DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 41: An tâm

Lần thứ ba trong ngày bị một gã cường hôn, Lục Viên nhận ra tình trạng của mình có chút không ổn, mà càng bất ổn chính là, giờ trong đầu y tất cả đều là ý nghĩ – môi Tô Hoài thiệt là dễ chịu quá đi, kỹ thuật hôn cũng điêu luyện

Bị Tô Hoài ôm gặm cắn một phen, môi Lục Viên bị chà đạp đến mức tê dại, đầu óc cũng bắt đầu lơ mơ, Lục Viên chỉ còn biết tự hỏi bản thân – vì sao bản thân y lại không cự tuyệt được Tô Hoài, sợ ư? hay bị dọa đến váng vất rồi? Hay thực sự là khuất phục dục vọng?

Đang mê man, không biết quần áo đã bị Tô Hoài thoát ra từ bao giờ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, Tô Hoài lại gần tai Lục Viên, nhẹ nhàng gặm cắn một chút: “Tiểu Viên, không được đi.”

Âm tranh trầm thấp khiến đầu y run lên, tim Lục Viên đập dồn dập, trước ngực bị ngón tay Tô Hoài khiêu khích dấy lên một trận run rẩy. Đều là đàn ông cả, cần chi phải làm loại chuyện ghê tởm thế này chứ? Lục Viên có nghĩ cũng không rõ, mà điều khiến y càng không rõ, đó là vì sao cơ thể y dưới sự chơi đùa vỗ về của ngươi này lại phản ứng mẫn cảm đến vậy

Thẹn quá!

Hai chữ này bắt đầu quẩn quanh không ngừng trong đầu Lục Viên.

“Tô Hoài” – Lục Viên giác như thần kinh y có chỗ nào đứt rồi, sau đó hết thảy đều rối loạn cả, Tô Hoài hạ một nụ hôn là cơ thể y lại run rẩy, mà phần run rẩy ấy làm y không thể điều kiển bản thân được, muốn đẩy Tô Hoài ra, nhưng dục vọng được kiềm chế lâu nay được Tô Hoài an ủi lại điên cuồng trỗi dậy khiến y vô lực nâng tay.

“Tiểu Viên, ta thích ngươi.” – Tô Hoài không kiệm lời nữa, mỗi lần hôn lại lặp lại một lần, ngữ khí kia chân thành đến mức Lục Viên giác như được y thích là chuyện đặc biệt lắm.

Ngọn nguồn nóng rực được bao vây giữa những cái vuốt veo thô ráp bởi tay Tô Hoài, Lục Viên không khỏi nhướn cong người truy cầu theo khoái cảm, tay chặn môi, răng nănh cắn nơi cổ tay đè nén tiếng ngân nga lại chẳng dừng được hơi thở dốc.

“Tô Hoài dừng tay” – những lời này nói là chống cự chẳng bằng nói là cầu xin, Lục Viên hoảng hốt, thực sự hoảng hốt, âm thanh vì vô lực mà mềm nhũn, ngữ khí luống cuống.

Tia lý trí còn sót lại báo cho Lục Viên biết – nếu cứ tiếp tục thế này, đời này y tiêu rồi!

Như thấy một hài tử lúng túng không biết làm sao nức nở trước mặt mình, Tô Hoài nhìn Lục Viên – vẻ mặt đỏ lựng, cả người đầy mồ hôi, biểu tỉnh mê mang lại bất lực, như cố chấp giữ mình trước hắn, cuối cùng Tô Hoài dừng tay, khẽ thở dài.

Bộ dạng non nớt này, rốt cuộc nên gọi là khả ái hay bất đắc dĩ đây

“Tiểu Viên,” – Tô Hoài lại hôn nhẹ lên đôi môi run rẩy của Lục Viên – “Đừng kìm ném, ta nhìn thấy khó chịu lắm.”

“Tô Hoài, ta ta còn chưa nghĩ ta ngươi đừng bức ta Trước, trước để ta nghĩ kỹ đã” – đầu óc Lục Viên loạn hết cả rồi, đẩy ngực Tô Hoài, từ tốn thở.

Lục Viên không ngốc, nhưng chỉ cần động đến chuyện tình cảm là đầu óc lại không dùng được, dồn ép – y rối loạn, thong thả – y lại trốn tránh. Vừa ngốc vừa nhát gan hệt như một con rùa đen rụt đầu vào mai, làm Tô Hoài bế tắc.

“Hiện tại? Có thể dừng lại được sao?” – Tô Hoài lại thở dài, bàn tay khẽ bóp nhẹ một cái, người nào đó đã sớm lên tinh thần càng nóng thêm, Lục Viên xấu hổ “Ư!” một tiếng.

