DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Tro
Chương 5

Tôi càng lúc càng không hiểu nổi mình, có khi tôi muốn đối xử tốt với hắn, giống như lúc tôi còn nhỏ vậy, có khi lại muốn tận tình vũ nhục hắn.

Nhìn thấy hắn tôi lại trở nên nóng nảy, không nhìn thấy hắn tôi lại càng nóng nảy hơn.

Một tuần sau đó, trên dưới trong công ty không ai mà không sợ tôi. Tôi nghĩ mình có phải là vì nhu cầu không đủ, vì vậy tôi tìm đến tiểu tình nhân, nhưng khi nhìn thấy mặt tiểu tình nhân, tôi thậm chí đến dục vọng cũng không có.

Tiểu tình nhân của tôi, tôi thật sự không biết tướng mạo cũ của hắn là như thế nào, hắn từ đầu đến chân chỉ là một công cụ, một công cụ tôi dùng để làm tê liệt mình.

Tôi bắt hắn đi làm phẫu thuật chỉnh hình giống như tiểu thúc, tôi bắt hắn học cách nói chuyện, cách hành động của tiểu thúc, còn tìm chuyên gia đến để điều chế ra mùi nước hoa rất giống với mùi của tiểu thúc trong kí ức của tôi cho hắn dùng, nhưng hắn rốt cục vẫn không phải là tiểu thúc, có mô phỏng như thế nào cũng không giống.

Tiểu thúc hiện nay đã không còn thanh tú đáng yêu như năm xưa nữa, vì vậy bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của tiểu tình nhân, trong vô thức tôi lại cảm thấy tất cả đều là giả, không phải thứ tôi cần. Vì vậy tôi cho hắn một khoản tiền lớn làm phí chia tay, thả tự do cho hắn để hắn đi làm chuyện muốn làm.

Tiểu thúc của tôi, tôi phải làm sao với cậu đây? Tôi phải làm sao mới có thể làm cho mình vui vẻ.

Tôi không biết, thật sự không biết.

Tôi cứ nuôi tiểu thúc trong nhà như vậy, buổi tối thì chung giường chung gối với hắn. Trong nhà không phải không có phòng khác, chỉ là tôi không thể chịu được khi ở cùng một không gian với hắn mà không được nhìn thấy hắn bị cô lập. Nhìn thấy hắn tôi lại không muốn chạm vào hắn, đối với hắn tôi không có một tí dục vọng nào.

Tiểu thúc tử đầu đến giờ đối với hành vi của tôi đều không có bất kì dị nghị gì, cũng vì hắn luôn trầm lặng đối với tôi, nên tôi không thể biết được hắn đang suy nghĩ điều gì.

Hắn ở đến ngày thứ hai tôi đã cho người vứt hết đống quần áo hắn mang từ dưới quê lên, sau đó lại đi mua rất nhiều đồ đắt tiền hàng hiệu, cũng đưa thợ làm tóc đến sửa lại mái tóc cho hắn, thay đổi một trận xong tiểu thúc không còn vẻ quê mùa nữa, trông chỉ giống như một người đàn ông trung niên bình thường.

Hôm đó tôi đi làm về rất sớm, tuỳ tiện tắm xong rồi lên giường ngủ, nhưng không tài nào ngủ được, mãi đến khi tiểu thúc ở cạnh bên đã ngủ rồi tôi vẫn chưa ngủ.

Trong phòng là một mảng tối tăm, bên cạnh truyền đến hơi ấm của tiểu thúc làm tôi có cảm giác an tâm lạ thường.

Dường như từ rất nhiều năm về trước, tôi đã luôn ảo tưởng sự an tâm như thế này, tôi có thể cho tiểu thúc hạnh phúc, tiểu thúc cũng ở cạnh tôi mãi mãi. Chúng tôi cứ như vậy sống cùng nhau đến già, cho đến ngày chết đi, chúng tôi cũng có thể nói với nhau: Cho dù hoá thành tro, đời này của tôi cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Đột nhiên tôi có một nỗi kích động muốn nắm lấy tay tiểu thúc, giống như nhiều năm trước tôi nắm tay hắn trong lòng bàn tay mình, tiểu thúc là sự ràng buộc duy nhất của tôi.

