Bóng đêm bao phủ thành phố này, gió lạnh thổi qua, ánh đèn đường cũng trở nên mông lung. Trong phòng chiếu ra ánh vàng mang theo chút tình cảm ấm áp, tựa như một tia ấm áp duy nhất giữa mùa đông. Corrine nhìn nam nhân đang được bao ánh sáng ấp áp trước mặt, trái tim trong nháy mắt đó bị kích động.
Đó là một loại khát vọng, khát vọng từ sâu trong nội tâm.
Iven không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Corrine. Ánh mắt đó khiến Corrine tỉnh ngộ lại, sau đó cảm giác lời giải thích vừa rồi của mình không chút tác dụng. Một phút kia, trong lòng Corrine sinh ra cảm giác lúng túng, nhưng che giấu tốt, trên khuôn mặt anh tuấn không hề kích động.
Nhưng là nam nhân sẽ không thừa nhận ở lúc trời tối đen, hắn đột nhiên muốn gặp Iven, vì thế muốn thông tin cá nhân của y từ đại học Wriston, sau đó lái xe tới.
Tựa hồ để che giấu, thân Corrine đứng thẳng hơn, gương mặt anh tuấn lộ dưới ánh đèn, lông mi tản ra, có cảm giác nhàn hạ.
"Iven, năm mới vui vẻ. Cậu ở một mình sao?" Corrine mỉm cười, mở miệng hỏi.
"Năm mới vui vẻ." Iven trả lời, "Chủ cho thuê nhà dời đi."
Corrine đưa tay bỏ vào trong túi, cả giận hô một cái: "Trời có chút lãnh."
"Đúng vậy, nhiệt độ lại giảm."
"Đứng ở ngoài có chút lạnh, lúc đi ra quên mang áo khoác." Corrine bất đắc dĩ cười.
"Vậy sao anh không ngồi trong xe?" Iven nghi hoặc.
Corrine: "..."
"Không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Corrine mặt mũi của có chút không nhịn được.
Năm mới là một ngày đáng chúc mừng, lúc này khách tới, xuất phát từ lễ nghi hẳn là mời đối phương vào ngồi một chút, thế nhưng đối tượng là Corrine, Iven nghĩ đến Ryan, trong nháy mắt liền không có ý định này.
"Xin lỗi, trong nhà có chút bẩn." Iven nói.
Nụ cười trên mặt Corrine không nhịn được, Iven cư nhiên cự tuyệt hắn! Corrine có loại cảm giác vác mặt đến, sau đó bị hung hăng tát một cái. Corrine ghét cảm giác chật vật này, hắn rất muốn xoay người rời đi, thế nhưng...
Corrine nghĩ đến mục đích của mình, vì thế chỉ hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ, trên mặt vẫn thân sĩ cười.
"Iven, người tới là khách." Corrine hơi nheo mắt lại nói.
Thân Iven chặn ở cửa, không nói gì. Corrine đi về trước hai bước, cước bộ lại đột nhiên dừng lại.
"Iven, vậy thì mời khách nhân vào đi." Phía sau Iven đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Chủ cho thuê nhà không phải dời đi rồi sao? Trong nhà Iven sao lại có người? Người kia là ai?
Corrine trong đầu có vô số nghi vấn, lúc người nọ tới sau lưng Iven, tất cả nghi vấn đều có đáp án. Corrine chợt mở to hai mắt nhìn, là cái nam nhân âm hồn bất tán kia, từ góc độ này mà nhìn, nam nhân kia tựa như đang ôm Iven vào trong ngực! Không chỉ có như vậy, người nọ còn tự coi mình như chủ nhân!
Năm mới là lúc đoàn viên, bởi vì nghĩ vậy hắn mới cố ý lái xe đến... Thế nhưng nam nhân trước mắt là chuyện gì xảy ra? Nếu như muốn hỏi ai là người hắn ghét nhất, tốt, người này hiện tại giành hạng nhất. Corrine trừng mắt nhìn vị hạng nhất này, trong lòng tức giận dần cao.
"Cậu sao lại ở chỗ này?" Corrine híp mắt, nỗ lực duy trì lý trí.
"Anh đã không tiến vào, Iven, vậy đóng cửa lại đi." Daniel mặt không chút thay đổi nói.
"..."
Ánh mắt Corrine đặt trên người Iven.
"Gặp lại." Iven nói, dĩ nhiên rất muốn đóng cửa lại.
