DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nếu Em Là Của Anh
Chương 25: Phiên ngoại 5

* KrisTao special and the end…

From C.O: Tính “lừa tình” các rds cơ mà không nỡ, thôi thì cho các cháu nó hạnh phúc vậy… Extra này để bù cho cái kết mở hụt hẫng của cuộc tình hai “cháu”. Mong người thấy thỏa mãn với cái kết này. Đặc biệt dành tặng cho bảo bối của au (đâu rồi? Ra đây au hôn cái XD).

Hope u like it!

Yêu mọi người rất nhiều:

Cobra W4 C.O

*Live for Tao, die for Tao*

*****

Nhất Phàm nhíu mày vì ánh sáng chiếu thẳng vào mặt… Vừa thức tỉnh đã ngay lập tức siết chặt cuộn chăn mà dụi mặt vào mái tóc vàng kim đang vùi trong lòng mình… Bàn tay luồn trong chăn mà vuốt ve làn da trắng sữa mịn màng của người kia qua lớp áo ngủ mỏng manh

-Uhm…Nhất Phàm… Đừng…~~~~~~

Cậu cuộn tròn người mà rúc vào lòng hắn, vùi hẳn đầu vào cái chăn trắng… Nhất Phàm bật cười khẽ, liền sau đó là chui vào chăn mà mặt đối mặt với cái gương mặt đang say ngủ… Mắt nhắm nghiền, gò má thì hồng hồng cùng với đôi môi đang chu ra ướt loáng dịch vị trên chiếc lưỡi dễ thương vừa liếm qua… Khóe miệng nở một nụ cười thực rạng rỡ, hắn vươn chạm tới đôi môi kia vừa mút nhẹ lên bờ môi đỏ hồng, lợi dụng sự say ngủ mà đem đầu lưỡi chạm tới cái lưỡi e dè của cậu, cuốn lấy tưởng chừng mãi mãi không muốn rời xa… Sự thiếu không khí cùng cảm nhận khuôn miệng ướt át thanh tỉnh khỏi giấc ngủ sâu…Thực lòng muốn đem hắn đạp ra thật mạnh… Nhưng rồi rốt cuộc hành động lại đi ngược suy nghĩ mà siết chặt lấy lưng hắn bám vào… Tiếng mút lưỡi nuối tiếc rời khỏi môi đang thở dốc của cậu, hắn cạ nhẹ mũi mình lên môi cậu, đem ánh mắt ma mị dán chặt vào cái nhìn yêu thương đối diện…

-Em đã dậy rồi sao? Thật sớm!!!!

-Lẻo mép! Là do ai không cho em thở chứ?_Cậu bĩu môi nhìn hắn liền bật bật cười vì cái nhướng mày ngạc nhiên của hắn mà lại vùi khuôn mặt mình vào khuôn ngực người kia.

-Tử Đào!!!! Đã đỡ mệt rồi chứ?

-Uhm! Đã đỡ rồi… Còn anh?

-Hừ! Anh đâu có say máy bay như ai đó… Đêm tân hôn lại trở thành một buổi tối chán nản ngủ say như chết chứ???????

Tử Đào nhìn vào cái gương mặt giận dỗi như một đứa trẻ của hắn mà bật cười… Thực sự nhớ lại sáng sớm nay trên sân bay chính mình “ngất ngưởng” chết đi sống lại vì choáng váng mà vẫn không thôi rùng mình… Chính vì thế đêm tân hôn lẽ ra là “mặn nồng” lại biến thành một buổi tối ngồi tự kỉ của hắn vì cơn say ngủ của cậu trong mệt mỏi… Tử Đào vòng tay qua siết lấy eo hắn, ngẩng đầu lên mà nở một nụ cười xí xóa…

