Tin Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên bên nhau không bao lâu đã tới tai Sở Mặc, tiếp đó Tiêu Dật cũng biết.
Sau khi bị tin tức này đánh cho kinh ngạc nửa ngày mới tỉnh lại, Tiêu Dật không khỏi cảm khái, Sở Trầm Uyên quả thật có thể gọi là mẫu mực kiên trì của tiên giới. Loại tình yêu mà một M kiên định không dời truy cầu một S bốn ngàn năm cuối cùng truy được S, so với phim điện ảnh tình yêu tay ba cẩu huyết ngươi yêu ta, ta không yêu ngươi ta yêu hắn, hắn không yêu ta hắn yêu ngươi mà Hạ Tông sắp quay thì hay hơi nhiều.
Có lẽ vẻ mặt của Tiêu Dật quá cổ quái, Sở Mặc buồn cười véo y một cái, “Còn chưa hồi thần.”
Tiêu Dật gật đầu rồi lại lắc đầu, đang muốn cùng Sở Mặc tám chút cảm khái của mình, hình thái cực ở ngực đột nhiên phát ra tia sáng vàng nhạt. Trong tia sáng, một cảm giác huyền diệu bao trùm cả bầu trời Hư Vô hải. Tiêu Dật hơi động, ẩn ẩn ý thức được điều gì.
“Sao vậy.”
Thần sắc Sở Mặc hơi biến, hắn cũng cảm ứng được cảm giác huyền diệu này. Giống như một loại quy tắc giữa thiên địa, với tu vi hiện tại của hắn vẫn chưa thể chạm vào, nhưng có người chạm vào quy tắc này, mà người này đang ở gần hắn.
Tiêu Dật trở nên nghiêm túc, “Có người đang thành thần.”
“Ở Tịnh Lưu giới?”
Tiêu Dật lắc đầu, nhìn hướng bắc Hư Vô hải, “Không phải Tịnh Lưu giới, là bên đó.”
Sở Mặc thuận theo hướng Tiêu Dật chỉ, nhíu mày không hiểu, cao thủ bậc mười các giới hiện tại đều đang ở Tịnh Lưu giới, lẽ nào bên đó còn ẩn giấu cao thủ bậc mười? Nghĩ thế, Sở Mặc đột nhiên ngây ra, hắn lập tức nhìn Tiêu Dật, hai người nghĩ giống nhau.
“Bổn nguyên thụ!”
Ở phía bắc Hư Vô hải, là một tiểu đảo chiếm diện tích mấy trăm dặm. Trên tiểu đảo cái gì cũng không có, chỉ có một thân cây to lớn cao nhập vào mây. Không ai biết cây bổn nguyên thụ này sao lại mọc ở đây, cũng không ai biết bổn nguyên thụ này ở đây đã bao lâu rồi. Cho dù là tộc trưởng Trì Mu sống lâu nhất cũng không biết tuổi tác chính xác của bổn nguyên thụ. Ông chỉ nhớ khi ông còn nhỏ, bổn nguyên thụ đã sinh trưởng trên tiểu đảo đó, chỉ là lúc đó bổn nguyên thụ mới chỉ thô cỡ một người, hiện tại thân hình khổng lồ của bổn nguyên thụ đã chiếm cứ cả tiểu đảo.
Lại nói Tiêu Dật vẫn chưa từng thấy qua bổn nguyên thụ, khi y tới Hư Vô hải, bổn nguyên thụ đang bế quan hóa hình. Cho dù sau đó thần giới thức tỉnh, bổn nguyên thụ vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Nhìn từ bầu trời Hư Vô hải, tiểu đảo của bổn nguyên thụ giống như luôn bị sương mù màu xanh bao trùm, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong.
Hiện tại sương mù luôn bao trùm bên ngoài tiểu đảo đang dần tan đi, ẩn ẩn lộ ra tiểu đảo bên trong.
Tiêu Dật và Sở Mặc đứng giữa không, bên cạnh hai người là đám cao thủ bậc mười từ Tịnh Lưu giới tới đây. So với sự nhàn định của Tiêu Dật, những người khác đều có vẻ mặt kích động, khẩn trương bất an nhìn hướng bổn nguyên thụ, cầu nguyện bổn nguyên thụ có thể nâng bậc thành công. Bất kể bổn nguyên thụ tại sao đột nhiên lại nâng bậc, đối với mọi người mà nói đều là khích lệ to lớn.
Con mắt thành giảo đảo đảo, chọc chọc long quy bên cạnh, “Ngươi biết có chuyện gì không? Bổn nguyên thụ không phải đang hóa hình sao? Sao đột nhiên lại nâng bậc, hắn còn chưa tới thần giới mà.”
