DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 87: Quyết định

Nơi tiếp giáp của Vô Vọng chi hải và Hư Vô hải, trên mặt biển màu đen kịt, một hàng yêu thú đông nghìn nghịt đứng đó.

Những yêu thú này bộ dáng gì cũng có, không ai không phải là đại yêu một phương hoành hành nhiều năm ở biển trong Hư Vô hải. Nếu là ngày thường các yêu thú này hễ gặp nhau, sớm đã đánh cho máu chảy đầy đầu, nhưng hiện tại những yêu thú bình thường nhìn nhau không thuận mắt lại bày vẻ anh em thân thiết, yên tĩnh đứng cạnh nhau.

Văn dao cũng không chê bai vạn mục ngư mắt quá nhiều khiến nó cảm thấy chán ghét, vạn mục ngư cũng không trách gai nhọn trên đầu quái thành giảo đâm vào đuôi nó, bột mã vẫn luôn cao ngạo khì khì mũi dẫm lên đầu long quy trôi nổi trên mặt biển, long quy tính tình tốt giơ vuốt gãi đầu, anh chiêu liếc mắt nhìn bột mã một cái, hiếm khi không thay long quy ra mặt.

Lúc này không thích hợp nội loạn, bọn chúng cũng không có tâm tình nội loạn, bọn chúng đã đợi ở đây rất lâu rồi. từ khi Tịnh Lưu giới thức tỉnh, khí tức thần giới lan tràn, mấy yêu thú này không hẹn mà cùng tụ lại đây.

Yêu thú và yêu không giống nhau, yêu sinh ra đã mở linh trí, có thể tu hành giống tiên nhân. Tại tiên giới, yêu là kẻ tồn tại quang minh chính đại, đợi khi yêu tu hành đến trình độ nhất định có thể biến thành nhân hình, và không có gì khác biệt với tiên nhân. Yêu thú lại khác, yêu thú tuy trời sinh sức mạnh huyết mạch to lớn, nhưng cần phải gặp cơ duyên ngày sau để mở linh trí. Tại tiên giới, yêu thú cấp thấp tuy cũng hiểu nhân tính, nhưng không tính là mở linh trí. Như xích viêm sư hống thú, cho dù sức mạnh cường đại nhưng vì không mở linh trí, chỉ có thể làm tọa kỵ cho tiên nhân. Những đại yêu bậc mười như bọn chúng, tuy không tới mức phải làm sủng vật quyến dưỡng cho tiên nhân, nhưng vì không thể nào biến thành nhân hình, nên không thể dễ dàng xuất hiện tại tiên giới, nếu không đợi bọn chúng chính là cảnh ngộ bị trấn áp trong tiên lao.

Tuy chúng là yêu thú, nhưng không cảm thấy mình thấp hơn tiên nhân, nếu thời kỳ thượng cổ yêu thú có thể giống tiên nhân thăng lên thần giới, tại sao bọn chúng không thể?

Chặn trước mặt mấy con yêu thú này là tộc nhân của tộc Trì Mu. Tộc Trì Mu tại Hư Vô hải là một tộc đặc thù, so với các đại yêu khác phần lớn là đi một mình, hoặc thỉnh thoảng có đồng loại làm bạn, tộc Trì Mu có lực sinh sôi đáng kinh ngạc. Mỗi lần gặp Trì Mu trên đường, nghe chúng kêu mười mấy, hai mươi mấy, ba mươi mấy, yêu thú gặp phải không ai không vẻ mặt chán nản tự động tránh xa. May là tâm tư của tộc Trì Mu đều đặt trên Tịnh Lưu giới bị phong ấn, không có ý tranh bá tại Hư Vô hải.

Lại nói, Trì Mu không phải là yêu thú sinh trưởng tại Hư Vô hải, mà là mười vạn năm trước xuyên qua Vô Vọng chi hải mà tới. Đối với những yêu thú tự xưng là hậu duệ thần giới này, các đại yêu của Hư Vô hải đều cười nhạo không thôi, mắt còn không quên đặt trên mảnh lục địa mà Trì Mu canh giữ. Gần mười vạn năm nay, tộc Trì Mu chỉ cho rằng bọn họ canh giữ Tịnh Lưu giới rất tốt, mới không bị tiên giới phát hiện. Nhưng không nghĩ xem, không có những đại yêu của Hư Vô hải này thay bọn họ trông giữ ranh giới của biển trong, những tội dân tiên giới sinh sống ở biển ngoài đã sớm thâm nhập biển trong rồi.