-Thôi mà Nhất Phàm… Em thực sự rất mệt mà… Cho em xin lỗi~~~

Hắn dùng nửa con mắt hậm hực mà liếc xuống nhìn cậu đang chớp mắt lia lịa, trong lòng giận dỗi cũng tự khắc tan biến… Cơ mà đối với cậu không hề muốn cứ thế dễ dàng tha thứ…. Hắn dày công chuẩn bị tất cả là để cho cái gì chứ? Xớn xác đặt máy bay đi Hàn Quốc, bỏ tiền ra thuê đứt căn biệt thự hào nhoáng nhất cốt chỉ cho đêm tân hôn cùng tuần trăng mật lãng mạn… Ấy vậy mà ngờ đâu cậu lại say máy bay tới ngất lịm đi… Tuy chắc rằng là thương cậu, không muốn cưỡng ép cậu làm những điều cậu không muốn nhưng mà trong lòng vẫn là ấm ức không thôi… Tử Đào cũng hiểu rõ điều đó nên đối với con mắt hậm hực kia chỉ biết nhe răng ra mà cười liền sau đó là rướn môi lên chạm vào má hắn…

-Em biết là anh không giận em mà…_Cười.

-Ai nói không giận em?_ Hắn thực muốn tức cười vì cái thể hiện kì cục của bản thân. Tuy vậy vẫn quàng chân qua chân của cậu mà giữ chặt, bàn tay chạm nhẹ vào tấm lưng gầy mà xoa nhẹ_ Sẽ bắt em đền vào tối nay đấy…

-Em biết vậy mà tình yêu…

Tử Đào chẳng cần những lời nói ranh mà kia cũng đủ hiểu tối nay mình thể nào cũng phải “quằn quại” trong lòng hắn… Cơ mà đó là chuyện của tương lai (gần), hiện tại trong người cậu chỉ có trọn vẹn cảm giác hạnh phúc… Thực lòng dù đã nói là sẽ không vì hắn mà mủi lòng, song bản thân mãi mãi vẫn là không thể dối gạt con tim mình… Mất tự chủ khi ở bên hắn, mất bình tĩnh khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy tin tưởng, Tử Đào cậu sớm biết mình vốn không yêu hắn thì cũng chẳng thể yêu ai, nên không đặt niềm tin (một lần nữa) vào hắn thì cũng chẳng thể đặt niềm tin vào ai… Hạnh phúc này nhất định phải nắm giữ …bởi vì cậu biết rõ, trên đời này sẽ chẳng còn ai có thể trân trọng yêu thương mình hơn hắn, mãi mãi sẽ chẳng có ai đối với mình như Ngô Nhất Phàm… Đột nhiên dụi mặt vào hõm cổ hắn, cậu lười biếng mở miệng…

-Nhất Phàm! Mấy giờ rồi?

-Gần 5 giờ chiều_Hắn vươn tay lấy chiếc đồng hồ đeo tay trên đầu giường rồi quay lại nhìn cậu_Em có muốn ra biển không?

*****

Khác hẳn với không gian mát mẻ nhờ điều hòa bên trong phòng, bãi biển nóng rực, theo rất nhiều nghĩa khác nhau… Cứ cho là không khí mát mẻ đi chăng nữa, sự xuất hiện của “ai đó” vẫn làm nhiệt độ trong cơ thể người người phải tăng vọt… Ngô Nhất Phàm quả thật đích thực là nam nhân quyến rũ nhất mọi thời đại… Cả người chỉ mặc đúng một cái quần đùi rộng để lộ đôi chân siêu mẫu miên man cùng vùng xương hông quyến rũ ma mị, thân trên cường tráng vô tư khoe ra, dưới ánh nắng mặt trời làm ánh lên từng giọt mồ hôi đang lăn từ gương mặt điển trai xuống tới tận cơ bụng mạnh mẽ, mái tóc vàng óng được gạt cố định về phía sau…Đôi mắt quyến rũ dù che bị che khuất bên dưới cặp kính mắt xanh song lại càng làm vẻ quyến rũ gợi tình của hắn gia tăng… Nghìn phần nghìn nữ nhân nơi này hiện tại đang nhìn hắn với con mắt thèm khát không thôi… Cơ bản nói gì thì nói, phụ nữ vẫn là phụ nữ… Nhìn thấy trai đẹp ai lại không động lòng chứ????? Người này nhìn người nọ, người nọ liếc người kia song tất cả lại quay về phía hắn khi nghe tiếng kêu đau đớn của một cô gái phát ra… Nhất Phàm lịch sự nắm lấy đôi tay người kia mà đỡ nàng dậy, nở một nụ cười tỏa nắng với gương mặt đang cố tỏ ra ngây thơ đau đớn…

