DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
Chương 54: Gặp lại

Roy cùng một trăm học sinh khẩn cấp bị gọi đến hội trường của học viện Orson, chỉ huy chiến đấu của bọn họ cũng theo đến, ngồi bên người bọn họ. Sắc mặt của hiệu trưởng nghiêm túc đứng ở trên bục, cái gì cũng chưa nói, mà là trực tiếp chiếu video. Máy chiếu gần nhất chiếu lên, bọn họ đầu tiên nghe được các loại thanh âm, tiếng đạn pháo, tiếng kim loại gần người cọ sát, tiếp theo là hình ảnh chiến tranh tàn khốc. Trên chiến trường, chỉ có sinh tử. Đó là một cảnh tượng tàn khốc, không ngừng có chiến sĩ ngã xuống.

Có vài người, có lẽ cũng không đứng lên nổi nữa. Có lẽ là cuộc đời chiến đấu kết thúc, có lẽ là cuộc sống kết thúc. Sau khi chiến tranh kết thúc, chiến sĩ tử vong hoặc bị thương lần lượt được mang xuống, hình ảnh dừng ớ một phút kia.

Tất cả học sinh bên dưới đều nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, tâm tình của bọn họ cực kỳ phức tạp, có thương cảm, nhưng nhiều hơn chính là kích động. Đây cũng là chiến sĩ đế quốc, cho dù sau cùng kết cục có thể là tử vong, bọn họ ẫn sẽ không chút do dự ra chiến trường.

"Hai năm chiến tranh, chiến sĩ cơ giáp của đế quốc đã thương vong quá nửa, vô số người mẹ mất đi con trai, vô số người vợ mất đi chồng, vô số đứa trẻ mất đi người cha, đây là thương cảm mà lại thiêng liêng, con, chồng, cha của bọn họ vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của đế quốc!"

Hiệu trưởng kích động nói, "Đế quốc Cady là kẻ ghê tởm khởi xướng chiến tranh, bọn họ phá hủy hòa bình, thậm chí muốn đế quốc Oss trở thành tù binh của bọn họ, chịu bọn họ nô dịch! Những thứ này, nhân dân đế quốc tuyệt đối không thể thỏa hiệp!"

Lời của hiệu trưởng khiến học sinh đang ngồi bên dưới càng thêm kích động, thậm chí có người đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm nơi cắm cờ của đế quốc Cady trong hình.

Hiệu trưởng khôi phục tâm tính một chút, tiếp tục nói: "Các cậu là hy vọng tương lại của đế quốc. Rất nhiều chiến sĩ bị thương về tinh cầu Oss an dưỡng, chiến sĩ trên chiến trường càng ngày càng ít, ngày hôm qua quân bộ gửi tin tới, cần một lần chiêu mộ chiến sĩ nữa. Phương thức chiêu mộ chính là tự do báo danh, nếu như các cậu muốn đi, trong vòng hai ngày, có thể báo danh với tôi."

Rất nhiều học sinh kích động trực tiếp xông tới, vây hiệu trường vào giữa. Mục tiêu cuối cùng của chiến sĩ chính là có thể ra chiến trường. Bọn họ từ nhỏ chịu giáo dục đó là chiến trường là vinh quang, bọn họ thích xem video chiến đấu, bọn họ hy vọng có một ngày có thể biến thành một nam nhân như tướng quân đế quốc vậy.

Roy cũng rất hưng phấn. Thiếu niên gần mười chín tuổi từ vị trí nhảy xuống, rất nhanh chen vào trong đám người. Iven vẫn ngồi tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền. Y cũng rất kích động, ở tinh cầu Orson hai năm qua, y tựa hồ thoát thai hoán cốt, không còn là Iven trước kia nữa. Máu của y nóng lên. Y khát vọng ra chiến trường, khát vọng Roy trở thành anh hùng trên chiến trường. Thế nhưng Ryan chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi, chuyến đi này, không biết bao giờ mới có thể trở về. Iven chìm sâu vào mâu thuẫn.

Chờ người dần dần tán đi, Iven mới từ vị trí đứng lên, Roy thân hình cao lớn liền đứng cách y không xa.

Iven cười nhìn Roy: "Ghi danh sao?"

Roy ngượng ngùng gãi đầu: "Thầy, chúng ta phải ở chung với nhau. Con vừa mới nghĩ đến, nếu như nhóc Ryan kia biết người muốn rời đi, không biết muốn khóc thế nào. Cho nên..." Lông mi của Roy nhăn thành một đoàn, tựa hồ mất khí lực rất lớn mới nói, "Nếu như thầy không muốn đi, chúng ta không đi cũng được."

