Dạo
gần đây Đông Tử cảm thấy Tiêu Giản Đào, thằng bạn thân của cậu, đứa cán bộ tài
giỏi của lớp, tấm gương tốt của các bạn học, trợ thủ đắc lực trong mắt các thầy
cô, người trước giờ luôn xuất sắc về mọi mặt không cần phải nhọc lòng về chuyện
gì, đang có chút gì đó không ổn thì phải.
Mấy
đứa bạn thân nhân lúc hết giờ học bèn xông vào vây quanh Tiêu Giản Đào, bắt cậu
thành thật khai báo mọi chuyện.
Tiêu
Giản Đào thoáng ngập ngừng, gần đây có hai việc khiến cậu rất buồn phiền, mà một
trong số đó thì… khó mà nói thành lời. Cậu phân vân một chút, bèn kể chuyện về
cậu nhóc gần đây sáng nào cũng nghe cậu luyện đọc đã biến mất rồi. Ai dè cậu vừa
kể xong, bèn thấy mấy thằng con trai vây quanh cậu đồng loạt rùng mình, ánh mắt
nhìn cậu cũng trở nên đầy ẩn ý khó hiểu.
“Tụi
mày thế này là sao hả?” Tiêu Giản Đào tò mò lướt nhìn quanh mọi người.
Đông
Tử ngập ngừng đáp: “Cái Kéo nhỏ à, sao mày bạo gan thế chứ? Nếu là tao mỗi sáng
năm giờ thức dậy đi luyện đọc, lại nghe thấy giọng trẻ con vang lên từ tầng hai
của toà y tế âm u rùng rợn kia, thì tao chẳng có gan tiếp tục ở đó nữa đâu!”
Tiêu
Giản Đào không hiểu: “Tại sao chứ? Chỉ là một thằng bé con thôi mà, đâu thể nào
ăn thịt mày đâu?”
Đông
Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lúc đấy là sáng sớm năm giờ đó, làm quái
gì có thằng nhỏ nào không dưng lại xuất hiện ở tầng hai y tế trường hả? Mấy đứa
con nít thích ngủ nướng nhất, ai lại mỗi ngày dậy sớm chạy đến đó nghe mày đọc
bài? Thêm nữa chẳng lẽ chỗ y tế trường bọn họ không khoá cửa sao?”
Đông
Tử phân tích rạch ròi, Tiêu Giản Đào cũng chú ý điểm bất thường trong chuyện
này rồi. Phía trên từng nói qua, Tiêu Giản Đào trông thì chín chắn vững vàng thế,
trên thực tế cậu có chút ngờ nghệch, tỉ dụ như mấy vấn đề quái dị này cậu không
hề nghĩ đến. Bây giờ Đông Tử chỉ ra, cậu mới nhận ra có chút bất thường.
Đông
Tử lại bảo: “Hơn nữa… mày nói thằng nhóc đó tên gì?”
Tiêu
Giản Đào đáp: “Tên Lục Tri Thu. Mà nói cũng kì thiệt, tao nghĩ cậu bé ấy họ Lục,
bác sĩ Lục cũng họ Lục, chắc chắn là bà con với nhau rồi. Thế mà khi tao chạy
đi hỏi bác sĩ, nhà ảnh có đứa bé nào bảy, tám tuổi tên Lục Tri Thu không, thì ảnh
lại bảo là không có!”
Đông
Tử vỗ đùi đánh đét một cái: “Mày là cái đồ đần Cái Kéo à! Anh bác sĩ Lục đó độc
thân, lấy đâu ra đứa con lớn như thế? Mà quan trọng nhất là tên của bác sĩ Lục
chính là Lục Tri Thu!”p>
Trong
phút chốc Tiêu Giản Đào trố mắt sửng sốt.
Bác
sĩ Lục mới là Lục Tri Thu. Thế cậu bé mỗi sáng nói chuyện với cậu nhưng chưa từng
gặp mặt ấy rốt cuộc là ai?
Nói
ra Tiêu Giản Đào quả thực có chút hổ thẹn, kể từ sau hôm cậu ngây ngất nhìn bác
sĩ Lục cởi áo blu trong văn phòng, mấy hôm nay cậu đều ngủ không ngon giấc lắm.
Hình như cậu cứ muôn mơ thấy một bóng người đứng quay lưng/ chính diện/ nghiêng
người về phía cậu mà thay đồ, nhưng mỗi khi cậu muốn nhìn rõ mặt đối phương thì
chẳng lần nào nhìn rõ được cả. Bóng người đó dong dỏng cao, ánh sáng chiếu rọi
từ đằng sau, làm nhoà đi bóng dáng mơ hồ của đối phương, như tạo nên vạt sáng
vàng lấp lánh bao phủ khắp xung quanh anh, toát lên một vẻ đẹp khó diễn tả
thành lời.
Người
đó rốt cuộc là ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Tiêu
Giản Đào quả thực không ngờ rằng, mới chỉ gặp hai lần thôi vậy mà anh đã để lại
ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu.
Không
sai, trước đó cậu có thiện cảm với Lục Tri Thu, nhưng sự thiện cảm ấy không
mãnh liệt, nói một cách văn vẻ, đó tựa như “cô nữ chính đa sầu đa cảm đi ngang
qua gặp chàng trai đẹp bị mù”, xen lẫn thiện cảm đó nhiều nhất vẫn là tình cảm
thương tiếc dành cho anh.
