Tiêu Dật không ở lại ma pháp thế giới quá lâu, y phó thác Hạ Tông cho Louis xong liền trở về tiên giới, cuộc tuyển tú đã sắp bắt đầu lại rồi, tiên giới còn một đống chuyện đang đợi y.
Tiễn Tiêu Dật xong, Louis lập tức an bài nơi nghỉ ngơi cho Hạ Tông, sau khi xác định xung quanh không có ai, Louis trầm mặt nhìn Richard, nhanh chóng nói, “Edel đâu?”
Richard sớm đã muốn chia sẻ thắng lợi thực nghiệm của mình với Louis, Louis vừa mở miệng, Richard đã tự luyến cười ken két.
“À, Louis, ngươi cũng rất quan tâm đến thực nghiệm của Richard đại nhân vĩ đại đúng không? Để ta cho ngươi hay, đó thật sự là một kỳ tích, một vong linh có thuộc tính Quang Minh, một vật thí nghiệm hoàn mỹ, sáng tạo vĩ đại, Richard đại nhân thật sự là một thiên tài.
Louis lập tức bắt được trọng điểm trong màn thổi phồng của Richard, “Ngươi đã hoàn thành thực nghiệm? Vậy Edel đâu?’
“Edel? Tên khốn đó chắc đã trở về Quang Minh thần điện rồi. Louis, ngươi gấp gáp đi tìm hắn chuốc phiền vậy sao?” Richard không hiểu nói.
Louis không trả lời Richard, mà nhíu mày, “Thực lực của hắn còn lại bao nhiêu? Sau khi chuyển hóa thành vong linh?”
“Có đại nhân Richard ta đích thân ra tay, đương nhiên là giống thời kỳ đỉnh cao của hắn, thậm chí còn mạnh hơn.” Richard nghĩ tới việc mình động tay chân trên thân Edel, liền cười hê hê.
Louis vẻ mặt càng nghiêm túc, “Richard, có chuyện ta cần phải cho ngươi hay, đây cũng là nguyên nhân ta vẫn luôn tìm ngươi. Phán đoán của chúng ta về thần giới đã sai lầm rồi.”
“Cái gì?”
Với ánh mắt nghi hoặc của Richard, Louis thuật lại tình trạng thần giới cho Richard, cũng như những gì cô đã nói cho các vị chủ thần khác.
Nụ cười trên mặt Richard cứng lại, tiếp theo giống như trên mặt đất có gì đó tóm lấy hắn, khiến hắn nhảy dựng lên.
“Ngươi nói cái gì! Hiện tại đã có thể vào thần giới? Chỉ cần bắt được tên khốn Edel đó thì có thể vào thần giới?”
Louis gật đầu. Richard bùng nổ đi vòng vòng trong phòng, “Đáng chết, đáng chết! Đại nhân Richard vĩ đại vốn có cơ hội bước vào thần giới đầu tiên, đều tại tên khốn Edel đó.”
Louis không để ý tới lời oán trách của Richard, mà bình tĩnh nói, “Ngươi xác định Edel trở về Quang Minh thần điện sao? Hiện tại điều cấp bách nhất là phải tìm được tung tích của Edel.”
Richard được lời của Louis nhắc nhở, lập tức ngừng đi vòng, chỉ lên trên pháp trượng xương trắng trong tay, thấp giọng ngâm nga. Theo tiếng ngâm của hắn, một tia sáng màu xanh từ pháp trượng xương trắng bốc ra, bay thẳng về hướng tây, đó chính là hướng Quang Minh thần điện.
Richard thỏa mãn thu tay, “Chà chà, trên thế giới này không có chuyện thần Vong Linh không biết.”
Trọng điểm Louis để tâm hiển nhiên khác với Richard, cô kinh ngạc nhìn Richard, “Ngươi đã động tay chân trên người Edel?”
Richard vẻ mặt đương nhiên nhìn cô, “Lẽ nào ngươi không có thói quen đánh ký hiệu lên vật thí nghiệm của mình?”
