“Cái này thì có gì khó? Thích thì nói thôi! Để cô bé biết đi!” Tôi thầm nghĩ tiểu cá chạch này tình cảm nảy mầm chẳng những chậm trễ mà còn trì độn, chuyện đơn giản như vậy còn muốn người khác phải dạy sao!
“Anh nói thì dễ lắm!” Tiểu cá chạch dùng đũa khuấy lung tung trong bát cháo, “… Sau đó thì sao?”
Quản nó cái gì trước sau, tôi đang định đem chuyện tình yêu huy hoàng của mình ra lên lớp Vu Diệu một bài thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách. Chạy ra cầm ống nghe, giọng điệu dữ tợn: “Alô?” Ai lại to gan như vậy, dám quấy rầy sự nghiệp truyền đạo giải đáp thắc mắc của ta!
“Thu Đông, ” Là tiếng của Vu Mục, “Sao vậy? Nghe có vẻ không cao hứng lắm.”
“Không có.” Tôi nhanh chóng nói, thở phào một hơi, lết đến bên ghế sa lon nằm sấp xuống, chuẩn bị nấu cháo điện thoại, “Đã nhiều ngày không để ý đến tôi như vậy, hôm nay thật hăng hái a, liên tiếp gọi hai cú điện thoại?”
“Ha ha, chỗ ở hiện giờ của bọn anh liên lạc không tiện, em cũng biết di động bình thường đều do Phan Ninh giữ, đây là anh chờ nó ngủ rồi lén lấy ra…” Vu Mục một hơi giải thích, sau đó chuyển đề tài, “Vu Diệu thế nào rồi?”
“Đương nhiên là vô cùng tốt, lại cải lão hoàn đồng rồi!” Tôi cùng cậu ta nói nhảm, “Hừ hừ, xem ra hôm nay có thể được nghe tiếng của đại tác gia nhiều lần như vậy đều là nhờ phúc của tiểu cá chạch! Anh có muốn nói hai câu với nó không?”
“Đừng ghen bậy! Anh không cần nói chuyện với nó, dùng điện thoại di động gọi đường dài rất tốn tiền… Là do muốn nghe tiếng của em thôi.” Vu Mục nói tiếp, rốt cuộc đúng là tiểu thuyết gia, lời như thế tùy tùy tiện tiện đều có thể nói ra.
“Còn tám ngày…” Thở dài, tôi tin tưởng bản thân kiên quyết không nhẫn lâu được như vậy —— tinh thần có thể nhẫn, hơn nữa tuyệt đối là cấp bậc liệt sĩ, nhưng yêu cầu nhục thể đã vật chất hóa cũng như vậy thì quá hà khắc —— tôi do dự không biết có nên báo trước cho cậu ấy biết chuyện mình muốn đi bar hay không.
“Bảy ngày!” Vu Mục nhẹ nhàng nói, “Đã qua nửa đêm!”
Có khác biệt gì lớn sao?! Tôi dở khóc dở cười, Vu Mục luôn như vậy, lúc nào cũng vì chút việc lông gà vỏ tỏi mà cao hứng không ngừng.
Tiểu cá chạch chốc lát thì rót nước chốc lát thì gọt táo ở trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, nhờ ơn nó, không khí tốt đẹp giữa tôi và Vu Mục nháy mắt được xử lý theo tốc độ nhảy lầu, không đau không ngứa nói vài câu anh khỏe em cũng khỏe linh tinh liền ngủ ngon tái kiến.
“Xin anh! Đừng có mang vẻ mặt phát tình ấy được không?” Tiểu cá chạch bắt đầu kéo mặt của tôi, “Thiết, thật chịu không nổi.”
“Thế nào? Em có ý kiến? Nói cho em biết, anh họ của em rất thích cái miệng này của anh đấy!” Tôi đẩy tay Vu Diệu ra, “Nói tiếp chuyện của em đi, em rốt cuộc thích ai?”
“Đến lúc này còn nói cái rắm gì nữa! Chừa cho anh chút thời gian làm mộng xuân đó, coi như làm việc thiện.” Vu Diệu nói xong cũng không chờ tôi trả lời, lập tức đi vào phòng tắm.
Hắc hắc, không thể ngờ được tiểu gia hỏa này cũng có lúc quan tâm như vậy. Tôi cười trộm, rửa nồi rửa bát rửa mặt xong đi ngủ.