“Tô Hoài, đồ vô lại” – mu bàn tay che trên mặt, Lục Viên ấm ức nói. Tô Hoài im lặng, trực tiếp lấy tay Lục Viên kéo xuống hạ thân của mình, Lục Viên hít mạnh một hơi.

Dừng không được, không chỉ có y, Tô Hoài cũng không dừng được rồi.

“Vậy chỉ có phép ngươi sờ” – Lục Viên nghiêng mặt, cắn răng nói, từng chữ như những que hàn tôi cổ họng y nóng ran “A”

Lời còn chưa dứt, Tô Hoài đã thực hành.

Vì vướng bụng nên hai người đều ngồi trên giường, Tô Hoài ôm lấy Lục Viên từ phía sau, tay quấn lấy thắt lưng y. Lục Viên mềm nhuyễn trong lòng Tô Hoài mặc hắn chà đạp, sau thắt lưng lại sát với nơi đó của Tô Hoài, mặt y đỏ đến không thể đỏ thêm. Bị vuốt ve, ngực Lục Viên phập phồng, tiếng rên rỉ không kìm nén được ngân lên thành tiếng, âm thanh ướt át làm y run lên, đang muốn giơ tay che miệng, Tô Hoài đã giành lấy cằm y trước, kéo lại hôn.

Môi răng xâm chiếm, tay phối hợp, cổ họng Lục Viên nức ra những ngâm vô nghĩa, sau đó giải phóng trong tay Tô Hoài.

Lục Viên thoát lực dựa vào Tô Hoài thở dốc, Tô Hoài hôn dọc theo cổ Lục Viên xuống đến cột sống – “Hôm nay nghe gã họ Nhan kia nói, ta đã vừa ghen vừa căm, ta biết rõ hắn cố ý chọc giận ta, nhưng” – tay Tô Hoài đặt lên vòm bụng Lục Viên, nhẹ nhàng vuốt: “Tiểu Viên, ta không muốn ngươi đi, lại chẳng biết phải nói thế nào để giữ ngươi lại”

Lục Viên giác như Tô Hoài có chút khẩn trương, y chưa từng gặp tình huống này bao giờ, sau hông bị dục vọng của người ta sát vào, Lục Viên biết Tô Hoài đang chịu đựng, tim y không kìm được mà đập càng nhanh, “Ta, ta ta chưa nói muốn đi”

“Làm ca nhi của ta nhé.” – môi Tô Hoài đặt lên đầu vai y, cái thứ kia lại dụi dụi vào đùi y.

Lục Viên sợ đến mức giật bắn người, lưng túa ra một lớp mồ hôi lạnh, y không biết nam với nam phải làm thế nào, nhưng tình huống này, không phải là Tô Hoài muốn

“Ta Tô Hoài, ngươi cho ta ít thời gian” – Lục Viên khẩn trương nói, muốn tách khoảng cách giữa hai người ra một chút.

“Tiểu Viên, ta thích ngươi.” – Tô Hoài thủ thỉ, Lục Viên như thấy những lời này có ma chú, nếu không sao Tô Hoài vừa mở miệng, cơ thể y đã cương lên, không thể động đậy, lại còn bắt đầu bốc hỏa?

“Cho nên, ta sẽ không cho ngươi đi.”

“Ta” – môi Lục Viên cứng ngắc, nói không ra lời. Người này, sao cứ cho rằng y nhất định sẽ đi nuốt nước miếng “ực” một cái, Lục Viên lắp bắp nói: “ không đi.”

“Để ta yên tâm đi.” – Tô Hoài không buông tay, không tha không bỏ.

“Ngươi” – Lục Viên lúng túng, trông Tô Hoài thế này y không yên tâm cho được, thứ kia đặt sau lưng luôn nhắc nhở y, mình thì thư thái, người ta còn đang khó chịu kìa Rối rắm nửa ngày, cuối cùng Lục Viên cũng buông tâm, hai gã với nhau, người ta đã làm y thoải mái, y cũng hy sinh một lần, cũng coi như đáp lễ, hy sinh vì đại nghĩa thôi!

“Được rồi, tùy ngươi đó” – cắn răng một cái, Lục Viên trở mình, nhưng bị Tô Hoài siết chặt quá không cục cựa được, “Ngươi buông tay ra, thế này sao tay ta với tới sờ cho ngươi được”

Lời còn chưa dứt, tay Tô Hoài đã chạm lên đùi y.

