Mùa thu năm Tuệ Vũ thứ bảy.
Minh Khánh hoàng đế chi chủ.
Mặc thị vẫn ở ngôi chí cao.
Việt quốc. Năm kỷ dậu.
Thiện Hòa cung. Thái hậu đang ngự.
“Việc hoàng thượng bổ nhiệm tiểu tử của Kim phán thư vào vị trí thượng thư ta đây cũng không có chính kiến. Nhưng chẳng hay tổ mẫu của bệ hạ mang họ chi a?”
“Bẩm mẫu hậu tất nhiên không ai khác là Thuần thị”
“Vậy người không thấy sao khi mà tư gia của mẫu hậu này ngày càng suy kiệt”
“Mẫu hậu còn có gì ủy khuất xin cứ dạy bảo”. Hoàng đế tuấn tú bất phàm ngữ điệu có chút nhún nhường hướng nữ nhân ngồi bên cạnh mà cúi đầu.
Thấy hoàng nhi có ý dọn đường thái hậu kia còn không tiến đến. Liền khẩn thiết đưa ra yêu sách.
“Cửu cửu đại tư gián Thuần Dụ của người, nhi tử y vừa tròn thập thất, dung mạo thập phần khả ái, thông minh lại lễ nghĩa. Bổn cung có ý muốn nó trở thành dâu thiếp của mình. Chẳng hay ý bệ hạ ra sao?”
Mặc Long Thanh, tâm ý dư biết nữ nhân kia muốn gì. Nếu không thuận theo e rằng khó giữ kim gia ở lại bộ. Dù sao thê thiếp trong cung trùng trùng như núi non. Thêm một bớt một bớt một đối với kẻ cao cao tại thượng này vốn không là việc phải động tâm.
“Nếu mẫu hậu đã tiến cử nhi thần lập tức ban chỉ phong y làm chiêu nghi.” Mặc Long Thanh như chớp đã có câu trả lời. Trong lòng vốn không xem việc này ra gì. Nam nhân khác dù có nạp thiếp cũng nên có chút động tâm. Đằng này, hoàng đế kia chẳng bỏ kẽ răng. Thuận miệng bỏ đại người kia vào chổ trống. Nhưng một khi kim gia vào lại bộ sức mạnh trong triều của hắn tăng lên quả thực không nhỏ. Là kẻ biết suy nghĩ thiệt hơn. Mặc Long Thanh không ngại ban cho nữ tử kia một tước vị tại hậu cung.
Thái hậu đưa bộ mặt giả tạo kinh ngạc thập phần. Sâu bên trong lộ rõ tiếu ý cợt nhã.
“Chiêu nghi ? Ở ngôi nhị chánh phẩm chẳng phải không hơn một thị lang hay sao ? Cuộc trao đổi này ta e có phần bất lợi.?”
Hai chân mày Mặc Long Thanh bất giác nhíu lại. Đôi môi đỏ hồng khẽ run lên. Nhưng nhanh chóng khôi phục lại thái độ hiền tử. Hoàng đế hướng mẫu hậu mà nói: “Vậy theo ý mẫu hậu…”
“Chí ít cũng phải là nhất phẩm quí phi. Bổn cung biết hoàng thượng chưa muốn lập hậu. Ta đây cũng không thúc. Nhưng triều chính trăm công ngàn việc hậu cung của người lại chẳng ai quản. Hai sủng phi kia cũng cần có kẻ quản. Nhị hồ tất nhất hổ trị. Vậy bệ hạ thấy thế nào?”
Mặc Long Thanh hai mắt lộ ra sát quang. Nộ khí trong lòng kiềm nén bất quá đã xung thiên.
Một tiếng hừ lạnh của hoàng đế khiến Mạch công công bất giác lui nhẹ về bình phong phía sau.
Đại nghiệp chấp chính. Bốn chữ ấy đã theo hắn gần bảy năm nay. Trên danh nghĩa hắn chứ không ai khác là chủ tử của thiên hạ. Kẻ mà ai ai cũng phải tuân phục ai ai cũng đều phải kính nể. Nhưng nữ nhân kia nào cho y cái long quyền ấy.
Dù nữ nhân đó không ai khác là mẫu thân sinh ra hắn, không ai khác là người đưa hắn lên vương vị. Nhưng một khi quyền lợi của Thuần gia bị xâm phạm ả quyết không từ kế sách mà lấy lại. Bao năm qua dù có cố gắng nổ lực đến đâu Mặc Long Thanh vẫn là nửa chủ tử. Thực sự chỉ là nửa chủ tử.
Phía bắc ranh giới với Chiêu Minh quốc Đại Trình tướng quân trấn thủ năm mươi vạn quân. Là người của tiên đế.
Phía nam, Môn Tinh đại tướng quân thống lãnh 45 vạn quân. Vốn có thân tình với tổ phụ hắn Thuần Mẫn. Là người của thái hậu.