Nhưng
khi đối phương hết lần này đến lần khác xuất hiện trong giấc mơ của cậu, Tiêu
Giản Đào đã không còn có thể tự dối gạt mình, bảo rằng những giấc chiêm bao ấy
chỉ là niềm “thương tiếc” bình thường thôi. Hình ảnh Lục Tri Thu cởi áo khoác
dưới ánh chiều tà hôm đó, như một cú đánh thức tỉnh Tiêu Giản Đào trong phút chốc,
khiến chàng trai trước giờ luôn ở thế bị động trong chuyện tình cảm như cậu bỗng
dưng tỉnh ra, cuối cùng phát hiện tầm quan trọng của bác sĩ Lục trong lòng
mình.
Mãi
đến bây giờ, Tiêu Giản Đào vẫn có thể hồi tưởng lại toàn bộ tư thế tất cả động
tác khi bác sĩ Lục giúp bạn cậu xử lý vết thương, tay anh ấy xem vết thương
khéo léo thế nào, bút anh viết lướt qua tờ giấy như thế nào, và anh lại trầm
tĩnh ra sao khi chỉ huy cả bọn gọi 120, và sau cùng người con trai sắc mặt trắng
bệch ấy đã ngã vào lòng cậu như thế nào…
Hồi
tưởng lại những điều ấy, Tiêu Giản Đào mới sực nhận ra những ký ức về anh lại
rõ rệt như thế, mỗi hành động cử chỉ của đối phương đều tựa như khắc sâu trong
trí óc cậu.
Ra
cậu đã gặp tiếng sét ái tình, nhưng bản thân cậu lại không hề biết điều đó.
Chính
vì nhận ra điều ấy, cho nên suốt thời gian này cậu đều đi đường vòng tránh xa
toà y tế trường, sợ rằng bản thân chỉ cần trông thấy bác sĩ Lục, thì cậu sẽ bộc
lộ suy nghĩ của mình, bây giờ trừ việc mỗi sáng cậu vẫn chạy đến sân sau của y
tế trường để luyện đọc, những lúc khác tuyệt đối không bén mảng đến gần đó bước
nào. Vốn hai người đã không có giao thiệp gì rồi, giờ như thế, càng không có bất
kì mối liên hệ gì với nhau.
Chuyện
của Quả Cầu Giấy Nhỏ, và chuyện của bác sĩ Lục, cả hai chuyện này dồn vào khiến
cậu mỗi ngày đều trải qua trong nỗi muộn phiền. Ngặt nỗi bây giờ gần cuối học
kì vô số chuyện kéo đến, nửa tháng sau lại còn có cuộc thi dẫn chương trình
sinh viên cực kì quan trọng, Tiêu Giản Đào bận đến tối mặt tối mày, tất cả lo lắng
dồn ép khiến cậu phát bực. Nhưng giờ cậu bỗng nhiên hay tin bác sĩ Lục tên là Lục
Tri Thu, thế thì Quả Cầu Giấy Nhỏ rốt cuộc là ai?
Tiêu
Giản Đào phát hiện, mấy chuyện này chồng chéo nhau, trở nên mập mờ rối rắm chẳng
biết đâu mà lần.
Và
kết quả việc suốt ngày ăn không được ngủ không ngon là vào một sáng nọ thức dậy,
trong miệng cậu bỗng nổi lên những mụn nhọt nhiệt miệng, và bị viêm cổ họng, giọng
nói trở nên vụn vỡ. Chất giọng mà cậu từng lấy làm kiêu hãnh và khá là tự hào
đó bỗng dưng biến mất chỉ trong một đêm.
*****
Đối
với một sinh viên khoa phát thanh thì cái gì là quan trọng nhất? Giọng nói,
đương nhiên là giọng nói. Nếu bạn không có vẻ ngoài xinh đẹp cân đối, bạn có thể
đi phẫu thuật hay trang điểm. Nếu bạn không có năng lực ứng biến nhanh nhẹn, bạn
có thể luyện tập. Nhưng nếu bạn không có một chất giọng trời phú hoặc đặc biệt,
thì hoàn toàn không được.
Từ
nhỏ, Tiêu Giản Đào đã sở hữu một giọng nói mà mọi người đều tấm tắc khen ngợi.
Nhất là sau khi vỡ giọng, ưu thế đó lại càng trở nên nổi bật hơn. Chất giọng
hùng hồn trầm vang, cộng thêm cung bậc tình cảm phong phú, mỗi lần Tiêu Giản
Đào mở miệng đều tựa như những bản nhạc du dương được diễn tấu bởi cây đàn
violon thượng hạng. Cùng với những lời cậu nói, tình cảm của thính giả cũng
theo đó mà lay động. Chính nhờ ưu thế vượt trội cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai,
Tiêu Giản Đào mới có thể trở nên nổi bật trong kì thi phỏng vấn để vào học
ngành phát thanh nổi danh nhất của ngôi trường này.