-Cô không sao chứ?

-Cảm… cảm ơn anh… Tôi không sao! Là do tôi vô ý quá mà va phải anh… Thực xin lỗi…

-Không sao hết! Đừng bận tâm… Tôi vẫn ổn…

Tử Đào vừa đặt chân xuống cát biển liền nhìn thấy hắn từ xa đã cười nói với một cô nàng sexy nóng bỏng, đã thế lại còn trưng ra cái bản mặt hớn hở mà cười tươi rói… Cậu nói hắn xuống trước đúng là sai lầm… Cơ mà hắn vẫn chưa chừa sao? Muốn làm cậu tức điên lên mới vừa lòng huh? Mím chặt môi mà rảo bước về phía khác, Tử Đào không hề biết, đầu đuôi cuộc nói chuyện cả hai chỉ có đến thế… À mà không, còn một chi tiết này nữa…

-Tối nay chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc nướng. Anh tới dự nhé!!!

-Ồ! Xin lỗi… Tối nay là đêm tân hôn của tôi…

Hắn cười nhẹ, sau đó liền bỏ đi mất dạng bỏ mặc nàng ta đang ngẩn ngơ… Một lần như thế là quá đủ rồi, Ngô Nhất Phàm hắn đủ thông minh để hiểu mình cần làm gì và cần giữ tỉnh táo ra sao… Nhất Phàm quay qua quay lại tìm cậu, trong lòng tự thắc mắc tại sao không có thấy… Nhưng khi vừa nhìn về bờ cát xa xa lại nhìn thấy Tử Đào đang cúi gằm mặt mà nhìn những vết chân mình vừa để lại trên cát, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó…(Tự kỉ!!) Tuy nhiên điều quan trọng là cái áo hắn bảo cậu quay lại phòng lấy thì hiện tại đã biến mất, cơ thể non mềm ngon lành ấy lại vô tư khoe ra với thiên hạ. Liếc nhìn cậu đang xuống biển mà cố bơi ra xa, hắn liền lập tức cũng xuống biển với tốc độ cao mà bắt kịp Tử Đào, Nhất Phàm tóm lấy cổ chân đang quẫy đạp của người kia… Dưới làn nước trong xanh nở một nụ cười quyến rũ rồi bắt lấy môi cậu… Tuy nhiên dây dưa chẳng được bao lâu liền bị cậu đấm mạnh một cái vào vùng cơ bụng… Tuy dưới áp lực của nước đã làm chậm chuyển động song vẫn đủ khiến hắn rời ra khỏi nụ hôn… Nhất Phàm ngoi lên khỏi mặt nước, ngơ người nhìn cậu đang bơi dần lên bờ… Rốt cục là cậu lại đang giận dỗi gì hắn?

*****

Bữa tối ngon lành được gọi từ khách sạn ra tới biệt thự rồi được bày la thiệt trên bàn ăn… Tuy nhiên hắn lại chẳng có chút tâm trạng nào để ăn hết… Tất cả cũng chỉ vì cái con người đang chậm rãi ngồi nhai nuốt, mặt mày thì không một cảm xúc mà đối với hắn lặng thinh… Từ chiều hắn đã ức chế vì cái loại cảm xúc này rồi đã thế lại không thể biết lý do tại sao nên lại càng ức chế hơn nữa… Đột ngột suy nghĩ, cậu và hắn mới kết hồn được một ngày, vì cớ gì lại thành ra như thế này chứ? Hắn khẽ ho nhẹ khi nhìn thấy cậu rời bàn ra chỗ kệ uống nước…

-Tử Đào!!!_ Nhỏ nhẹ.