“Ngươi! Chờ đã, chờ chút đã!” – Lục Viên sững sờ, hơi từ chối, “Đã ta chuẩn bị chút đã” – nói rồi thuận thế nằm nghiêng lên giường, thoáng tách chân ra, “Ngươi nhẹ nhàng thôi”

Tô Hoài cũng sững sờ, thiết tưởng một vạn loại phản ứng của Lục Viên cũng không ngờ y lại chủ động như vậy, nhưng nghi hoặc thì mặc nghi hoặc, loại hấp dẫn bày ra trước mắt thế này, Tô Hoài hắn cũng không phải thánh nhân

“Ngươi nhanh lên!” – Lục Viên chịu không nổi Tô Hoài hôn dọc bên cột sống y nữa, vừa mới nhắc vậy một câu, mặt Lục Viên đã đông cứng: “Ngươi ngươi chạm vào chỗ nào vậy hả! Ngươi Aaa!”

Cảm giác có dị vật tiến vào làm Lục Viên nhảy dựng lên, cả người căng cứng: “Tô Hoài! Mẹ nó, ngươi điên rồi hả? Đau đau quá”

“Thả lỏng nào, ngón tay thôi mà, từ từ ngươi sẽ thích ứng.” – Tô Hoài lại cắn lên vành tai Lục Viên.

“Ngươi ngươi cho ngón tay vào làm gì ta?! Aaa” – Lục Viên thoát lực, ngoại trừ kêu đau, ngay cả giãy dụa cũng không còn sức.

“Không phải ngươi đồng ý sao?” – Tô Hoài phát hiện ra hình như có chỗ nào không đúng, nhưng đến lúc này rồi mà còn dừng lại thì chỉ có ngu làm dừng, nên động tác vẫn tiếp tục

“Đau đau quá Tô Hoài! Ngươi ngươi ra ngoài đi Aa” – Lục Viên bắt đầu nói năng lộn xộn, e chừng hỏng mất rồi. Đây là tình huống gì vậy hả trời? Sao lại diễn biến thành thế này chứ? Rõ ràng y rõ ràng y chỉ nghĩ là mình kẹp chân lại cho hắn cọ cọ một lúc phát tiết là xong giờ thì chờ chút đã, liệu có phải tẹo nữa hắn sẽ cho cả “Cái kia” vào luôn không!!!

Lục Viên dại ra, sau đó hết thảy đều y sao như y sở liệu

***

“Tiểu Viên?”

Đêm đã về khuya, Tô Hoài giật nhẹ bọc chăn trước mặt, cười ôn nhu: “Đừng giận nữa, muốn ngạt đến chết sao?”

Bọc chăn vẫn không lên tiếng, Tô Hoài vỗ vỗ an ủi: “Khó chịu không? Hay là đau?”

Vô nghĩa!

Lục Viên buồn bực nằm trong chăn cắn răng – ngươi cứ bị người ta chọc một lần thử xem!

Hôm nay thì y hiểu được nam nhân phải làm thế nào rồi, mẹ nó chứ, thiếu chút nữa thì đau chết y hít mạnh một ngụm khí, thắt lưng Lục Viên đau quá chừng, lại nhớ vừa rồi tên vô lại kia cọ xát trong cơ thể y, mặt lại nóng bừng bừng.

“Tiểu Viên, ra đi.” – giọng Tô Hoài từ bên ngoài chăn truyền vào, nghe chừng có chút khẩn trương.

Hứ, khẩn trương cũng vô dụng! Vừa nãy ta bảo ngươi dừng lại, ngươi có nghe đâu?

“Tiểu Viên, ra đi, ta xoa bóp thắt lưng cho.” – Tô Hoài biết cứng không dùng được, âm thanh lại mềm dịu đi vài phần.

Xoa bóp thắt lưng Lục Viên thật có chút động tâm, thắt lưng y như muốn gãy rồi đây nhưng mà

Mẹ nó! Quan trọng là bị hắn giày vò như vậy mà y còn phát ra mấy cái âm thanh mất mặt như thế hơn nữa, vậy chưa tính, lúc xong việc rồi lại còn xấu hổ để Tô Hoài rửa sạch cho y y, y còn mặt mũi đâu mà đi gặp người nữa chứ!

Lúc đó trong bụng còn thường bị đỉnh nhẹ một chút, Lục Viên sững sờ, hết Tô Hoài vô lại ép bức y, cả đến đứa trong bụng cũng ép bức y, cả hai không ai chịu dừng lại cả.

Đối với phụ nữ mang thai, chuyện phòng the thỏa đáng có thể giúp đỡ cho sự phát triển của thai nhi, thời điểm vợ chồng kết hợp sẽ bài tiết một chất kích thích giúp thai nhi cảm nhận được ấm áp và yêu thương. Khi Lục Viên còn làm việc trong phụ khoa, không ít lần nói lời này với những bà mẹ trẻ, giờ lại phát sinh trên người mình, Lục Viên giác thấy loại cảm giác này thiệt là quái dị.

