DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khởi Đầu Của Hạnh Phúc
Chương 4

Đến công ty làm, vào văn phòng liền thấy Chu Kim Bảo nháy mắt với tôi —— nói đến Chu Kim Bảo này không thể không nói thêm hai câu, cậu ta là bạn đại học, là bạn thân, còn… là người tôi từng theo đuổi, đương nhiên tôi đã sớm không còn nhớ thương cậu ta nữa —— tôi đi đến bên cạnh bàn thiết kế nói: “Sao thế? Mới sáng sớm đã quyến rũ tôi rồi?”

Ánh mắt hẹp dài của Chu Kim Bảo liếc xéo tôi một cái: “Tôi nghe người trong giới nói cậu đã có chủ, sao còn mang thứ đức hạnh này hả. Không phải tôi tìm cậu, là Lý Canh Niên! Về phần có phải là quyến rũ cậu hay không thì tôi không biết…” Chu Kim Bảo mang theo vẻ mặt sung sướng khi thấy người gặp họa, bĩu môi về hướng văn phòng của trưởng ban. Lý Canh Niên vốn tên là Lý Kiến Quốc, nghe tên là biết thuộc niên đại nào rồi, ông ta là người phụ trách ban của chúng tôi, là một lão già hơn năm mươi tuổi, tính tình cổ quái còn khó nắm bắt hơn phụ nữ thời kỳ mãn kinh, cho nên chúng tôi mới lén đặt cho ông ấy cái biệt danh này.

“Ông ta tìm tôi?” Tôi lặp lại lần nữa, bình thường phiền nhất là phải nói chuyện với ông ta, tôi mặt nhăn mày nhíu đi gõ cửa.

Tôi thật sự không có tâm trạng lặp lại màn tranh chấp ngày đó với Lý Canh Niên, nguyên nhân câu chuyện là vì bản thiết kế của tôi, rõ ràng bản vẽ đã được bên A tán thành, nhưng ông ta kiểu gì cũng muốn chỉ trích tôi vẽ không nghiêm túc, bắt tôi phải làm lại. Tôi nói với ông ấy bây giờ đều vẽ bằng máy vi tính, thiết kế bằng tay mà đạt được trình độ thiết kết thần tốc là đã rất lợi hại rồi.

Ông ta liền đập bàn nói: “Hạ Thu Đông, đừng tưởng rằng cậu là sinh viên chính quy thì có thể ỷ vào đó mà kiêu ngạo!”

Hừ, nói đến trọng điểm rồi, tôi biết lão già này tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật sau đó giữa chừng lại chuyển sang thiết kế nội thất, đều do tâm lý tự ti tác động khiến ông già đó nhìn đám cấp dưới xuất thân từ chính quy như chúng tôi không vừa mắt. Đây là mượn chuyện để bới lông tìm vết mà!

Tôi cũng không khách sáo mà đập bàn đứng dậy: “Tôi từ trước đến nay đều cho rằng năng lực và bằng cấp không quan hệ! Năng lực của tôi bày ra đó, quang minh chính đại nhận lời vào đây làm! Ngài không cần phải bới xương cốt trong trứng chim!” (nghĩa là vạch lá tìm sâu)

“Năng lực? Hừ, tôi nói cho cậu biết Hạ Thu Đông, cậu xuất thân từ kiến trúc, còn tôi là chuyên môn về ngành thiết kế nội thất! Bàn đến năng lực và tố chất chuyên nghiệp cậu chưa đủ tư cách đập bàn với tôi đâu!” Lão già tức giận đến run cả người.

Tôi cười khẩy: “Đầu tiên, bậc thầy Bối Duật Minh từng nói: “Trên đời này chỉ có thiết kế kiến trúc, căn bản không có thiết kế nội thất!” cho nên nếu bàn về tố chất chuyên nghiệp ngài không có ưu thế; tiếp theo, là ngài đập bàn trước, tôi thấy xét về nhân cách chúng ta đều ngang hàng, cho nên cái bàn này ông đập được thì tôi Hạ Thu Đông cũng đập được!”

Nói thật câu danh ngôn kia tôi cũng không nhớ rốt cuộc là bậc thầy nào nói, tóm lại lôi một nhân vật ra hù ổng trước rồi tính tiếp.

