DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khởi Đầu Của Hạnh Phúc
Chương 1

Cuối cùng cũng nhẫn nhịn được đến khi tốt nghiệp đại học, tôi tìm một công việc ngay tại thành phố đang học.

Công ty nằm ở chỗ phố xá sầm uất, để tiết kiệm thời gian đi làm, tôi thuê một căn hộ gần nội thành, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn nhưng ở rất thoải mái, một gian dùng làm phòng đọc sách và vẽ, gian còn lại để làm phòng ngủ.

Ở được mấy tháng thì tôi phát hiện một vấn đề —— tiền thuê nhà quá mắc! Một phần ba tiền lương của tôi phải đem biếu cho người quản lý nhà trọ, ngoài ra còn thêm nghĩa vụ trả tiền mua xe nữa, cuộc sống của bản thân ngày càng sa sút. Vạn bất đắc dĩ, tôi đành nghĩ đến chuyện đi tìm người thuê chung, vậy là đi dán một tờ quảng cáo cần tìm người thuê chung nhà.

Vào buổi sáng thứ bảy, chuông cửa vang lên hai tiếng, tôi đang quét dọn, vừa trả lời “đến đây đến đây” vừa chạy nhanh ra mở cửa.

Sang thật, ngoài cửa là một người cao to mặc âu phục giày da, đỉnh đầu gần chạm đến khung cửa, trong tay cầm tờ quảng cáo cho thuê phòng của tôi: “Xin chào, xin hỏi ngài là Hạ tiên sinh phải không?”

Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi muốn thuê chung với Hạ tiên sinh, không biết có thể bàn bạc chi tiết không?” Người cao to mỉm cười.

“A, đương nhiên đương nhiên. Mời vào!” Tôi dẫn anh ta vào phòng khách.

Khách và chủ ngồi xuống, thân mình cao 1m78 như tôi rốt cục đã có thể nhìn thẳng vào mặt khách.

“Có thể biết tên Hạ tiên sinh không?” Người khách nói chuyện, “Tôi nghĩ chúng ta sắp ở chung, gọi thẳng tên nhau có lẽ là hay nhất.”

“Nói cũng đúng, tên tôi là Hạ Thu Đông.” Cha mẹ thấy việc đặt tên phiền phức quá bèn lấy đại hai mùa hợp với họ làm thành một cặp, cho tôi mang cái tên kỳ cục như vậy.

“Tên hay, tập hợp ba mùa trên người, tên này thật là phóng khoáng.” Anh ta bắt tay tôi, “Hân hạnh được làm quen, Thu Đông, tên tôi là Vu Mục.”

“…” Tôi thật không biết ý cậu ta là Ngư Mục trong “ngư mục hỗn châu” (vàng thau lẫn lộn) hay là Du Mộc trong “du mộc ngật đáp” (tư tưởng bảo thủ) nữa, tóm lại người này lấy tên thật là khiêm tốn.

Anh ta giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bèn giải thích: “Là kiền (干) móc thêm một nét thành vu (于), còn mục là túc mục (trang nghiêm).”

Nhanh chóng thỏa thuận xong các khoản điều kiện, tôi cam đoan sẽ nhanh chóng dọn ra một phòng, bảy ngày sau Vu Mục sẽ chuyển vào.

Tôi là một nhà thiết kế nội thất, thường xuyên phải thức đêm vẽ, còn ban ngày thì đến công ty giao bản vẽ rồi bàn bạc linh tinh, Vu Mục là một tiểu thuyết gia, cho nên bàn về thức đêm làm việc chúng tôi đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ba tháng trôi qua trong bình an vô sự. Hơn nữa Vu Mục còn chủ động nhận việc nấu cơm, mỗi tối có thêm bữa ăn khuya cũng không tệ. Còn tôi đảm đương việc giặt quần áo —— kỳ thật là máy giặt làm tất, công việc này thực nhẹ nhàng. Chỉ dựa vào hai điều đó tôi đã rất vui mừng, có được người ở chung như vầy thật không dễ.