Tôi đang suy nghĩ đột nhiên cảm thấy một bàn tay thô ráp nắm lấy tay tôi, tiếp xúc như vậy làm cho tôi phải giật mình ___Từ khi nào đôi tay mịn màng của tiểu thúc đã trở nên thô ráp như vậy?

Tôi vốn tưởng rằng tiểu thúc trong khi ngủ không cẩn thận nên gác tay lên tay tôi, nhưng khi tiểu thúc trở người qua đè lên ngực tôi, tôi mới biết tiểu thúc vẫn chưa ngủ.

“Tiểu Viêm ….”

Đêm khuya tối tăm vắng lặng, giọng của tiểu thúc nghe đặc biệt bi thương.

Tôi không biết hắn muốn làm gì, tôi không hề động đậy.

Không lâu sau, tôi cảm thấy trên ngực ươn ướt nóng hổi, là tiểu thúc đang khóc không thành tiếng.

Tại sao hắn lại khóc? Có gì đáng để hắn khóc chứ?

Không phải tôi đã cho hắn một cuộc sống yên ổn rồi sao? Hơn nữa cuộc sống đó không cần phải dùng thể xác để đổi lấy. Tôi đã tốt với hắn một cách vô điều kiện rồi, hắn nên cười, hắn nên đắc ý hưởng thụ sự si tình của tôi.

Nước mắt của hắn, rốt cục vì cái gì mà rơi?

Hay là hắn có một chút xíu hối hận? Hay có lẽ là thực ra hắn cũng có một chút xíu nào đó thích tôi?

Không biết bao lâu hắn mới ngẩng đầu lên, tay của hắn đưa lên trán tôi, đẩy mái tóc rối nằm trước trán, hắn dùng ngón tay thô ráp sờ lên chỗ vết sẹo khó xem trên trán của tôi.

Thì ra hắn vẫn còn nhớ, vẫn còn nhớ vết tích lưu lại khi chúng tôi cùng bỏ trốn.

Trong chớp nhoáng tôi cảm thấy, năm đó hắn thật sự thích tôi, nhưng vì cuộc sống an ổn nhất thời nên mới ti tiện vứt bỏ tôi.

Tôi nên tha thứ cho hắn không?

Nếu như hôm nay tôi chỉ là một tên ăn mày, hắn có còn bình lặng ở bên tôi không?

Ngày hôm sau khi tôi vừa ra ngoài thì trời đổ mưa to, tận đến buổi tối khi tôi về trời vẫn còn lác đác mưa, không khí rất ẩm, nhiệt độ cũng hạ xuống mấy độ.

Khi tôi vào phòng mình nhìn thấy tiểu thúc hình như là vừa tắm xong vẫn còn đang quấn khăn tắm, tiểu thúc sắc mặt trắng bệch ngồi bên mép giường, vẻ mặt trông rất đau, như đang cố nhịn cái gì đó.

“Sắc mặt không tốt lắm? Không sao chứ?”

Tôi hỏi hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không có gì thì mau đi thay quần áo đi, hôm nay trời lạnh coi chừng bị cảm đó.”

Nghe vậy hắn cười cười, cố gật đầu. Tiểu thúc hiện giờ đã biết cười rồi, tuy nụ cười hơi gượng gạo, nhưng hắn đã thường xuyên cười với tôi.

Tôi đến trước tủ áo cởi áo vest định thay đồ, nhưng vừa mới cởi áo ngoài đã nghe thấy tiếng kêu thảm sau lưng.

Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy tiểu thúc nằm ngã trên sàn tay che lấy đầu gối. Tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng chạy qua.

“Cậu sao rồi? Nói đí!”

Hắn cắn chặt môi, nói một cách vô lực: “ Không ….không có gì …. mấy năm nay cái chân này của tôi có một chút bệnh thôi …”

“Cậu!” Tôi vốn muốn nói gì đó, nhưng lại ngưng, không muốn tỏ ra quan tâm quá nhiều về hắn.

Tôi bồng cả người hắn lên, đặt lên giường.

“Thấy không khoẻ thì ngủ đi.”

Hắn gật gật đầu.

Ngoài cửa có tiếng ai gõ cửa. Tôi đi mở, thì ra là mẹ.

“Tiểu Viêm, con qua đây một lát.”