Nghe Lý Canh Niên “Cậu, cậu… cậu…” mãi mà không thêm được câu nào mới mẻ, tôi tặng miễn phí cho ông ấy một nụ cười hoàn mỹ —— tôi trước đây hay tìm người 419 (for one night: tình 1 đêm) nhờ đó luyện ra được nụ cười này, nếu ông ta là GAY chuẩn thì sẽ bị quyến rũ đến thần hồn điên đảo luôn —— nghiêng đầu nói: “Trưởng ban nếu không còn chuyện gì thì tôi ra ngoài trước.”

“Đồ đồng tính luyến ái, cậu đừng có quá kiêu ngạo!” Cùng lúc tôi mở cửa phòng trưởng ban, thanh âm quát tháo của Lý Canh Niên truyền rành mạch khắp phòng làm việc có chu vi 20 mét.

Tôi nghiêng đầu, được lắm được lắm, Lý Canh Niên, coi như ông gan. Dù sao chuyện tôi là GAY đã là bí mật được công khai trong công ty này từ sớm —— giống như chuyện Lý Canh Niên giấu vợ con nuôi bồ nhí ở ngoài vậy, tôi đơn giản mở hẳn cửa ra. Sau đó xoay người, cợt nhả tới gần ông ta, cố ý nói rất lớn: “Nếu ngài không nói thì tôi suýt nữa đã quên, vậy hôm nào ngài mang bà lớn bà bé của ngài còn tôi mang theo bạn trai của tôi, chúng ta đi ra ngoài tiếp xúc chút đi? Tôi mời.”

Dù gì tôi cũng không sao —— bình thường cùng bạn bè hi hi ha ha đã quen chẳng cảm thấy tính hướng của mình có gì mất mặt, công việc nơi này nếu thực không giữ được thì bố chuyển sang nơi khác là xong, trường hợp xấu nhất thì về nhà ăn bám Vu Mục làm hiền thê lương mẫu cũng được vậy? —— nhưng Lý Canh Niên hiển nhiên không có tầm nhìn xa như vậy, cái đầu không còn mấy cọng tóc trở nên tím tái, giống y như một quả thận heo cực lớn.

Tôi lại cười, “cung kính” giúp ông ta đóng kín cửa —— để ổng một mình ở bên trong run rẩy run rẩy run rẩy a!

“Chậc, anh Đông, anh thật là!” Trong tiếng vỗ tay của các tiểu cô nương ở phòng làm việc, tôi trở lại chỗ ngồi của mình, Chu Kim Bảo đi tới cười xấu xa: “Đông Tử, cơn giận lớn thấy rõ luôn! Có phải BF của cậu cưng chiều cậu quá thành hư luôn rồi không?”

“Sao cậu không nói là tôi ở nhà tịnh mất chỗ đó bị người ta khinh bỉ, nên lúc này mới nhịn không được phát hỏa hả?” Tôi tức giận.

Gương mặt Chu Kim Bảo hiện vẻ thành công rồi, còn đang muốn nhiều chuyện với tôi thêm vài câu thì Pinka cầm một chồng công việc đi vào gọi cậu ấy: “Chu, lại đây, mấy thứ này cho anh hết đấy!” Cậu ta đành phải đáp một tiếng rồi trở lại chỗ ngồi.

Sẩm tối về đến nhà, tôi sững sờ ở cửa, bởi vì tôi nhìn thấy một con mãng xà đang vắt trên khung cửa sổ phòng khách. Chạy tới lay lay cái thân rắn mát lạnh kia, ló đầu nhìn xung quanh phòng khách thì thấy Vu Mục đang chăm chú ngồi trên ghế sa lon gõ laptop, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nói với tôi: “Đã về à? Có đói bụng không? Chờ anh sửa xong đoạn này sẽ đi làm cơm ngay.”

Tôi gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm con rắn trên khung cửa —— vắt trên này nhất định là Vu Diệu. Không khách sáo mà dùng chân đá đá đầu con rắn —— tôi thừa nhận mình đang “cậy thế khi xà”, dù sao có Vu Mục ở đây nó cũng không dám làm gì tôi: “Ê, nhóc, như này để làm chi vậy?”

Vu Diệu nhanh chóng trườn vào phòng sách, rất nhanh từ trong phòng truyền ra tiếng loạt xoạt của quần áo. Tôi buồn bực nhìn Vu Mục. Vu Mục ha ha cười: “Nó ngượng đó mà.” Móa, không phải chỉ là khỏa thân thôi sao, bố mày không phải chưa thấy qua bao giờ, mới rồi không phải còn là một con rắn trần trụi vắ trên khung cửa à?

Thấy Vu Diệu bọc kín áo sơ mi áo len đi ra, tôi lại hỏi: “Vừa rồi em treo trên khung cửa làm gì vậy?”