Cảm giác ê ẩm chát chát lại từ đáy lòng xông ra, lan tràn toàn thân, sau đó là phẫn nộ. Cái người yêu mình sâu đậm hôm nay đang ở trong lòng người khác, cơn tức này gần như khiến Corrine mất lý trí. Corrine rất muốn xông tới ngăn hai người họ gần như dựa chung một chỗ, sau đó đè nam nhân kia xuống đất hung hăng đánh một trận. Thế nhưng hắn là tướng quân đế quốc, cũng không phải lưu manh. Hắn nổi điên như vậy một lần, liền sẽ không có lần thứ hai.
Corrine hít sâu một hơi: "Iven, tôi cần lời giải thích, cậu và hắn ta có quan hệ như thế nào?"
Tay Iven dừng lại, quái dị nhìn hắn: "Tại sao muốn giải thích? Corrine, tôi thật không hiểu nổi anh."
Hai tay của Corrine nắm chặt thành quyền, móng đâm vào lòng bàn tay, hắn mím chặt môi, trực tiếp đi tới cửa tựa hồ muốn đi vào. Iven lại càng hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh của Ryan.
"Ba ba ~" Thanh âm non nớt vang lên, Ryan lại đang ôm chân y.
Trong nháy mắt đó, Iven đột nhiên bối rối.
Corrine cũng bối rối. Đả kích này có chút quá lớn rồi, Corrine hoàn toàn không tiếp thu được.
Ryan, nhóc con khả ái kia lại là con của Iven? !
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ryan, hắn liền thích nhóc con khả ái này, thế nhưng hắn không nghĩ tới Ryan cư nhiên sẽ là con của Iven. Bao nhiêu trùng hợp lại khiến hắn khiếp sợ bấy nhiêu.
Trong tài liệu hiệu trưởng Wriston đưa, chỉ có địa chỉ của Iven, thông tin gia đình cũng không có. Lúc này, rất nhiều đoạn ngắn dần hiện lên trong đầu hắn. Bộ dạng Iven và nam nhân kia cùng một chỗ thân mật, nam nhân và Ryan cùng một chỗ ăn ý, Ryan gọi Iven là "ba ba". Rất nhiều chuyện nối lại với nhau, mà đêm giao thừa, ba người này cùng nhau ở trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhìn thế nào, thế nào cũng là một nhà ba người. Mà hắn, lại như một người ngoài, phá vỡ sự yên lặng này.
Corrine hai tay ôm bụng, chậm rãi ngồi xổm xuống. Hắn vẫn cảm thấy Iven vẫn yêu hắn, có lẽ là vết thương mình gây ra cho y quá sâu, vì thế Iven nỗ lực quên hắn. Thế nhưng hiện tại, sự thực là cho hắn một kích trí mạng. Đau đớn, từ tim lan ra, hắn thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất.
"Chú Corrine, chú làm sao vậy?" Ryan lo lắng nói, từ bên người Iven chui ra.
Corrine ngẩng đầu, nhìn Ryan lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng mềm khả ái, nhìn thế nào cx thấy mỉa mai. Iven vội đi tới, ôm Ryan vào trong ngực, phòng bị nhìn Corrine.
"Ba ba, chú Corrine có phải bị đau bụng không? Chúng ta có nên gọi bác sĩ không?"
Corrine đứng lên, sắc mặt vẫn hết sức xấu xí, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua Iven, nhìn Ryan, sau đó cổ quái cười: "Iven, trước kia cậu nói yêu ta, hiện tại lại cùng người khác một chỗ, đứa nhỏ này, cũng ba bốn tuổi rồi đi?"
Trên mặt Iven hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền phản ứng, Corrine tựa hồ hiểu lầm. Y cho rằng Corrine nhìn thấy Ryan sẽ nghĩ đến Ryan là con của hắn, mà thái độ hiện tại của Corrine sao lại kết luận Ryan không phải con của hắn? Nhưng hiểu lầm như vậy, đối với Iven mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Nếu như Corrine thật muốn điều tra, cho dù Iven che giấu tốt cỡ nào, cũng sẽ bị phát hiện . Iven đánh cuộc với kiêu ngạo của Corrine, cược Corrine sẽ không điều tra.