Mẹ có vẻ hơi bí mật kéo tôi ra ngoài, sau đó nói: “ Tiểu Viêm à, mấy năm nay chân của tiểu thúc con có bệnh, đặc biệt là khi thời tiết thay đổi đột ngột, chân của hắn sẽ đau đến không đi đứng được.”

“Vậy sao? Chân của hắn rốt cục bị gì vậy?”

“Việc này …. Tóm lại con đừng lo nhiều, cái này là thuốc bác sĩ ở dưới quê kê cho hắn, con thoa thuốc cho hắn là được rồi.”

Mẹ nói rồi đem lọ thuốc nước đựng trong chai thuỷ tinh dúi vào tay tôi.

“Mấy năm nay tiểu thúc sống như thế thế nào?”

Mẹ nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “ Hay là tự con đi hỏi tiểu thúc đi.”

Nhìn mẹ đi khỏi, tôi trở vô phòng, tiểu thúc toàn thân co rúm lại nằm trên giường, xem ra có vẻ rất đau. Tôi kéo chăn ra, trở người hắn qua đối mặt với tôi.

“Tiểu thúc, tôi thoa thuốc cho thúc nha.”

Lâu lắm rồi mới xưng hô như vậy, ngay cả tôi cũng giật mình, không ngờ cách xưng hô này đến giờ tôi còn có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy, có lẽ hắn cũng bất ngờ, nên ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi kéo vạc dưới của chiếc khăn tắm ra, liền nhìn thấy chiếc đùi trắng muốt tinh tế như xưa, nhưng trên đùi lại có mấy vết sẹo to.

Tôi không nghĩ nhiều, mở nắp lọ thuỷ tinh ra, đổ thuốc ra lòng bàn tay, sau đó xoa bóp nhiều lần lên chân hắn. Hắn nằm không hề động đậy, mặc cho tôi làm.

Lúc đầu tôi chỉ chú ý đến việc thoa thuốc, không cảm thấy có gì không thoả đáng.

Tay của tôi không ngừng lên xuống trên đôi chân trắng như tuyết đó, dần dần, kí ức của một mùa hè oi bức lại hiện lên.

Khi đó đôi tay trắng muốt của hắn đã đánh thức một loại tình cảm ẩn sâu trong nội tâm tôi, hiện giờ đôi chân trắng noãn thon gọn của hắn lại dẫn dắt dục vọng sâu thẳm trong nội tâm tôi.

Ngay cả bản thân tôi cũng kinh ngạc, thực ra không phải tôi không có ham muốn đối với hắn, chỉ là trong tiềm thức của tôi không ngừng trốn tránh mà thôi.

Tôi biết tôi không nên tiếp tục động tác này nữa, vì tôi biết nếu cứ như vậy mình sẽ làm ra chuyện gì, nhưng tay của tôi không ngừng lại được, vốn chỉ là thoa thuốc đơn giản lại biến thành sờ nắn có mùi sắc tình.

Tôi không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh lại, tôi không muốn chạm vào hắn, hiện nay hắn chỉ là một lão nam nhân, căn bản không đáng một xu để tôi chạm vào hắn. Nếu như hôm nay trên người tôi không có một văn tiền, hắn vẫn sẽ như năm xưa không chút lưu tình mà rời khỏi tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy tay của hắn đặt lên tay tôi.

“Đủ rồi, tôi không sao rồi. Tiểu Viêm, cám ơn cậu.”

Hắn dịu dàng cười với tôi, gần đây hắn cười càng lúc càng nhiều. Tôi đột nhiên hiểu ra rằng, vì hiện giờ tôi có tiền, cho nên mặc dù là gắng gượng hắn cũng sẽ luôn cười với tôi.

Tay của tôi dừng lại trên đùi hắn, tôi nhìn bàn tay khô ráp của hắn, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vì vậy tôi hung hăng hất tay hắn ra.

“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cậu chạm vào tôi.”

Tôi hung ác trừng nhìn hắn, hiển nhiên hắn chưa thể hoàn hồn lại từ sự dịu dàng vừa nãy của tôi, ngẩn ngơ nhìn tôi một lúc, sau đó thì nhắm mắt lại.

“Xin lỗi, tôi quên mất Tiểu Viêm rất ghét tôi. Nhưng, thật sự cảm ơn đã thoa thuốc cho tôi.”

