Cố gắng thu xếp công việc, gác lại cả những buổi hẹn ăn tối với khách hàng, Nhất Phàm trở về nhà từ lúc xẩm tối. Và điều làm hắn thực sự ngạc nhiên là cậu vẫn chưa tỉnh dậy. “Liệu có phải là làm sao rồi hay không?” Hắn nhìn cậu lo lắng nhưng rồi cũng thở nhẹ ra khi cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cậu… cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, hắn ngồi xuống giường, vô thức bật ra một nụ cười ngây ngốc. Hắn tự hỏi tại sao càng nhìn cậu lại càng thấy cậu đẹp hơn nhưng rồi cũng ngu ngốc nhận ra rằng, từ lý trí cho tới tình cảm dành cho cậu đều đã bị con tim khống chế mất. Luồn tay vào tóc Tử Đào, hắn vuốt nhẹ lên đôi môi mềm… Cậu dường như cũng cảm nhận được điều đó nên vặn vẹo một chút rồi đờ đẫn mở mắt. Nhìn thấy hắn, không hiểu tại sao mọi thứ đêm qua lại hiện về rõ rệt hơn bao giờ hết.
-Cậu tỉnh rồi sao?…_Hắn hỏi, bàn tay bối rối rời khỏi mái tóc cậu
-Uhm…_Cậu gật nhẹ, cố chống tay nâng cả thân mình đau nhức dậy mà cảm giác như các khớp xương đã rời rạc khỏi thân thể, kiềm không được mà bật ra một tiếng kêu đau đớn.
-Để tôi giúp cậu…_Nhất Phàm toan chạm tay vào lưng cậu thì Tử Đào đã lách nhẹ sang
-Tôi có thể tự làm… Giám đốc xin đừng lo…_Giọng cậu trầm khàn vang lên. Có lẽ do đêm qua đã la hét quá nhiều mà biến đổi._Quần áo của tôi?…
-Đừng cử động mạnh…_Hắn quàng một chiếc sơmi của mình lên người cậu_… Đồ của cậu tôi đã đem giặt rồi…
Cậu gật nhẹ đầu, im lặng cúi xuống. Khoảng không gian trầm lặng làm từng nhịp thở, từng tiếng con tim đập trong lồng ngực của cậu và hắn thêm rõ ràng, chân thực hơn bao giờ hết.
-Giám đốc!…
-Thư ký Hoàng!…
Cậu và hắn cùng lên tiếng, biến khoảng không gian bối rối kỳ lạ giữa hai người trở nên càng quỷ dị, khó hiểu… Tử Đào hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, lên tiếng.
-Chuyện tối hôm qua…Tôi không sao hết… Giám đốc nếu có thể thì không cần để tâm, càng không cần trách cứ bản thân mình… Chuyện này thực sự có muốn cũng không thể trách ai được…
-Thư ký Hoàng… Tôi…
-Tôi thật sự không sao hết… giám đốc xin đừng lo…
Hắn liếc nhìn cậu đang quay mặt đi, đôi vai run bần bật… Thật sự cái biểu tình đáng thương này quá khác biệt so với đêm qua… Cái biểu tình đêm qua là khiến hắn hứng tình, còn bây giờ lại khiến hắn muốn rút dao tự sát… Hoàng Tử Đào!… Thật sự cậu là hắn quá bối rối vì quá nhiều khía cạnh trong con người mình rồi…
-Cậu muốn chúng ta cứ thế quên đi đêm qua?…_Hắn mặt không một biểu tình mà nhìn cậu
-Đúng vậy…_Cậu cắn môi cầu mong hắn nói ra một câu gì đó thật lạnh lùng giống như lũ đàn ông dùng để đối phó với người tình 419, rồi hãy để cậu cứ thế quên đi tất cả…