“Giãn gân giãn cốt tăng chiều cao.” Vu Diệu bẻ mấy đốt ngón tay kêu rắc rắc, “Em đã sắp mười tám tuổi, nếu không nhanh kéo sẽ không kịp nữa!” Nói xong nó lại uốn éo hai bên thắt lưng, lắc lư đi vào phòng khách rót nước uống.

Trong lòng tôi làu bàu, thắt lưng nhuyễn như vậy lại còn hay ngượng ngùng, theo lời của đồng nghiệp nữ thì đây căn bản là một vạn niên thụ tiêu chuẩn, còn kéo dài người làm gì nữa? Đương nhiên những lời này tôi không dám nói ra miệng —— tôi tự kiểm điểm trong lòng một chút, chuyện xảy ra ở chỗ làm hôm nay khiến tâm tình tôi không tốt, hèn chi nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Ăn xong cơm tối Vu Diệu một mình ở phòng sách ôn tập, Vu Mục ở phòng khách tiếp tục dùng laptop gõ lọc cọc.

Tôi chán chường cầm tập kí họa vẽ vẽ đồ vật trong nhà. Vu Mục đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi: “30 tháng 12 nhà xuất bản liên hoan cuối năm, em có rảnh không? Buổi tối cùng đi? Còn có Vu Diệu nữa.”

“Tôi đi? Vì sao?” Tôi cảm thấy kỳ quái, nhà xuất bản liên hoan, Vu Mục là tác giả đương nhiên phải đi, còn tôi đi làm gì?

“Em là người nhà!” Vu Mục nói một cách rất đương nhiên.

Tôi cười, tư tưởng của Vu Mục đúng là đặc biệt! Ngồi lên ghế sa lon tựa vào bên người Vu Mục: “Tôi còn chưa hỏi anh một việc, ở bên nhà anh có người nào cảm thấy đồng tính luyến ái kỳ quặc không?”

“Không có, thích ai là tự do cá nhân, sẽ không ai nói gì hết. Có muốn cùng anh quay về kết hôn không?” Vu Mục cười nhìn tôi, “Thưởng cho em cái chức hoàng tử phi thế nào?”

Tôi rất không nể nang mà quay đầu không thèm, trở người lôi laptop của mình ra lên mạng chơi game.

Chuyện cạnh khóe giữa tôi và Lý Canh Niên vì ban chúng tôi đổi lãnh đạo mà chấm dứt, cấp trên hiển nhiên đã có cân nhắc giữa một nhà thiết kế đồng tính luyến ái và một trưởng ban xấu tính nuôi vợ bé, nhận ra vẫn là nhà thiết kế kiếm được tiền có giá trị lợi dụng hơn.

Hiện tại cơ hội chạm mặt Lý Canh Niên ở trong công ty đã ít đi nhiều, ngẫu nhiên thấy cũng đều tự biết chọn đường khác mà đi.

Sau đó hình như có người lắm mồm nói với bà vợ của Lý Canh Niên gì đó, làm vợ ổng một ngày gọi 18 cú điện thoại tới công ty kiểm tra. Hừ, tôi cười khảy trong lòng, tự làm tự chịu!

15 tháng 11 trường đại học đáng yêu của Vu Diệu rốt cục bắt đầu cung cấp ấm áp, tôi gói kỹ túi chườm nóng và tấm lót điện rồi tự mình đưa đến trường cho Vu Diệu —— còn cho nó thêm một bao đường đỏ —— cái này đương nhiên là không cần thiết —— giao đồ cho nó ngay trước mặt bạn học: “Tiểu Diệu, mấy thứ này cứ cầm lấy, hệ thống sưởi hơi của trường nếu không đủ ấm thì dùng mấy món này, nhất định không được để mình bị đông lạnh nha, em biết thân thể mình không tốt rồi, phải đặc biệt chú ý “bệnh cũ” của em nha!”

Ngàn dặn vạn dò xong tôi không nhìn gương mặt đã đỏ lựng của Vu Diệu mà xoay người rời đi, còn nghe rõ bạn học của Vu Diệu quan tâm hỏi: “Vu Diệu nhìn cậu bình thường vui vẻ hoạt bát như vậy mà lại sợ lạnh à? Cậu có “bệnh cũ” gì vậy? Đừng nói là… đau bụng kinh nha…”

Tôi thừa nhận lòng mang thù của tôi so với người bình thường nặng hơn một chút, tính kỹ thì Vu Diệu đắc tội với tôi một lần, tôi cũng đã đáp lễ lại nó. Nhưng mà… nhưng mà ai biết cảm giác bắt nạt nó lại dễ nghiện như vậy chứ?