“Phải đó, tôi hận cậu! Tôi hận không thể đích thân bóp chết cậu! Nhưng tôi sẽ không làm bẩn tay của mình đâu.” Tôi nói, rồi đè lên người hắn làm tư thế như muốn bóp cổ họng hắn, chỉ có điều trên tay hoàn toàn không dùng sức.

“Nếu như tôi chết có thể làm cho Tiểu Viêm vui vẻ, tôi có thể tự mình ra tay ….”

“Ai cho phép cậu chết hả? Ai cho phép, tôi muốn cậu đau khổ! Tôi muốn cậu sống không bằng chết!”

Tôi thô bạo xé chiếc khăn tắm của hắn, nhìn thấy bờ ngực yếu ớt trắng muốt, liền dùng tay sờ lên.

“Thân thể của cậu đã quen mùi đàn ông rồi phải không? Ông nội chết rồi chắc là cậu cô đơn lắm phải không? Tấm thân khô cằn này của cậu, có lẽ chỉ có lão già đó mới thích thôi?”

Tôi không biết mình đang nói cái gì, trong lòng của tôi chỉ có một ý nghĩ muốn xâm phạm hắn.

Tôi trở người hắn qua, dùng ngón tay tuỳ tiện chọt vào hậu huyệt hắn mấy cái, sau đó kéo dây kéo quần mình lấy phân thân ra đối chuẩn với hậu huyệt của hắn mà hung hãn cắm vào.

Tôi biết hắn chảy máu rồi, động tác của tôi càng thêm mãnh liệt, muốn phá nát hắn, muốn đâm xuyên hắn, muốn để cho hắn vĩnh viễn không thể quên tôi, cho dù chỉ nhớ đến sự thô bạo của tôi cũng được. Hắn từ đầu đến cuối không hề phản kháng, đối với sự thô bạo của tôi hắn cũng chỉ cố gắng đè nén thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu rên.

Tôi bắn ra tinh dịch xong, lùi ra khỏi người hắn, đem cơ thể bị thương của hắn vứt trên giường, còn tôi tránh vào trong phòng tắm.

Tôi mở vòi nước lạnh để nước xối lên đầu mình, tôi đã làm gì rồi, tôi rốt cục đang làm gì vậy? Sao tôi lại suy đồi đến mức đi cưỡng bức một lão nam nhân không chút nhan sắc kia?

Cái gì là tình cái gì là ái, đã đoạn tuyệt từ mười sáu năm trước khi hắn nhẫn tâm ruồng bỏ tôi! Tại sao tôi lại đưa hắn lên đây để tự dày vò mình? Tại sao tôi còn phải cam tâm tình nguyện sống trong nỗi ám ảnh mà hắn đã để lại cho tôi?

Tôi muốn hắn cút! Cút về vùng quê thối tha của hắn, được gã đàn ông nào đó bao cũng được, nhặt rác ăn cũng được, chuyện của hắn vốn không liên quan đến tôi!

Tôi thật sự đã hạ quyết tâm, nhưng quyết tâm yếu ớt như vậy sang đến ngày thứ hai đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi bị tôi đối xử như vậy, hắn hư nhược nằm trên giường gần một tuần mới khoẻ lại, nhưng có được một lần, tôi như ma xui quỷ khiến bắt đầu muốn có lần thứ hai, lần thứ ba ….

Làm tình với hắn một chút cũng không thoải mái, nhưng tôi thích ngược đãi làm với hắn, mỗi đêm, mùi vị tiến nhập vào cơ thể hắn làm tôi mê đắm, làm tôi phát cuồng.

Hắn giống như ma tuý, một khi đã nghiện rồi thì không cai được.

Lúc đầu mỗi ngày hắn gần như không xuống giường nổi, ngày tháng lâu dần, hắn cũng dần thích ứng được với sự thô bạo của tôi, có lẽ là vì trong vô thức tôi luôn hạ thủ lưu tình với hắn.

Ban ngày khi tôi không ở nhà, tiểu thúc lại ở trong nhà trồng hoa cỏ. Lúc đầu tôi không chú ý, mãi đến một ngày mùa xuân năm sau, tôi về nhà lúc buổi chiều, đột nhiên phát hiện trong vườn nở đủ loại hoa tươi đẹp đẽ, hương thơm nhạt dào dạt lên mặt, có một cảm giác như bị bao vây trong mùi của hắn.