-…

-Tử Đào!!!!!!_Bắt đầu tăng âm.

-…

-TỬ ĐÀO!!!!!!!!!!!!!!!_ Gào lên.

-Cái gì?

Có lẽ vì bất đắc dĩ, cậu liền lạnh nhạt quay lại nhìn hắn. Tức thì cơ thể đã bị kéo lại mà đẩy lên bàn, ly rượu gần đó liền rơi xuống đất vỡ tan tành… Cậu bất ngờ ngửa dần ra sau vì nụ hôn mạnh bạo của hắn, khoang miệng lại tiếp nhận vị khách không mời quen thuộc… Tử Đào lần này không hề phản bác mà đẩy lưỡi sang dây dưa với người kia nhằm dành quyền chủ động, đôi chân thon dài vòng qua eo hắn mà núi chặt… Dịch vị chung của cả hai bị đưa đẩy giữa nụ hôn làm nó thêm mê đắm… Chỉ bằng hai cái gạt tay âm thanh đổ vỡ vang lên giòn tan trong căn biết thự rộng, Nhất Phàm đè nghiến cậu xuống bàn, cắn nhẹ lên sống mũi cậu khi vừa buông tha đôi môi kia…

-Nói! Rốt cục em giận gì anh???

-…_Tử Đào liếc hắn sắc lẹm rồi quay ngoắt đi…

-A! Đây là cái thái độ gì thế? Nói mau!

-Không nói!

-Có nói không????????

-Không!!!!!!!!!!!!!!!

Nhất Phàm cúi xuống ngậm lấy đôi môi đang chu ra cãi lại, bàn tay kéo lề xuống dưới mà chạm vào dục vọng của cậu nhẹ nhành kích thích cái con người đang rên rỉ từng tiếng giữa nụ hôn… Tử Đào nhấc nhẹ hông dậy khi hắn kéo tuột cái quần trắng ra khỏi cơ thể cậu, liền sau đó là nắm chặt lấy mái tóc vàng của hắn mà áp vào hít hà mùi bạc hà quen thuộc trong khi khuôn ngực bị hắn nhiệt tình cắn mút…

-Agrrrrr~…Agggg~~~~…

Cậu ngửa cổ ra sau khi chiếc áo trượt khỏi vai mình mà hờ hững ở trên cơ thể… Nhất Phàm sau khi phủ kín phần ngực trần trắng nõn của cậu bởi những viết hôn mạnh bạo liền ngẩng phắt đầu lên mà nhìn…

-Tử Đào! Em giận gì anh huh?

Tử Đào đang mơ màng giữa những cảm giác thoải mái, nghe tới đây liền trở nên khó chịu vô cùng… Là hắn gây ra, chẳng lẽ còn không biết sao? Kéo hắn xuống mà đẩy sang bên cạnh, cậu tức tối bật dậy mà leo lên người hắn ngồi… Cơ thể trần trụi trước mặt lại càng làm Nhất Phàm thêm sôi sục… Tử Đào nắm lấy cổ áo hắn mà giật mạnh…

-Chuyện tốt do anh làm chẳng lẽ muốn chối sao?

