bếp rót nước, lão Vương kéo Bạch Kỳ sang một bên, nhanh chóng liếc nhìn Sở Mặc có vẻ đang chăm chú nhìn tivi, lão Vương nói lời thấm thía, “Tiểu Kỳ, tối nay con không thích hợp ở lại.”
“Tại sao?” Bạch Kỳ không hiểu, “Trong tiệm có chuyện?’
Lão Vương ho vài tiếng, tự nhận là một sư phụ yêu quý đồ đệ, ông nhất định phải thay đồ đệ cản những ác ý của thế giới này ra ngoài, lập tức khẳng định gật đật, “Trong tiệm có chút chuyện gấp.”
Bạch Kỳ khó xử, “Sư phụ, nhất định phải hôm nay sao? Tiểu Dật về một lần không dễ, để ngày mai cũng không được sao?”
Lão Vương sống mấy trăm tuổi, lần đầu tiên thu đồ đệ, còn là một đồ đệ các phương diện đều hợp ý, ông không chịu nổi nhất là Bạch Kỳ khó xử, lập tức mềm lòng. Chỉ là khi nhìn sang Sở Mặc, tim lão Vương lại trở nên cứng cỏi, ông cảm thấy có vài chuyện nên để đồ đệ mình biết.
Nhanh chóng thi triển kết giới cách âm xung quanh hai người, lão Vương lại lần nữa nói lời thấm thía, “Tiểu Kỳ, ta biết quan hệ của con và Tiêu Dật tốt lắm, nhưng chính vì quan hệ tốt, con mới không thể phá hoại hạnh phúc của nó.”
“A?” Bạch Kỳ thật sự không hiểu, cậu ở lại với Tiêu Dật một tối, sao lại tới mức độ này được?
Lão Vương hận không thể rèn sắt khi còn nóng nhìn Bạch Kỳ một cái, tỏ ý chỉ Sở Mặc, “Con không thấy Sở Mặc còn ở đây sao?”
“Cái này liên quan gì tới Sở Mặc?” Bạch Kỳ biết Sở Mặc, hung thủ xém hại chết Tiêu Dật, cũng miễn cưỡng coi như là cùng bọn với Tiêu Dật tại tiên giới, hạnh phúc của Tiêu Dật sao có thể liên quan gì với hắn.
Lão Vương mắt thấy ám thị không được, nhất định phải trực tiếp nói rõ, vì thế dứt khoát nói: “Cậu ta và Tiêu Dật là người yêu, Tiêu Dật không nói với con sao?”
“A!” Bạch Kỳ lần này thật sự bị chấn động!
Lão Vương nhìn vẻ mặt Bạch Kỳ rõ ràng là không biết, liền mở miệng, “Con còn trẻ nhìn không ra cũng là bình thường, nhãn quang nhiều năm của sư phụ con không tin sao? Lại nói Tiêu Dật vừa rồi cũng thừa nhận rồi, có lẽ nó sợ con không tiếp nhận được nên không nói.”
Bạch Kỳ chớp chớp mắt, đầu óc còn chưa thể xoay chuyển. Lão Vương lại động viên, “Đồ đệ, con đừng vì chuyện này mà kỳ thị Tiêu Dật, thích đàn ông không có gì sai, con là bạn tốt của nó, lúc này càng nên kiên định đứng về phía nó, ủng hộ nó, khẳng định nó, biết chưa?” Lão Vương còn thầm bổ sung thêm một câu, càng huống hồ người đàn ông mà nó thích còn không được, cái này mà còn không phải chân ái thì cái gì là chân ái nữa!
Bạch Kỳ mê mang gật đầu theo lời lão Vương, “Con biết rồi!”
Lão Vương yên tâm, “Vậy chúng ta đi chứ?”
Bạch Kỳ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Mặc một cái, gật đầu. Thấy Tiêu Dật bưng nước ra, Bạch Kỳ nghĩ nghĩ rồi đi qua, “Tiểu Dật, mình vẫn là về đây.”
“Tại sao?” Tiêu Dật kinh ngạc.
Bạch Kỳ do dự nhìn Sở Mặc một cái, thấp giọng nói, “Tiểu Dật, bất kể cậu thích đàn ông hay phụ nữ, mình cũng sẽ ủng hộ câu, nhưng mình cảm thấy Sở Mặc không thích hợp với cậu, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ.”
Tiêu Dật, “…”
Ai cho y biết với, chẳng qua đi rót ly nước thôi mà đã xảy ra chuyện gì nữa rồi!
Bạch Kỳ vẫn là đi theo lão Vương, cho dù cậu thật sự không cam tâm tình nguyện, trong phòng lại lần nữa còn lại hai người Tiêu Dật và Sở Mặc.
Không có Bạch Kỳ làm bia đỡ đạn, Tiêu Dật chỉ đành chột dạ nhìn Sở Mặc, nghĩ tới cuộc đối thoại với lão Vương vừa rồi, Tiêu Dật nỗ lực gắn nụ cười vô tội trên mặt, “Cái đó, tôi đi nghỉ ngơi trước, lát nữa anh ngủ ở phòng khách kế bên, đồ đạc đều có sẵn rồi, ngủ ngon ngày mai gặp.”
Tiêu Dật một hơi nói không kịp thở xong liền chuồn, Sở Mặc phun nhẹ một câu, “Cậu không có gì cần giải thích với ta sao?” Lập tức khiến Tiêu Dật dừng chân.
Tiêu Dật lúng túng nhìn Sở Mặc, ánh mắt đảo đảo không dám đối mặt Sở Mặc, không có sức lực mở miệng: “Giải thích cái gì?”
“Cậu nói xem?’