Khi tôi đang đứng thẩn thơ trong vườn, thì đột nhiên cảm thấy có nước bắn lên người mình, nhìn chỗ nước bắn ra, tôi thấy hắn đang đứng trong luống hoa, cầm cái vòi nước màu đen.

“Xin lỗi, tưới trúng cậu rồi.”

Hắn đang cười, nụ cười nhu hoà tự nhiên, tuy trên mặt hắn không giấu được những nếp nhăn, nhưng vẫn làm cho những bông hoa kiều diễm xung quanh vì nụ cười của hắn mà mất đi màu sắc.

Giây phút đó, tôi phát hiện mình đã có được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc được kiến lập trên cơ sở tiền bạc cũng tốt, tôi đã có được hạnh phúc khát vọng bao nhiêu năm rồi. Những thứ tôi muốn không nhiều, tôi chỉ muốn khi tôi đi làm về nhà mệt mỏi được nhìn thấy hắn dịu dàng cười với tôi.

Từ hôm đó, mỗi ngày tôi luôn cố gắng về sớm, vì vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hình bóng hắn bận rộn trong luống hoa.

Có một hôm tôi về nhà, nhìn thấy hắn đang ngồi ngẩn ngơ trước một mầm cây con, tôi đi qua hiếu kì ngồi xổm xuống cạnh hắn.

“Đây là cái gì?”

Nghe thấy tiếng của tôi hắn giật mình, nghiêng đầu nhìn thấy tôi bên cạnh, hắn ngượng ngùng cúi thấp đầu nhìn mầm cây của hắn.

“Tôi ….tôi chỉ nghĩ, khu vườn này cần một cái cây.”

“Cây? Cây to hả? Cây gì vậy?”

“Cây táo.”

Nghe thấy đáp án của hắn tôi không nói gì nữa, mặt cũng bất giác mà hơi sượng đi.

“Tôi không có ý gì khác đâu, tôi ….tôi chỉ là muốn ăn táo thôi …. Thật đó!”

Lời nói đó càng làm rõ thêm tâm tư của hắn.

Tôi đứng dậy, xoay người đi vào nhà.

Cây táo, đối với chúng tôi mà nói là đặc biệt nhất. Tôi nhớ chính là từ cây táo trong vườn nhà trước đây đã khiến cho tôi phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn được.

Phải rồi, kì thực giữa tôi và hắn căn bản chính là một sai lầm.

Nhưng đến giờ tôi vẫn cố bảo vệ sự sai lầm này, hơn nữa còn muốn đễ nó tiếp diễn mãi mãi, sau đó mệnh danh cho nó là: Hạnh phúc.

Ngày tháng cứ như vậy đơn giản bình lặng trôi qua, tôi liều mạng kiếm tiền, tôi muốn làm cho mình càng giàu hơn, vì chỉ có như vậy tiểu thúc mới mãi mãi không rời bỏ tôi, cho dù chỉ là hạnh phúc giả tạo cũng được, cho đến khi tôi và hắn đều già rồi chết đi, như vậy hạnh phúc của bọn tôi sẽ không phải là sự giả dối ngắn ngủi nữa, mà là chân chân thực thực tiếp diễn cả đời.

Tôi ép mình phải càng cố gắng thêm, thậm chí còn thường xuyên đem công việc về nhà làm. Tôi muốn tiền, tôi muốn kiếm tiền đủ để chúng tôi dùng cả kiếp cũng không hết!

Tôi kiên trì giữ vững niềm tin, có tiền sẽ có hạnh phúc.

Người con gái tên Liêu Na đó tôi quen biết trong buổi triển lãm xe, nghe nói cô tôi là thiên kim tiểu thư của một tổng giám đốc công ty.

Kì thực nói là tình cờ gặp ở buổi triển lãm, chi bằng nói rằng có người đã cố ý sắp xếp cho tôi và Liêu Na “thân cận”. Một người đàn ông ba mươi tuổi cao to bảnh bao nhiều tiền của như tôi trước giờ luôn là tiêu điểm của xã hội nữ giới, chỉ cần một ánh mắt tuỳ ý của tôi, thì không biết có bao nhiêu nam nữ phải phủ phục.