Hiếm khi được một tối thứ sáu không thức đêm, thứ bảy tôi dậy sớm chuẩn bị giặt quần áo. Ôm đồ của mình đẩy cửa phòng Vu Mục ra —— chúng tôi đã quy ước, anh ta đặt quần áo cần giặt ở cạnh cửa, tôi mở cửa tự lấy.

Máy tính trên bàn còn mở, coi bộ Vu Mục lại viết lách cả đêm, tôi vừa ôm quần áo của Vu Mục ra ngoài vừa suy nghĩ, đột nhiên tầm mắt bị thứ gì đó thu hút. Tập trung nhìn, rắn! Một con đại mãng xà màu đen có vằn đang ngủ trên ghế dựa trước máy tính, hơn phân nửa cơ thể trườn trên mặt đất dài đến chừng vài mét! Trời ơi, tôi té ngã bỏ chạy, khẽ khàng đóng cửa lại —— hy vọng con mãnh thú kia không bị đánh thức!

Tôi nên làm gì đây? Người chung nhà với mình nuôi một con rắn! Tại sao lâu như thế tôi lại không biết? Chờ đã, hèn gì anh ta lại chủ động nấu cơm, không biết đã lén lút nấu bao nhiêu thức ăn chăn nuôi rắn —— bằng nguyên liệu nấu cơm cho tôi! Thật đáng sợ! Thật sự không muốn tiếp tục ngồi đợi trong căn nhà đáng sợ này, tôi mặc áo khoác trốn ra khỏi nhà —— giấc ngủ này của Vu Mục thế nào cũng kéo dài đến tận chiều, chờ anh ta tỉnh lại rồi sẽ trở về nói chuyện con rắn sau!

Cơm chiều vẫn như cũ thịnh soạn, sắc hương vị đủ cả. Nhưng vừa nghĩ tới trong phòng Vu Mục có một con rắn cũng đang hưởng thụ tay nghề của anh ta, tôi liền hết muốn ăn, do dự mãi tôi mới mở miệng: “Vu Mục, anh có thích động vật không?”

“Cũng có. Chi vậy, Thu Đông? Muốn hẹn tôi đi vườn bách thú sao?” Vu Mục trước giờ nói năng rất tùy tiện, còn tôi lại làm biếng so đo với anh ta.

“Không phải. Ý tôi là, anh có thích động vật cỡ lớn không… Ừm, động vật hoang dã… Mãnh thú… Ví dụ… Ví dụ như…”

“Ví dụ như rắn?” Vu Mục tiếp lời.

“Đúng!” Tôi nhanh chóng đáp lời, ngẫm nghĩ, lại thấy không thích hợp cho lắm, vì vậy bèn bổ sung, “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, sáng hôm nay dậy sớm, mở cửa phòng anh lấy quần áo để giặt thì không cẩn thận nhìn thấy…”

“Nhìn thấy cái gì?” Vu Mục hỏi tôi.

… Không phải chứ, đến lúc này còn muốn giả ngu với tôi! “Trên ghế của anh có một con đại mãng xà… Con đó là anh nuôi phải không?” Tôi chứng thực với anh ta —— kỳ thật còn chứng thực cái gì nữa, đã quá rõ ràng rồi.

“Đúng vậy, xin lỗi, con rắn này tôi nuôi đã lâu, thân thiết với tôi như anh em, tôi sợ cậu không cho nên vẫn luôn giấu cậu. Hơn nữa, quảng cáo cho thuê của cậu cũng đâu có ghi không cho nuôi động vật?” Vẻ mặt Vu Mục như bỗng thoải mái hẳn, “Yên tâm, rắn của tôi ngoan lắm, không có độc, tuyệt đối không tấn công người, tôi cam đoan về sau sẽ nhốt nó kỹ không làm cậu sợ nữa, được không?”

“Cái này… Không phải là vấn đề này, tôi chung quy vẫn thấy… Động vật hoang dã hình như không thích hợp làm thú nuôi…” Tôi đề nghị, “Đem nó đến vườn bách thú hoặc phóng sinh được không?”

“Các người… các người như thế nào đều giống nhau vậy!” Vu Mục rõ ràng đã nổi giận, đặt đũa xuống giận dữ bỏ đi.