Iven biết thiếu niên này có bao nhiêu khát vọng với chiến trường. Thiếu niên nói ra lời như vậy, Iven vừa cảm động vừa khó chịu. Chính mình liên lụy đến Roy.

"Ta muốn suy nghĩ, một ngày sau chúng ta mới quyết định." Iven nói.

Roy gật đầu, liền bị thiếu niên gầy yếu quấn đi.

Iven rời khỏi học viện Orson. Y không lập tức trở về nhà, mà là đến học viện giáo dục cơ sở của tinh cầu Orson. Thể chế giáo dục ở tinh cầu Orson rất hoàn mỹ, có chút thiết bị còn tốt hơn thành Oss rất nhiều. Học viện giáo dục cơ sở cách học viện Orson rất gần, Iven chạy đi qua.

Bây giờ vẫn là buổi sáng, những học sinh kia còn đang học. Iven lấy thân phận phụ huynh học sinh, quét qua vân tay, y thông qua hệ thống an ninh, chòa hỏi thủ vệ, liền đi vào.

Iven trực tiếp đi tới một sân hoạt động cơ giáp. Học viện giáo dục cơ sở Orson là đặc thù, những trường học khác, đều là từ giáo dục trung cấp mới bắt đầu có thể tiếp xúc cơ giáp, giáo dục cơ sở chú trọng đến kiến thức cơ bản và học tập thông thường. Học sinh nơi này, bọn họ từ nhỏ liền có thể tiếp xúc với cơ giáp.

Sân hoạt động được một tầng tường ánh sáng trong suốt quay chung quanh, có thể thấy rõ tình cảnh bên trong, nhưng là không thể trực tiếp đi vào. Iven đi vòng quanh sân hoạt động lớn như vậy nửa vòng, rốt cục thấy được thân ảnh nhỏ ngồi trong góc.

Ryan mặc một bộ đò có mũ màu đen, trên đầu đội mũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu tình, có thể bởi vì quá tập trung, mặt của nó phồng lên. Trước mặt Ryan là một mảnh cơ giáp vụn vặt, tay của nhóc con tựa hồ có một loại ma lực đặc thù, tay nó lật qua lật lại rất nhanh, mảnh nhỏ này đột nhiên biến thành một cơ giáp hoàn chỉnh. Một nhóc con đen đen tráng tráng đang chống cằm nhìn động tác của Ryan, gương mặt ngạc nhiên, còn có mơ hồ tự hào. Tên nhóc này là Edda. Mẹ của Edda chuyển công tác đến tinh cầu Orson, hai nhóc con này lại ở cùng nhau.

Trước mặt của Ryan đã bày rất nhiều linh kiện, chỉ cần đem những linh kiện này lắp ráp cùng một chỗ, liền có thể thành một cơ giáp hoàn chỉnh. Khí lực của nhóc rõ ràng không đủ.

Ryan ở phương diện lắp ráp cơ giáp tựa hồ có thiên phú đặc thù.

Ryan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Iven, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục bật cười, lộ ra hàm răng trắng noãn. Ryan đứng lên, liền chạy ra cửa.

Iven vòng tới cửa chỗ, cùng Ryan đi ra có Edda, còn có một phu nữ sĩ xinh đẹp. Vị nữ sĩ này là chuyên gia lắp ráp cơ giáp, Bella.

"Thân ái, Ryan quả thực rất giỏi." Bella nói, nói xong liền nhu nhu đầu tóc của Ryan.

Ryan cau mày, hiển nhiên đang cố gắng không hất tay của Bella.

"Làm phiền ngài." Iven cười nói.

Bella nở nụ cười hai tiếng, tiếp tục nói: "Vừa nãy những học sinh kia đều phát điên rồi, đế quốc bắt đầu một vòng trưng binh mới đi. Bọn họ vừa tốt nghiệp, vận khí quả thực tốt đến bất ngờ. Có một số chiến sĩ, đợi vài chục năm cũng không có cơ hội ra chiến trường. Iven, các cậu khi nào xuất phát?"

Ryan cũng nghe hiểu, nâng đầu nhỏ, ánh mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Iven, tay cũng không tự chủ được kéo góc áo của Iven.

Iven trầm mặc.

"Ba ba, người muốn ra chiến trường sao?" Ryan cắn môi nói.

"Để ta suy nghĩ chút." Ryan cúi đầu nói.

Nhìn bộ dạng của nhóc con, trong lòng Iven nóng lên. Ryan vĩnh viễn là nhược điểm của y, y thiếu Ryan nhiều lắm.

Ryan cúi đầu nhỏ, Bella cũng có chút xấu hổ. Edda cao hơn Ryan một cái đầu, nó đưa tay khoát lên vai Ryan, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Iven, hiển nhiên không muốn y rời đi, bởi vì nó không muốn Ryan thương tâm.

