DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vú Em Rồng Nhà Bác Sĩ Hạ
Chương 9: Mộc mộc thật sự quá tuyệt vời

Lâm Mộc đến nhà Hạ Thành làm việc nội trợ, trong lòng miễn bàn rất cao hứng , vào lúc ban đêm liền làm cho hắn một bữa tối phong phú, ngày hôm sau đúng lúc là chủ nhật, lại lôi kéo hắn đi siêu thị tiến hành một phen đại mua sắm, đem tủ lạnh, phòng bếp nhét đầy.

Không chỉ như thế, hắn còn tự mình ở trên mạng tìm ra nhiều thực đơn món ăn, ghi chép từng cách chế biến món ăn lại trong tập, Hạ Thành lại gần, phát hiện chữ viết hắn đặc biệt xinh đẹp, rất có hương vị thư pháp, phỏng chừng là trước đây đã luyện qua , tiếp lại nhìn thấy thực đơn, nhất thời chảy nước miếng.

Mỗi ngày trừ bỏ căn tin chính là cơm tiệm , bác sĩ Hạ một bên hạnh phúc, một bên âm thầm lo lắng chính mình có thể hay không bị Lâm Mộc uy béo ……

Thứ 2 đi làm, rất nhanh đến bữa trưa, Hạ Thành đang định cùng đồng nghiệp đi căn tin giải quyết cơm trưa, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Mộc.

“Thành Thành, anh ăn cơm chưa?” Đây là Lâm Mộc có qua có lại, Hạ Thành kêu hắn Mộc Mộc, hắn cảm giác chính mình cũng không thể xa lạ, chuyển qua đây vào lúc ban đêm liền đem “Bác sĩ Hạ” Đổi thành “Thành Thành”, làm hại Hạ Thành suýt tí nữa mất ngủ.

Hạ Thành mỗi ngày áp lực công việc rất lớn, cũng không phải thời thời khắc khắc đều tâm tình hảo, bất quá hiện tại vừa nghe đến thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Mộc, chính mình cũng liền nhịn không được cao hứng đứng lên, cười nói: “Còn chưa, đang chuẩn bị đi ăn .”

Lâm Mộc nhất thời phấn chấn: “Em đưa cơm đến cho anh đây, hiện tại đang đứng trong khuôn viên bệnh viện, anh làm việc ở lầu mấy a? Em!đi tìm anh”

Hạ Thành ngây ngẩn cả người, lúc sau đột nhiên phản ứng lại, 2 bước thành 3 bước vọt chạy ra hành lang, đem đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Lâm Mộc mang theo một camen cơm (dùng để đựng thức ăn) đứng ở giữa vườn hoa, đang ngửa đầu nhìn lên các cứa sổ đánh giá.

Hạ Thành trong lòng trong nháy mắt dâng lên rất nhiều cảm xúc, nói không nên lời cụ thể là cái tư vị gì, tóm lại chính là cả người từ ngực đến đầu ngón tay đều bị nóng, toàn thân máu nhắm thẳng xung đến tận não, vội vàng quay đầu cùng đồng nghiệp nói 1 tiếng, liền chạy vội xuống dưới lầu, vừa chạy liền nói:“Mộc Mộc, em đứng ở dưới lầu, anh xuống dưới tìm em!”

Lâm Mộc đứng dưới lầu, rất nhanh thấy Hạ Thành mặc blouse trắng chạy đến, không khỏi mắt sáng rực lên, hắn còn chưa gặp qua dáng vẻ Hạ Thành mặc áo blouse trắng, vội vàng tươi cười vẻ mặt nghênh lên, không chút nào keo kiệt ca ngợi : “Thành Thành, anh mặc áo blouse so với bác sĩ Thẩm soái (đẹp trai) hơn nhiều ngaz~~!”

Trong trường học Thẩm Minh mạc danh kỳ diệu đánh hắt xì.

Hạ Thành cười rộ lên, một tay ôm lấy hắn, bởi vì trong đại sảnh còn có người khác nên hắn cũng không làm gì vượt quá chừng mực, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là hảo bằng hữu hoặc hảo huynh đệ, tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều.

“Như thế nào chạy đến bệnh viện ? Em đã ăn cơm chưa?” Hạ Thành lôi kéo cánh tay hắn đem hắn hướng lên trên hành lang .