Làm sao đây? Tôi chưa từng qua lại với người say mê động vật hoang dã như thế, vừa rồi thấy ánh mắt thoáng chốc đầy tổn thương của Vu Mục thật khiến tôi không đành lòng, thế này mà lén tìm người bắt con rắn bảo bối của anh ta đi mất, anh ta còn chả liều mạng với tôi.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, mỗi ngày Vu Mục ở chung phòng với con rắn kia đều không có việc gì, có thể thấy con rắn này rất ngoan. Vu Mục chuyển đến lâu như vậy cũng chưa từng lừa gạt tôi, tôi hẳn là nên tin lời anh ta nói. Hơn nữa, muốn tìm một người ở chung tốt như Vu Mục không hề dễ dàng. Thôi vậy, tôi tốt xấu cũng là đàn ông con trai, không thể nhát gan không chấp nhận một sở thích nho nhỏ của người ta như vậy được!

Đang suy nghĩ, Vu Mục lại mở cửa đi ra, mặt mày xám xịt mà rằng: “Cho tôi chút thời gian, tìm được chỗ ở rồi tôi nhất định sẽ dọn đi.”

“Quên đi Vu Mục, tôi suy nghĩ cẩn thận rồi. Anh ở lại đi, chỉ cần anh cam đoan con rắn của anh thật sự không tấn công người là được, tôi tin anh.”

Tựa hồ sợ bị người ta coi thường, tôi cố tình nở một nụ cười khoan dung, “Tìm phòng ở thực không dễ dàng đúng không? Nếu bị phát hiện lại phải chuyển nhà, rắn cũng đâu có thích loại cuộc sống không yên ổn này của anh? Yên tâm, lá gan tôi lớn lắm.”

“Thu Đông…” Ánh mắt Vu Mục nháy mắt sáng lên, biểu tình y như nhân dân vùng giải phóng nhìn thấy cán bộ do chính quyền phái đến.

Haizz, hiệp hội những người yêu động vật quả thực nên trao tặng giải thưởng cho chàng trai trồng cây si với rắn trước mắt tôi mà!

Nói là không sợ nhưng kỳ thật vẫn có chút gánh nặng tâm lý, từ sau ngày phát hiện rắn tôi không dám lại gần phòng của Vu Mục nữa, lần nào cũng kêu anh ta đặt quần áo bẩn trong cái giỏ bự ở nhà vệ sinh.

Vu Mục cười tôi: “Nhìn không ra lá gan cậu lại nhỏ vậy! Không sao đâu, tôi bảo đảm về sau nhất định không để cậu thấy con rắn kia nữa, yên tâm đi!”

“Cái này sao gọi là nhát gan…” Thật là oan uổng cho tôi hết sức, “Người bình thường thấy rắn còn không phản ứng được như tôi đâu!” Lại tò mò hỏi Vu Mục, “Còn anh, nghĩ sao lại đem rắn làm thú cưng vậy?”

“Ha ha, cậu có tin rằng trong các loài động vật hoang dã có một chủng loài có thể biến thành hình người không?” Vu Mục nửa thật nửa giả hỏi.

“Người sói á?” Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một người đàn ông trên đầu là đôi tai nhọn trên mặt đầy lông lá đứng dưới ánh trăng tròn vành vạnh.

“Từa tựa vậy, nhưng dĩ nhiên cao cấp hơn nhiều so với loài động vật chỉ có phản ứng với một vật duy nhất.” Vu Mục càng nói càng huyền bí, “Là một chủng loài chỉ dựa vào ý chí của mình là có thể biến thân, giống loài hồ tiên trong thần thoại truyền thuyết của Trung Quốc hơn, nhưng năng lực của chúng không phải bắt nguồn từ cái gọi là tu hành, mà là do gien di truyền quyết định.”

“Anh không sao chứ Vu Mục? Sức tưởng tượng của anh thiệt là phong phú, quả không hổ danh là tiểu thuyết gia.” Tôi nghe mà đầu óc mơ hồ, “Chuyện kể trong truyền thuyết làm sao tin được. Chẳng lẽ anh nuôi rắn là vì tin rằng nó có thể biến thành Bạch nương tử sao?”

“…” Vu Mục muốn nói lại thôi, có chút mất hứng.