Nếu bọn chúng cũng có xuất lực, tộc Trì Mu muốn ăn thịt, dựa vào cái gì bọn chúng không thể uống chút canh? Đây cơ bản là suy nghĩ của mỗi đại yêu tại đó. Cứ nói hiện tại, mấy con sơn huê còn đang canh bên ngoài, thay bọn chúng cản mấy kẻ ở biển ngoài kìa.

Khi thời gian chờ đợi càng lúc càng dài, mấy con thành giảo tính khí nóng nảy nhất trong số yêu thú lắc lắc cái đầu bự, con mắt màu xanh đen đảo đảo nhìn sang văn dao, “Ngươi không phải quan hệ rất tốt với Nhị Thập Bát của tộc Trì Mu sao? Thử hỏi hắn xem tình trạng ra sao rồi? Thần giới quả thật đã mở lại rồi sao? Chúng ta có cơ hội tới thần giới không?”

Văn dao lười biếng liếc thành giảo một cái, quay đầu dùng cái miệng nhọn màu đỏ chải lại cánh trên lưng, giống như không nghe thấy gì cả.

Vạn mục ngư cười hê hê, ánh mắt trên người liền chớp chớp, thân mật sáp lại bên cạnh văn dao.

“Nghe nói ngươi và Nhị Thập Bát vừa cãi nhau, có phải không tiện mở miệng không? Không sao đâu, ta có thể thay ngươi đi hỏi.”

Văn dao vẫn luôn ghét nhất là vạn mục ngư, lập tức cười lạnh, “Ngươi vẫn nên tự lo cho mình đi, ngươi quên thiếu niên hôm qua ngươi đuổi theo muốn ăn sao? Chính là thiếu niên sản sinh cảm ứng với thần giới, ngươi cảm thấy y sẽ cho ngươi bước lên thần giới một bước sao?”

Lời của văn dao chọc trúng chỗ lo lắng của vạn mục ngư, nó sầm mặc không nói gì nữa, trong lòng thì đã đem mấy con yêu thú bên cạnh mắng xối xả. Rõ ràng hôm qua bọn chúng bị xao động của Tịnh Lưu giới ảnh hưởng, đều muốn ăn thiếu niên đó, còn nói cái gì mà ăn thiếu niên thức tỉnh thần giới đó sẽ biến thành hình dáng thiếu niên. Kết quả tới lúc hành động thấy lão đầu Trì Mu đó, ai nấy đều rụt cổ, chỉ còn lại một mình nó ngu ngốc nhảy ra, xém chút bị lão đầu đó giải quyết.

Cái đám khốn kiếp không có nghĩa khí, nếu nó không tới được thần giới, nó nhất định sẽ quấy nhiễu cho bọn chúng không ai đi được. Vạn mục ngư hung ác nghĩ.

Long quy vẫn yên lặng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười ra tiếng, “Ủa, động tĩnh lớn như thế, bổn nguyên thụ sao không tới?”

Nói tới bổn nguyên thụ, bột mã vẫn dẫm trên đầu long quy hiếm khi hạ mình mở miệng, “Bổn nguyên thụ mấy hôm nay đang lúc mấu chốt hóa hình, tính ra sẽ không xuất hiện.”

“Hóa hình? Không phải hắn một năm trước vừa hóa một lần sao, sao lại hóa nữa?”

“Hắn nói một năm trước hóa quá xấu, tổn hại tới hình tượng phong lưu tiêu sái của mình, nên muốn hóa lại.”

“Một cái cây còn nói gì phong lưu tiêu sái…” Vạn mục ngư vô thức chế nhạo, cười nhạo được một nửa thì ý thức được ánh mắt bất thiện của bột mã và long quy, lặng lẽ nuốt nửa câu sau vào.

Khi Tiêu Dật rời khỏi Tịnh Lưu giới trở về Hư Vô hải thì liền thấy cảnh tượng yêu thú hai phương đối kháng.