Tiêu
Giản Đào đã bỏ ra nỗ lực gấp trăm lần người khác. Và mục tiêu của cậu chính là
có một ngày trở thành người dẫn chương trình tin tức xuất sắc nhất, giống như
thần tượng Cronkite của cậu, dùng tiếng nói của bản thân đưa những tin tức
chính xác và khách quan nhất đến tai người nghe.
Người
ngoài không biết sinh viên ngành phát thanh phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức.
Vì giọng nói này, Tiêu Giản Đào mỗi sáng dậy sớm tập luyện thanh, ngày thường
ăn cơm chẳng dám đụng đến đồ lạnh, chua, cay, cứ nơm nớp âu lo cổ họng sẽ xảy
ra vấn đề nào đó. Và cậu rất cẩn thận chú ý giữ ấm, giữ amidan được khoẻ khoắn…
Nhưng
mà bây giờ, bất thình lình giọng cậu xảy ra vấn đề, trong miệng cũng nổi đầy mụn
nhọt. Cậu không phải là không thể mở miệng, chỉ là một khi nói chuyện, âm thanh
tựa như một gã nghiện thuốc già nua, khản đặc thô ráp, y như âm thanh của bánh
mài lướt qua giấy nhám vậy.
Tiêu
Giản Đào hiểu rõ, đó đều là do cậu chịu áp lực quá lớn. Bỗng dưng nảy sinh tình
ý với bác sĩ Lục mà cậu mới chỉ gặp hai lần, rồi nỗi lo lắng dành cho người bạn
nhỏ đột nhiên mất tích, và còn cuộc thi dẫn chương trình sắp khai mạc vào một
tháng sau. Tất cả những chuyện ấy dồn dập tích tụ lại, khiến lòng cậu nóng như
lửa đốt. Hậu quả là sáng hôm nay phát bệnh, giọng nói thô ráp đến mức bạn bè đều
thấy lo cho cậu.
“Sao
mới có một giấc mà Cái Kéo Nhỏ đã trở thành Thiện Điền Phương rồi?” Đông Tử còn
ở đó giở giọng bông đùa, kết quả lãnh vài cú đấm vào người.
Biến
thành Thiện Điền Phương còn tốt chán ấy chứ!
Mới
đầu Tiêu Giản Đào nghĩ rằng mình không sao đâu, cho nên khi bị viêm họng, cậu
chỉ uống nước nhiều hơn mọi ngày, ăn mấy trái lê. Nhưng không ngờ qua ngày hôm
sau, viêm họng càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Cậu
bây giờ chẳng nói được tròn vẹn một câu, nói giữa chừng thì tắt tiếng, chỉ có
thể phát ra vài hơi gió, rồi sau đó mới phát ra được mấy từ tiếp theo. Câu từ
nói ra cứ ngắt quãng vỡ vụn khiến Tiêu Giản Đào chẳng thể chuyện trò được với một
ai, bởi vì không ai có thể hiểu cậu rốt cuộc muốn nói gì.
Tiêu
Giản Đào lo đến phát sốt, kéo đứa bạn theo gọi taxi đến thẳng bệnh viện ở đối
diện trường y kế bên, lấy số rồi xông thẳng vào phòng khám.
Vị
bác sĩ đó bảo Tiêu Giản Đào mở miệng, vừa trông thấy, mày ông liền nhíu lại: “Cậu
đã để dây dưa mấy ngày rồi hả? Cậu xem, ngay cả amidan cũng sưng to đến thế rồi.”
Thằng
bạn đáp thay cậu: “Cậu ấy không có làm thế đâu, mới sáng hôm qua đột nhiên bị ấy
ạ. Hôm qua cậu ấy ho vài tiếng, nhưng không nghiêm trọng.”
Bác
sĩ từ tốn viết toa thuốc, tỏ ý các cậu mang về trường uống. Tiêu Giản Đào vừa
nhìn bèn cuống lên, bất chấp giọng mình đã khản đặc, cậu nói bằng chất giọng xù
xì ấy với vẻ lo lắng: “Bác sĩ… cháu là học… phát… thanh ạ… một tháng sau… có… một
cuộc thi… quan trọng…”
Vị
bác sĩ liền mắng cậu: “Thi đấu quan trọng hay cổ họng quan trọng hả? Cậu bị cái
này là do áp lực quá lớn, nên mới bỗng chốc phát bệnh ra đó! Tôi cho cậu thuốc
đặc hiệu, tác dụng phụ mạnh thế nào cậu biết không hả?” Nhưng đến cuối cùng ông
cũng không chịu thấu trước lời khẩn cầu van nài của Tiêu Giản Đào, bèn cho vài
bình nước biển, dặn dò cậu mang về phòng y tế trường truyền vài hôm, thì sẽ
lành bệnh thôi.
Trong
thoáng chốc Tiêu Giản Đào chết sững. Cậu vốn tưởng rằng đến bệnh viện khám bệnh
mua thuốc uống thôi là được rồi, ai ngờ còn phải truyền nước biển nữa chứ… Mà
còn phải đến y tế trường để truyền ư?
Cậu
hiện giờ chẳng dám bén mảng đến gần toà y tế một bước nữa là, vì ở đó có một
người, một người thường xuyên xuất hiện trong những giấc chiêm bao của cậu.