“Em ăn rồi, ăn xong mới đi, còn tưởng rằng chậm không kịp đem cơm cho anh a”

Lâm Mộc cùng hắn lên lầu, đổi lấy nhiều ánh mắt hiếu kì của đồng nghiệp, vừa thấy Hạ Thành trong tay mang theo camen cơm, rất là ngạc nhiên: “U! còn có người đưa cơm! vị tiểu bằng hữu này là ai a?”

“Em họ ta!” Hạ Thành thuận miệng nói dối, lôi kéo Lâm Mộc vào văn phòng, đóng cửa lại, tiếp liền xoay người không chút nháy mắt nhìn hắn.

Lâm Mộc hắc hắc cười rộ lên: “Anh họ, đồ ăn vẫn nóng, mau lúc còn nóng ăn!”

“Phốc……” Hạ Thành nhịn không được cười, nâng tay xoa xoa mái tóc ngắn hơi hơi ướt mồ hôi của hắn, tay lại không lấy ra, trực tiếp trượt đến trên gáy hắn, một tay kéo hắn qua, trên môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái.

“?” Lâm Mộc nháy mắt trừng lớn tròng mắt, thẳng tắp nhìn hắn nhưng bởi vì dựa vào quá gần chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt phóng đại của hắn, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Hạ Thành không biết chính mình nhất thời xúc động có hay không làm hắn sợ, thấy hắn ngốc lăng cảm giác buồn cười lại đáng yêu, nghĩ rằng dù sao thân đều hôn, vì thế lại gần trên gương mặt nóng bóng của hắn hôn một cái, thấp giọng nói: “Ban ngày trời rất nóng, em cũng chạy tới, trên mặt phơi nắng rất nóng”

Lâm Mộc trong đầu gõ ‘đông đông’, cảm giác thanh âm hắn như tiếng nước truyền vào tai, nghe không rõ ràng, bất quá vẫn nghe thấy được, theo bản năng trở về nói: “Không phải phơi nắng…… Là bị anh hôn……”

Ai u tiểu tử này thì ra cũng biết cái gì là hôn a !

Hạ Thành vui mừng đứng lên, trong lòng nói không ra, cao hứng: “Kỳ thật anh mỗi ngày giữa trưa có thể ăn cơm tại căn tin, em ở trong nhà nghỉ ngơi hưởng thụ máy lạnh không phải tốt hơn sao, đi một chuyến có thể đem em nướng thành xác khô đó.”

“Đồ ăn trong căn tin làm sao tốt bằng đồ ăn do chính mình tự nấu, hương vị so ra kém, hơn nữa bên trong bệnh viện nói không chừng còn có bệnh khuẩn.” Lâm Mộc nói chuyện bình thường trở lại, vội vàng đem hắn kéo đến trên ghế ngồi xuống, lại chịu khó thay hắn đem nắp đậy mở ra, thật cẩn thận mang đồ ăn đặt trên bàn.

Nào là đồ ăn mặn rồi còn có canh, món ăn hôm nay khác với món ngày hôm qua, Hạ Thành nghe nồng đậm hương vị, đối Lâm Mộc bội phục sát đất, trong lúc nhất thời quả thực tưởng chừng như đem mặt trời gay gắt đặt trong lồng ngực , thiêu đốt vô cùng.

Lâm Mộc thấy hắn chậm chạp không động đũa, có điểm lo lắng:“Thành Thành, anh không thích a?”

“Thích !” Hạ Thành phục hồi tinh thần, vội vàng cầm lấy chiếc đũa khai ăn, ăn hai miếng ngẩng đầu nhìn hắn,“Em thật sự đã ăn rồi?”

“Đương nhiên, với anh ăn giống nhau, em nào có ngốc như vậy, chờ anh ăn xong lại trở về nhà ăn trưa, em không đói bụng chết mới là lạ!”

Hạ Thành mỉm cười nhìn hắn, vùi đầu nghiêm túc ăn, nghĩ rằng chính mình cũng không biết cuộc đời này đã từng làm qua việc tốt gì lớn lao chưa, thế nhưng có thể đem một người tốt như Lâm Mộc gạt về nhà, không riêng đối với chính mình tốt, còn đặc biệt có khả năng tính toán ưu việt, rất may mắn a !