Tiêu Dật chớp chớp mắt, cảm thấy cho dù là biên kịch có trí tưởng tượng phong phú nhất nhân giới chỉ sợ đều không nghĩ ra được tình cảnh trước mắt, quả thật giống như một bộ phim 3D hải quái cảnh thật. Sự xuất hiện của y rất nhanh thu hút sự chú ý của tất cả yêu thú tại đó, thoáng chốc, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Tiêu Dật.

Hứng một đống ánh mắt yêu thú, đặc biệt bên trong còn có một con vạn mục ngư, Tiêu Dật cảm thấy áp lực như núi. Y theo thói quen nhìn sang Sở Mặc, Sở Mặc buồn cười khích lệ nhìn y, nhưng không có ý thay y mở miệng. Nếu là trước kia, thân phận Tiêu Dật đặc thù, lại thế đơn lực bạt, dễ bị người có tâm nhắm vào, hắn đương nhiên hy vọng bảo vệ kỹ Tiêu Dật, không để người ngoài biết sự tồn tại của y. Nhưng hiện tại thì khác, theo sự thức tỉnh của Tịnh Lưu giới, thân phận giới chủ của Tiêu Dật đã xác định, hắn không cách nào thay Tiêu Dật ra quyết định, rất nhiều chuyện cần Tiêu Dật phải tự mình đứng ra.

Thái độ của Sở Mặc vô cùng rõ ràng, Tiêu Dật tuy không thích trường hợp này, cũng chỉ đành ra vẻ thong dung đảo mắt nhìn yêu thú trước mặt, chủ động mở miệng, “Các ngươi đây là ý gì?”

Lại nói, tu vi của Tiêu Dật lúc này mới chỉ lên tới bậc năm, đối diện với đại yêu bậc mười vốn nên không đủ khí thế, nhưng trước đó y theo ý chí của Tịnh Lưu giới vòng ngược biển thời gian, trên người ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm viễn cổ dày nặng, lại thêm trong người có nguyên khí nồng đậm, tuy chỉ với tu vi bậc năm đứng ở đó, nhưng toàn thân trên dưới vẫn lộ ra khí tức của kẻ thượng giới.

Đối diện với Tiêu Dật như thế, đừng nói yêu thú bên dưới bị nghẹn, ngay cả ánh mắt Sở Mặc nhìn Tiêu Dật cũng khác xưa, trong vui mừng mang theo chút dị sắc.

Mấy con văn dao quay nhìn nhau một cái, ai cũng không muốn mở miệng đầu tiên, đều chỉ kẻ bên cạnh bảo ra trước. Mắt thấy nhất thời không có ai nói chuyện, con mắt thành giảo đảo đảo, gai nhọn trên đầu hung tợn đâm vào đuôi vạn mục ngư. Cái đuôi vẫn luôn là nhược điểm của vạn mục ngư, vạn mục như bất ngờ không kịp phòng, bật kêu ngao một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Tiêu Dật đứng giữa không, nhìn thấy cả quá trình, tuy y không thích ánh mắt của vạn mục ngư, nhưng nhìn vạn mục ngư đau tới nghiến răng nghiến lợi, cũng bất giác nảy sinh đồng tình.

Văn dao lặng lẽ thêm điểm thưởng cho thành giảo, mấy con khác tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn thành giảo hiển nhiên cũng tràn đầy ý tán thưởng.

Mặt vạn mục ngư co rút lợi hại, nếu không phải trường hợp không đúng, nó quả thật hận không thể lập tức xé nát mặt cái đám khốn kiếp này. Nhưng hiện tại, chịu đựng ánh mắt mọi người, đặc biệt là ánh mắt của Tiêu Dật, nó chỉ có thể ra vẻ nhàn định mở miệng, “Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn biết tin của thần giới. Mười vạn năm nay, yêu thú chúng tôi cũng vì canh giữ thần giới mà đã bỏ bao nhiêu sức, cho dù tộc Trì Mu muốn ăn thịt, cũng phải để cho chúng tôi chút canh chứ.”

“Nói bậy, bảo vệ Tịnh Lưu giới rõ ràng là Trì Mu chúng tôi.” Tộc Trì Mu lập tức có người bất bình nói.