Nhưng
dù cho không muốn cỡ nào thì cổ họng vẫn là quan trọng nhất.
Tay cầm bình nước biển mà bệnh viện đưa, cậu chậm rãi lê từng
bước một tới trước cửa y tế.
Cậu
đứng trước cửa y tế chần chừ cả buổi trời, tay đưa lên rồi hạ xuống, rồi lại
đưa lên hạ xuống, cứ gọi là không dám gõ cánh cửa ấy. Vừa nghĩ đến chuyện cửa bật
mở ra, thì chàng trai ôn hoà trầm lặng kia bèn xuất hiện trước mặt cậu. Bỗng
Tiêu Giản Đào cảm thấy như nhiệt độ xung quanh cũng theo đó mà tăng cao.
Trước
giờ cậu không biết mình là lại kẻ chần chừ đến vậy, chỉ vì một người mới gặp
hai lần mà đã hồi hộp như đứa học sinh tiểu học. Nhưng khác là, học sinh tiểu học
khi trông thấy người mình thích còn biết cầm hoa tặng người ta, chứ không giống
cậu bây giờ tay cầm hai bình nước biển.
Ngay
lúc cậu đứng trước cửa y tế miên man nghĩ ngợi, cánh cửa trước mặt cậu bỗng bật
mở. Người vẫn luôn xuất hiện trong mộng cậu hàng bao đêm nay chợt hiện ra trước
mắt. Trên mặt Lục Tri Thu không có lấy chút kinh ngạc hay hiếu kì, tựa như
không lấy làm bất ngờ khi cậu xuất hiện ngoài cửa.
Đôi
mắt trong trẻo kia quét qua bình nước biển trong tay cậu rồi chuyển sang nhìn cậu,
tựa như đã hiểu tại sao cậu lại đến đây.
“Chào…
chào bác sĩ Lục.” Tiêu Giản Đào ấp úng cất tiếng chào. Chất giọng quyến rũ mà cậu
thường tự hào nghe như bị xé toạc, suốt cả đoạn đường những ai nghe thấy giọng
cậu đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu trân trối. Chỉ có Lục Tri Thu, vẻ mặt
anh vẫn bình thản, như không quan tâm giọng của Tiêu Giản Đào có trở nên như thế
nào.
Nhìn
Lục Tri Thu ở khoảng cách gần như thế, Tiêu Giản Đào chợt càng nhận ra người
trước mặt thanh tú đến lạ. Ánh mắt cậu lướt qua đôi mắt của đối phương, đến
gương mặt gầy gò, cuối cùng cũng dừng lại trên làn môi mỏng nhạt hồng kia… Chiếc
miệng với đường cong duyên dáng ấy nếu như nói chuyện được, thì sẽ thốt ra giọng
như thế nào nhỉ? Tiếc là cậu không nghe được rồi.
Hôm
qua Lục Tri Thu có xem weibo của Tiêu Giản Đào, đương nhiên biết mấy ngày nay cậu
buồn bực vì bị viêm họng, chỉ là không biết rốt cuộc có chuyện gì khiến cậu buồn
phiền và mãi lo lắng như thế. Lục Tri Thu cụp mắt xuống, nhận lấy hai bình nước
biển từ tay cậu, xem kĩ nhãn hiệu, nhận ra đó là thuốc đặc hiệu dùng để giảm
viêm trị chứng đau cổ họng, hiệu quả nhanh chóng nhưng khá là ôn hoà, thích hợp
để Tiêu Giản Đào dùng.
Khi
ngón tay của Lục Tri Thu lướt qua tay của Tiêu Giản Đào, lưu lại cảm giác ấm
nóng khác xa sự lạnh lẽo của chai nước biển, khiến trái tim Tiêu Giản Đào
thoáng chốc đập rộn. Cậu đưa mắt quyến luyến nhìn theo ngón tay đối phương đang
khẽ vuốt ve bình nước biển, lòng thì muôn phần hy vọng tay mình mới là thứ được
bàn tay kia vuốt ve.
Thế
nhưng…
Tiêu
Giản Đào tự cười giễu mình. Cậu thích con trai, làm sao có chuyện trùng hợp bác
sĩ Lục cũng thích con trai được cơ chứ.
“Bác
sĩ Lục? Có học sinh đến à?” Một giọng nữ vang lên sau lưng Lục Tri Thu, đánh
tan những hoang tưởng miên man mà cậu đang say sưa đắm chìm trong ấy.
Lục
Tri Thu cầm hai bình nước biển đưa lên ra ý với y tá nhỏ ở sau lưng, để cô chuẩn
bị giá kim tiêm truyền dịch. Còn anh thì bảo Tiêu Giản Đào đến phòng truyền dịch
kế bên tạm nghỉ, chốc nữa sẽ qua truyền dịch cho cậu.
Y
tá nhỏ có tính cách cởi mở, hơn nữa từ sau khi “nhận bà con” với Lục Tri Thu,
cô cũng dần lớn gan hơn, đã có thể chủ động nói chuyện nhiều hơn với Lục Tri
Thu. “Bác sĩ Lục, cậu ấy bị bệnh gì thế?”