Tôi rõ ràng là một người ưu tú như vậy. Nhưng mười năm nay, trong lòng tôi chỉ có một người, thậm chí tôi đáng thương đến độ phải dùng tiền để giữ lại người đó.

Trong mười lăm năm không có hắn, đã có bao nhiêu nam nữ từng tỏ tình với tôi, nhưng tôi chỉ tìm một thiếu niên ngoan ngoãn, bắt hắn đi phẫu thuật chỉnh hình, bắt hắn giả làm người kia. Trong mười lăm năm, tôi cũng chỉ lên giường với cậu thiếu niên thế thân đó, tôi thường cảm thấy mình ngây thơ đến tức cười.

Vì trước giờ không thay đổi người tình, cho nên tôi gần như không có vụ tai tiếng nào, vì vậy tôi càng trở thành đối tượng theo đuổi của những tiểu thư nhà giàu. Cho tới nay, chuyện những tiểu thư phú gia tự động tìm đến nhà vẫn không ngớt. Giả vờ ngây thơ cũng có, quyến rũ cũng có, thông thường chỉ cần tôi làm mặt lạnh quát họ mấy tiếng, họ sẽ không dám quấn lấy tôi nữa.

Nhưng người con gái tên Liêu Na này lại không giống, cho dù tôi có thô bạo với cô ấy đến đâu, cô ấy vẫn có thể tươi cười quấn theo. Bây giờ mỗi lần nhìn thấy nụ cười đáng chết của cô ấy, thì tôi liền có một niềm kích động muốn mướn sát thủ giết cô ấy.

Liêu Na con người này không biết nên nói là cô ấy quá cố chấp hay là quá biết cách đeo bám, bị cố ấy quấn lâu rồi, dần dần tôi cũng không còn ngại nữa, mặc cô tôi làm gì thì làm.

Buổi sáng hôm đó, tôi đang chăm chú nhìn bảng số liệu trên máy vi tính, điện thoại chợt reo lên, trên màn hình hiển thị một chữ tiếng Anh chướng mắt: Honey. Tôi biết nếu như không nghe, thì buổi sáng của tôi đừng hòng yên tĩnh.

Nhấn nút nghe, trước tiên tôi phải để điện thoại cách xa xa lỗ tai mình khoảng một mét, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thét của cô ấy từ bên kia: “ Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại của em chứ!”

Sau khi cô ấy la hét xong, tôi mới đưa điện thoại lại bên tai.

“Có chuyện gì?”

“Em đang ở dưới công ty.”

“Làm gì?”

“Hôm qua em và một người bạn đi trên phố thấy một chiếc ví, em muốn anh hôm nay đi mua với em!”

“Rất xin lỗi, đại tiểu thư, tôi còn công việc.”

“Anh thật sự là kẻ cuồng công việc mà! Công ty của anh lớn như vậy, bớt làm việc mấy tiếng cũng không chết đâu.”

“Tôi bớt làm mấy tiếng đồng hồ thì sẽ mất đi mấy trăm ngàn, cô đền cho tôi hả?”

“Cái gì chứ! Vậy em kêu ba em đến cho anh được không? Hay …hay là em đem tấm thân em đền cho anh thấy sao hả?”

Nghe ngữ khí kinh tởm của cô tôi, tôi hận không thể tắt điện thoại ngay lập tức.

“Nhan sắc của cô, tôi không thích.”

“Cố Viêm! Anh dám nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem! Lão nương tôi hôm nay sẽ tìm người đập công ty anh liền đó!”

Cô tôi đem hết những bản sắc anh hùng ra gào hét, còn may tôi kịp đem điện thoại ra xa.

“Cố Viêm, tôi không cần biết! Hôm nay nếu như anh không đi với tôi, thì tôi sẽ lên toà soạn báo Thương mại nói anh bội tình bạc nghĩa với tôi ….”

“Được rồi được rồi, đại tiểu thư tôi đi với cô được rồi chứ? Cô ngoan ngoãn ở dưới lầu chờ tôi mười phút, tôi sẽ xuống liền.”

“Vậy còn được!”

Tắt điện thoại, tôi nhìn qua loa bản báo cáo một lượt, sau đó giao nó cho giám đốc.