Lâm Mộc thấy hắn ăn vui vẻ, chính mình cũng cao hứng, vui sướng hài lòng nói:“Anh về sau mỗi ngày giữa trưa hãy chờ em đến đưa cơm, đừng đi căn tin ăn.”

Hạ Thành vừa ăn vừa lắc đầu:“Buổi trưa nắng nóng , đừng đi ra chạy loạn.”

“Không có việc gì, em thật sự không sợ nắng!” Lâm Mộc nói xong nhớ tới chính mình vừa bị hắn hôn, nhất thời giống như cả người bị ném vào hỏa lò, trên mặt lập tức lại thiêu cháy, ngắm nhìn sườn mặt Hạ Thành, lén lút nuốt ngụm nước miếng.

Hạ Thành ăn xong, Lâm Mộc nhìn hắn lưu loát thu thập, ánh mắt cùng ngón tay hắn thon dài đổi tới đổi lui, chờ hắn đem camen cơm đậy nắp, tay kéo kéo ống tay áo hắn, nghi hoặc hỏi: “Thành Thành, anh vì cái gì hôn em?”

Hạ Thành trước sợ hắn không được tự nhiên, cho nên không có chủ động nhắc tới chuyện này, không nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ như vậy thản nhiên hỏi, nhịn không được cười rộ lên, giương mắt thẳng tắp nhìn hắn, tay trên vành tai nóng bỏng của hắn nhéo nhéo: “Thích em!”

Lâm Mộc sửng sốt một chút, gật gật đầu, hắc hắc cười rộ lên:“Nga.”

Có Lâm Mộc, Hạ Thành bắt đầu có tư có vị .

Mỗi ngày không bao giờ mua bánh bao dưới lầu để giải quyết điểm tâm, bởi vì Lâm Mộc sớm rời giường, đem đậu tương đổ vào máy làm thành sữa đậu nành thơm ngào ngạt, còn có thể tự mình chiên bánh quẩy, ngẫu nhiên cũng sẽ thay đổi khẩu vị cho hắn làm bánh hành băm (là bánh xếp ở VN), bánh trứng gà …vv.. các loại điểm tâm sáng, giữa trưa càng là đa dạng nhiều loại thức ăn dinh dưỡng cho hắn, buổi tối sẽ ăn c đơn giản chút, so với Hạ Thành còn hiểu được dưỡng sinh.

Trừ đó ra, Lâm Mộc còn đem nhà Hạ Thành quét tước được sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi, định kỳ đem màn cửa, ra giường, ruột chăn bông đi đại tẩy một lần, thời tiết tốt còn đem chăn mền các loại quần áo mặc theo mùa ra ban công phơi nắng, thỉnh thoảng còn đem sách trong thư phòng của Hạ Thành đi phơi nắng để trách ấm mốc, mối mọt làm hư sách, quả thực là 1 người quản lí công việc gia đình, làm nội trợ quá giỏi.

Hạ Thành lần đầu tiên phát hiện trong nhà có nhiều thay đổi như vậy còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà, nửa ngày không dám bước chân, vẫn là Lâm Mộc kéo đi vào, đem trong nhà nơi nơi nhìn một lần, thật sự là không biết nói cái gì cho phải, lôi kéo Lâm Mộc ngồi vào trên sô pha: “Đến, chúng ta đến nói chuyện.”

Lâm Mộc cho rằng chính mình làm không tốt, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.

Hạ Thành khóc không ra nước mắt:“Mộc Mộc, trong nhà thu dọn một chút thôi, không cần như vậy ra sức, em bây giờ còn nhỏ, nhỉnh ra chút thời gian đọc sách hoặc làm việc khác, cứ coi nơi này giống như nhà của mình hãy thoải mái, rõ chưa?”

Lâm Mộc liên tục gật đầu:“Đã rõ! anh yên tâm, em giải quyết công việc hiệu suất rất cao, làm xong việc này còn có nhiều thời gian rảnh a, hiện tại mỗi ngày nhàn rỗi gấp 2 lần so với lúc trước, em nhàn đến mốc meo .”