Càng nghe càng ngu ngơ khó hiểu, Nhất Phàm liền lập tức trưng ra cái bản mặt ngu ngơ khiến Tử Đào điên máu… Một phát dùng lực làm chiếc áo sơmi của hắn bay sạch cúc, cậu cúi xuống liếm một đường dài từ vùng bụng săn chắc lên tới xương quai xanh quyến rũ, thỏa mãn vì những âm thanh thâm trầm trầm trong cổ họng hắn… Nhất Phàm càng không hiểu tại sao bản thân rơi vào tình cảnh này nhưng cơ thể vì những động chạm kia lại rất nhanh trở nên thèm khát… Tuy nhiên, cái biểu hiện này của Tử Đào thì 100% là cậu đang trừng phạt hắn vì chuyện gì đó… Mà hắn biết rõ, mỗi lần cậu trừng phạt hắn sẽ trở nên cực kì thống khổ… Vừa mới kịp nghĩ tới đó, quần đùi đã bị cậu kéo tuột xuống cùng quần lót, phần thân đàn ông cương cứng to lớn bị bao phủ bởi khuôn miệng nóng bỏng của cậu. Hắn vì thế nhanh chóng thấy mình điên loạn vì đầu lưỡi non mềm kia… Thế nhưng cho tới khi sắp đạt được cao trào lại bị cậu nghiến răng cắn cho một cái phát cuồng nộ… Nhất Phàm gầm lên mà đem mái tóc vàng kim của cậu kéo ra khỏi thân dưới của mình… Đem ánh mắt chết chọc mà nhìn người kia, vài giây sau đó là đè nghiến cậu xuống…

-Muốn chết? Có muốn thử cảm giác đó không anh cho em thử?_ Hắn nhíu đôi lông mày nam tính của mình, giọng nói chứng tỏ đã thực sự bực bội.

-Là tại anh cả!_Cậu tới đây liền trưng cái bản mặt giận dỗi dễ thương khiến hắn lập tức cảm thấy tức giận trong lòng bay sạch.

-Anh đã làm gì?

-Cái cô nàng ở bãi biển chiều nay… Anh cùng nàng ta nói chuyện gì?????

Nhất Phàm sau vài giây ngơ ra liền cười khổ. Ôi bé con của hắn! Ghen tuông sao? Lại còn thể hiện rõ cái thái độ dễ thương (????) như thế này. Hắn bật cười lớn.

-Hahaha…Bé con! Em thật dễ thương…Vậy ra là ghen sao?

-Ai thèm ghen???

Nhất Phàm đặt vội một nụ hôn lên gương mặt đang đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay vì tức giận nữa.

-Anh cùng nàng ta va phải nhau.

-Rõ là nham hiểm!!!

-Người ta xin lỗi anh…

-Giả tạo!!!

-Rồi mời anh tới bữa tiệc nướng tối nay…

-Lẳng lơ!!!!

-Tất cả chỉ có thế thôi…

-Vậy anh trả lời nàng ta thế nào?

Tử Đào xác thực là bị cơn ghen làm cho mờ mịt, hoàn toàn không nhìn ra mình đang cư xử như một bà vợ chanh chua đang đá… Nhất Phàm lại càng vì thế mà cười toe toét hơn… Hắn hôn lên vành tai cậu mà phả từng hơi thở nóng rực vào đó…

-Anh nói… Anh phải dành thời gian dạy dỗ vợ mới cưới…

Tử Đào nghe tới đây khóe miệng đã nhếch lên thỏa mãn… Cậu nắm lấy cổ áo hắn mà kéo mạnh xuống khỏi cơ thế vạm vỡ, sau đó lại hưởng hắn mà cười tình một phát…

-Vậy “dạy dỗ” đi!!!!!

Nhất Phàm nhếch khóe miệng thành một nụ cười đểu giả, sau đó là hướng tới cơ thể cậu mà tấn công mạnh bạo… Lập tức không hề chuẩn bị mà đưa phần thân to lớn của mình vào trong cậu…

-Ahhhhhhhhhhhh!!!!!

Tử Đào gào lên thống khổ vì cơn đau đột ngột xé tan cơ thể… Muốn đưa tay tát cho hắn một phát vì cái tội bạo lực nhưng thực chất bàn tay không thể rời khỏi tấm khăn trên bàn bên dưới… Cả người như dại đi vì kích thích… Nhất Phàm còn vì ấm ức phi vụ kia nên khi vừa vào tới bên trong ấm nóng của cậu liền lập tức động thân, đem “thằng nhỏ” của mình mãnh liệt rút ra đẩy vào bên trong cơ thể cậu… Tử Đào bị hắn làm cho trước sau đong đưa, hai mắt ngập nước lẫn đôi môi đỏ mộng đang tự giác phát ra những âm thanh mê hồn.