Louis, “…”
Gặp phải Richard, Edel thật sự quá xui xẻo. Đương nhiên nếu cô thấy bộ dáng hiện tại của Edel, thì sẽ biết chỉ hai chữ xui xẻo đã không thể hình dung Edel.
Tìm được tung tích của Edel, Louis muốn liên lạc với chúng thần để cùng bắt Edel, cô đã không chờ nỗi muốn lập tức lên thần giới.
Tất cả những gì diễn ra ở ma pháp thế giới Tiêu Dật không biết, lúc này y đang dẫn Lâm Thính Hải xuất hiện ở thú nhân thế giới. Xét thấy vấn đề ngôn ngữ của Hạ Tông, y không dám đảm bảo ở thú nhân thế giới lại tìm được một “học bá Louis”, chỉ đành đến nhân giới mang Lâm Thính Hải qua.
Lâm Thính Hải tuy lần đầu tiên tới thú nhân thế giới, nhưng nhờ kinh nghiệm sinh sống ở nhân giới, hắn thích ứng với hoàn cảnh của thú nhân thế giới rất nhanh. Hắn đã nghe Tiêu Dật miêu tả qua tình hình bên này, vì thế sau khi nhìn ra màu xanh không nên xuất hiện ở đây, cũng hơi kinh ngạc một phen.
“Đó là cái gì?”
Xuất hiện trước mắt Lâm Thính Hải là một phiến dây leo màu xanh, cọng dây leo thô bằng cánh tay quấn lấy nhau, chiếm cứ nữa diện tích trụ sở.
“Ma đậu, là một loại thực vật của ma pháp thế giới, cũng là thực vật duy nhất hiện tại có thể sống trong hoàn cảnh ác liệt này.”
Giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng, Lâm Thính Hải vô thức quay đầu, thì thấy một thanh niên dung mạo tuấn mỹ bước qua.
“Tiểu Dật, vị này là?”
“Lâm Thính Hải.”
Tiêu Dật bước nhanh lại đón Lạc Phi, giới thiệu Lâm Thính Hải xong thì chỉ sang ma dâu, “Chúng mọc không tệ.”
Lạc Phi gật đầu, những ma đậu này là lần trước Tiêu Dật đi ma pháp thế giới mang về. Bọn họ không có gieo trồng đại quy mô, mà chọn trụ sở làm vườn thí nghiệm. Nếu một năm sau ma đậu sinh trưởng đúng như dự định, bọn họ mới chuẩn bị đưa ma đậu ra khắp thú nhân thế giới.
Có tiếng cười của ấu đồng vang lên một bên, Lạc Phi vẻ mặt dịu dàng, “Hiện tại nơi này là chỗ được hoan nhênh nhất khu D. Mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người xuất hiện ở đây, quan sát tình trạng sinh trưởng của ma đậu.
Tiêu Dật tưởng tượng tới tình cảnh Lạc Phi miêu tả, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.
“Đúng rồi, tiểu Dật qua đây có chuyện gì không?”
Tiêu Dật gật đầu, kéo Lâm Thính Hải nói chuyện quay phim tài liệu. Nghe xong, Lạc Phi tinh nghịch chớp mắt, “Cần ta dẫn các cậu đi quay khoáng thạch lộ thiên không? Chẳng hạn mấy loại carlo tinh thạch tùy tiện nằm khắp nơi bên ngoài?”
Tiêu Dật câm nín, “Anh cảm thấy một mình thành giảo đào khoáng thạch còn chưa đủ sao?”
Lạc Phi nhịn cười. Tiêu Dật dám đánh cược, nếu các tiên nhân biết những khoáng thạch trân quý vô cùng trong mắt họ, tại thú nhân thế giới đều là tạp vật bị vứt đi tùy tiện, nhất định sẽ giống như thành giảo la hét đòi tới thú nhân thế giới đào khoáng thạch. Nhưng mà, đề nghị của Lạc Phi cũng không tồi, tin tức thú nhân thế giới chứa đựng khoáng thạch dồi dào truyền tới tiên giới, khẳng định sẽ trợ giúp rất lớn cho đề nghị mở phong ấn. Có lẽ y có thể cho thành giảo ra nói, thuật lại một chút kinh nghiệm đào khoáng thạch hạnh phúc của nó tại thú nhân thế giới.