Nằm ở trên giường nhớ lại thanh âm của Vu Mục đáy lòng ngọt ngào đến gần như khiến người ta hít thở không thông, hôm nay hẳn là sẽ không trằn trọc mất ngủ…
Trong ý thức mông lung của tôi vang lại lời nói của Vu Mục “… Muốn nghe tiếng của em…”
… Tôi cũng vậy.
“… Đây là anh chờ nó ngủ rồi lén lấy ra…”
Cái tên không tiền đồ này, nhớ tôi nhớ đến vậy sao, chuyện như vậy cũng làm được… Ha ha…
Chờ một chút! Phan Ninh ngủ Vu Mục lén lấy di động ra?
Nói như vậy, hai người bọn họ ngủ chung một phòng!
Nói thừa, hai nam nhân ở trọ đương nhiên là phòng tiêu chuẩn, nếu tách ra ở riêng mới khiến người ta chú ý.
“Thực TMD…” Tôi kéo chăn phủ kín đầu mạnh mẽ trở mình.
Một đêm không ngủ!
Buổi sáng là tiểu cá chạch làm điểm tâm —— hình như tất cả thanh xà đều có thiên phú làm quản gia thì phải! Tôi mắt đỏ bò ra bàn nhét bánh mì vào miệng, Vu Diệu thái độ kỳ quái hỏi: “Một đêm không ngủ à?” Tôi mặc kệ nó, tiếp tục ăn bánh mì, uống một hơi sữa yến mạch nó đưa tới trước khi bị nghẹn chết.
Tiểu cá chạch nói tiếp: “Thu Đông anh thật là khỏe, một mình mà cũng có thể sảng cả đêm sao?” (ý em nó là “tự xử” đó :”>~)
Tôi dốc sức ho khan, vươn tay cho nó một quyền. Xem ra sáng nay tôi nhất định phải chết, không bị bánh mì nghẹn chết cũng bị lời của tên nhóc này tức chết!
Trước khi ra cửa tôi quyết định không cùng tiểu hài tử chấp nhặt nữa, vỗ vỗ Vu Diệu nói: “Thi tốt! Tối nay qua đây đi, anh bù sinh nhật cho em!”
“Được được được!” Tiểu cá chạch liên tục đáp ứng, sau đó nói một câu phá hỏng không khí, “Không cần tốn sức suy nghĩ mua cho em cái gì, em thích bánh kem!”
“Kháo, tiểu tử chết tiệt ngươi xong chưa?!” Tôi giận, còn tiểu cá chạch trước khi bị tôi đạp đã nhanh như chớp chạy xuống lầu. Hỗn đản, lại dám ám chỉ sự kiện thất bại tôi mua chó con cho Vu Mục. Tôi hung hăng khóa cửa, không cho phép bản thân tình cờ quên mất.
Trước tiên đi đặt một cái bánh ngọt sáu tấc sau đó mới đi làm, tới công ty phát hiện không nhiều việc lắm —— như thế cũng dễ hiểu, ngày mai là bắt đầu kì nghỉ một tháng năm, ai cũng không có tâm tình làm việc. Nhàn rỗi không việc gì làm tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Tiểu cá chạch nói nó thích bánh kem, bình thường đồ ăn Vu Mục làm cũng đều là khẩu vị gia đình, yêu cầu ăn uống của tộc bọn họ so với chúng tôi kỳ thật cũng không khác lắm. Hơn nữa lời nói cử chỉ của bọn họ đều giống như người thường, cho nên cũng khó trách tôi thường hay lấy góc độ của người bình thường phỏng đoán sở thích của bọn họ.
Nhớ hồi trước, mẹ của Vu Mục nghe nói người Quảng Đông thích ăn một loại món ăn kêu là “Tam chi” —— hình như là món chuột rán. Lão nhân gia thèm đến không chịu được, liền gọi điện thoại đến đây kêu Vu Mục nói công thức cho bà. Nhân lúc Vu Mục dịch công thức, bà liền đòi tán gẫu hai câu với tôi, đầu tiên là nói một chút về chủ đề con chuột, bà nói: “Cũng là loài người các cháu biết suy nghĩ chuyện ăn uống, không giống chúng ta ở đây, đã nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có hai cách làm hấp với nướng, chán muốn chết.”