“Tôi…
đau cổ họng…” Tiêu Giản Đào dùng giọng nói khản đặc đến độ chỉ nghe được hơi
gió của mình để giải thích. Bởi vì cậu chỉ chăm chăm nhìn Lục Tri Thu, đương
nhiên không thấy vẻ mặt có phần ngẩn ngơ ngạc nhiên của y tá nhỏ sau khi nghe
thấy giọng cậu.
Y tá nhỏ chớp chớp mắt, tay ôm hai bình nước biển miên man nghĩ ngợi… Giọng của cậu ta sao giống Đao sama quá đi, nhưng Đao sama nghe hay hơn nhiều, chứ chẳng phải chất giọng khản đặc khó nghe thế này đâu!
Y tá nhỏ bèn xem một chút xíu tương tự ấy chỉ là ngẫu nhiên. Thế giới không nhỏ đến vậy đâu, vừa mới nhận bà con với bác sĩ Lục xong, thì làm sao mà có chuyện Đao sama lại tự mình chạy đến được cơ chứ?
Hôm y tá nhỏ “nhận bà con” với Lục Tri Thu, vì lo nghĩ và muốn bảo vệ thông tin thực sự của Tiêu Giản Đào, nên Lục Tri Thu không nói cô nghe Đao Kiến Tiếu cũng là sinh viên trong trường. Vì nếu nói ra, thì những thông tin cá nhân về nghề nghiệp tuổi tác của Đao Kiến Tiếu sẽ bị tiết lộ hết ra ngoài. Hơn nữa… Lục Tri Thu vẫn luôn xem chuyện đó là bí mật của riêng mình. Và bí mật ấy, Lục Tri Thu ích kỉ không muốn chia sẻ với người khác.
Muốn truyền dịch ở y tế trường bắt buộc phải dùng thẻ sinh viên để đăng kí, Tiêu Giản Đào trao thẻ cho y tá nhỏ xong bèn xoay người đi vào phòng truyền dịch bên cạnh. Quả thật mấy ngày nay đầu óc cậu căng như dây đàn. Bác sĩ Lục, Quả Cầu Giấy Nhỏ, rồi cuộc thi dẫn chương trình v.v… những chuyện này tựa như các quả núi đè nặng trên đầu cậu, khiến người luôn có giờ giấc sinh hoạt đều độ như cậu bỗng nhiên mất ngủ. Và mỗi khi thiếp đi, là y như rằng trong mơ lại xuất hiện gương mặt của người đó.
Giờ đây trong phòng truyền dịch, cơ thể cậu khoan khoái chìm sâu vào chiếc ghế sô pha mềm mại. Không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng đặc trưng trong các bệnh viện, hương thơm lãng đãng xung quanh mũi, tựa như mùi hương thoang thoảng trên người Lục Tri Thu. Chiếc ghế thư thái quá đỗi, cộng thêm nhiệt độ ấm áp và cảm giác thoải mái… khiến cơ thể mệt mỏi bấy lâu của Tiêu Giản Đào chìm vào tự giấc ngủ lúc nào không hay. Cả người cậu tựa như bay bổng giữa không trung, những đoá mây mềm mại khẽ lướt qua bên mặt và tay cậu…
…Không đúng!
Tiêu Giản Đào sực nhận thức ra đó hoàn toàn không phải đoá mây, mà là hơi ấm toả ra từ ngón tay ấm áp của người khác. Tiêu Giản Đào chợt mở bừng mắt, bất ngờ phát hiện chàng trai đang đứng trước mặt mình cúi người xuống, đương cầm dây buộc cổ tay cậu, không phải cô y tá nhỏ như cậu nghĩ, mà là Lục Tri Thu!
“Sao… lại là anh?” Tiêu Giản Đào gắng gượng hỏi dù cổ họng khó chịu. Nhưng ngoại trừ cái liếc khẽ của đối phương, cậu chẳng nhận được câu trả lời nào. Mấy chuyện nhỏ nhặt giúp bệnh nhân truyền dịch này, sao lại đến lượt một bác sĩ tiến sĩ như Lục Tri Thu làm cơ chứ? Hơn nữa đâu phải không có y tá, tại sao lại là đích thân anh làm nhỉ?
Ắt nhiên Tiêu Giản Đào không tìm được câu trả lời.
Ngay cả cô y tá nhỏ, người giữa chừng bị Lục Tri Thu cướp lấy chiếc khay nhỏ đựng bông gòn sát trùng và ô xi già cũng không biết câu trả lời.
Động tác của Lục Tri Thu rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, nhưng Tiêu Giản Đào lại có thể cảm nhận rõ rệt từng cơn run rẩy lưu lại trên làn da mình khi những ngón tay của đối phương lướt qua tay cậu.
Theo như dự tính, nước biển được truyền vào từ tay trái của Tiêu Giản Đào.
Đôi tay mịn màng với những móng tay được cắt chỉnh tề, một tay anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trái đã được cột cẩn thận của Tiêu Giản Đào, còn tay kia thì vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu. Chỉ giây phút tiếp xúc ngắn ngủi đó, Tiêu Giản Đào cảm thấy đôi mắt mình thậm chí chẳng tài nào dứt khỏi bàn tay vừa đưa xuống lại nhấc lên ngay đó của đối phương.