Ma xui quỷ khiến thế này, Lục Viên lại rờ tay lên bụng, chăn cũng bị Tô Hoài kéo ra, sau đó, chỗ nằm phía sau bị Tô Hoài chiếm cứ cực nhanh, đợi khi Lục Viên kịp nhận ra, Tô Hoài đã ôm y, vuốt ve mu bàn tay y, tay kia nhẹ nhàng mát xa thắt lưng cho y.

“Tránh ra” – mặt Lục Viên lại nóng, bàn tay né tránh sự vuốt ve của Tô Hoài.

“Là ta nóng vội, ta xin lỗi.” – Tô Hoài nói rất nhỏ, trong mắt lại mang ý cười. Vì bụng Lục Viên đã lớn, nên mới rồi hắn đã hết sức nhẹ nhàng, di chuyển chầm chậm, vậy mà y vẫn la oai oái, chắc là sợ hãi rồi. Cười cười, Tô Hoài lại vươn tay xoa đầu Lục Viên, bị y né tránh, tâm tình Tô Hoài vẫn rất tốt.

Ngay từ khi bắt đầu, nhìn biểu hiện của y, trúc trắc đến đáng yêu, hoàn toàn không giống người đã từng quan hệ với người khác, tất cả đều khiến hắn hiểu – Lục Viên và Lạp Mễ Nhĩ hoàn toàn không liên quan đến nhau, hay căn bản là đã thay đổi hẳn thành một người khác

Dù là mất trí nhớ thật hay do một ẩn tình nào khác, nguyên nhân cũng không còn quan trọng nữa, kết quả này, Tô Hoài vô cùng hài lòng. Hiện tại, nằm trong vòng tay hắn, là người non nớt ngây thơ hay mất tự nhiên, là Tiểu Viên ngốc nghếch, không phải là Lạp Mễ Nhĩ với trái tim cao ngất.

“Bất quá, vừa rồi ta thấy, lúc sau ấy, trông ngươi cũng thích thú lắm” – Tô Hoài trêu y, phát hiện người y cứng lên, lại lặng cười.

“Vô lại ngươi nhớ kỹ cho ta, đây là lần cuối cùng” – Lục Viên nghiến răng nghiến lợi, mặt lại chôn tịt vào trong gối.

“Ừ ừ,” – Tô Hoài cười, ôm y thầm thì: “Một lần là được rồi, ngươi đã là ca nhi của ta, ta an tâm rồi.”

Đúng là đồ mặt than không biết xấu hổ!

Mắng xong, lòng Lục Viên lại mềm, tránh mấy lần không thoát được cái ôm của Tô Hoài, cũng chẳng còn sức mà nháo loạn nữa, Lục Viên dần mệt, chìm vào giấc ngủ.

________

Tâm sự chút chơi:

Vầng, cuối cùng thì anh Viên cũng như anh Tô đều dâng cái đầu tiên của đời mình cho đối phương. Thề có chúa, khi mình edit mình đã ngồi đần mặt ra và cười sằng sặc đến mức nước văng cả vào màn hình. Nói là Mỡ lên miệng mèo cũng được hay sự trái khoáy của việc “ông nói gà ông kia hiểu vịt” cũng thế =)) vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Nhớ hồi đọc QT, mình không giỏi đọc lắm, cứ quơ quơ đi thôi, nên cứ nghĩ: “À, cuối cùng thì H rồi.” – thế mới biết, đọc lướt quả thật là kinh khủng *cười*. Hôm bắt đầu ngồi edit chương này vào tối 6/3, lúc vừa đọc xong mẩu tít nổi bật về vụ chồng kiện vợ mất trinh đình đám trên mạng, lại nghĩ: Chà, dạo này nhiều người thích chơi nổi quá, không nghĩ ra được thứ gì thì lấy luôn chuyện chăn gối của bản thân để “nâng tầm” với xã hội. Sao không ai yên ổn và bình lặng như cặp đôi Tô-Viên nhỉ, cuộc sống vậy chẳng phải thảnh thơi mà vui vẻ hơn sao. Ôi~ mình lại lảm nhảm rồi, hì, thôi không quấy rầy mọi người nữa.

À còn nữa, đừng ai tin những lời anh Tô hứa với anh Viên khi ở trên giường, các bạn sẽ thấy anh ấy hứa suông không biết bao nhiêu lần đâu XD

Đọc truyện chữ Full