Lúc Ryan ngẩng đầu lên, đột nhiên thẳng người, biểu tình trên mặt cũng kiên định: "Ba ba người đi đi, con muốn thấy người ở trong TV."

"Iven, hiện tại Edda sẽ ở nhà tôi, hai nhóc này rất tốt, tôi sẽ chiếu cố Ryan thật tốt, cậu không cần lo lắng. Ba ba là niềm kiêu hãnh của đứa nhỏ, nó tuy luyến tiếc cậu, thế nhưng nếu như nhìn cậu trở thành anh hùng, nó sẽ càng hài lòng hơn." Bella mở miệng nói, "Đứa nhỏ bảy tuổi, cũng có thể độc lập rồi, Ryan giỏi nhất."

"Ba ba, con mỗi ngày sẽ thấy người ở trong TV sao?" Ryan tò mò hỏi.

Iven nhìn chằm chằm nhóc con thật lâu, sau đó gật đầu: "Ừ."

Buổi trưa là ăn ở nhà Iven. Iven tự mình xuống bếp, mời Bella, Edda, còn có Roy và người thiếu niên kia. Người thiếu niên kia gọi là Heber, cậu ta đã báo danh.

Heber là một thiếu niên cởi mở, rất nhanh cùng Ryan và Edda thành một vòng, bắt đầu cùng hai nhóc con kia xưng huynh gọi đệ. Roy đang giúp Iven, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Heber, cũng không nhịn được nhếch mi. Heber cũng cảm thấy ánh mắt của Roy, thừa dịp những người khác không chú ý liền bu lại, nhón chân lên len lén hôn Roy một chút, sau một khắc, đã bị Roy tát tới chỗ rất xa.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, học sinh đã báo danh phải xuất phát vào ba ngày sau. Ăn cơm xong, Heber và Roy trở về thu dọn đồ đạc.

Iven dẫn hai nhóc con ra ngoài tản bộ.

Mùa xuân đến rồi, khắp nơi trên tinh cầu xanh biếc này đều nở rộ hoa tươi. Hai nhóc con ngồi chồm hổm ở trong góc quan sát hoa, Iven tựa trên lan can, nhìn hai nhóc.

Ryan và Edda cùng nhau nhổ một gốc hoa, sau đó trồng ở bồn hoa ở bệ cửa sổ. Loại cây này xuất hiện trong sách giáo khoa, thực vật thân cỏ một năm nở hoa một lần. Hoa nở ra tựa như vì sao nhỏ, rất đẹp. Hai nhóc nhẹ nhàng đè đất xuống, sau đó tưới nước.

"Chờ sang năm hoa nở, ba ba sẽ trở lại." Thanh âm của nhóc con rất nhỏ, thấp giọng thì thầm nói.

Ryan đột nhiên đứng lên, từ rương nhỏ của mình lấy ra một tảng đá trong suốt long lanh, đưa cho Iven: "Ba ba, cô Bella nói đây là đá may mắn, đưa cho ba ba, sau đó lúc ba ba thấy đá may mắn sẽ nhớ tới Ryan nga."

Iven nhận lấy tảng đá, sau đó bỏ vào dây đỏ, đeo trên cổ. Tảng đá kia, đặt ở vị trí gần tim nhất. Ryan hài lòng thu hồi ánh mắt, lại cùng Edda chơi tiếp.

Ryan có chút uất ức, thẳng đến nửa đêm tỉnh lại muốn đi vệ sinh thấy Iven ngồi trên giường nhìn nó, nhóc con liền xoay người, vùi đầu thật sâu vào gối.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, Iven đóng gói hành lý của Ryan, cùng nhau đem đến nhà của Bella. Trường học có thói quen như vậy, nếu như cha mẹ của đứa trẻ cách khá xa hoặc có lẽ phải xuất chiến, đứa trẻ đều sẽ ở nhà của giáo viên. Bella vui vẻ nóng lòng. Nhà cô rất lớn, lại ở cùng mẹ, vốn là có chút an tĩnh. Hôm nay lại thêm một nhóc con, hai mẹ con dọn mọt phòng bên cạnh phòng của Edda, Edda đối với nơi này đã hết sức quen thuộc, liền kéo Ryan đi chung quanh.

"Iven, yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi Ryan trắng trẻo mập mạp." Bella vỗ ngực nói.

"Cám ơn cô, thân ái." Iven ôm Bella một cái, chân thành nói, sau đó chớp chớp mắt, mang theo chút ý đùa giỡn, "Ryan sợ nhất biến thành tiểu mập mạp, tiểu thư Bella, ngài phải kiềm chế chút."