Dẫu sao cũng là con trai, đường huyết quản của Tiêu Giản Đào cực kì rõ ràng, trong chốc lát, đường huyết quản đã lộ ra rõ mồn một. Lục Tri Thu đặt bàn tay cậu xuống, lấy ra cồn và ô xy già ra sát trùng. Anh dùng bông gòn chấm vào, nhẹ nhàng xoa xoa tròn trên mu bàn tay cậu. Anh chẳng mảy may hay biết rằng chỉ hành động rất đỗi bình thường này, trong con mắt Tiêu Giản Đào lại mang đầy ẩn ý và gợi mời biết bao nhiêu.
Tiêu Giản Đào nhìn trân trân vào gương mặt nghiêng của Lục Tri Thu. Mỗi cử động của anh đều được cậu in sâu trong trí óc, thậm chí Lục Tri Thu chớp mắt mấy lần cũng nhớ rõ mồn một. Kết quả là khi Lục Tri Thu chích kim vào trong da thịt cậu, cậu cũng chẳng hề hay biết.
Mãi đến khi Lục Tri Thu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Giản Đào mới chợt bừng tỉnh định thần lại, vẻ mặt luyến tiếc dõi theo bóng dáng chậm rãi rời khỏi của Lục Tri Thu.
“A… bác sĩ Lục!” Tiêu Giản Đào gọi.
Lục Tri Thu dừng lại, ngoảnh đầu qua nhìn cậu.
“… Anh luôn… ở văn… phòng bên cạnh… phải không? Có… chuyện gì… em có thể… gọi anh… được không?” Tiêu Giản Đào cà giật nói, mãi đến khi cậu nhìn thấy rõ ràng cái gật đầu của Lục Tri Thu, lòng bèn mừng vui khấp khởi, mới không tiếp tục quấy rầy đối phương nữa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nhìn Lục Tri Thu rời đi.
Cậu không biết, sau khi giúp cậu chích kim, đóng cửa phòng truyền dịch, Lục Tri Thu đã hồi hộp và bối rối đến chừng nào, đến nỗi mặt anh lập tức đỏ bừng, lưng tựa vào cửa cúi gầm đầu im lặng.
Anh đã không thể chịu đựng việc cứ mãi đứng từ xa ngóng theo Tiêu Giản Đào. Cho nên ngay lúc đối phương đến, anh bèn chủ động dẫn cậu đến phòng truyền dịch và đích thân chích kim giúp cậu. Anh phải tiếp cận Tiêu Giản Đào từng chút một, không muốn tiếp tục làm kẻ ngốc chỉ biết dõi theo bóng dáng cậu từ xa.
Khi tâm trạng đã bình tĩnh lại, Lục Tri Thu xác nhận mặt mình không còn nóng bừng nữa, mới cầm cái khay quay về văn phòng. Trong văn phòng, y tá nhỏ đang nhìn tấm thẻ sinh viên của Tiêu Giản Đào trên tay với vẻ tò mò, miệng lẩm bẩm, “Tiêu Giản Đào”… Tiêu Giản Đào? Cái này cũng trùng hợp ghê!”
Lục Tri Thu hỏi: “Chuyện gì trùng hợp?”
Không nghĩ ngợi, y tá nhỏ tức thì trả lời: “Giọng cậu sinh viên ban nãy hao hao giống Đao sama, nhưng khó nghe hơn thôi. Giờ em lại phát hiện nếu tên cậu ta mà đọc ngược thì sẽ là Đao Kiến Tiếu, trùng hợp ghê… Á!” Y tá nhỏ rốt cuộc đã nhận ra mình đang nói chuyện với ai, cô giật bắn người nhảy dựng khỏi ghế, tay bụm chặt miệng, mắt ngó láo liên, không dám nhìn thẳng vào Lục Tri Thu.
Chuyện xảy ra sau hôm nhạc hội quả thực rối tinh rối mù hết biết, rối rắm đến mức y tá nhỏ đã không còn nhớ rõ về buổi sáng thứ hai hôm đó. Rốt cuộc cô đã lếch thếch cỡ nào khi chạy vội tới trước mặt bác sĩ Lục, lắp ba lắp bắp “nhận bà con” với anh. Cô quên cả chải đầu, ngay cả hai chiếc giày đang mang dưới chân cũng chẳng phải một đôi. Trong thấy dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác ấy của cô, bác sĩ Lục chẳng nói gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu, rồi khẽ khàng bảo “Chào em, em gái Băng vệ sinh.”
Thực sự y tá nhỏ cũng chẳng còn nhớ rõ cho lắm. Nhưng cô nghĩ, lúc đó có lẽ cô đã khóc rồi nhỉ. Nếu không thì tại sao nụ cười của bác sĩ Lục khi đó lại mơ hồ đến thế trong kí ức cô?
Sau đó y tá nhỏ lại nghe đi nghe lại vô số lần đoạn Lục Tri Thu tỏ tình với Đao Kiến Tiếu trên YY. Đây là lần đầu tiên cô không nghe tiếng hát của Đao sama, mà lại đi quan tâm đến lời nói của một người khác.
…“… Xin lỗi, và, Đao Kiến Tiếu… tôi thích cậu.”