Hạ Thành lại chấn kinh, hắn nghe Lâm Mộc giải thích, nói hiệu suất làm việc cao tuyệt đối là cao thật, nói nhàn đến nỗi mốc meo liền tuyệt đối là nhàn đến mốc meo.

Tiểu tử này là không phải quái vật đi? ! ! !

Lâm Mộc hướng hắn nhe răng cười:“Em còn có thật nhiều thời gian rảnh, có thể hay không đi ra ngoài tìm thêm công việc khác?”

Hạ Thành trừng mắt nhìn, chân tâm cảm giác đó là một quái vật, đành phải gật đầu:“Đương nhiên có thể, bất quá chỉ có thể là ban ngày, buổi tối không cho phép ra đi.”

“Hảo !” Lâm Mộc vẻ mặt sáng lạn tươi cười, trước mắt nhân dân tệ bay phấp phới. (ý là đi làm thì có thễ kiếm thêm nhiều tiền)

Hạ Thành thấy hắn thích thú như vậy cũng đồng ý cho hắn đi làm, như thế qua một đoạn thời gian dần dần cảm giác chính mình đối Lâm Mộc sinh ra tính ỷ lại, lập tức báo động , nhất định sớm đem Lâm Mộc lừa gạt nằm trong tay! không thì hắn ngày nào đó chạy, chính mình tìm ai khóc đi?

Nắng hè chói chang, Hạ Thành cố tình phá hỏng máy điều hoá trong phòng mình, buổi trưa ăn cơm thầm vui mừng, nửa đêm mộng du chạy tới gõ cửa phòng khách (phòng ngủ của Lâm Mộc đấy) , đối với vẻ mặt mơ hồ của Lâm Mộc trưng ra vẻ đáng thương:“Mộc Mộc, điều hoà trong phòng anh bị hỏng, nóng không ngủ được.”

Lâm Mộc buồn ngủ mông lung, đem hắn kéo đến trên giường mình: “Vậy anh ngủ ở chỗ này, ngày mai em giúp anh sửa.”

Sửa điều hòa? ! Hạ Thành cảm giác hắn là ngủ hồ đồ , cũng không nghĩ nhiều, nhìn hắn ngã vào bên cạnh mình tiếp tục hô hô ngủ say, trong lòng miễn bàn rất cao hứng , lúc này thò tay đem hắn ôm trong lòng mình.

“Ân?” Lâm Mộc thoáng thanh tỉnh vài phần, ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn.

Hạ Thành muốn biểu bạch gì, lại cảm giác Lâm Mộc hiện tại như vậy mơ hồ thật sự không phải thời cơ tốt, thế nhưng trong bóng đêm nhìn hắn một bộ nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng lại sôi trào vô cùng, liền niết cằm hắn trên môi hắn hôn hôn:“Mộc Mộc, anh thích em.”

Lâm Mộc như cũ mơ mơ màng màng , khóe miệng cong lên, cười rộ lên:“Em cũng thích anh!” Nói xong mặt không đỏ khí không suyễn nhắm mắt lại ngủ.

Hạ Thành được một câu hồi báo, còn chưa tới kịp cao hứng chỉ thấy người nói chuyện hô hô ngủ say, tâm tình kia quả thực thấu tận trời xanh không sai biệt lắm, thật sự là khóc không ra nước mắt: Đây là hắn thổ lộ hay là nói mớ a?

Hạ Thành nhìn Lâm Mộc ngủ không hề phòng bị, đến cùng là vui sướng chiếm thượng phong, cũng không nhẫn tâm đem hắn đánh thức, cánh tay ôm thật chặt, loại bỏ những tạp niệm ôm hắn ngủ một đêm.

Cuối tuần ngày hôm sau, Lâm Mộc như trước lại thức dậy sớm, tại trong lòng Hạ Thành tỉnh dậy , một chút cũng chưa cảm giác ngượng ngùng, vô cùng cao hứng rời giường , ăn xong điểm tâm chuyện thứ nhất chính là chạy đến trong phòng Hạ Thành, hộc hộc hộc hộc một trận loay hoay, đem điều hoà của hắn sửa thật tốt

Bác sĩ Hạ, lại một lần — kinh hãi ! ngốc ! !

Đọc truyện chữ Full