"Corrine, còn nhớ rõ năm năm trước, lời nói trước khi chúng ta xa nhau?" Iven nói, "Khi đó, anh nói, mong tôi có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Hiện tại, tôi đã tìm được rồi, Corrine, chúng ta đều có hạnh phúc thuộc về mình. Kết cục như vậy, chẳng lẽ không tốt sao?"
Lời Iven nói giống như một cái gai, đâm vào trong lòng của Corrine, đâm vào trái tim của hắn đến máu chảy đầm đìa. Đúng vậy, năm đó lúc hắn nói ra câu kia, là xuất phát từ nội tâm. Thế nhưng hiện tại Iven thực sự tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Corrine đột nhiên cảm thấy câu này như một lời nguyền.
Corrine đứng thẳng người, giây phút kia, hắn đột nhiên bình tĩnh lại, hít thật sâu một hơi, Corrine xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng của Corrine triệt để biến mất trong đêm tối. Ryan còn có chút mơ hồ, sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Iven, có chút bất an nói: "Ba ba, chú Corrine làm sao vậy?"
Ánh mắt Iven lóe lóe, có chút không yên lòng nói: "Hẳn là về nhà đi."
Hài kịch do Corrine mang đến kết thúc, ba người một lần nữa ngồi về trên bàn, bởi vì nhiệt độ quá thấp, thức ăn rất nhanh đều nguội lạnh, Iven hâm lại, ba người một lần nữa được ăn thức ăn nóng hầm hập.
Mặt Daniel đột nhiên có chút đỏ, nhìn Iven, Iven cũng cảm thấy ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn hắn.
"Iven..." Daniel nửa câu sau nghẹn lại.
Iven ăn quần áo trong nhà màu trắng, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, trên trán vươn vài sợi tóc, hai mắt đen nhánh lúc này nhìn chằm chằm hắn. Thế nhưng cặp mắt kia quá thâm thúy, ngược lại người nhìn không thấu. Daniel hít một hơi thật sâu: "Iven, kỳ thực tôi..."
Iven tựa hồ đoán được Daniel muốn nói gì, ở phương diện tình cảm y trì độn mà chuyên chấp, buông một người rất khó, vừa buông xong lại phải tiếp nhận một người khác càng khó hơn.
"Daniel, xin lỗi."
Daniel sửng sốt một chút, tâm tình trong nháy mắt chìm xuống.
Ryan cũng tựa hồ đã nhận ra cái gì đó, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Daniel.
"Chú Daniel, đây là đùi gà cục cưng thích nhất, cho chú ăn."
Tâm tình của Daniel dần dần khá hơn: "Cảm ơn."
Sau cơm tối, Daniel ở trong phòng khách cùng Ryan chơi một hồi, sau đó liền muốn rời đi. Iven đưa Daniel tới cửa.
"Iven, là bởi vì hắn sao?" Daniel ánh mắt lóe lóe, đột nhiên hỏi.
"Daniel, tôi nói rồi." Iven nói, "Trong lòng tôi bây giờ chỉ có Ryan."
Đáp án như vậy cũng không phải là tệ nhất. Daniel trên mặt không biểu tình, con ngươi lại chuyển vòng, hai tay nhẹ nhàng nắm thành quyền.
"Daniel, gặp lại." Iven cười nói.
Daniel đột nhiên dịch tới, hôn lên má Iven một cái. Iven hơi sửng sốt.
"Quà mừng năm mới." Daniel trừng mắt nhìn nói, "Năm mới vui vẻ! Sang năm gặp!" Daniel nói xong liền xoay người rời đi.
Iven xoay người vào phòng, Ryan đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, trên người bọc chăn dày dày, quần thành một viên cầu nho nhỏ. Iven đem cả viên cầu ôm vào trong ngực, Ryan quay đầu, đôi mắt xanh thẳm nghiêm túc nhìn y.
Con của y, qua khỏi năm mới này, cũng đã năm tuổi rồi. Một năm này, nhóc con cao hơn rất nhiều, từ một đứa bé thích khóc nhè trưởng thành thành đứa trẻ ngoan ngoãn.
Cảm giác của người cha lại thật ra rất vi diệu, nhìn con mình mỗi ngày lớn lên, một phút trước rõ ràng còn là đứa nhỏ ôm trong lòng, trong nháy liền trưởng thành, tựa như chăm cây nhỏ, có một ngày sẽ nở hoa kết trái. Đó là một loại cảm giác thành tựu, đó là một loại kiêu hãnh.