Tiêu Dật càng thêm lúng túng, đánh bạo một lần, không giả ngốc nữa, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật là anh hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Sở Mặc cười lạnh, “Là hiểu lầm ta không được? Hay là hiểu lầm cậu không được?”
Tiêu Dật, “…”
Sở Mặc nhíu mày, “Lẽ nào cậu thật sự không được?”
“Đương nhiên không phải!” Chuyện liên quan tôn nghiêm đàn ông, Tiêu Dật phản bác thẳng thừng.
Sở Mặc hừ một tiếng, “Nếu không phải cậu không được, vậy cậu chính là nói ta không được. Ta rốt cuộc có được hay không cậu có muốn đích thân thử một lần không?”
Tiêu Dật mở bừng mắt, vừa rồi y nghe thấy cái gì?
Sở Mặc nói xong kỳ thật liền hối hận, hắn thật sự bị cái gật đầu trước đó của Tiêu Dật chọc giận, tới mức bản thân cũng không biết mình đang nói gì. Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Dật, trong lòng chợt động, một hứng thú ác liệt nào đó đang từng chút một nổi lên trong lòng. Hắn có phần khó khống chế muốn hù dọa Tiêu Dật, ý niệm này quá mức cường liệt, hắn hầu như vô thức đi tới một bước, thấp giọng nói: “Hử? Có muốn thử hay không?”
Hơi thở Sở Mặc phả ra gần như thổi lên mặt, giọng nói đặc biệt hạ thấp tỉ tê chui vào tai, Tiêu Dật chấn động nhìn Sở Mặc gần trong gang tấc, phản ứng đầu tiên là hét lớn, “Vượng Tài!”
Có kinh nghiệm lần trước bị Vượng Tài nuốt ở Vô Vọng chi hải, Sở Mặc sớm đã phòng chiêu này của Tiêu Dật, thoáng chốc cỗ áp bức trên người bắn ra, chặn lại hai chữ Vượng Tài trong miệng Tiêu Dật.
Đòn sát thủ vẫn luôn tự hào cứ thế bị Sở Mặc chặn trong miệng, trong lòng thoáng chốc nổi lên cảm giác vô lực khiến trong mắt Tiêu Dật lóe lên sợ hãi cực nhanh. Thật ra trong lòng y hiểu rõ Sở Mặc chỉ là đang đùa, nhưng sự sợ hãi đối với Sở Mặc trong tiềm thức khiến y không thể khống chế nhẹ run.
Tiêu Dật vẫn không muốn thừa nhận là, kinh nghiệm lần trước xém chút chết trên trong tay Sở Mặc tại Vô Vọng chi hải vẫn luôn ảnh hưởng tới y. Cảm giác thân thể vô pháp khống chế đó, trải nghiệm mở mắt trân trân nhìn mình sắp phải chết đó, cảm giác nghẹt thở gần như không thể hô hấp đó, cùng với cảm thụ cuối cùng khi chìm dưới đáy sông Linh Hư kiếp trước, đan xen vào nhau, khiến y khi đối diện với Sở Mặc trong tiềm thức sẽ có một cảm giác sợ hãi. Lúc bình thường cảm giác này không rõ ràng, lại thêm y có Vượng Tài để tăng can đảm, từ hành động của y căn bản nhìn không ra cái gì. Nhưng hiện tại, thân thể bị giam cầm, Vượng Tài không ở bên cạnh, cảm giác đối mặt vô lực kháng cự với Sở Mặc khiến sợ hãi bị chôn sâu trong lòng y đột nhiên thức tỉnh, sắc mặt Tiêu Dật bắt đầu tái dần đi.
Sự dị thường của y rơi vào mắt Sở Mặc, Sở Mặc hơi ngây người, nhanh chóng thu lại cỗ áp bức trên người Tiêu Dật. Nhìn thân thể Tiêu Dật nhẹ run, Sở Mặc do dự vươn tay, nhẹ đặt lên vai Tiêu Dật, khẳng định nói: “Cậu sợ ta?”
Thân thể Tiêu Dật giật bắn một cái, muốn lắc đầu nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm.
Sự thừa nhận ngầm của Tiêu Dật dường như còn mang theo gì đó, Sở Mặc chỉ cảm thấy hối hận sâu sắc dâng lên trong lòng, trong hối hận hình như còn mang theo một chút cảm xúc mà hắn không thể lý giải. Sở Mặc không kịp nghĩ kỹ, hơi tăng mạnh lực đạo trên vai Tiêu Dật, trầm giọng nói: “Xin lỗi, ta không nên hù dọa cậu!”
Một cỗ sinh cơ ấm áp thông qua tay Sở Mặc chảy vào người Tiêu Dật, sự run rẩy của Tiêu Dật dần dừng lại, chỉ là y vẫn cúi đầu, không ngẩng lên nhìn Sở Mặc. Kỳ thật Tiêu Dật cũng biết rõ, chuyện này nếu quy gốc rễ cũng không thể oán trách Sở Mặc, nếu không phải y muốn đổ oan ức lên đầu Sở Mặc, Sở Mặc sẽ không tức giận tới nói không lựa lời. Tiêu Dật không phải đang tức giận, y chỉ là không biết hiện tại nên dùng vẻ mặt gì đối diện Sở Mặc.
Lại nói, Sở Mặc trưởng thành tới nay rất ít khi xin lỗi người khác, nhưng từ khi hắn gặp Tiêu Dật, hầu như hắn vẫn luôn xin lỗi Tiêu Dật. Nhìn bộ dáng Tiêu Dật vẫn cúi đầu không nói, Sở Mặc do dự một chút, vô thức nâng tay khác đưa về phía Tiêu Dật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 43: Sợ hãi
Chương 43: Sợ hãi