Trong đám yêu thú, long quy và bột mã có quan hệ tốt nhất với bổn nguyên thụ. Bột mã tính cách quá nóng nảy, thành giảo không dám chọc nó vào lúc này, nhưng lại ngứa ngáy khó chịu, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể tìm long quy tính cách hàm hậu.
Vấn đề của thành giảo hấp dẫn vạn mục ngư bên cạnh, vạn mục ngư lập tức sáp tới, vẻ mặt khẩn trương đợi đáp án của long quy.
Long quy cười hàm hậu, lắc đầu. Nó cũng đang kỳ quái đây, lẽ nào trong lúc hóa hình bổn nguyên thụ đột nhiên lĩnh ngộ được cái gì?
Trong lúc mọi người mang tâm tư khác nhau chờ đợi, một cột sáng màu vàng dâng lên từ Tịnh Lưu giới, đáp xuống tiểu đảo. Trong sương mù, thấp thoáng thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện giữa cột sáng. Khi bóng người trong cột sáng càng lúc càng rõ ràng, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên cổ quái, đặc biệt là vẻ mặt của Tiêu Dật và Lục Thiệp Xuyên là cổ quái nhất.
Thời gian cột sáng hình thành không dài, rất nhanh đã mang bóng người bên trong biến mất. Mọi người tại đó đều có kiến thức phong phú, biết đây là trình tự nâng bậc bình thường. Thời kỳ thượng cổ, tiên nhân tiến thăng thần giới chính là thông qua cột sáng màu vàng rời khỏi tiên giới. Lúc đó cả bầu trời sẽ lấp lánh kim quang, có thể kéo dài cả một ngày. Nhưng hiện tại Tịnh Lưu giới và tiên giới tiếp giáp, không cần phải vượt qua Vô Vọng chi hải, thời gian kim quang duy trì cũng trở nên ngắn hơn rất nhiều.
Theo lý mà nói bổn nguyên thụ thông qua cột sáng đi tới Tịnh Lưu giới, hiện tại đúng ra mọi người nên làm là chạy tới Tịnh Lưu giới, xem bổn nguyên thụ nâng bậc thành công. Nhưng mọi người tại đó không có một ai hành động, mọi người vô thức quay sang nhìn Tiêu Dật, vẻ mặt có thể nói là phong phú đa dạng.
Đối với mọi người của ma pháp thế giới và thú nhân thế giới mà nói, trước đó bọn họ không biết sự tồn tại của bổn nguyên thụ. Chỉ là cảm ứng được nơi này có người nâng bậc, mới xuất hiện ở Hư Vô hải. Vì thế bộ dáng của bổn nguyên thụ thực sự dọa họ giật nảy, Richard hỏi ra đầu tiên.
“Tiêu Dật, vừa rồi là thân thích của ngài?”
Tiêu Dật không biết làm sao lắc đầu, y vừa rồi cũng bị dọa giật nảy.
Khác với mọi người lộ vẻ không hiểu, các yêu thú đại khái đoán được một chút nội tình quay mặt nhìn nhau, đều có vẻ mặt 囧囧 toàn tập.
Không đợi mọi người tiêu hóa xong màn mới thấy vừa rồi, một tia sáng lục từ xa bắn tới, chính là bổn nguyên thụ hóa hình thuận tiện nâng bậc thành công.
Bổn nguyên thụ tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người. Vừa rồi cách quá xa, mọi người chỉ cảm thấy bổn nguyên thụ trông rất giống Tiêu Dật. Hiện tại ở gần, nhìn kỹ rồi, hai người không chỉ là rất giống, quả thật là như khuôn đúc, duy chỉ có một chỗ không giống đó là Tiêu Dật tóc đen mắt đen, mà bổn nguyên thụ lại là tóc xanh, mềm mượt rũ xuống vai.
Đối với vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, bổn nguyên thụ giống như cái gì cũng không thấy. Ánh mắt nó đảo qua mọi người một vòng, khi đảo qua Tiêu Dật thì hơi nhíu mày. Khi bóng dáng Lục Thiệp Xuyên xuất hiện, mắt bổn nguyên thụ sáng lên, lập tức cười híp mắt chạy tới trước mặt Lục Thiệp Xuyên, lanh lợi nói, “Ông ngoại.”