Vừa đến lầu một, từ xa đã nhìn thấy Liêu Na ăn vận thời trang gợi cảm, chiếc áo bó sát để trễ ngực ngay cả váy cũng ngắn củn cởn càng tôn thêm thân hình cao gầy hoàn mỹ của cô ấy, trên mặt Liêu Na chỉ đánh phấn mỏng, mùi phấn son cũng không nồng nặc như những phụ nữ khác.

Liêu Na tuy cá tính khó chơi, nhưng thực ra rất thẳng thắn thông minh lại không làm ra vẻ, toàn thân tràn trề mùi hương đặc biệt của phụ nữ, tôi thỉnh thoảng suy nghĩ, nếu như tôi thích cô ấy cũng là một việc tốt.

Cô ấy nhìn thấy tôi, mừng rỡ chạy qua, dùng cánh tay nhỏ nhắn của mình quàng qua tay tôi. Mới đi chưa được mấy bước, cô ấy đã dừng lại.

“Lại sao nữa?” Tôi hiếu kì hỏi.

Cô ấy đứng trước mặt tôi, ngón tay thon dài đặt lên cà vạt của tôi.

“Cà-vạt của anh bị lệch.”

Ngón tay của cô xiết lại mấy cái, sau đó mới thả ra, tiếp tục quàng tay dựa vào tôi, chúng tôi mới đi thêm được mấy bước nữa, tôi đã bị một người đang đi đến làm cho kinh ngạc.

Tiểu thúc lê cái chân trái khập khiễng đi về phía tôi, đến trước mặt tôi thì dừng lại.

“Tiểu … Viêm, cái này ….. sáng nay ra ngoài cậu quên mang theo cái này, tôi nhìn không hiểu là cái gì, nhưng tôi sợ nó quan trọng nên tự mình mang đến.” Hắn nói rồi cười lên, sau đó đưa cho tôi một bản báo cáo.

Tuy hắn đang cười nhưng nụ cười của hắn còn gượng gạo và khó xem hơn tất cả những lần trước.

Tôi cầm lấy tập hồ sơ, mặt không tỏ một chút biểu hiện nào nói câu: “Cảm ơn.”

Sau khi đưa đồ cho tôi xong, hắn thẳng thắn xoay người, bước từng bước khó xem rời khỏi.

Hắn mới đi được vài bước, Liêu Na bên cạnh tôi đã lớn tiếng hỏi: “ Người què này là ai vậy? Sao ông ấy lại ở nhà anh?”

Hắn chắc chắn đã nghe thấy câu hỏi của Liêu Na rồi, lưng của hắn hơi run lên.

“Là tiểu thúc của tôi.”

“Chân của ông ấy có trị được không? Anh có tiền như vậy sao không giúp ông ấy trị?”

Câu hỏi của Liêu Na đã nhắc nhở một vấn đề mà lâu nay tôi đã bỏ quên.

Tôi nhìn hắn gian nan lê cái chân nửa tàn phế đi ra khỏi toà nhà công ty, chợt nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước đây, một đêm mưa to, hắn cũng vì mang đồ cho tôi, mà nửa đêm chạy đến trường đại học tìm tôi. Đêm đó là lần đầu tiên tôi nhận biết được tình cảm mình dành cho hắn, cũng là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm của mình.

Tôi yêu hắn, chỉ đơn giản như vậy. Bất luận là trước đây hay hiện tại, đều chưa từng thay đổi.

Sau lần đó tôi chọn một ngày, sớm giao hết công việc cho cấp dưới, sau đó lái xe về nhà đón tiểu thúc.

Khi tôi về đến nhà, nhìn thấy tiểu thúc đang ngồi thơ thẩn một mình bên cây táo mà hắn trồng. Cây táo được hắn cố công bồi đắp đã cao được hơn một mét, cành lá non mềm giống như cảm giác mà hắn mang đến cho tôi.

“Tiểu thúc.”

Nghe thấy tiếng tôi kêu, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn tôi.

“Tiểu Viêm sao lại đột ngột quay về vậy? Quên đồ gì hả?”

Hắn khẩn trương đứng dậy, lê cái chân định đi, tôi lại nắm lấy cánh tay hắn.

“Không phải, tôi đến đưa thúc đi một nơi.”