-Nhưng tôi không thể…
Tử Đào nhìn hắn không dứt. Người bị tổn thương trong chuyện này là cậu, cớ gì trông hắn lại khổ sở tới vậy. Miên man suy nghĩ linh tinh, bản thân đột nhiên bị hắn bổng lên. Cậu có cân nặng trung bình so với một người con trai bình thường nhưng vì chiều cao cũng phát triển (hơn người) nên cơ thể lại giống như gầy gò, nhỏ bé vậy. Nhưng dù hắn cao hơn cậu, khỏe hơn cậu đi chăng nữa thì việc bế một người như cậu lên quả thật rất đáng ngạc nhiên…
-A… Giám đốc. Anh…làm gì?…
Tử Đào bối rối lên tiếng, không chỉ đơn giản là vì hắn đang bế cậu tựa như bế một đứa con gái yếu đuối mà còn vì trên cơ thể cậu chẳng có lấy nổi một thứ gì ngoài chiếc áo sơmi đen của hắn… Từng động chạm nhỏ nhất cũng khiến sống lưng cậu tê lạnh…
-Tôi đưa cậu đi tắm…
-Tôi…có thể tự làm… Giám đốc! Xin hãy buông tay…
-Đừng ngốc!… Cậu hiện giờ ngay cả đứng cũng không thể chứ đừng nói là việc đi lại… Yên đi!… Tôi chỉ đưa cậu vào phòng tắm rồi sẽ ra…
Hắn kiềm chế nói, hận không thể tự đập đầu vào đâu đó khi cơ thể đột nhiên nóng bừng, dục vọng lăn tăn nổi trong lòng khi nhìn và những vết tím đỏ rải khắp cơ thể cậu. Hắn biết là chẳng có gì “vẻ vang” cả nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi những dấu vết in đậm trên cơ thể trắng ngần ấy là của mình… Thật là… khó kiềm chế. Cứ ngây ngốc nhìn vào đôi môi cậu để rồi lúc tỉnh táo nhận ra thì môi mình đã nằm trên đôi môi mềm mại ấy rồi. Hắn lại một lần nữa chẳng ngại ngần gì mà ngấu nghiến đôi môi cậu, mãnh liệt nút lưỡi cậu…
-Uhm~~~~ Đ…ừng… Uhmmmm~…
Cậu bấu mạnh vào cánh tay hắn, khó khăn nói giữa nụ hôn nồng nhiệt nhưng đáp lại chỉ có những tiếng nút lưỡi vang lên rõ rệt bên tai…
Cậu thoáng nghĩ nhưng rồi cũng nhận ra đẫu lưỡi đang say sưa, dây dưa trên môi, lưỡi cậu tuyệt nhiên không có vị rượu, tất thảy chỉ có vị cà phê sữa đắng đắng ngọt ngọt… Bất quá, cậu đang làm gì thế này? Cảm nhận nụ hôn này sao?…
-Đừng…
Tử Đào đánh mạnh vào tay hắn liên tục nhưng nụ hôn vẫn triền miên kéo dài, thậm chí có phần thô bạo hơn trước. Mãi cho tới khi cậu gần như ngạt thở (hoặc là hắn đã thỏa mãn) hắn mới buông tha đôi môi cậu. Khoảng thời gian tiếp theo, không gian giữa hắn và cậu lại càng đáng sợ hơn nữa vì sự ngự trị của tĩnh lặng. Hắn tự rủa xả bản thân thật thiếu kiềm chế. Khi hôn mãnh liệt bao nhiêu thì bây giờ bối rối bấy nhiêu. Thật đúng là “gieo nhân nào gặt quả ấy”.
-Tôi… đưa cậu đi tắm…
Hắn đặt cậu xuống bồn tắm rồi lập tức ra ngoài, để lại Tử Đào ngồi ngây ngốc trong đó. “Hắn không say, tại sao lại làm vậy?”… Vô thức sờ nhẹ lên môi đột nhiên cậu nhận ra bàn tay mình, các đầu ngón tay đều khô đặc một thứ gì đó đỏ thẫm, tanh mùi.
