DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 18: Phiên ngoại - Nỗi buồn phiền của một thân thư đồng

.

Thư đồng, là người phụ trách canh gác khi thiếu gia không làm việc đoàng hoàng.

Thư đồng, là người học thay khi thiếu gia không thể không làm việc đoàng hoàng.

Thư đồng, là người làm khi thiếu gia làm, là người nghĩ khi thiếu gia nghĩ, thiếu gia vừa nhấc mông, cũng là người duy nhất biết thiếu gia đánh loại rắm gì.

Nói trắng ra thì, tác dụng chủ yếu của một người làm thư đồng, chính là vạn năng.

Hoa Tử tuy không tự nhận mình là một thư đồng vạn năng, nhưng ít ra, nó cũng là thư đồng duy nhất trong trấn không bị chủ đuổi, mà là thư đồng duy nhất bị chủ nhân chủ động bỏ trốn.

Trên thực tế, Hoa Tử vô cùng sùng bái thiếu gia nhà nó. Lão gia là người có công phu soi mói siêu cấp, vậy mà thiếu gia vẫn có thể tìm ra chỗ sơ hở mà thoải mái ở thư phòng đọc sách nấu ăn, xem y thư. Hơn nữa chỉ cần trừng mắt một cái đã có thể khiến nó đi thay người chép sách, nửa câu oán thán cũng không có. Hoa Tử cảm thấy, bản thân nó đi theo thiếu gia là rất có tiền đồ, đâu ngờ rằng, năm thiếu gia mười ba tuổi cãi nhau với lão gia một chập lớn, sau đó thì bỏ nhà một mạch không về.

Nghĩ lại, lần cãi nhau ấy cũng là lần thiếu gia nói nhiều nhất.

Thiếu gia đã nói: “Cha, con không thích học quản lý, cũng không muốn khảo khoa cử, càng không muốn lấy một ca nhi nhà giàu một bước lên mây gì gì đó. Ngày nào cha chưa từ bỏ ý định này, con quyết không bước nửa bước vào cái nhà này.”

Năm mươi cái tự, thiếu gia vậy mà nói những gần năm mươi cái tự! Bình thường cùng nó nói nhiều nhất cũng không đến năm tự, vậy mà trước mặt lão gia nói đến những năm mươi cái!

Hoa Tử thấy được, lão gia quả nhiên lợi hại!

Đương nhiên, thiếu gia tức giận mười năm chưa thèm về, chính nó cũng nhịn được chừng ấy năm không đi tìm, ngẫm lại nó cũng rất lợi hại!

À mà thực ra không đi tìm là do lão gia cứng đầu. Nhưng mà trên đời nào có người cha nào không thương con, phu nhân mất sớm, lão gia tự nhiên cũng thương thiếu gia hơn. Ngoài mặt thì ngượng không nói, nhưng cũng tự nó phải hiểu mà không ít lần tự đi tìm.

Phụ trách việc tìm thiếu gia, phụ trách việc nhòm trộm thiếu gia, phụ trách hàng năm đến chỗ thiếu gia khuyên nhủ thiếu gia về nhà. Nó là thư đồng, nhận có một phần lương, không biết đã làm bao nhiêu phần công rồi.

Ngày thường, thiếu gia không chịu về nhà, lão gia cũng cứng đầu vậy luôn. Nhưng mà gần đây, trong thôn lại có một ca nhi nữa thành thân, lão gia cũng bắt đầu nôn nóng. Nhiều năm như vậy cũng chưa thấy thiếu gia có một ca nhi nào, vì thế, Hoa Tử lại có một nhiệm vụ mới – làm mối.

Mọi người nói xem, thiếu gia thích dạng ca nhi thế nào?

Dài thì chê cao, ngắn thì chê lùn, nhiều thì chê béo, ít thì chê gầy, mắt to thì có vẻ ngốc, mắt nhỏ thì có vẻ gian, mông to thì ngại xấu, mà mông nhỏ thì sợ khó sinh

Hoa Tử không biết đã dẫn bao nhiêu ca nhi tốt về, không chỉ bị lão gia không vừa ý, mà ngay cả thiếu gia cũng xem thường. Ít nhất, lão gia không hài lòng còn có lý do, đằng này thiếu gia liếc mắt cũng không thèm liếc, mặc đến mặc đi Mấy ngày trước, lại đến ngon ngọt khuyên nhủ thiếu gia về nhà ăn Tết, thiếu chút nữa bị thiếu gia lạnh mắt trừng cho mém chết.

Ai, một năm không gặp, quả nhiên thiếu gia tu luyện băng sơn đại thành rồi nếu không phải cha nó cứ khuyên nó đi, Hoa Tử thật muốn quẳng gánh ứ làm nữa.

*

Tối Nguyên Tiêu hôm đó, Hoa Tử cùng cha ra ngoài mua đồ, đi mệt rồi, đang chuẩn bị ghé vào tiệm ăn lấp đầy bụng, kết quả thì sao, là bất ngờ gặp thiếu gia ở mé đường! Hơn nữa, bên cạnh còn có một thiếu niên nom thanh tú, người gặp người thích đi cùng nữa.