Tôi nhanh chóng nói: “Kỳ thật hấp hẳn là rất ngon a, mùi vị tươi mới…” Có trời biết tôi lớn như vầy nhưng một miếng thịt chuột cũng chưa từng nếm qua! —— những lúc thế này, nhận thức BF của mình không phải là người mới hiện ra.
Lại tán dóc vài câu, lão thái thái cười ha hả khen tôi: “Thu Đông cháu thật sự là hảo hài tử, chỗ chúng ta mỗi nhà đều có rất nhiều con, chưa từng có ai nghĩ đến làm sinh nhật. Ta nghe Tiểu Mục nói, sinh nhật của nó cháu còn tặng quà…”
“A… A di,” Đầu lưỡi của tôi ở trong miệng cứng đờ, “Chuyện cũ này bác đừng nói nữa…”
“Thu Đông cháu phải gọi ta là mẹ mới đúng a, tiểu hài tử đừng khách khí.” Nhạc mẫu lại nói tiếp, “Ta và các cô dì bác của Tiểu Mục cũng nói qua việc này, các nàng đều nói Tiểu Mục nhà ta thật có phúc khí, có thể tìm một đứa nhỏ tốt như Thu Đông! Còn ồn ào muốn đem cháu qua đây chơi, cùng mọi người gặp mặt! À đúng rồi, ở chỗ ta còn giữ lại vỏ trứng lúc nhỏ của Tiểu Mục đó, chờ cháu đến, liền…”
Cái gì?! Tôi không chú ý nghe tiếp, há to mồm nói không ra lời, các cô dì bác? Đây cũng không phải là cái khái niệm thất đại cô bát đại dì bình thường, dựa theo gia phả đông đúc và phức tạp của Vu Mục mà phân tích thì nhân số ít nhất cũng phải trên cả trăm a! Trời ạ! Kinh hồn táng đảm tưởng tượng một cái, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen…
Sau khi tan ca, sớm về nhà chờ Vu Diệu, đơn giản làm chút đồ ăn, chuẩn bị một bình rượu đỏ, bánh ngọt bày ở giữa bàn. Tiểu cá chạch nói không cần quà sinh nhật, nhưng tôi vẫn mua một món quà đặc biệt chuẩn bị đưa cho nó. Quà này tuyệt đối thích hợp —— lúc này đây tôi có mười phần tự tin.
Vu Diệu tâm tình rất tốt, sôi nổi hoạt bát đi vào nhà, trên mặt tươi cười nở hoa: “Đã vất vả rồi, Thu Đông! Chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy!”
Tôi nghiêng đầu nhìn bánh ngọt, lại nhìn cái miệng đang mở rộng của Vu Diệu, mở miệng hỏi: “Uy, tiểu cá chạch, em có thể một hơi nuốt trọn cái bánh này không?”
Tiểu cá chạch đề phòng nhìn tôi, lại nhìn nhìn bánh ngọt: “Nếu biến thành rắn hẳn là có thể… Anh muốn làm gì?”
“Đừng khẩn trương đừng khẩn trương, chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Trong phòng làm việc có quà anh đã chuẩn bị cho em, đi xem đi!” Tôi đẩy nó đi tới phòng làm việc.
“Thu Đông…” Tiểu cá chạch khó xử cất bước, “Em không muốn hù dọa thú nhỏ, tộc huấn của chúng em là: ỷ mạnh hiếp yếu là đáng xấu hổ. Anh xem, em đến bây giờ cũng chưa từng khi dễ anh.”
“Bớt nói nhảm đi! Cùng một sai lầm anh không thèm phạm lần thứ hai đâu! Lần này chuẩn bị tuyệt đối hợp với em —— hơn nữa còn hợp với mọi con rắn, nhanh đi mở quà đi!”
Vu Diệu nửa tin nửa ngờ mở giấy gói, thanh âm bắt đầu mất ổn định: “Đây… Đây là cái gì?”
Tôi đối với thái độ không chút hào hứng của nó thực thất vọng: “Em xem, đây là hoàn toàn làm bằng thủ công a, dùng thanh trúc mảnh tốt nhất, hơn nữa còn được xử lý chống mục. Đến nhìn hoa văn này đi, thực là nghệ thuật, thấm đầy hơi thở hiện đại.” Tôi chỉ vào món quà —— một cái giỏ trúc lớn thân lồi miệng hẹp cao cỡ nửa người.
“Dùng để làm gì?” Vu Diệu thăm dò nhìn bên trong giỏ trúc, thò tay vào sờ sờ.