Tử Đào trợn tròn mắt khi nhớ lại những mảng ký ức sáng tối bất thường của đêm qua. Khi hắn cởi trói trên tay cậu, Tử Đào đã bám chặt lấy vai và lưng hắn mà cào cấu để chống chịu những nhịp đẩy mạnh mẽ nhất, thô bạo nhất. Cậu nuốt khan trong cổ họng. Nói vậy hắn hiện tại lưng đang cực kỳ đau buốt sao?… Hướng mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, cậu trong lòng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Nhưng cậu cũng hoàn toàn không biết rằng, bên kia cánh cửa ấy, hắn đang vã mỗ hôi hột khi nhìn thấy một mảng máu lớn loang khắp tấm drap giường trắng. Nhất Phàm nắm lấy tấm drap vừa tháo ra khỏi giường mà ngây ra nhìn. Này.. này đều do hắn cả sao?… Tim gan thật như muốn trào cả ra ngoài, thật tâm bây giờ hắn cũng chẳng biết phải làm sao nữa… Miên man suy nghĩ một hồi, hắn bị tiếng mở cửa của cậu làm thức tỉnh. Cậu trên mình mặc trang phục của hắn, mái tóc vẫn ướt nước, chảy dài khắp cổ và gáy. Tử Đào bám vào tay nắm cửa, cắn răng nhích từng bước ra ngoài. Tựa như một đứa trẻ đang tập đi, bàn chân cậu run rẩy vài bước rồi vô lực mà ngã xuống. Nhưng chưa kịp chạm vào nền đất lạnh thì đã nằm gọn trong tay hắn. Một lần nữa lại nhẹ nhàng mà bị nhấc lên. Hắn đặt cậu lên giường rồi lôi một chiếc khăn bông ra, bắt đầu vần vò mái tóc cậu… Tử Đào ngồi trước mặt hắn, đối diện là bờ ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp sơmi mỏng khiến cho sự lạnh lẽo trong lòng bỗng chốc bay sạch. Nhìn xuống các ngón tay sạch sẽ mà cứ như một nỗi ám ảnh vậy…
-Tử Đào…_Đột nhiên hắn gọi cậu, không phải là thư ký Hoàng như thường ngày.
-…_Cậu ngẩng đầu nhìn hắn.
-Chúng ta…hãy… hẹn hò đi…
-Gì?????…._Cậu trợn tròn hai mắt, kiềm không được mà rít khẽ.
-Anh nói chúng ta hãy quen nhau, được không?
Hắn nhìn cậu mong chờ. Nhưng Tử Đào nhất thời vẫn chưa thoát khỉ tình trạng đông cứng. Đêm qua chẳng phải chỉ là một sự cố thôi sao?… Chẳng lẽ là vì trách nhiệm? Tử Đào nghĩ tới đây thì miệng đã cảm thấy chua chát không tưởng. Nực cười! Trách nhiệm? Hahaha… Đúng là cậu đã qua đêm với hắn nhưng cậu cũng không phải đàn bà mà hắn phải chịu trách nhiệm. Nếu hắn đã không coi cậu là 419 thì cậu sẽ coi hắn như vậy…
-Giám đốc!… Xin anh đừng buồn cười như vậy!… Đêm qua chẳng qua chỉ là một sự cố mà cả anh và tôi đều không tránh được thôi. _ Hắn đột nhiên thấy rợn người khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng lạnh lẽo trên môi cậu_ Chuyện này hãy coi như chưa từng xảy ra và tôi cũng sẽ coi như anh chưa từng nói gì hết. Chỉ xin anh một điều từ nay nói ra điều gì hãy để tâm suy nghĩ một chút…
****
* Chi nhánh của Despia tại Seoul, Hàn Quốc
-Cậu như thế nào mà giờ này vẫn còn ngồi đây, Jong In? Đã muộn lắm rồi đấy!