Vạn mục ngư cười nhạo, “Không có chúng tôi thủ vệ bên ngoài, ngươi cho rằng Hư Vô hải vẫn luôn bình lặng như thế sao. Ngay lúc này, bọn sơn huê còn đang ở bên ngoài thay các ngươi cản mấy kẻ của Hải Thần điện và Tinh Di trúc kìa.”

Mấy chữ Hải Thần điện và Tinh Di trúc khiến ánh mắt Bách lão khẽ lóe, nhanh chóng nhìn Tiêu Dật một cái, không nói gì cả.

Tiêu Dật không chú ý tới tranh chấp giữa hai bên, hiện tại y đang nghĩ vấn đề khác.

Ông ngoại từng nói qua, thần giới cao hơn tiên giới một bậc. Nếu tu chân giả của nhân giới muốn tiến vào tiên giới, nhất định phải độ kiếp thăng tiên, tiên nhân của tiên giới muốn vào thần giới, cũng không phải chuyện dễ.

Trước kia khi Tiêu Dật còn chưa tới Tịnh Lưu giới, suy nghĩ về Tịnh Lưu giới vô cùng đơn giản. Nếu y có thể đạt được công nhận của Tịnh Lưu giới, làm giới chủ của Tịnh Lưu giới giống như Trì Mu nói, y liền trả tự do cho tộc Trì Mu. Còn về chuyện quản lý Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật cảm thấy đợi có người phi thăng lên Tịnh Lưu giới còn không biết là chừng nào nữa, một chỗ trống không có gì cần quản lý chứ, để ở đó đợi có người phi thăng là được.

Nhưng đợi khi y tới Tịnh Lưu giới rồi, Tiêu Dật mới phát hiện Tịnh Lưu giới và thần giới trong tưởng tượng của y không giống nhau. Có lẽ do lúc đầu trong thiên đạo hủy diệt bị tổn hại quá nghiêm trọng, Tịnh Lưu giới hoàn toàn không có sinh cơ, như một tử giới. Quan trọng hơn là, muốn vào Tịnh Lưu giới cũng hoàn toàn không cần phi thăng, không cần tu vi lên tới bậc mười, chỉ cần có ý chí của y là được.

Tiêu Dật nghĩ tới chuyện buôn bán đan dược mà Sở Mặc đã đề cập trước đó, y còn cho là Sở Mặc đang đùa, nhưng sự xuất hiện của những yêu thú này lại khiến Tiêu Dật ý thức được, Sở Mặc là nghiêm túc, hơn nữa khẳng định không chỉ là những yêu thú này, sau đó còn có những người khác, hơn nữa lời của vạn mục ngư cũng chứng minh điểm này.

Như vậy thì, Tiêu Dật phải đối diện một vấn đề, y có nên mở cửa Tịnh Lưu giới không? Nếu muốn mở cửa, có cần phải có hạn chế gì không? Tiêu Dật nghĩ tới chuyện Tịnh Lưu giới hút tiên khí trên người mấy người Sở Mặc để chuyến hóa thành nguyên khí, hiển nhiên nếu mở cửa, đối với sự hồi phục của Tịnh Lưu giới khẳng định có giúp đỡ lớn, nhưng nếu là vậy, Tịnh Lưu giới còn là thần giới sao?

Đủ loại suy nghĩ tràn ra, Tiêu Dật khẽ nhíu mày khó thấy, y cảm thấy y vẫn cần phải thương lượng cùng Sở Mặc và ông ngoại. Còn về những yêu thú này, bọn chúng cũng có thể cùng theo Trì Mu tới ở trước, đến lúc có kết quả gì, cũng dễ trực tiếp thông báo.

Tiêu Dật vừa nói ra, tộc trưởng Trì Mu và mấy người Sở Mặc lập tức hiểu ý của Tiêu Dật, y đang do dự có nên mở cửa Tịnh Lưu giới không? Mà các yêu thú tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng ẩn ẩn cảm giác được cơ duyên to lớn đang đợi trước mặt bọn chúng.

Khi ánh mắt Tiêu Dật đảo qua, văn dao phản ứng đầu tiên, thân hình nhanh chóng nhường đường. Vạn mục ngư thầm hận văn dao giành biểu hiện trước, lập tức theo sát sau nhường đường.