Nay thái hậu kia đòi hắn phong cháu ả là quí phi. Mặc Long Thanh thiết nghĩ nữ nhân kia chẳng đâu khác là tai mắt của thái hậu. Nếu phong cho làm chiêu nghi thì xem ra cũng không sao nhưng làm quí phi thì lại khác.
Quí phi là ai chứ. Chẳng phải là hậu cung lớn nhất hay sao. Hoàng hậu chưa lập ả tất nhiên đường đường chính chính cai quản hơn ba ngàn nữ nhân khác. Nếu vậy đối với hắn vạn hại mà vô lợi. Hay là …Trong đầu Mặc Long Thanh nảy ra một ý kiến. Bất giác tâm tình trở có phần trở nên “phồn hoa xuân sắc”(1).
Ngồi một hồi lâu thấy hoàng thượng vẫn vô thanh vô tức(2) thái hậu khẽ bật ra một tiếng ho. Mặc Long Thanh liền trở lại thực tại. Nở ra một nụ cười mê người liền nói:
“Nhi thần lĩnh ý. Nhưng người kia lần đầu tiến cung mà được phong tước vị quí phi tránh không khỏi có kẻ ganh ghét hãm hại. Nên nhi thần muốn một lượt nhị phong.”
“Nhị phong? Bổn cung không rõ .”
“Huệ phi trước giờ ở hậu cung cũng là bậc nhị chánh phẩm, những năm qua nàng cũng vì nhi thần mà trải nhiều khó khăn. Nay nhi thần cũng muốn sắc phong y làm quí phi. Ý của mẫu hậu ra sao ?”.
Huệ phi kia quả thật là tích kiếp nhiều năm mới được hoàng đế coi trọng như vậy. Thái hậu bất quá đã không chú ý đến ả. Từ trước đến giờ Mặc Long Thanh chưa từng ở trước mặt ai mà khen phi tử. Hôm nay để thái hậu cùng hạ nhân tiếp nhận không sót một chữ quả là chuyện hiếm ngàn năm mới gặp.
Nữ nhân nhận ra nhãn thần hoàng đế đã kiên định liền không nói thêm khẽ gật đầu.
“Tiểu dao tử”. Mặc Long Thanh gọi thái giám đang đứng bên cạnh ỷ tử thái hậu. Thái giám kia nghe thấy tên liền nhanh chóng bước ra quỳ trước chính điện.
“Tiểu dao tử xin nghe thánh dụ”
“Truyền lệnh bộ lễ sắc phong nữ tử của đại tư gián làm quí phi đồng thời tấn phong cho huệ phi thăng một bậc(3)…”
Hoàng đế chưa dứt câu liền bị thái hậu đớp lấy.
“Hoàng nhi”
“Mẫu hậu chỉ giáo”
“Đó là hiền điệt(4) của bổn cung không phải nữ nhân mà là nam nhân…ha ha ha.”. Bổng dưng thái hậu cười khẩy một cái liền nói tiếp. “Thuần gia ta hiện tại làm gì có nữ nhân mà gả cho người(5)”
“Là nam nhân, mẫu …mẫu hậu không đùa nhi thần đấy chứ? Sao có thể.” Mặt hoàng đế lúc này ngay cả chút ít huyết sắc nhỏ nhoi cũng không còn giữ được.
“Sao không thể chứ. Xem ra hoàng nhi của bổn cung quá ấu trĩ rồi ha.” . Vừa nói xong thái hậu rời khỏi ỷ tử hướng mặt về hai bức hoành phi sơn son thếp vàng được đặt ở ngôi chí cao trong chính điện của thiện hòa cung.
“Hoàng nhi nhìn xem” .Vừa nói tay hoàng thái hậu việt quốc có chút thận trọng đưa tay về phía trước.
“Trinh Mẫn Vân Khánh Hoàng Thiên Hậu.” Thái hậu vừa đọc bảy chữ trên lập tức hết thảy nô tài trong đại điện cả Mặc Long Thanh và nữ nhân này đều bất giác quì xuống.
“Vân Khánh tiên hậu chẳng phải là nam nhân hay sao? Hoàng thượng cho bổn cung được rõ?”
“Nhi thần không dám”. Nói xong Mặc Long Thanh khấu đầu một cái liền đứng lên nhanh chóng ly khai bỏ lại đằng sao là tiếu âm vang vọng của chủ nhân Thiện hòa cung Thiên vũ việt quốc hoàng thái hậu. Năm nay đại thọ tứ thập niên.
Chú thích
(1): tươi đẹp
(2): không nói, không phản ứng
(3): ý là phong cho Huệ Vi làm quí phi
(4): cháu trai ngoan
(5): ý nói đại tư gián không có nữ tử
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuất Giá Nam Nhân
Chương 1
Chương 1