Thấy thiếu gia dắt thiếu niên kia vào quán hồn đồn, Hoa Tử đánh mắt với cha một cái, cả hai đều lóe lên ánh mắt gian tà như đám gian thương.

“Cha, cha có muốn ăn hồn đồn không?”

“Hà hà mày với cha cùng vào.”

Che che lấp lấp đi vào quán. Hoa Tử một bên che mặt, đánh đổ cả bát trà, mà mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía thiếu gia và vị thiếu niên kia.

“Cha? Người nói xem vị thiếu niên tế da nộn thịt kia là ai? Con thấy thế nào trông hắn cũng ngốc lắm? Ăn mà cũng rớt thìa dăm bảy lần nha~ lại rớt kìa!”

“Đừng nói bừa! Bằng hữu của tiếu thiếu gia nhà chúng ta nhất định cũng là nhân tài, tuấn tú lịch sự, tiều đồ vô lượng! Không nghe có câu cái gì mà ôn nhân đều có bằng hữu gà chó đấy sao?”

“Cha, đừng có quấy rối được không? Là văn nhân mặc khách1, tri kỷ bằng hữu!”

“Ta nói nhị vị, ngài đừng có lãng phí nước trà của chúng tôi được không? Trà còn chưa uống đều đổ hết ra bàn rồi” – tiểu nhị mạnh mẽ đặt lại bát trà trên bàn, dùng khăn lau trà Hoa Tử làm đổ, cáu kính.

“Xuỵt tiểu nhị ca đừng nóng, cho chúng ta hai bát hồn đồn”

Vù vù, vừa xì xụp ăn hồn đồn, bốn con mắt vẫn chằm chằm nhìn về một phía, không mảy may xoay chuyển.

“Ta nói tiểu Hoa Tử này, sao ta lại cảm thấy ánh mắt của thiếu gia không đúng nhỉ?”

“ dạ”

“Ngươi nói xem, đây có phải bằng hữu mới của thiếu gia không?”

“ dạ”

“Này! Ta nói tiểu Hoa Tử” – Hoa Tử cha cau mày, quay đầu, “Ba” một cái rồi hô lên: “Ngươi cái đồ tiểu tử thối, ai cho ngươi ăn sạch hồn đồn của cha mày hả!”

“Ô ô đau cha A! Thiếu gia tính tiền, thiếu gia chạy theo người tế da nộn thịt kia rồi!” – ôm đầu, Hoa Tử hoảng hốt bật dậy, vấp vào ghế “Ai ui” hai tiếng, ôm chân nhảy loi choi, bỗng nhiên, ngây ngẩn cả người, chuyển hướng sang phía Hoa Tử cha đang tính tiền.

“Cha vừa rồi hình như thiếu gia quay đầu nở một nụ cười với con cha xem, liệu có phải thiếu gia nhận ra chúng ta rồi không?”

Hoa Tử cha đang đứng trả tiền cũng choáng cả váng.

Ai mà không biết, tiểu thiếu gia nhà hắn, dù thế nào cũng tốt, nhưng sợ nhất vẫn là khi băng sơn mỉm cười

*

“Cha, người xác định là tiếp tục đi theo hả? Nếu thiếu gia thật sự phát hiện” – vừa né đám đông, tầm mắt Hoa Tử vẫn sát sao bám theo hai bóng lưng một thấp một cao trên đường.

Ba!

Lại một phát nữa vào đầu Hoa Tử, “Đừng ồn! Cha mày chả nghe thấy họ nói gì cả!”

“Í cha, đường vốn ồn thế này, sao mà nghe được”

“A! Ngươi thấy không! Thiếu gia cầm tay người ta kìa! Tao nhìn tiểu thiếu gia từ bé đến giờ chưa thấy nó chủ động nắm tay ai Trước tao nắm tay thiếu gia đến trường, nó còn vùng ra ngươi xem, liệu có phải tiểu thiếu gia động tâm rồi không”

“Cha người đừng kích động con nhìn người tế da nộn thịt kia hình như là nam nhân đó”

Hoa Tử vừa thốt ra kết luận, sắc mặt Hoa Tử cha càng lúc càng khó coi.

“Này, Hoa Tử, ngươi coi có phải hai người họ càng đi càng thưa không nhỉ, còn có lác đác vài người không à!” – Hoa Tử cha nhíu mày đánh giá xung quanh, từng đôi từng đôi đi trên đường đều bắn ánh mắt tò mò nhìn về phía cặp đôi phụ tử quái dị, làm Hoa Tử cha cũng bắt đầu thấy mất tự nhiên, “Hoa Tử này, bọn họ nhìn ta làm chi ấy?”

“Cha đây gọi là dốc tình nhân, là nơi nam nhân với ca nhi tự hội mà”

“Vậy thiếu gia đến đây làm gì? Chẳng lẽ thiếu gia có ca nhi thương rồi?”

Khóe miệng Hoa Tử nhảy nhảy mấy cái, trong mắt là hình ảnh thiếu gia đang ôm thắt lưng thiếu niên thanh tú kia vừa trượt một cái, than thở: “Ca nhi thì chả thấy đâu, nam nhân thì đầy bên cạnh.”