“Hải, em thật là thiếu kiến thức! Chưa từng xem phim Ấn Độ sao? Trong đó ‘Đô đô đô ——’” Tôi tay không làm một động tác đang chơi nhạc cụ.
“Đùa nghịch rắn?” Vu Diệu kêu lên, “Anh nói cái này là dùng để nhét rắn? Nói giỡn sao, làm gì có cái nào lớn như vậy?!”
“Ân, cái này không phải là chuyên dụng.” Tôi đồng ý gật gật đầu, “Nhưng em xem kích thước rất thích hợp a!”
“Kích thước thích hợp? Có ý gì?” Tôi hiển nhiên nhìn thấy trên trán Vu Diệu phủ một tầng mồ hôi.
“Hắc hắc, huynh đệ, anh đã tính hết rồi, vào mùa hè ngủ dậy trong giỏ trúc này nhất định sẽ mát mẻ thoải mái; mùa đông ở bên trong trải đệm giường, thảm điện, sẽ vừa giữ ấm vừa an toàn!” Xoa xoa đầu Vu Diệu, “Em mau biến thân đi vào dùng thử một chút đi, nếu tốt thì anh cũng sẽ mua cho Vu Mục một cái!”
“Thu Đông, hảo ý của anh em hiểu… Nhưng có thể không cần không? Trực tiếp đem cái này cho Vu Mục là được, em tuyệt đối không giành với anh ấy…”
” TM em ở đâu ra nhiều lời như vậy?! Nhanh lên nhanh lên!”
Tôi phát hiện mình thỉnh thoảng cường ngạnh một chút cũng rất có sức uy hiếp, lúc này, giỏ trúc đã nghênh đón vị khách đầu tiên của nó —— Vu Diệu biến thành thanh xà cả thân mình cuộn ở bên trong, chỉ lộ một cái đầu rắn rất đáng yêu ở bên ngoài, cằm dựa vào trên miệng giỏ.
“Ha ha, hay lắm! Anh không ngờ lại hợp như vậy!” Tôi tâm tình cực tốt, rốt cục cũng tìm được một món quà sinh nhật thích hợp với thanh xà làm cho tôi rất có cảm giác thành tựu, “Tốt lắm, thời gian dùng thử đã hết, Vu Diệu qua đây thổi nến ăn bánh đi!”
Giữa bữa tiệc tôi hỏi tiểu cá chạch kì nghỉ một tháng năm có tính toán gì không.
“Mẹ em kêu em về nhà.” Nó ăn ngon lành, bánh ngọt trong nháy mắt đã bị diệt hơn phân nửa.
“Vậy vừa hay, nhân tiện mang giỏ trúc về, cho người nhà em thấy con mắt của Hạ Thu Đông!” Kỳ thật tôi là muốn loại bỏ ảnh hưởng không tốt do sự kiện con chó nhỏ tạo thành trong lòng cô dì bác của Vu Mục.
Vu Diệu đột nhiên bị bánh ngọt làm nghẹn, nó dùng sức vỗ ngực nửa ngày mới hết: “… Không được… Cái thứ thoạt nhìn giống như đạo cụ SM này, vẫn nên để Vu Mục giữ lại đi…”
SM? Ý nghĩ của tên nhóc này sao lại xấu xa như vậy?
“Là vấn đề phong tục sao? Rắn Ấn Độ sao lại thích ở trong cái bình cái giỏ như vầy?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Nói giỡn sao, kia đều là chuyện bắt buộc không có biện pháp a, đang yên đang lành ai lại muốn bị triển lãm chứ.”
Tôi gật đầu, bắt đầu thay mấy con rắn ở Ấn Độ cảm thán bi ai. Nghĩ lại, vẫn cảm thấy ngụ ở trong giỏ trúc này hẳn là rất thoải mái mới đúng, cứ để ở nhà đi, đợi Vu Mục trở về cho cậu ta thử rồi nói sau.
Bù đắp sinh nhật cho tiểu cá chạch làm lỡ mất một ngày, ngày đầu tiên của kì nghỉ một tháng năm, tôi trốn ở trong phòng khoanh tròn từng điểm trên quyển lịch, tính toán thời gian: còn sáu ngày Vu Mục mới trở về, nếu theo như cuộc sống trong mấy phim truyền hình sứt sẹo thì không loại trừ khả năng cậu ta sẽ về sớm ba ngày cho tôi bất ngờ.