Thành giảo đang đào khoáng thạch ở sơn cốc Corona hồ nghi nhìn xung quanh, vừa rồi có một luồng cảm ứng dị thường xẹt qua đầu nó, không phải nguy hiểm, nhưng vẫn khiến nó dựng lông tơ đổ mồ hôi lạnh, giống như nó đang bị ai đó tính kế.
Du Trạch đã từ sói trắng biến thành sói xám thấy thành giảo ngừng tay, chọc chọc nó, “Sao vậy?”
Thành giảo vẻ mặt cổ quái, “Có cảm giác không tốt.”
Du Trạch nhìn quanh bốn phía, xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, không để ý nói, “Mau đào đi, sắp đào tới tinh thai rồi. Có nó, tùy tiện vùi nó ở chỗ nào, qua mấy năm lại có một mỏ khoáng.”
Lời của Du Trạch khích lệ thành giảo, nó tưởng tượng cảnh mình ngồi trên mỏ khoáng di động, sau này thuê bọn văn dao giúp nó đào khoáng thạch, liền không khỏi trở nên kích động, lập tức lại vùi đầu bắt đầu một vòng bán mạng đào khoáng.
Trong trụ sở khu D, trừ Lạc Phi, mấy người Tiêu Dật quen biết đều không có mặt. Ảnh hưởng của người ma pháp thế giới với thú nhân thế giới là rõ ràng nhất, trừ ma đậu ra một thay đổi trọng đại khác chính là khu trung ương và khu D đã đạt thành hiệp nghị ngừng chiến. Theo như Lạc Phi nói, các tế ti của Chiến thần đã bắt đầu chuẩn bị trở về ma pháp thế giới. Không có sự ủng hộ của họ, khu trung ương chỉ có thể chọn hòa đàm với khu D. Bọn họ đã liên lạc với khu C, khu B, và khu A thương nghị thay đổi cách vương tộc nối đời thống trị tại thú nhân thế giới, chuyển sang liên bang chế.
Tuy Tiêu Dật là một tiểu bạch về mặt chính trị, nhưng chỗ khác biệt giữa vương tộc nối đời thống trị và liên bang chế thì vẫn có thể phân biệt rõ. Y nhìn vẻ mặt sáng lạn vui mừng của Lạc Phi, vỗ vỗ vai hắn, “Chúc mừng các anh!”
Lạc Phi cười, thành khẩn nói, “Tất cả thay đổi đều bắt đầu từ khi gặp được tiểu Dật.”
Đây là lời chân tâm của Lạc Phi, cũng là suy nghĩ chung của bọn Lộ. Nếu ban đầu không tình cờ cứu được Tiêu Dật, thì căn bản sẽ không có tất cả những gì về sau. Tiêu Dật mỉm cười, ánh mắt lại nhìn về hướng ngực. Y không biết có phải tất cả đã được âm thầm định sẵn không, nếu kiếp trước y bình an sống sót, cả đời y có thể chỉ là một tiên nhân bình thường, nhờ sự bảo vệ của ông ngoại mà cơm áo không lo sinh sống tại tiên giới. Trừ nhân giới y sẽ không biết những thế giới khác ra làm sao, cũng sẽ không quen biết Sở Mặc, quen biết Lạc Phi thậm chí quen biết Richard, Louis. Vận mệnh tựa hồ đang đùa giỡn y, khi y cho rằng tất cả đều sắp kết thúc, y lại lần nữa sống lại, dựa vào thần cách hoàn toàn thay đổi cuộc sống của mình.