“Cậu không biết… trên đời này, có người cả đời cũng không thể vỡ giọng sao?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
…
Bởi vì câu tỏ tình nồng nàn này, bởi vì câu trả lời lạnh lùng của Đao sama, mà mỗi lần nghe, trái tim bé nhỏ của y tá như bị bóp nghẹn một lần. Có lẽ là do cô biết Nhất Diệp Tri Thu là con trai, cô cứ luôn cảm thấy lời tỏ tình của Lục Tri Thu không giống như lòng hâm mộ giữa một người fan với thần tượng, mà đó chính là tình cảm của một người con trai dành cho một người con trai khác, nhưng tiếc rằng, người kia không chấp nhận.
Công bằng mà nói, y tá nhỏ biết chuyện này không thể trách Đao Kiến Tiếu được. Thân là một thánh lồng tiếng nổi đình nổi đám trên mạng, mỗi ngày anh nhận được lời tỏ tình nhiều vô số kể, đương nhiên anh không thể để tâm đến tất cả. Nhất là trước đó Nhất Diệp Tri Thu lại từng đắc tội anh, nhất định đã bị cậu xếp vào phạm vi những fan cuồng não phẳng rồi. Đối với loại fan này, Đao Kiến Tiếu chẳng hề nói câu nào khó nghe, chỉ một câu “Tôi không biết” cũng đã gọi là nể mặt lắm rồi. Nhưng hễ nghĩ đến người bị Đao Kiến Tiếu cự tuyệt, chính là cấp trên luôn quan tâm cô trong cuộc sống, là người em gái cô chăm sóc trên mạng, không hiểu sao cô cũng cảm thấy lòng trĩu nặng đau khổ.
Đâm ra giờ y tá nhỏ cứ thấy kì kì sao đó, một mặt vẫn mê mẩn giọng của sama, mặt khác lại cứ cảm thấy Đao Kiến Tiếu tổn thương Lục Tri Thu, thứ tình cảm tuy biết rõ sama là vô tội nhưng trong vô thức lại cứ muốn bày tỏ sự bất bình thay Lục Tri Thu, cả hai quả thật mâu thuẫn đến nỗi khiến cô đau đầu khôn xiết… Cảm xúc này, có lẽ chính là cảm giác cùng chung mối thù, đứng chung chiến tuyến và bất bình thay cho nhau giữa những “chị em” với nhau chăng QAQ.
Bây giờ cô chẳng dám nhắc đến mấy từ như Đao này, Kiến này, Tiếu này trước mặt Lục Tri Thu nữa là, càng không cần nhắc đến chuyện lướt weibo của sama, nghe kịch của anh.
Tiếc rằng, công sức mấy bữa nay cô giả bộ hiền lương thục đức, dè dặt cố giấu bản chất thật của mình, lại đổ sông đổ biển hết chỉ vì một câu buột miệng nhất thời, đi nhắc đến tên của Đao Kiến Tiếu trước mặt Lục Tri Thu! Cô thấp thỏm dùng đuôi mắt khẽ liếc vẻ mặt của Lục Tri Thu, sợ anh sẽ nổi cơn tam bành hoặc vương nét thương cảm nào đó.
Nào ngờ Lục Tri Thu như không để tâm cái tên mà cô vừa thốt ra, chỉ khẽ nhướn mày nhìn cô, rồi bâng quơ hỏi: “Ồ?” sau đó cầm cái khay đến trước tủ, đặt mỗi thứ vào lại như cũ.
Y tá nhỏ rụt cổ chờ nghe anh mắng, nhưng đợi mãi, Lục Tri Thu vẫn cứ đứng đó sắp xếp đồ đạc.
Y tá nhỏ thoáng ngẫm nghĩ, rồi đánh bạo lập lại một lần nữa: “À ừm… giọng của cậu sinh viên ban nãy có hao hao giống Đao Kiến Tiếu, cái tên cũng giống nữa.”
Lần này Lục Tri Thu chỉ nhả ra hai chữ: “Vậy sao?”. Vẫn không có bất kì phản ứng đặc biệt nào.p>
Y tá nhỏ lại đánh bạo thêm một chút: “À ừm… bác sĩ Lục, bản thu âm hôm nhạc hội đó… em nghe rồi. Những lời phía sau em cũng nghe hết rồi.” Cô thoáng dừng lại, muốn từ bóng lưng của Lục Tri Thu đọc ra điều gì đó từ bóng lưng của Lục Tri Thu, nhưng chỉ là công cốc: “Anh thực sự thực sự thực sự rất dũng cảm, thật đấy.”
“Những chỉ dũng cảm thôi vẫn không đủ.” Giọng trẻ con dịu dàng lại vang lên trong phòng, lần này rốt cuộc Lục Tri Thu cũng mở miệng nói. Anh đặt thứ cầm trên tay xuống, xoay về hướng y tá nhỏ: “Có phải mấy ngày nay em đều đang phỏng đoán tình cảm của anh dành cho Đao Kiến Tiếu không? Anh nghĩ, em đoán đúng rồi đó.”