Buồn bực vạch tới ba ngày, tôi tự nói với mình: đi quán bar không thể trì hoãn nữa! Chọn ngày không bằng làm đại, (ý nói mọi việc nên thuận theo tự nhiên, nếu đều có cùng 1 kết cục thì không cần phải dây dưa chi cho mệt) hôm nay luôn đi! Nhanh chóng bấm số điện thoại của Chu Kim Bảo.
Chu Kim Bảo không hổ là bạn thân của tôi, cậu ta tựa hồ đã sớm đoán được tôi ý chí không kiên định, một câu dài dòng cũng không có, hai ba cái đã ấn định thời gian.
Để điện thoại xuống hô to vạn tuế. Tôi xoa tay chờ đợi màn đêm buông xuống, ý nghĩa của hành động lần này tuyệt đối không nằm ở chỗ đây là lần vụng trộm đầu tiên kể từ khi tôi quen Vu Mục mà quan trọng hơn là… Đã hơn một năm tôi đều ở vị trí bị đè, đêm nay nhất định phải tìm về phong thái TOP từng có!
Màn đêm khoan thai hạ xuống trong sự mong chờ của tôi, tôi cùng Chu Kim Bảo đi tới nơi cậu ta gọi là “chỗ tốt”. Cậu ta theo thói quen êm đẹp ngồi trước quầy bar, còn tôi lại mang theo cảm giác như đang ăn trộm mà tìm một vị trí trong góc.
Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, hoàn toàn không thấy rõ gương mặt. Tôi trước nay khẩu vị rất cao, trong tình huống nhìn không rõ mặt tôi sẽ đối dáng người tìm mọi cách bắt bẻ. Nhìn qua từng đám nhân ảnh, cảm thấy người nơi này nếu không đủ cao thì là không đủ tráng, nhìn sơ qua cử chỉ lại không đủ tao nhã. Thất vọng rất nhiều nhưng hứng uống rượu lại biến thành vô cùng cao, ngay cả waiter cũng nhìn ra tôi sẽ là một khách hàng lớn, không cần kêu đã tới hỏi tôi uống gì.
Trong lúc uống hả hê cũng có người đến bắt chuyện, đều là kiểu người rất dẹo rất gái, tôi liên tiếp lắc đầu. Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ đối tượng 419 (for one night: tình 1 đêm) của bản thân lúc đầu đều là loại như vầy, nhịn không được phỉ nhổ phẩm vị trước đây của mình.
Sau khi uống rất nhiều bia và mấy ly rượu cocktail hình thù kỳ quái tôi bắt đầu khó chịu, vốn nên nằm ở nhà thoải mái dễ chịu hưởng thụ ngày nghỉ, vậy mà tôi lại đi lãng phí thời gian ở loại địa phương này… Tôi hóa ra lại mê luyến cuộc sống như thế đến vậy sao? Vu Mục thật tốt, hơn nữa so với một đống người trước mắt này, tốt hơn nhiều… Vu Mục… Vu Mục, anh chừng nào thì trở về… Vu Mục, anh lập tức trở về cho tôi! Anh đã đồng ý sẽ để tôi ở trên… Anh mau trở về đi, nếu không tôi sẽ tìm người khác… Tôi muốn ở trên…
Đủ loại ý niệm trong đầu đều được độc thoại trong giới hạn nội tâm, không có biện pháp a, phẩm chất say rượu của tôi trước nay rất tốt, hơn nữa càng uống nhiều rượu càng không nói lời nào.
Cảm giác như có thần tích hiển hiện, có người đem tôi từ trên ghế kéo dậy.”Vu Mục?” Tôi híp đôi mắt bị sương khói hun đau, nỗ lực nhìn rõ nhân ảnh trước mắt, tiếp đó cảm giác được một bả vai rất đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh, tôi lệch đầu dựa vào đó. Vu Mục anh thật tốt, anh đừng trách tôi a, ai tôi cũng không hợp ý mà, tôi ha hả cười ra tiếng.
Hắn hình như hỏi tôi có đi hay không. Đi, đương nhiên phải đi, tôi đã sớm không muốn đợi ở đây! Trong lòng tôi giơ hai tay hai chân tán thành, ra đến hành động lại biến thành liều mạng gật đầu, mãi đến khi một đôi tay giữ mặt tôi lại.