Iven đứng ở trên cửa sổ nhìn thoáng qua, liền xoay người rời đi. Roy lái xe ở bên ngoài chờ y. Chờ đến địa điểm tập hợp, Iven phát hiện đã có rất nhiều người đến rồi. Mỗi người đều lưng mang một ba lô nhỏ màu đen, trên mặt bọn họ mang vẻ không muốn, thế nhưng nhiều hơn chính là hưng phấn.

Phi thuyền tinh tế to lớn đáp xuống cách đó không xa, một sĩ quan đi ra: "Hoan nghênh mọi người gia nhập bộ đội tác chiến."

——

Trạm không gian nghênh đón chốc lát yên tĩnh, đế quốc Cady giảo hoạt không biết đang nổi lên âm mưu thế nào.

Corrine ngồi trước máy tính, xem chỉ thị của tổng thống đế quốc cùng quân tình được truyền tới. Thời gian đế quốc Oss thành lập trễ hơn đế quốc Cady rất nhiều, vì thế thực lực quân sự lạc hậu hơn rất nhiều. Tuy nhìn như một cuộc chiến giằng co, đế quốc Cady đã chiếm ưu thế. Nếu như mất chiến trường này, chiến tranh sẽ trực tiếp tiến vào lãnh thổ của đế quốc Oss, tất cả sẽ trở nên rất nguy cấp.

Nhận bưu kiện mới trong rương, đây là một danh sách nhóm chiến sĩ cùng chỉ huy chiến đấu của bọn họ sắp tới. Corrine mở ra, ánh mắt rơi vào tên sắp hàng chỉnh tề. Thẳng đến khi thấy một cái tên, Corrine đột nhiên mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy hô hấp có chút dừng lại.

Hắn lại chăm chú nhìn hai lần, xác định không có nhìn lầm.

Iven · Winston.

Lúc Kach bưng cà phê vào phòng làm việc, đột nhiên phát hiện tướng quân đế quốc hai năm qua trở nên lạnh lùng đột nhiên có biến hóa. Nét mặt có chút lạnh lùng dần ôn hòa xuống, như nhiều năm trước, lúc gã lần đầu tiên nhìn thấy. Khóe miệng của Corrine hơi kéo ra, đó là đang... cười?

Kach thiếu chút nữa đổ ly cà phê trong tay.

"Chiến sĩ mới hai ngày sau sẽ đến trạm không gian." Corrine nói, tâm tình tựa hồ rất tốt.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, Kach có chút buồn bực, sau khi ra chiến trường, tướng quân Corrine vẫn luôn làm việc gọn gàng lưu loát đột nhiên trở nên ngơ ngác, ở trong phòng của mình ngây người thật lâu cũng không đi ra.

Kach nhìn đồng hồ, cũng may cách thời gian các chiến sĩ tới còn bốn giờ, cũng đủ để tướng quân ở bên trong bần thần. Lúc cửa mở ra, nhìn nam nhân đứng trước mắt, Kach đột nhiên lại càng hoảng sợ.

Trên chiến trường nam nhân đều có chút lôi thôi, Corrine cũng không ngoại lệ. Thế nhưng ngày hôm nay, vẫn là một thân quân trang, sạch sẽ gọn gàng, nhưng tóc tựa hồ đặc biệt chải chuốt qua, râu cũng cạo sạch sẽ, vốn là nam nhân đặc biệt xuất sắc, lúc này càng thêm anh tuấn bức người. Nam nhân lúc giơ tay nhấc chân đều tản ra uy nghiêm. Hơn nữa... Kach nghĩ hôm nay lượng hormone tướng quân Corrine tiết ra có chút quá đáng, nếu như gã là nữ nhân, sớm đã bị mê đảo rồi.

Tất cả nghi hoặc của Kach, lúc chiến sĩ mới đến mới được giải đáp. Phi thuyền tinh tế đáp xuống sân lớn bên trong trạm không gian, chiến sĩ trẻ tuổi từ trên phi thuyền đi xuống. Corrine vẫn mỉm cười nhìn bọn họ, thẳng đến khi một thân ảnh xuất hiện, ánh mắt của Corrine đột nhiên dừng lại.

Kach theo ánh mắt của hắn nhìn lại, sau đó liền thấy được người quen.

Iven mặc quân phục do quân bộ phát, vóc người của y so với chiến sĩ cũng không cao lớn, thế nhưng loại khí chất trầm ổn và an tĩnh này không tự chủ hấp dẫn ánh mắt của người khác. Tóc của Iven được chải rất chỉnh tề, trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười nhàn nhạt. Tựa hồ cảm thấy một ánh mắt, Iven cũng nghiêng đầu.

—-¤—-

Đọc truyện chữ Full