“Ha ha, đùa thôi đùa thôi, đừng để ý!” Tôi nhanh chóng cười ha ha cho qua chuyện.

Vào lúc chạng vạng Vu Mục gọi điện thoại nói buổi tối phải ăn ở ngoài, tôi đành đi mua thức ăn nhanh về cúng cái miếu ngũ tạng của mình.

Gần đến đêm khuya, anh ta rốt cục cũng về.

“… Thu Đông… Xin chào, chào… Đã lâu không gặp…” Vu Mục say như chết dựa ở cửa, tay nhấn chuông cửa từng cái một rất có nhịp điệu, sau đó dường như rất vui vẻ mà ha ha cười rộ lên.

“Đừng ở đây làm chuyện mất mặt nữa, vào nhà đi!” Tôi vươn tay kéo anh ta vào nhà.

Anh ta say đến ngay cả đứng cũng không vững, cả người dựa vào người tôi lải nhải không rõ: “Kỳ thật tôi không có say… Hôm nay… Hức… Chúc mừng một quyển tiểu thuyết của tôi được trao giải…”

“Nên mới làm kiểu chúc mừng này? Anh mời mấy biên tập viên gì đó đi uống rượu à?” Tôi hỏi.

“Ừ… Mọi người đều tận hứng… Uống! Cạn ly!” Vu Mục lại ngây ngô cười, “Tôi nói tôi không uống được…”

“Gạt người, uống thành như vầy mà anh còn nói không uống được? Nhất định là ôm chai rượu đánh chết cũng không buông.” Tôi đã nửa kéo nửa ôm mang anh ta vào phòng ngủ, cẩn thận nhìn một lượt nhưng không phát hiện bóng dáng con rắn, yên tâm kha khá.

“… Kỳ thật tôi không có say…” Mặt Vu Mục đỏ lừ, nằm ở trên giường tháo cà vạt của mình, “Tôi còn phải về nhà… Trong nhà còn có Thu Đông đang chờ tôi…”

“Tôi… Phắc! Anh nói cái gì vậy!” Sao còn kéo cả tôi vào!

“… Cô biên tập nói… Tiểu Đông là ai… Tôi nói không phải Tiểu Đông… Tiểu Đông là Hạ Thu Đông… Hạ Thu Đông… Ba mùa… Tên rất hay… Thu Đông, tôi không có say… Cậu xem tôi không có say mà…” Nói xong lời cuối Vu Mục không còn nói tiếng người nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ mất.

“Ngủ đi, anh uống thành như vậy, có bệnh!” Sợ anh ta nửa đêm tỉnh dậy khát nước, tôi đặt một cốc nước ở đầu giường, sau đó giúp anh ta cởi giày phủ kín chăn mới trở về phòng ngủ.

Ngủ một giấc đến hừng đông, rửa mặt xong chủ động làm một bữa sáng đơn giản, say rượu đặc biệt rất khó chịu, bản thân làm nhiều một chút dành sẵn cho Vu Mục luôn. Đợi đến hơn 11 giờ sáng vẫn chưa thấy Vu Mục rời giường: “Thằng cha này làm sao vậy? Không đến mức giờ vẫn còn ngủ chứ?” Tôi lẩm bẩm đi đến cửa phòng anh ta.

“Vu Mục?” Tôi gõ cửa, “Anh tỉnh chưa? Sắp giữa trưa rồi!” Sau đó dán lỗ tai vào vách cửa nghe ngóng thử, không có động tĩnh, “Vu Mục? Vu Mục! Anh không sao chứ? Khó chịu hả?” Lại nghe thử, vẫn không có động tĩnh…?

Đột nhiên trong đầu nhoáng lên một ý nghĩ, rắn! Tôi biết rõ trong phòng anh ta có rắn còn nhốt người say rượu ở trong, vạn nhất rắn ngửi được mùi rượu nổi điên thì sao! Trời ơi! Vu Mục! Vu Mục anh nhất định phải còn sống nha! Tôi vội vã đẩy cửa vọt vào: “Vu… !” Làm gì có bóng dáng người nữa, ngủ trên giường là một con mãng xà đen thui cực lớn —— đúng là con Vu Mục nuôi mà! Còn áo sơ mi quần dài Vu Mục mặc tối qua lại rải rác trên cạnh giường!