Tối hôm nay, có lẽ vì lời Lạc Phi nói ban ngày, Tiêu Dật lại lần nữa mơ tới chuyện kiếp trước. Từ tuyển tú ở Linh Hư cảnh tới lúc gặp tộc Trì Mu, Tiêu Dật đã rất lâu không nghĩ tới chuyện kiếp trước rồi.
Khác với cảnh mộng đích thân thể nghiệm trước kia, lần này Tiêu Dật hoàn toàn dùng góc độ của người bàng quan nhìn tất cả những gì đã diễn ra. Từng cảnh tượng hiện lên trước mắt y, khiến y lần đầu tiên ý thức được những chi tiết nhỏ mà trước kia chưa từng chú ý qua.
Từ lúc Trì Mu xuất hiện tới khi kim ngư vệ hiện thân, Tiêu Dật ý thức được những sơ sót mà y vẫn luôn bỏ qua. Trì Mu không phải hoảng loạn không còn đường trốn nhảy xuống đáy sông Linh Hư như y đã nghĩ, mà là vẫn luôn trốn trong đáy sông Linh Hư. Sự xuất hiện của kim ngư vệ giống như đã biết trước chỗ đặt chân của Trì Mu, thậm chí là kim ngư vệ đang vây Trì Mu ở đây.
Ánh mắt Tiêu Dật đặt trên cánh tay phải nắm chặt của Trì Mu, có kim quang nhàn nhạt lọt ra khỏi bàn tay đó, một suy nghĩ chợt nổi lên trong đầu y, đó là thần cách, trong tay phải của Trì Mu đang nắm chặt thần cách. Cho dù là trong mộng, Tiêu Dật cũng có thể cảm giác được tim mình đang đập thình thịch, thần cách trong tay Trì Mu chính là thần cách trong người y.
Ánh mắt Tiêu Dật vượt qua Trì Mu đặt trên thuyền lớn của Tiêu gia. Y nhìn thấy mình sắc mặt tái nhợt đứng ở đầu thuyền, sau lưng là Tiêu Dương sắc mặt kinh khủng. Tiêu Dương rõ ràng cũng vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Trì Mu, nhanh chóng quay người lớn tiếng la hét gì đó với Tiêu Khắc bên cạnh.
Những câu nói ngắt ngứ theo tiếng gió rơi vào tai y.
“Tên ngu xuẩn ngươi… nghe theo đề nghị của ngươi ra đây… sông Linh Hư sao lại có Trì Mu… Tiêu Dật…”
Tiêu Dật cố gắng muốn nghe rõ cuộc đối thoại của Tiêu Dương và Tiêu Khắc, y ẩn ẩn cảm thấy nguyên nhân mình chết kiếp trước tựa hồ nằm trong cuộc đối thoại của họ. Nhưng theo sự dao động tâm trạng của y, giấc mộng bắt đầu trở nên mơ hồ. Tiêu Dật chỉ thấy Trì Mu lại nặng nề nhào xuống đáy sông, cái đuôi rắn cuộn lên mang theo y xuống. Phía cuối giấc mộng, một tia sáng vàng từ tay phải Trì Mu phóng ra, thuận theo dòng nước trôi tới trước mặt Tiêu Dật.
“Phù!” Tiêu Dật ngồi bật dậy, tim đập thình thịch, hình thái cực ở ngực tựa hồ cũng bị kích thích, chậm rãi tiết ra tia sáng màu vàng nhạt.
Tất cả những gì trong mộng vẫn còn rõ ràng trong đầu, Tiêu Dật mệt mỏi vùi mặt vào tay. Y đang muốn thử hồi tưởng lời Tiêu Dương nói với Tiêu Khắc, một tia huỳnh quang chợt sáng lên giữa phòng, hình lục mang tinh phức tạp xuất hiện dưới đất, Sở Mặc vẻ mặt lo lắng từ trong bước ra.
“Tiểu Dật?’
Tiêu Dật hoang mang ngẩng đầu, ngạc nhiên mở to mắt, “Sở Mặc… sao anh trở về rồi?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 104: Chấn động
Chương 104: Chấn động