“Hoa Tử! Ngươi xem, tiểu thiếu gia mua đèn lồng!” – mắt Hoa Tử cha bỗng sáng ngời, hắc hắc cười: “Chúng ta đã theo sát, lại còn có ánh đèn để nhìn!”

“Ố” – Hoa Tử sửng sốt, nhìn đèn hoa mẫu đơn mà bắt đầu choáng, “Cha, cha có thấy họ mua đèn gì không?”

“Cha hoa mắt”

“Là đèn mẫu đơn!”

Hoa Tử choáng váng, Hoa Tử cha cũng choáng váng. Đèn mẫu đơn rõ ràng là đêm Nguyên Tiêu nam tử mua tặng cho tiểu ca nhi mình ngưỡng mộ trong lòng!

“Cha, cha kinh nghiệm phong phú, liệu đã thấy ừm tiểu ca nhi nào dáng người cao gầy, vai rộng, cử chỉ phóng thoáng như người đi cạnh thiếu gia chưa?”

“Lão nhân ta sống năm mươi tuổi đời rồi mà chưa từng thấy ca nhi nào như thế!”

Sắc mặt Hoa Tử càng khó coi, lẩm bẩm: “Cha, thiếu gia nhà chúng ta, hình như là long dương.”

Mới nói xong, chợt nghe thấy loáng thoáng tiếng trò chuyện của hai người vọng lại, Hoa Tử nhón chân chạy lại nghe lén.

“Hoa Tử, cha nghễnh ngãng, mày mau nói thiếu gia đang nói gì?”

“Ưm hình như thiếu gia nói thân ngươi không chịu nổi đâu”

“Gì cơ! Không chịu nổi?” – Hoa Tử cha trợn tròn cả mắt, trong đầu nhanh chóng bay đến một số hình ảnh không nên thấy, “Còn còn còn gì nữa?” – cổ họng Hoa Tử cha bỗng nóng nóng.

“Còn có ưm hình như là đừng cố chịu đựng, có muốn nghỉ ngơi không thiếu gia không muốn hắn khó xử”

“Nghỉ ngơi?” – mắt Hoa Tử cha càng tròn, hình ảnh trong đầu lại kịch liệt thêm vài phần. Ho khan hai tiếng, Hoa Tử cha bỗng dưng rất muốn biết, tối qua thiếu gia đã làm gì

“Khụ khụ còn, còn gì nữa”

“Ưm còn có đừng đạp chăn”

Quả nhiên!

Giờ khắc này Hoa Tử cha lệ nóng đầy lòng! Tâm nói thiếu gia ơi là thiếu gia, lão Hoa ta theo ngươi nhiều năm như vậy, thế nào không nhìn ra ngươi lại có loại sở thích này, giờ thì sao đây, ta phải làm sao đối mặt với cha ngươi đây? Hương khói Tô gia

Chân trẹo một cái, Hoa Tử cha nghiêng ngả, may mà Hoa Tử nhanh tay túm được mới không ngã.

“Cha, cha không sao chứ?”

“Không sao, không sao. Đỡ ta đứng dậy, mau mau theo thiếu gia”

Hai cha con mãi mới đứng vững thì đã không thấy người đâu, vội vàng chạy tới trước, thấy bên bờ sông chật ních người, ngay cả bóng dáng thiếu gia cũng chả thấy đâu.

“Mau tìm thiếu gia, chen qua!” – Hoa Tử cha ra lệnh, hai người bắt đầu chen chúc, chui tới chui lui, thẳng đến khi đầu tóc rối bù, chen đến nỗi làm rối loạn cả đám đông, sau đó, Hoa Tử cha bỗng khựng lại.

“Cha?”

“Hoa Tử cha hoa mắt rồi ngươi giúp cha xem, đó có phải thiếu gia không? Thiếu gia đang ôm ai đó, có phải là nam nhân kia không?”

“Hình như” – toàn đầu người, Hoa Tử nhìn không rõ, lại nhích thêm tý nữa, dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, dường như nó thấy thiếu niên tế da nộn thịt kia quay đầu, đèn trong tay rơi xuống, rồi thì

“Á! Cha! Hôn hôn kìa!” – Hoa Tử cha vừa nghe thấy, mắt đã tròn vành vạch như chuông đồng, cơ mà đông người, vóc dáng lại thấp, càng chen càng không thấy được, cuối cùng đầu đổ đầy mồ hôi.

“Làm sao bây giờ? Thiếu gia đi rồi, chẳng thấy người đâu cả” – Hoa Tử nhìn một lúc cũng nản lòng quay người, bốn mắt nhìn nhau, chẳng nói gì.

“Ai Hoa Tử, chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho lão gia, thân lão gia không tốt, sợ là chịu không nổi Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, phải bàn bạc kỹ hơn nữa”

.¤______________________

1. Văn nhân mặc khách [nguyên văn - 文人墨客] chỉ những văn sĩ có tiếng tăm hoặc gắn tư tưởng, sáng tạo, danh tiếng của bản thân với văn chương thơ phú

Đọc truyện chữ Full