30 tháng 12 là một ngày đẹp trời, liên hoan của nhà xuất bản bắt đầu từ 4 giờ chiều, chọn hình thức tự phục vụ. Tôi và Vu Mục Vu Diệu cùng nhau vào nhà hàng, Vu Mục trước tiên chào hỏi với các lộ thần tiên, tôi và Vu Diệu mỗi người lấy một cái dĩa bự xoay quanh bàn ăn vòng vòng —— dù sao cũng không ai biết tôi, ăn thành thế nào cũng không can hệ.

“Anh là Hạ Thu Đông phải không?” Một mỹ nữ dáng người xinh xắn cầm ly rượu đi tới.

Tôi nhanh chóng nuốt miếng sashimi, buông dĩa xuống, bắt tay với mỹ nữ: “Là tôi là tôi, xin chào xin chào.”

“Ha ha, đừng khách sáo vậy. Tôi tên Văn Trúc, là biên tập viên phụ trách của Vu Mục.” Văn đại biên tập tươi cười động lòng người, “Vu Mục thường hay khen anh lắm.”

Khen tôi cái gì? Tôi nghe không ra nguyên do, đành cười gượng hai tiếng.

“Đúng rồi, Tiểu Đông —— không ngại tôi gọi anh là Tiểu Đông chứ hả?” Mỹ nhân trưng cầu ý kiến, tôi đương nhiên gật đầu. Văn Trúc nói tiếp, “Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc hay không? Anh biết đó, nhà xuất bản chúng tôi luôn coi trọng mỗi một tác giả trực thuộc, cũng tranh thủ cùng người nhà tác giả giữ liên lạc…”

Tôi vừa nghe vừa gật đầu, nghe đến câu kia liền giật mình trợn tròn mắt: “Cô nói cái gì?”

“Tiểu Đông anh đáng yêu quá đi! Là người một nhà hết rồi còn giấu cái gì, tôi đương nhiên biết quan hệ của anh và Vu Mục.” Văn Trúc cười khanh khách, “Này, đây là danh thiếp của tôi.”

Tôi bất đắc dĩ giao ra danh thiếp của mình, Văn Trúc nhiệt tình lôi tôi qua một bên tán gẫu, một chốc thì khen Vu Mục một chốc thì khen tôi một chốc thì nói hai người chúng tôi thật sự là xứng đôi… Tôi mờ mịt nghe, hoang mang lo sợ nhìn về phía Vu Mục, cậu ấy lại hướng tôi giơ giơ ly rượu, ném một cái hôn gió. Trời, chúng tôi quả thực là một cặp GAYS kiêu ngạo!

Qua tết âm lịch, hơi lạnh vài ngày thì thời tiết bắt đầu ấm dần lên.

13 tháng 2, buổi tối Vu Mục giống như đặc biệt khó chịu, cả buổi đều trốn trong phòng sách, tôi không muốn tự rước lấy bẽ mặt nên chính mình đúng giờ đi ngủ không thèm để ý đến anh ta. Sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện bên giường vẫn phẳng phiu, thế mới biết anh ta cả đêm không ngủ.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, không phát hiện bóng người, cửa phòng khách lại bất ngờ xuất hiện một đống da rắn hình người! Tôi chịu không nổi phải hét lên: “Vu Mục! Anh đang làm cái gì đây!”

“À, lột da. Tộc bọn anh đều lột da vào lúc sinh nhật.” Vu Mục từ ngẩng đầu khỏi tờ báo, nói chuyện rất đương nhiên.

Tôi dĩ nhiên biết đây là da anh lột ra! Cái này còn cần anh nói! Tôi rống giận: “Sao lúc đó anh không biết biến thành rắn hả?”

“Biến thành rắn? Vậy anh còn phải đi khắp nhà tìm một góc để cọ da, hình người giảm bớt việc.” Anh ta làm động tác cởi quần áo, “Cái đống đó em cứ ném đi là được. A đúng rồi, nếu không thì bán cho tiệm thuốc đi, không phải ở chỗ em da rắn lột là một vị thuốc sao?”

“Bán cho tiệm thuốc?! Cái thứ này lôi ra có khi người ta còn tưởng là thứ gì từ thời thế chiến thứ hai! Còn không tố giác tôi à!” Tôi giận điên lên được, “Chính anh tự nghĩ cách xử lý đi!”