-Agrrrrr…~… Agrrrrrhhhhhh~~~…

Nhất Phàm vừa nhìn tới bộ dạng cơ khát gợi tình của cậu, lại thêm chuỗi âm thanh mê hồn kia còn có thể nhịn mà không ở trong cơ thể cậu cuồng bạo xâm nhập mới là kìa lạ… Hắn chỉ có thể gầm lên một tiếng mà bắt lấy đôi chân thon dài kia, điên cuồng đưa đẩy thân dưới, đem Tử Đào dưới thân mà làm cho cậu tới chết đi sống lại, gào thét khản cổ…

-Aggggg~…Aaag~~…..AAAAAAA~~~~

Tử Đào không chịu nỗi áp lực từ hắn liền xuất ra ngay trên bụng Nhất Phàm liền sau đó là mặc hắn chiếm dụng… Cơ thể khẽ giật nhẹ dòng tinh dịch nóng bỏng của hắn tràn ngập cơ thể… Nhất Phàm thở hắt ra một cái mà đem cậu lật lên trên thân mình, thở dốc… Tử Đào chẳng còn chút sức lực mà động thân đem “thằng nhỏ” của hắn kéo ra nên bỏ mắc nằm bên trong mình, yếu ớt lên tiếng…

-Nhất… Nhất Phàm… Rút ra!!!

Chỉ còn nghe thấy tiếng cười dã man của hắn cùng câu nói lạnh tới rung mình…

-Đã phạt xong em rồi bé cưng! Giờ là đêm tân hôn của chúng ta…

Tử Đào thực sự bắt đầu cảm thấy mình dở khóc dở cười… Đi ghen tuông lăng nhằng, hứa hẹn lung tung để giờ chính mình đưa mình vào “chỗ chết”.

-Aarrrrgggg~~…. Nhất… Nhất Phàm…. Agrrrrrrr~~~~~

Cậu rên lớn khi bên dưới lại bị cự vật của hắn thô bạo đâm chọc, khoái cảm cương liệt cũng vì thế lại tràn xuống vùng xương sống… Điên loạn vươn tay kéo hắn xuống đôi môi ngọt ngào của mình, cơ thể lại tự giác đong đưa theo hắn mà đạt tới khoái cảm cao trào…

-Aarghhhhhhhhh~~…. Mạnh hơn… Nhất Phàm…Agrrrrrr~~~~….

Phòng ăn sớm đã trở thành một bãi hỗn độn… Bát đĩa cùng thức ăn tan tành nhoe nhoét ở khắt nơi, quần áo nằm la liệt các góc lẫn hờ hững trên ghế, tràn ngập là hương vị tình ái, nồng đậm… Nhất Phàm căng cứng khắp cơ thể mà đưa vào cơ thể cậu “tình yêu” của hắn… Thực sự đã quá nhiều tới mức trào ra mà nhễu đặc trên khăn… Vô lực mà gục xuống người cậu, hắn hôn khẽ lên gương mặt mệt mỏi đang thở dốc kia mà thì thầm…

-Đêm tân hôn của chúng ta thực tuyệt…

-Uh!!!_Tử Đào vô lực ậm ừ khe khẽ trong cổ họng. Khó khăn nhấc đôi bàn tay lên quàng qua cổ hắn, cậu lẩm bẩm trước khi chìm vào mê man_Em yêu anh!

Nhất Phàm bất lực cười xòa, tự như bản thân nên nằm ngủ một lát trước dồn sức ôm cậu về phòng… Thực sự mà nói, đêm tân hôn này thật awesome!!!!!

Đọc truyện chữ Full