Iven đặt đầu trên đầu Ryan, xem chương trình trong ti vi, lúc này trong thanh âm huyên náo, bước qua một năm mới.
Tiếng chuông đồng hồ trên tháp Holy vang lên, năm mới rốt cục đã đến. Lúc đồng hồ vang lên, Ryan quay đầu nhìn Iven: "Ba ba, năm mới vui vẻ, cục cưng yêu người."
Iven hôn một cái lên má Ryan: "Ba ba cũng yêu con."
Ryan mỉm cười rực rỡ.
Trong giây phút đó, trong mắt Iven chỉ có nụ cười kia. Năm mới của hắn bất đầu từ một nụ cười.
Hạnh phúc và bất hạnh đều là tương đối, trên đời cũng không phải là người não cũng hạnh phúc.
Đêm giao thừa, trời lạnh gió rét, mọi người đều ngây ngô trong nhà, đốt lò sưởi, vây quqnh một bàn, trải qua một đêm hạnh phúc. Cũng bởi vậy, trên đường vắng vẻ, xe cũng rất ít. Một chiếc xe phóng nhanh trên đường, có một cảm giác hiu quạnh không rõ.
Corrine lái xe rất nhanh, phong cảnh hai bên lướt nhanh qua, gió thổi vù vù. Corrine chạy quanh, hầu như chạy khắp toàn bộ trấn Johan.
Hắn rất lạnh tĩnh, lãnh tĩnh trước nay chưa từng có. Corrine mím chặt môi, tia sáng trong mắt rất lạnh.
Corrine dừng xe cạnh biển, ánh trăng chiếu rọi, thủy triều dâng lên rút xuống. Corrine tựa đầu ở trên tay lái, nghe tiếng gió xen lẫn tiếng sóng bên tai.
Tâm tình của Corrine rất phức tạp, cũng không phải đơn thuần là bị phản bội, không phải chứng cuồng loạn, mà là một loại áp lực trầm mặc. Hắn không tiếp thụ được sự thật Iven rời bỏ hắn lại có cuộc sống mới, nhưng vẫn phải tiếp thu. Đây toàn bộ đều khiến một nam nhân bách chiến bách thắng trên chiến trường trở nên yếu ớt, mặc dù Corrine sẽ không thừa nhận mình yếu đuối.
Trong nháy mắt đó, Corrine nhớ lại rất nhiều chuyện, những chuyện cũ được chôn cất mà không phải là quên đi từ từ rõ ràng.
"Corrine, đây là hình của Iven · Winston, cậu thích không?" Có người đưa cho hắn một tấm hình, Corrine bất quá nhìn qua liền không biết để góc nào.
"Co... Corrine tiên sinh, ngài là thần tượng của tôi." Ánh mắt đen láy của thanh niên nhìn hắn, mặt lại hơi đỏ lên. Đó là lần đầu tiên, Corrine nảy sinh dục vọng gì đó.
Hắn đi vào bếp, thanh niên mang tạp dề màu trắng đang chăm chú thái đồ, nghe tiếng bước chân, đột nhiên quay đầu lại nhìn. Biểu tình thuần trắng mà vô tội. Mùi hương từ trong nồi đang sôi bay ra.
Hết thảy đều yên tĩnh như vậy.
Bây giờ nhớ lại, lại khiến người hít thở không thông.
Corrine đập mạnh một quyền vào ghế, biểu tình trên mặt dần dần lạnh đi, hắn ngồi ngay ngắn, có vẻ như chiến sĩ kiêu ngạo, khởi động xe, lái về khách sạn.
Gió lạnh thổi qua, Kach đứng canh ở cửa liếc mắt liền thấy Corrine rất nhanh đi tới, trên mặt của Corrine không có biểu tình gì, Kach lại thấy khí lạnh không khỏi. Cũng không phải là trời lạnh, mà là trong tâm lạnh.
"Tướng quân Corrine!" Kach đè nén âm thầm sợ hãi, kêu lên.
Corrine không nhìn Kach mà nói thẳng: "Đặt vé đi thành Oss vào ngỳ mai cho tôi, cành sớm càng tốt." Nói xong liền đi vào trong.
Corrine tắm một cái, rửa đi khí lạnh trên người, mặc áo ngủ màu trắng, ngồi ở trên ghế bên cửa sổ.
Corrine nghĩ, hắn sẽ không trở lại trấn Johan nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
Chương 31: Tuyệt vọng
Chương 31: Tuyệt vọng