-Trưởng phòng…_ Cậu vừa nhìn thấy anh liền đứng dậy khỏi bàn mà gập người cúi chào.
-Cậu đã ăn tối chưa?…Cùng đi ăn tối với tôi đi…
-Trưởng phòng… Tôi đã ăn rồi… Anh cứ về trước, tôi còn một vài việc cần làm…
-Oh_Thất vọng ra mặt_ Vậy tôi về đây… Cậu cũng về nghỉ sớm đi…
-Vâng chào anh, trưởng phòng…
Anh thất thểu bước ra. Vừa ra tới cửa đã có hai con người xúm lấy, liên mồm hỏi han…
-Thế nào rồi?…
Anh nhìn họ, thở dài một cái rồi lắc đầu ngán ngẩm. Hai cái con người kia thấy vậy cũng thở dài ra.
-Trưởng phòng… Như vậy có gọi là quá si tình không?_Cười khả ố.
-Phải đấy… Anh như thế nào lại phải lòng một tên cù lần ngu ngốc như vậy?_Giễu cợt.
-Yahhhhh~ Park Chan Yeol! Byun Beak Hyun… Các cậu có hay không muốn ngày mai khỏi đi làm?… Mau về đi!_Thẹn quá hóa giận.
-Eyyy~ Trưởng phòng Do ak… Nếu anh muốn làm mình mau già thì cứ như vầy đi. Chúng tôi còn trẻ, có gì phải về nhà sớm chứ?… Beak Hyun! Đi uống!…
Nói rồi khoác vai nhau đi thẳng. Anh nhìn về phía ánh đèn duy nhất còn tỏa ra từ tầng 5 mà không kiềm được lại thở dài thêm một lần nữa…
*****
* Macao, Trung Quốc
Nhất Phàm nhíu mày vì những ánh sáng laze chiếu khắp nơi, nhức nhối đập vào mắt cùng những âm thanh kỳ quái liên tục đập huỳnh huỵch vào tai… Tâm trạng hắn hôm nay thực sự không có tốt chút nào, nếu không phải vì một người bạn mới mở club thì nhất định sẽ không đến những chỗ như thế này. Club này đúng là rất to, rộng, hoành tráng và phù hợp với giới trẻ song có lẽ hắn chỉ hợp với những quán bar yên ắng với những ánh sáng đỏ thẫm cùng với những tiếng dương cầm thánh thót, dễ chịu để có thể thưởng thức rượu mà thôi…
-Nhất Phàm!… Đã tới rồi sao?… _Cậu ta gọi hắn, nhanh chóng tiến tới mà bá lấy vai hắn.
-Mân Thạc… Cuối cùng cũng đã đạt được mơ ước nhé…
Hắn nói, cười thầm khi nhớ lại ngày hai thằng còn đi học, không được vào club vì chưa đủ tuổi, cậu ta đã từng luôn mồm nói về việc mở một club thật hoành tráng trong tương lai và không giới hạn độ tuổi tham gia. Nhưng hình như đã giác ngộ được rằng nếu cho trẻ em chưa đủ tuổi vào thì sẽ bị tịch thu giấy phép lao động nên vẫn phải có giới hạn ngoài cổng vào.