“Vu Mục…” Bi thương sâu sắc cùng cảm giác buồn nôn tấn công tôi, hai cảm giác đó không ngờ đã vượt qua nỗi sợ hãi, tôi ngây ngốc đứng ở cửa không thể di động.

Hơn mười giây trôi qua, tôi khôi phục thần chí. Đúng vậy, bây giờ không phải lúc bi thương, nếu cứu không được Vu Mục, tôi sẽ giết con rắn này báo thù cho anh ấy! Nhanh chóng vọt ra nhà bếp xách con dao chặt xương trở lại phòng ngủ của Vu Mục, vô thanh vô tức tới gần con rắn bự!

Tục ngữ nói đánh rắn đánh bảy tấc, nhưng mà cái con lớn như vậy, đánh bảy tấc gì ấy, có thể áp dụng được ư?! Không quan tâm được nhiều như vậy, nhắm mắt, hít một hơi, tay nâng, dao hạ!

Nhưng dao lại rõ ràng chém vào chăn đệm, một cơn gió lạnh thổi qua, con rắn mới vừa rồi còn ngủ say trên giường giờ đã rơi xuống đất, đầu rắn ngẩng cao, cách một cái giường đối mặt với tôi! Trời ơi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Tôi khẩn trương đến dạ dày co rút đau đớn, chẳng lẽ hôm nay sẽ chôn thân trong bụng rắn sao?

Bỗng, con rắn lớn lắc lư rụt người lại, cái này… Chẳng lẽ nó muốn tấn công?! Tôi cầm dao bày tư thế lần nữa! Dù ông có chết cũng phải chém mày hai dao rồi tính tiếp!

Qua vài giây đồng hồ, tôi lại thấy Vu Mục vẹn toàn, thân thể trần truồng đứng dậy từ bên kia giường! Anh ta nói: “Thu Đông, bình tĩnh một chút, không có gì, bình tĩnh một chút…”

Đúng vậy, bình tĩnh một chút, tôi ở trong lòng nói với chính mình Hạ Thu Đông mày phải bình tĩnh phải bình tĩnh phải bình tĩnh…

Mở mắt ra liền thấy Vu Mục quần áo chỉnh tề vẻ mặt lo lắng. “Vu Mục, tôi đang nằm mơ phải không, thật đáng sợ. Tôi còn muốn ngủ tiếp một lát… Đáng sợ…” Nhắm mắt lại muốn trở mình, đột nhiên phát hiện bản thân đang nằm trên sàn nhà! Hóa ra không phải nằm mơ! Tôi nhanh trí ngồi phắt dậy, né xa Vu Mục, nhìn chằm chằm anh ta đầy đề phòng, “Anh… Anh đến cùng là gì?!” Chết tiệt, âm thanh đã run nhè nhẹ!

“Thu Đông, tôi không có ác ý… Cậu nghe tôi giải thích đã…” Vu Mục định tới gần, tôi càng lùi về sau, anh ta đành thở dài bỏ cuộc, ngồi xuống tại chỗ, “Thu Đông, tôi từng nói trong các loài động vật hoang dã có một chủng loài có thể biến thành người, còn nhớ không?”

“Nhớ.” Khi ấy tôi còn rất ngạc nhiên vì sao anh ta lại nuôi rắn, “Anh đừng nói với tôi là anh thuộc chủng loài đó nha?”

“Chính là vậy đấy. Tôi là hoàng tử thứ ba mươi lăm, dưới còn có mười bảy em trai em gái, sau khi tôi thành niên liền ở thế giới loài người sáng tác kiếm sống.” Vu Mục chậm rãi giải thích.

Người thứ ba mươi lăm? Ông trời ơi, cha cậu ta lợi hại quá đi! A đúng rồi, hồi xưa xem thế giới động vật có nói, rắn một lần đẻ rất nhiều trứng, cho nên… Hơn năm mươi anh chị em do một lần bất cẩn mà sinh ra! Trời!

“Thu Đông, cậu làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào lại xấu vậy?” Vu Mục lại muốn tới gần.