“Thật phiền phức. Thu Đông, anh nói hôm nay là sinh nhật của anh, còn không mau lại đây chúc mừng sinh nhật?” Vu Mục mở hai tay ra, trên mặt là nụ cười háo sắc.

“Chúc mừng sinh nhật? Còn một đống rác chờ tôi xử lý tôi còn phải chúc mừng sinh nhật anh?” Tôi dùng chân đá mớ da rắn trên mắt đất đến cạnh cửa chính, sau đó chậm rãi đi đến gần anh ta, mạnh mẽ bổ nhào vào, kéo quần áo, cắn cổ anh ta, “Tưởng tượng đẹp thật! Xem tôi lột da anh đây!”

“Ha ha… Thu Đông bảo bối, cứ việc lột đi, anh đang chờ cùng em trần trụi đối mặt đây!” Cái tên Vu Mục không biết sống chết vẫn cứ ngây ngô cười, ôm tôi lăn xuống sàn nhà.

Đang lúc quyết tử vật lộn thì chuông cửa vang lên, tôi hung tợn đá văng Vu Mục sau đó vừa kéo quần vừa đi mở cửa.

“Hôm nay là lễ tình nhân, tôi cố ý tặng quà cho các cậu đây!” Ngoài cửa là Chu Kim Bảo cười đến xán lạn giơ lên một cái hộp bự.

Tôi tập trung nhìn, chỉ thấy trên hộp in dòng chữ “Nước uống Hạnh phúc bài thận bảo”! Này… Này mẹ nó là cái quỷ gì vậy?!

“Chu…” Tôi muốn nói thằng nhóc Chu Kim Bảo chú bớt đem tôi ra làm trò cười đi, thứ đồ chơi này ông nội tôi tám trăm đời cũng không cần! Không đợi tôi nói Chu Kim Bảo đã giành trước: “Không được từ chối nha, là tâm ý của anh em tặng cho BF của cậu đấy! Tôi muốn tặng các cậu một món quà đã lâu, cậu xem chọn lựa không tệ đúng không? Sản phẩm nổi tiếng đó! Quảng cáo nói là: “Hạnh phúc bài thận bảo, một người khỏe hai người vui!” Ngày ấy ở công ty cơn giận của cậu lớn như vậy tôi đã nghĩ có phải do nhu cầu không được thỏa mãn không… Ây cha Đông Tử làm sao mà nói nửa ngày cậu vẫn không mở cửa cho tôi vào?”

Cho cậu vào? Phía sau cửa còn có một đống da rắn tôi sao dám để cho cậu vào?! “Xin lỗi, tôi trùng hợp có chút việc…” Tôi phải nhanh chóng nghĩ cách tiêu hủy đống da rắn này mới được!

“À… Hiểu hiểu, đã thông đã thông! Cậu xem tôi cũng thật là, lễ tình nhân lại tới đây quấy rầy! Được, hôm nay không vào, hai người các cậu cứ tiếp tục cứ tiếp tục!” Chu Kim Bảo liên tục gãi đầu.

Tôi cũng không thèm giải thích gì, mặc kệ cho cậu ta hiểu lầm, nhanh đi đi nhanh đi đi!

“Được rồi Đông Tử, cậu đừng đẩy tôi, tôi đi đây. Ê, này!” Cậu ta dùng sức nhét cái hộp quà đỏ thẫm vào lòng tôi, “Nhận lấy, nhớ kỹ, “Một người khỏe hai người vui!” Tôi đi, tạm biệt nha!”

Qua loa thu nhận đại lễ đặt nó lên tủ đồ ở huyền quan ( là khu vực được tính từ cửa chính vào đến phòng khách), tôi đóng cửa cái rầm. Nhanh chóng vo đống da rắn thành một cục nhét vào trong một túi rác bự, cột chặt lại ném qua một bên.

Quay đầu thì thấy Vu Mục đang đen mặt cầm hộp quà nhìn chằm chằm tôi: “‘Hạnh phúc bài thận bảo, một người khỏe hai người vui?’ phải không, Thu Đông?”

“Hả?” Tôi mờ mịt, sao anh ta cũng nói mấy từ quảng cáo kia?