Tiêu Dật, “…”
Lục Thiệp Xuyên, “…”
Mọi người, “…”
Căn nguyên giữa bổn nguyên thụ và Lục Thiệp Xuyên nếu nói kỹ thì phải bắt đầu kể từ khi Lục Thiệp Xuyên đi vào Hư Vô hải tìm kiếm bổn nguyên quả. Hai mươi năm trước, Lục Thiệp Xuyên và Tiêu gia trở mặt, một mình lao vào Hư Vô hải. Đợi khi ông tìm kiếm từng tấc Hư Vô hải, tìm được bổn nguyên thụ, đã là mười chín năm sau. Lúc đó, bổn nguyên thụ vừa mới hóa hình, lại vì hóa hình không thành công cho lắm, vẫn ở giữa nửa người nửa thụ.
Đối với thế gian vạn vật mà nói, thiên địa có linh hồn, vạn vật đều có thể khai thông linh trí tiến hành tu luyện, nhưng trên thực tế, trong vạn vật, hình thái của nhân tộc có lợi cho tu luyện nhất, đây cũng là lý do tại sao yêu thú hóa hình đều có hình thái nhân tộc.
Bổn nguyên thụ cho rằng mấy vạn năm tích lũy, nó có thể thành công hóa thành hình thái nhân tộc, không ngờ lại bị kẹt ở cửa ải cuối cùng.
Đối với yêu thú Hư Vô hải mà nói, bọn chúng vốn có tướng mạo kỳ kỳ quái quái, đối với bọn chúng bổn nguyên thụ nửa người nửa thụ không có gì không đúng. Bổn nguyên thụ xoắn xuýt nửa ngày, mang ngoại hình quái dị lang thang ở Hư Vô hải, trong lúc vô tình gặp được Lục Thiệp Xuyên.
Ban đầu, bổn nguyên thụ vô cùng phẫn nộ với ý đồ muốn có bổn nguyên quả của Lục Thiệp Xuyên, nhưng khi hai người mấy lần giao thủ, bổn nguyên thụ nghe xong nguyên do Lục Thiệp Xuyên muốn bổn nguyên quả, nó rất nhanh thay đổi chủ ý. Nó cho Lục Thiệp Xuyên một trái bổn nguyên quả, nhưng điều kiện là nó muốn lục xem ký ức của Lục Thiệp Xuyên, hiểu rõ cái gọi là tình cảm của con người.
Đối với điều kiện này, Lục Thiệp Xuyên không chút do dự đáp ứng. Ba tháng sau, bổn nguyên thụ thông qua Lục Thiệp Xuyên đại khái hiểu được thế giới nhân loại, bao gồm tình cảm nhân loại mà nó vẫn không thể nào lý giải. Sau khi tiễn Lục Thiệp Xuyên đi, bổn nguyên thụ tĩnh tâm quyết định bắt đầu hóa hình lại, dường như nó đã hiểu nguyên nhân thất bại của hóa hình trước đó. Lần này hóa hình kéo dài gần nửa năm, đợi khi nó sắp hóa hình thành công, tu vi vẫn luôn đình trệ không tiến bắt đầu sản sinh thay đổi, nó lập tức đột phá bậc mười, nâng lên thần giới.
Thoáng chốc hóa hình thành công, điều đầu tiên bổn nguyên thụ nghĩ tới là đi tìm Lục Thiệp Xuyên. Lần này hóa hình nó hoàn toàn biến hóa theo bộ dáng của Lục Thiệp Xuyên lúc trẻ. Trước đó trong thời gian sống cùng Lục Thiệp Xuyên, bổn nguyên thụ ngưỡng mộ nhất là tình cảm mà Lục Thiệp Xuyên dành cho Tiêu Dật. Hiện tại nó đã hóa thành nhân hình, nghĩ cũng không nghĩ liền muốn tìm Lục Thiệp Xuyên, thể nghiệm tình cảm này.
Đối với vẻ mặt lý lẽ đương nhiên của bổn nguyên thụ, Lục Thiệp Xuyên nửa ngày không biết nên phản ứng thế nào, dù sao thì bổn nguyên thụ mở miệng là “ông ngoại” rồi đeo bên cạnh Lục Thiệp Xuyên.
“Ông ngoại, con tự đặt cho mình cái tên là Lục Tiểu Xuyên.”
“Ông ngoại, ông muốn về Tịnh Lưu giới không? Con đưa ông đi.”
“Ông ngoại, ông còn muốn bổn nguyên quả không?”
“Ông ngoại…”
Tiêu Dật lặng lẽ nhìn bổn nguyên thụ và ông ngoại bộ dáng người nhà thân thiết, xót xa nghĩ: Ông ngoại bà mi, đó là ông ngoại của ta.
Lời tác giả: Bổn nguyên thụ và ông ngoại không phải là cp đâu, tôi thật sự viết theo hướng thân tình. o(╯□╰)o
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 119: Ngoại truyện 4
Chương 119: Ngoại truyện 4