-Hahahahaha… Thế nào mà ngày xưa nói chơi giờ lại thành thật thế này không biết… Lên lầu trước đi, mình lấy rượu rồi lên ngay…
Hắn lên lầu cùng Mân Thạc. Vì phòng làm việc của cậu ta là phòng cách âm nên mọi thứ nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn… Hắn ngồi xuống sofa, qua lớp cửa kính mà nhìn xuống dưới, bao quát tất cả vào trong tầm mắt… Nhìn khắp một lượt, đột nhiên hắn dừng lại thật lâu ở một góc quầy rượu… Mân Thạc ngồi trên bục pha chế, chân vòng qua eo một người khác, điên cuồng trong nụ hôn với người kia, thậm chí cái áo trên người còn bị cậu ta kéo lệch mà nút nhẹ lên cổ, sau một hồi dây dưa mới dừng lại. Người con trai kia còn đặt lên mặt cậu ta vài nụ hôn ngắn rồi mới để Mân Thạc cầm chai rượu rời đi… Nhất Phàm khẽ cười thật nhẹ, thật giống như ngày xưa khi xem Porn cùng Mân Thạc. Chỉ khác là bây giờ, mọi thứ hắn tưởng chừng như mình không thể thì đã làm hết mất rồi… Vừa nghe tiếng mở cửa, hắn đã lên tiếng…
-Cậu mang trẻ con chưa đủ tuổi vào làm ở club không sợ bị còng đi sao?… _Nhất Phàm nhìn không rời vào gương mặt non trẻ bên dưới đang tất bật pha chế rượu…
-Trẻ con?… Ai cơ?…_ Mân Thạc ngồi xuống, rót rượu ra hai cái ly để sẵn trên bàn
-Cậu ta…_Hắn chỉ xuống dưới.
-Hừ! Không phải trẻ con đâu!… Kim Chung Đại, đại học năm thứ hai rồi… Đi làm thêm ở đây thôi. Học sinh xuất sắc đấy…
-Xuất sắc… Ở đâu?… Ở trường?… Hay ở trên giường với cậu?…
Nhất phàm nhấc ly rượu lên, liếc về phía Mân Thạc. Cậu ta chỉ khựng lại một hồi rồi mỉm cười nhấp nhẹ một ngụm rượu.
-Cả hai… Những giấc mơ đều thành hiện thực…
Nhất Phàm nghe vậy liền cười thật lớn… Người ta nói rằng ước mơ nào cũng có thể đạt được nhờ sự kiên trì… Nhưng tại sao ước mơ của hắn, ước mơ luôn có cậu lại chỉ như phù du?… Nhất Phàm nhất định cảm thấy mình không ổn chút nào. Mới có hai ngày không gặp cậu, hắn đã cảm thấy gần như phát điên. Hắn nhớ cậu, nhớ gương mặt lạnh lẽo ấy khi lắng đọng những giọt nước mắt, nhớ đôi môi ngọt ngào và thậm chí là bị ám ảnh bởi cái nóng bỏng, ngây ngất khi ở bên trong cậu… Thực sự muốn phát điên vì cậu…
*****
Tử Đào cuộn tròn trên sofa, ôm lấy bịch popcorn mà dán mắt vào chương trình…thế giới động vật (?) trên tivi. Thỉnh thoảng lại quay qua quay lại để chỉnh tư thế nằm cho thoải mái. Nhưng những cơn đau thỉnh thoảng lại nhói lên khiến cậu nhíu mày lại. Ngồi dậy, cậu đặt bịch popcorn lên bàn, thở dài ra một tiếng. Những chuyện đã cố để mà quên đi đột nhiên lũ lượt tràn về. Đêm đó…Nụ hôn của hắn…Cả mấy lời nói kia nữa… Thật là đau đầu. Tử Đào vò rối mái tóc mới nhuộm nâu của mình, cáu gắt…
-Ahissss! Chết tiệt!… Nhớ cái quái gì chứ?…
Ném phăng cái gối về phía trước, cậu bực tức vì chính cái bản thân đáng nực cười. Cậu nói hắn nên quên đi tất cả nhưng chính cậu lại chẳng thể quên được… Mọi chuyện thật đáng nguyền rủa.
Tiếng chuông cửa vang lên khiến mặt cậu lại tối xầm lại. Thế này thì nên giết chết tất cả quá. Giờ này rồi mà vẫn còn người làm phiền… Bực tức nhưng phải khập khiễng ra mở cửa, cậu há hốc mồm khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình…
End Chương 2
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nếu Em Là Của Anh
Chương 2
Chương 2