Vu Mục lại cầm cái hộp nhìn một chút, sau đó buông, bước từng bước tới gần tôi, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Thu Đông, em ở trước mặt bạn bè nói về anh như nào vậy? Hóa ra, anh trước giờ chưa làm tròn trách nhiệm của một BF, hóa ra mỗi lần làm cho em cơ hồ bất tỉnh vẫn không thỏa mãn được em, chậc chậc, anh lại không biết…” Vu Mục chộp lấy tôi đang né qua một bên, dùng sức quẳng tôi lên vai tiến vào phòng ngủ, “Hôm nay anh muốn nhìn, rốt cuộc hai chúng ta ai được bổ thận!”

“Không phải như anh nghĩ đâu, Vu Mục anh nghe tôi giải thích đã…” Tôi hấp hối giãy chết.

“Hư ——” Vu Mục ném tôi lên giường, ở trên môi tôi khẽ cắn một cái, “Đợi lát nữa nói tiếp.” Nhìn gần như vậy tôi mới phát hiện, bởi vì hôm nay vừa mới lột lớp da cũ, làn da của Vu Mục so với bình thường có vẻ non mịn hơn, màu da cũng nhạt hơn một ít, có thể dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt anh ta đang phình đến đỏ bừng.

“Đã muốn kích động thành cái dạng này…” Tôi cười, ngón tay di di đồng thời cố ý chậm rãi liếm lỗ tai anh ta, “Muốn làm thì nói đi, không cần phải viện cớ…”

“Nói đúng, chính là muốn làm, còn muốn…” Vu Mục giúp tôi cởi áo khoác, cởi nút áo sơmi, nhẹ nhàng lột áo ra, môi vừa nghiền cổ tôi vừa khép mở, “Làm một ít thứ đặc biệt…”

Hoàn toàn không cần hỏi anh ta “đặc biệt ” là cái gì, bởi vì —— hai tay của tôi đã bị áo sơmi trói lại sau lưng! “Buông! Vu Mục khốn kiếp! Tôi chưa từng làm như vậy! Sẽ chết người đó!” Tôi giãy giụa.

“Đừng lộn xộn…” Vu Mục để tôi nằm nghiêng, một tay mò vào trong quần tôi sờ soạng, đồng thời thanh âm khàn khàn phun ra bên tai tôi, “Chỉ cần em ngoan, tuyệt đối không thành vấn đề…”

“Không được! Anh… TMD anh dám động thêm một chút tôi sẽ không khách sáo đâu!” Tôi la to, “Cút ngay! Tôi nói thật đấy! Tôi sẽ không tha cho anh, tôi sẽ lột da rút gân anh, tôi sẽ đem anh đi hầm canh, tôi muốn ăn canh rắn!” Gấp gáp không nghĩ ra lời nào, hồi nhỏ xem “Na Tra náo hải” liền nhớ kỹ một câu như vầy “lột da rút gân ngươi”, không nghĩ tới hôm nay lại dùng ở đây!

Vu Mục liếm ngực tôi, cúi đầu cười, ngón tay ở trong cơ thể tôi xoay tròn: “Không thành vấn đề, lập tức sẽ để em “ăn”… Em thật tinh mắt, đại bổ đó…”

“Cuồng tình dục ngu ngốc… Anh… biết rõ… tôi… không phải… ý này…” Chết tiệt, thứ SM này là ai phát minh ra vậy?! Đồ vô trách nhiệm! Đánh chết tôi cũng không tin dưới tình huống này mà tôi còn có cái gì khoái cảm, cánh tay… cánh tay đã đau muốn chết!

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Vu Diệu hiển nhiên mới từ trường học về, nó cúi đầu vừa cởi áo khoác ngoài vừa lẩm bẩm: “Vu Mục hôm nay là sinh nhật của anh, chúng ta đi đâu ăn một bữa… A, xin lỗi!”

“Vu Diệu, cứu mạng!” Tôi bất chấp thể diện cầu cứu Vu Diệu. Thằng nhóc chết bầm này vừa đóng cửa vừa nói: “Ha ha, em sẽ không quấy rầy các anh đâu, cứ yên tâm! Vu Mục, sinh nhật vui vẻ nha!”

… Thằng khỉ! Nó… Nó đây là cách trả thù ác độc nhất!

———————————————————-

hơ hơ, hên là cảnh abc nó dừng ở đây, nó mà đi tới xyz thì mấy tháng sau mấy bạn mới đc coi đó =3= mới đầu đọc cái chỗ cánh tay, cứ tưởng là bạn Mục bạn í chơi nguyên cánh tay chứ, may là chỉ là em Đông ẻm đau tay thôi, hết cả hồn *vuốt trán*

Đọc truyện chữ Full