Anh cụp mắt xuống: “Em không cần thiết phải tiếc cho anh, không cần đau lòng vì anh. Tuy lúc đó trên YY nghe Đao Kiến Tiếu nói như thế, anh đúng là có hơi đau lòng, nhưng bây giờ bỗng dưng anh nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta cách nhau qua Internet. Tuy anh có thể nghe giọng của cậu ấy, cậu ấy có thể nghe được tiếng nói của anh, nhưng trên thực tế khoảng cách giữa hai người lại vô cùng xa xăm. Sau máy tính, cậu ấy không biết anh là ai, không biết suy nghĩ của anh, dù có hiểu lầm anh thì đó cũng là kết quả của việc không có sự trao đổi trò chuyện với nhau.” Anh chăm chú nhìn ngón tay mềm mại của mình: “Cậu ấy không thể nào lại có tình cảm với một người chưa từng gặp mặt và hoàn toàn xa lạ, vì dẫu sao cuộc sống trên mạng có lẽ không quan trọng trong cuộc đời cậu ấy. Anh chỉ cắm đầu nghe kịch, nghe hát, trên thực tế nó không thể kéo gần khoảng cách giữa anh với cậu ấy. Mà nó chỉ bó buộc hạn chế bọn anh trong mối quan hệ giữa fan và thần tượng thôi.”
“Nhưng mà…”
“Cậu ấy không biết anh là ai, cũng sẽ không biết một câu nói của cậu ấy ảnh hưởng đến anh như thế nào. Chuyện tình cảm, nếu chỉ lặng thầm đứng một bên ngóng trông, cho đi, không khiến cậu ấy ghi nhớ về anh, thế thì đó chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.” Nói đến đây, chợt Lục Tri Thu mỉm cười: “Nhưng anh nghĩ giờ cậu ấy có lẽ đã nhớ về anh một chút xíu rồi cũng nên.”
Vì giọng nói của Tiêu Giản Đào, sự chân thành cần cù nơi cậu ấy, nên Lục Tri Thu đã đem lòng yêu cậu. Nhưng do tự ti đối với tiếng nói của mình, trong vô thức anh lại đặt mình vào vị thế kẻ yếu trong tình cảm, chỉ dám lén lút nhìn trộm, âm thầm thu thập thông tin về cậu, mà không dám bộc lộ tất cả con người mình cho cậu thấy. Để rồi mãi đuổi theo bước chân của đối phương, đến cuối cùng thứ nhận được chỉ là sự dửng dưng… thậm chí là tổn thương từ cậu ấy.
Thế nhưng sự “không biết” của Tiêu Giản Đào liệu có sai chăng? Trên thế giới này có biết bao nhiêu người không biết người khác không vỡ giọng được, chỉ là Tiêu Giản Đào đã nói thẳng ngay trước mặt Lục Tri Thu mà thôi. Đó như một câu chú nguyền, đánh tan nỗi tự ti tự than thân trách phận trong tiềm thức của Lục Tri Thu, đánh tan bức tường pha lê mà anh dựng nên trong tim mình. Rốt cuộc là tự khi nào, mà anh luôn mang ý nghĩ người khác chắc chắn sẽ trố mắt sửng sốt trước giọng nói của mình? Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, anh nghĩ rằng trong mắt người khác mình mãi mãi chỉ là “kẻ yếu”, tình cảm mà người khác dành cho anh chỉ là thương cảm hoặc tội nghiệp thôi? Rốt cuộc tự bao giờ, anh bắt đầu dùng cách xoá tan sự tồn tại của bản thân để tiếp cận đối tượng mà mình đem lòng yêu mến?
Lục Tri Thu luôn nghĩ rằng khuyết điểm của mình là ông trời đã bỏ rơi anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ không chấp nhận anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều đối xử dè dặt với anh. Nhưng thực tế đó chỉ là cái gông xiềng mà anh trói buộc bản thân mà thôi.
Anh đã hiểu rồi, đã hoàn toàn hiểu rồi.
Anh đặt mình vào vai trò kẻ yếu, thế thì anh mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu. Anh nghĩ rằng giọng mình là khuyết điểm khiến anh không cách nào mở miệng nói được, thế thì nó mãi mãi vẫn sẽ là khuyết điểm. Anh nghĩ rằng tình cảm mình dành cho Tiêu Giản Đào chỉ có thể cất giấu trong tim, thế thì nó mãi mãi vẫn sẽ chỉ nằm trong con tim anh.
Sự tổn thương của Đao Kiến Tiếu trên YY đối với anh chỉ là nhất thời, nhưng sự trốn tránh anh dành cho giọng nói của mình lại là mãi mãi.
Nếu như anh không thể thoát khỏi ám ảnh tâm lý này, thì còn tư cách nào để nói tiếng yêu cơ chứ.
Tiêu Giản Đào không biết anh là ai, thế thì đi bảo cậu ấy biết.
Đao Kiến Tiếu không biết trên đời này có người không thể vỡ giọng, thế thì để cậu ấy thông qua bản thân anh, biết được chuyện này vậy.
Anh dấn bước đầu tiên, thì theo sau đó sẽ là bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư… và bước chân anh sẽ mãi tiếp tục bước đi dù đó có là điểm cuối cùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Không Biết
Chương 7: Hãy dấn bước đầu tiên, rồi bạn sẽ không bao giờ dừng lại
Chương 7: Hãy dấn bước đầu tiên, rồi bạn sẽ không bao giờ dừng lại