Suốt đường an tĩnh trở về nơi ở của Trì Mu, Tiêu Dật lập tức kéo mấy người Sở Mặc và ông ngoại mở cuộc họp nhỏ. Xét thấy địa vị đặc thù của Trì Mu, Tiêu Dật đặc biệt lưu tộc trưởng Trì Mu lại, dù sao là cư dân đầu tiên của Tịnh Lưu giới, tộc Trì Mu cũng nên có quyền phát ngôn chứ.

Ý của Tiêu Dật rất rõ ràng, có cần mở cửa Tịnh Lưu giới với bên ngoài không? Nếu muốn mở cửa, có nên thiết lập một vài hạn chế không? Điều y quan tâm nhất vẫn là Tịnh Lưu giới mở cửa rồi thì còn tính là thần giới nữa không?

Đối với điểm lo lắng cuối cùng của Tiêu Dật, tộc trưởng Trì Mu có quyền phát ngôn nhất.

“Đương nhiên vẫn là thần giới. Khác biệt lớn nhất của thần giới và tiên giới không nằm ở bên trong có những ai sống, mà là khác biệt nguyên khí và tiên khí.”

Lời của tộc trưởng Trì Mu khiến Tiêu Dật yên tâm, kỳ thật y thiên về hướng mở cửa Tịnh Lưu giới, đúng như vạn mục ngư đã nói, không thể cứ để thịt cho một người ăn, ngay cả canh cũng không cho người khác húp sao. Nếu thật như thế, tính ra sau này không tránh khỏi phiền phức.

Nếu Tiêu Dật đã biểu rõ thái độ, mọi người bắt đầu thảo luận các chi tiết nhỏ trong việc mở cửa Tịnh Lưu giới.

Đầu tiên, trên đến Sở Mặc dưới đến tộc trưởng Trì Mu, mấy người đang ngồi đều nhất trí cho rằng, không thể mở cửa Tịnh Lưu giới miễn phí, muốn vào Tịnh Lưu giới nhất định phải giao nộp một phí dụng nhất định.

Thần sắc Tiêu Dật cổ quái, “Là nói muốn thu tiền vé vào cửa sao?”

Đối với Tiêu Dật, mở cửa Tịnh Lưu giới kỳ thật chiếm lợi nhất là y, dù sao Tịnh Lưu giới cũng coi như là lãnh địa cá nhân của y. Bất kể là tiên nhân hay yêu thú chỉ cần bước lên Tịnh Lưu giới, tiên khí trong người đều sẽ không ngừng bị Tịnh Lưu giới hút lấy, giúp Tịnh Lưu giới hồi phục, chỉ có cực ít nguyên khí mới có thể trở ngược vào người bọn họ, đối với bọn họ mà nói đã là cuộc mua bán lỗ vốn rồi, lại còn muốn đòi bọn họ bỏ tinh ngọc ra?

Còn chưa đợi những người khác mở miệng, tộc trưởng Trì Mu đã lớn tiếng nói, “Nhất định phải thu.”

Như vậy mới có thể thể hiện được địa vị đặc biệt của tộc Trì Mu, chỉ có bọn họ là không tốn tiền mà trực tiếp sống tại Tịnh Lưu giới, tộc trưởng Trì Mu hưng phấn nghĩ. Không chỉ cần thu phí vé vào cửa, tộc trưởng Trì Mu vừa rồi đã lập xong kế hoạch, đoạn đường từ Hư Vô hải tới Tịnh Lưu giới, sau này cứ xem như là hải vực tư gia của tộc Trì Mu. Phàm là người nào muốn thông qua đoạn đường này tới Tịnh Lưu giới, nhất định phải giao nộp phí qua đường nhất định. Đương nhiên khoản tiền này tộc Trì Mu và Tiêu Dật sẽ chia năm năm, tuyệt đối sẽ không độc chiếm.

Tiêu Dật, “…”

Sở Mặc nhịn không được bật cười, thò tay vuốt tóc Tiêu Dật, hắn thích nhìn dáng vẻ này của Tiêu Dật. Cho dù chuyện làm ăn của y càng lúc càng lớn, cho dù tinh ngọc y kiếm được càng lúc càng nhiều, cho dù thân phận của y có thay đổi, bản tính của y một chút cũng không đổi, vẫn mềm mại như lúc đầu.

.

Đọc truyện chữ Full