Mỗi một bước đạp xuống đều không hề chân thực, tôi lảo đảo đi theo cước bộ người bên cạnh, cuối cùng đã có thể về nhà…
Vào phòng, chúng tôi thực tự nhiên ôm nhau, phun ra hơi thở đầy mùi rượu quanh quẩn, phát cuồng mà hôn môi! Đã lâu mới có cảm giác phóng túng làm cho tôi có một loại thoải mái đến tê liệt toàn thân.
Vu Mục… Anh còn biết trở về a! Trong lòng tôi bất mãn nhắc lại, hai tay ở trước ngực sau lưng hắn sờ soạng… “Anh thật gầy quá…” Tôi nhắm mắt lại thì thào nói, “Tóc sao lại còn rất dài… Nhiệt độ cơ thể sao lại cao như vậy? Phát sốt? Ngu ngốc, sao lại khiến người ta lo lắng như vậy…”
“… Dừng lại!” Theo một tiếng kêu dừng, tôi rốt cục cũng tách ra khỏi thân thể cực nóng kia, cảm giác thư thái không ít, thanh âm kia nói tiếp, “Xin cậu đấy, đã nói hai chúng ta là tình một đêm, thỉnh chuyên nghiệp một chút được không? Đừng luôn đem tôi so với người khác, lại còn nói mấy lời mất hứng như vậy!”
Tôi trợn mắt nhìn chủ nhân của tiếng nói kia —— đối tượng tình một đêm của tôi: “Thật có lỗi.” Nhu nhu huyệt thái dương nhưng không nhớ rõ mọi việc xảy ra như thế nào, tôi chỉ có thể thở dài, “Quên đi, không chơi nữa. Anh tìm người khác đi.”
“Cậu còn cố giỡn.” Đối phương không nói hai lời nhặt lên quần áo của mình mặc vào, sau đó hì hì cười, “Hồi nãy còn một bộ dáng khát khao tình sắc, hiện giờ lại như vậy. Có phải BF của cậu đặc biệt tốt hay không?”
“…” Tôi cứng họng, nhảy đề tài đúng là mau, đây là từ đâu tới đâu a?
“Tha hồ tâm sự đi, kết giao bằng hữu a.” Hắn đem quần áo của tôi ném lại đây, “Nói về BF của cậu một chút chứ?”
“…” BF của tôi? Vu Mục? Nói cái gì? Trong óc không biết sắp xếp những thứ gì, một đống hỗn loạn.
“Ê, cậu không sao chứ?” Hắn vỗ vỗ mặt của tôi, “Chờ đi, tôi rót cho cậu một chén trà!”
…
Lúc hắn đi rót trà tôi lại bất tri bất giác nằm ở trên giường ngủ mất, đến khi tỉnh lại trong phòng chỉ còn một mình mình. Tôi rửa mặt qua loa xong, đi trả tiền phòng, lái xe về nhà.
Sau đó kể lại cho Chu Kim Bảo, cậu ta liên tục mắng tôi: “Tiểu tử cậu không hề có chút ý thức đề phòng nào! May là người gặp phải hôm đó không phải trai bao cũng không phải lưu manh, nếu không thực khó tránh khỏi bị người cướp tiền cướp sắc tiền dâm hậu sát! (hiếp trước giết sau) Anh em chúng ta cũng chỉ có thể gặp lại nhau ở nhà xác!”
Tôi cúi đầu nghe cậu ta mắng, tự mình cũng nghĩ lại mà sợ.
Ai, đây chính là lần vụng trộm duy nhất của tôi kể từ sau khi quen Vu Mục, vậy mà tôi thậm chí còn không nhớ rõ diện mạo người kia.
Hình như nói vụng trộm cũng có chút không đúng với thực tế, nghiêm khắc mà nói chỉ có thể xem tôi như là hồng hạnh đi đến đầu tường nhìn ra thế giới bên ngoài thấy kỳ thật không có mặt hàng nào tốt, sau đó ngoan ngoãn quay trở về sinh trưởng ở sau tường, chờ đợi con rắn đen kia trở về… Chậc chậc, thật là, tôi muốn đi tranh giải người chồng điển hình! (hồng hạnh ra khỏi tường: ý chỉ ngoại tình, còn em Đông là mới chỉ đến bờ tường nhìn thôi chứ chưa ra)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khởi Đầu Của Hạnh Phúc
Chương 9
Chương 9