“Đi, đi đâu?”

“Thúc theo tôi là được rồi.”

Tôi đỡ hắn chậm rãi đi ra xe, tôi để hắn ngồi vào chỗ trợ lí rồi mới lên xe.

Trên đường hắn lộ vẻ rất khẩn trương, mãi khi đến nơi hắn mới hơi thả lỏng.

“Tại sao lại đưa tôi đến bệnh viện?”

“Không tại sao cả?”

Tôi đưa hắn đến khoa chiếu xạ, Vương Bình làm ở khoa chiếu xạ là bạn cùng phòng thời trung học của tôi, quan hệ rất bền.

Vì là người quen, cho nên kết quả chụp hình của tiểu thúc có rất nhanh. Khi Vương Bình đem bản chụp X quang đặt trên màn hình, tôi vừa nhìn thì đã biết chân trái của tiểu thúc tình hình không được khả quang.

Sắc mặc của Vương Bình tỏ vẻ trầm trọng.

“Cậu rất thông minh, chắc cậu cũng nhìn thấy rồi, chân của thúc ấy ….”

“Như thế nào?”

“Có lẽ là không trị được.

“Sao có thể chứ!”

Vường Bình lấy ngón tay chỉ lên chỗ xương khớp mắt cá khác với người thường của tiểu thúc: “ Cậu xem ở đây, có lẽ đã bị tổn thương từ mười mấy năm trước rồi. Vì khi bị thương không được trị liệu và định hình, khi xương liền lại sẽ trở nên dị dạng. Nhiều năm như vậy duy trì không lo, bây giờ cho dù phẫu thuật nắn lại, có lẽ cũng không thể đi được như người bình thường. Sau này cậu phải chú ý đừng để cho thúc ấy làm những việc phải vận động chân, để tránh phần xương bị thoát vị đâm vào vùng thịt xung quanh. Hơn nữa thúc ấy hiện giờ đã có tuổi rồi, cơ năng sức khoẻ cũng thoái hoá dần, tôi thấy sức khoẻ của thúc ấy không được tốt lắm, tốt nhất cậu phải chú ý hơn, đừng để thúc làm việc cực nhọc nữa.”

“Thật sự ….không trị được sao? ……Bao nhiêu tiền cũng được mà ….”

“Cố Viêm, cậu nên hiểu rõ có những chuyện không phải có tiền là làm được.” Vương Bình lời thâm ý sâu vỗ vỗ vào vai tôi.

Rời khỏi bệnh viện, tôi lái xe chở tiểu thúc đi dạo đủ chỗ.

Ánh đèn lập loè trên đường phố chiếu lên gương mặt không có biểu hiện của tiểu thúc, khiến cho tôi không biết phải làm sao.

“Tiểu thúc, chân của thúc sao lại ….thành như vậy?” Tôi thông qua chiếc kính chiếu hậu, thỉnh thoảng nhìn sang tiểu thúc.

“Có một lần không cẩn thận trượt ngã từ cầu thang, sau đó không đến bệnh viện chữa nên trở thành như vậy.” Hắn nói xong, liền rơi vào cơn trầm lặng nhìn ra ngoài cửa xe.

Thực ra tôi đã đủ tốt với hắn lắm rồi, chân của hắn tàn hay không tàn căn bản không phải là chuyện của tôi, cho dù hắn có cơ thể hoàn hảo, tôi cũng không thể đem hắn ra trước mặt mọi người, nói cho mọi người biết quan hệ của tôi và hắn.

Huống hồ gì có lẽ ngày nào đó, tôi không còn tiền nữa, chắc chắn hắn sẽ lại không chút lưu tình mà bỏ rơi tôi.

Tàn thì tàn đi, có lẽ sự tàn tật của hắn sẽ làm cho hắn khi rời bỏ tôi sẽ không thẳng thắn như trước nữa.

Tôi không ngừng thuyết phục mình, nhưng tôi biết, tôi chỉ ghét người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, ghét người khác cười nhạo hắn là thằng què, ghét nhìn thấy hắn bị người khác làm tổn thương trong vô tình.

Người này là của tôi, vô luận tình yêu của tôi dành cho hắn vẫn còn bị tổn thương, nhưng chỉ có tôi mới có thể làm chủ.

Đọc truyện chữ Full