“Anh đừng tới đây!” Lưng tôi đã kề sát tường, “Tôi vẫn khoẻ, anh nói tiếp đi.”

“Haizz… Cũng không có gì để nói… Tôi rất ân hận, lần trước là vì uống cà phê bị dị ứng, may mắn cậu không đa nghi… Vốn đã đáp ứng không bao giờ… làm cậu sợ nữa… Nhưng ngày hôm qua thật sự là uống quá nhiều…” Vu Mục nhìn thoáng qua bộ dáng co rúm của tôi, cúi đầu, “Kỳ thật, tôi rất muốn có một người bạn loài người có thể chia sẻ bí mật, cho nên mới tới tìm cậu thuê chung nhà… Lần trước cậu nói tôi không cần phải dọn đi, cậu nói như vậy khiến tôi rất cảm động. Thật sự, tôi đã cho là tôi tìm được rồi…”

Anh ta im lặng cúi đầu nên không thấy được vẻ mặt, nhưng tôi đoán chừng anh ta sắp khóc rồi. Trực giác nói cho tôi hay những điều anh ta nói đều là sự thật, ở chung thời gian dài như vậy đương nhiên tôi biết anh ta là người tốt, biết nãy giờ thái độ biến hoá lớn như vậy nhất định đã tổn thương anh ta… nhưng… nhưng… đầu óc quá hỗn loạn.

Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, vẫn là Vu Mục mở miệng: “Suy nghĩ của tôi thực ngu xuẩn… Lần này, tôi nhất định sẽ dọn đi, xin lỗi, Thu Đông, xin lỗi…”

“Anh nói… anh có hơn năm mươi anh chị em phải không?” Sau khi im lặng một hồi lâu, tôi rốt cục nói chuyện.

“Đúng vậy. Nhưng chúng tôi vừa ra đời đã có thể tự chăm sóc bản thân, nuôi lớn cũng không khó khăn.” Vu Mục cười khổ, “Cho nên, sau khi đến thế giới loài người nhìn thấy cha mẹ dắt tay đứa nhỏ đi trên đường, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cho tới giờ còn chưa từng thấy qua…”

“Nói thừa! Con nhiều như vậy ba mẹ anh làm sao chăm hết được!” Suy nghĩ một chút tôi nói thêm, “Hèn chi tên anh khó nghe như vậy…”

“A?” Vu Mục rốt cục cũng nhìn về phía tôi.

“Nhà các anh sẽ không có tên Vu Thích Nhi, Vu Tiền Nhi chứ hở?” Tôi xấu xa cười, mặt Vu Mục đỏ thiệt, chẳng lẽ tôi đoán trúng rồi? “Anh uống say ngoại trừ nói nhiều thì không có tật xấu khác phải không? Ví như ăn thịt người chẳng hạn?” Tôi hỏi.

“Làm gì có…” Vu Mục vừa hoang mang vừa ấm ức.

“Vậy là tốt rồi.” Tôi đứng dậy khỏi sàn nhà xoa bóp hai chân đã hơi tê dại, “Về sau thấy bản thân sắp say thì nhanh về nhà đi, đừng ở ngoài đường chơi đùa rồi biến thân.”

“Thu Đông…!” Miệng Vu Mục mở lớn, “Ý cậu là…”

“Ở lại đi. Nếu chuyện nên biết hay không nên biết tôi đều đã biết thì về sau hẳn là không có gì dọa được tôi nữa đâu.” Tôi cười với anh ta, “Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”

“Thu Đông!” Anh ta phấn khích bổ nhào lại, ôm chặt lấy tôi.

Tôi cố hết sức nhón chân, vỗ vỗ lưng Vu Mục: “Được rồi được rồi.”

Tôi không ngờ lại giữ Vu Mục ở lại lần nữa, lần này cảm giác cứ như nhận nuôi một con thú cưng cực lớn vậy, là phúc hay họa phải chấp nhận cả thôi, chỉ cảm thấy những chuyện gặp gỡ ly kỳ như này không phải ai cũng có thể gặp được.

———————————————————-

Ngư Mục là mắt cá, còn Du Mộc là gỗ cây du, cái màn nghe tên của em Đông thật là bó tay mà =)))

Đọc truyện chữ Full