Trì Diễn Hạo tránh mặt Phái Nhiên.
Hắn quyết định trước khi tốt nghiệp đại học sẽ không nói với Phái Nhiên một câu nào.
Tên này là cặn bã sao, lấy cha mẹ của mình ra đùa thế này, sẽ bị sét đánh đấy.
Nếu Trì Diễn Hạo nói cha mình đã chết, cha sẽ đánh hắn chết trước.
Tuy rằng ở chung một phòng, nhưng muốn chiến tranh lạnh thì vẫn cứ chiến tranh lạnh thôi. Chẳng qua Trì Diễn Hạo thật không ngờ rằng, từ nhỏ hắn đã kết giao rộng rãi, từ trước đến nay chưa từng chiến tranh lạnh với bất kỳ ai, bây giờ hắn vừa vào đại học được một tuần, thêm ba tuần quân sự, hắn lại quyết định gây chiến với bạn cùng phòng.
Đủ thấy cái người tên Phái Nhiên này vô cùng xấu xa, bại hoại, vô liêm sỉ, hèn hạ, đốn mạt.
Không còn là con người mà!
Lúc này không phải là do đố kị điều khiển hắn, mấy đôi giày xinh đẹp đó cứ để gió cuốn đi đi, nếu có được những đôi giày xinh xắn đó đều là những người giàu có khốn nạn thế này, vậy thì Trì Diễn Hạo chính trực thiện lương đây không cần.
Ngay sau đó, chiến tranh lạnh giữa bọn hắn do Trì Diễn Hạo đơn phương phát động diễn ra. Hắn không thông báo cho thân bằng hảo hữu biết chuyện hệ trọng này, cũng không thông báo cho đối thủ của hắn là Phái Nhiên biết, dù sao muốn làm chuyện này cũng vô cùng đơn giản, hắn trước khi có hai ( ý chỉ Hạo + Nhiên) không phải vẫn đi một mình đó sao.
Buổi tối cuối tuần đầu tiên trong phòng chỉ còn lại ba người, Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên, Cung Kỳ Quân, ba người còn lại, hai người đã về nhà, một người hình như ra ngoài với bạn gái.
Tối cuối tuần vô cùng rảnh rỗi, chiều nay sau khi về đến phòng Cung Kỳ Quân liền nằm bò ra trước máy vi tính xem phim hoạt hình. Trì Diễn Hạo có chút buồn chán, tiện tay kéo ghế dựa đến cạnh Cung Kỳ Quân cùng xem phim với hắn. Lúc đó Phái Nhiên ngồi một mình trước bàn xem được nửa cuốn tạp chí, đứng lên tìm một đống đồ ăn vặt đặt lên bàn Cung Kỳ Quân.
Cung Kỳ Quân tiện tay cầm lấy gói to xé vỏ, ăn hai cái, rồi tiện tay chuyển sang cho Trì Diễn Hạo, lát sau tung chưởng đẩy (đồ ăn) trở về, ngoảnh đầu tỏ vẻ khinh thường đồ ăn vặt của Phái Nhiên.
Phái Nhiên đứng phía sau hai người ăn Bách Lực Tư (1), dường như hắn rất thích ăn thứ này, mua đủ loại mùi vị, trong tủ quần áo hắn cất Bách Lực Tư có vị tìm khắp cả nước cũng không có, ngoại trừ trái cây, hắn thích ăn cái này nhất, thích đến mức cơm cũng có thể không ăn.
Nhìn lại nhìn, Phái Nhiên nằm đè lên vai Cung Kỳ Quân, hỏi: “Đây là hoạt hình Nhật Bản?”
Cung Kỳ Quân gật đầu, rút một cây Bách Lực Tư trong gói bánh trên tay Phái Nhiên: “Của Nhật Bản, sao cậu biết?”
Phái Nhiên nói: “Nét vẽ của Âu Mỹ và Nhật Bản rất khác nhau.” Nói xong thuận tay đưa bánh cho Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo và Cung Kỳ Quân ngồi cách một nắm tay, nên trên cơ bản hắn và Phái Nhiên mặt dán sát mặt, vì không muốn chạm vào Phái Nhiên, hắn nghiêng đầu sang bên kia đã lâu, đau cả cổ.
“Ân?” Phái Nhiên khó hiểu nhìn hắn: “Cậu không ăn sao?”
Trì Diễn Hạo nhìn khe hở tối đen giữa bàn học và tủ quần áo, cố gắng kéo cái cổ mỏi lắc lắc đầu.
Phái Nhiên nghiêng đầu tự tiếu phi tiếu nhìn vào gáy Trì Diễn Hạo một lúc, đứng dậy, rời đi cùng với cái Bách Lực Tư Trì Diễn Hạo ghét bỏ.
Buổi tối Trì Diễn Hạo nằm trên giường có chút khó ngủ, hắn đã chơi game, đã xem xong tạp chí giày thể thao, đã lăn qua lăn lại một lúc lâu, trong đầu rối bời, tuy có hơi mệt nhưng vẫn không ngủ được. Ngày hôm qua kế hoạch gián tiếp ngăn chặn Phái Nhiên và Tô Nhạc tiếp xúc thất bại, hôm nay hắn lại quyết định chiến tranh lạnh với Phái Nhiên, một chuyện đổ vỡ kéo theo một chuyện khác, tại sao tất cả đều có liên quan tới tên Phái Nhiên đó?
Trì Diễn Hạo không muốn dính líu quá nhiều với nam nhân. Hắn đã sống hai mươi năm, hiện tại nam nhân liên quan gần nhất với hắn trừ cha hắn ra chỉ có Hỗn Hỗn, tên Hỗn Hỗn đó đi tìm gốc cây ba năm của hắn, bọn hắn cũng đã đánh nhau rất nhiều, bởi vì hắn theo đuổi nữ hài tử Hỗn Hỗn để ý.
Sơ trung là khoảng thời gian Trì Diễn Hạo phóng túng nhất, ngoại trừ bạn học trong trường, hắn cũng quen biết rất nhiều người tung lung bên ngoài, hắn có tiền, lại chịu chi tiền, hắn không cần tiền, lại chưa bao giờ kiếm ra tiền, làm sao hiểu được cay đắng của đồng tiền.
Nhà hắn có rất nhiều thuốc tốt, cha hắn không thường hút thuốc, thuốc này giữ làm quà tặng người khác. Hắn từng trộm vài cái cho bọn họ, thật ra những người đó cũng không có đầu óc, vài điếu thuốc đã có thể xưng huynh gọi đệ, Hỗn Hỗn so với bọn con gái còn dễ thu phục hơn.
Sau đó Trì Diễn Hạo trộm thuốc bị phát hiện, đương nhiên không tránh khỏi một trận đòn. Cha hắn đánh hắn bầm dập mặt mũi, trên cánh tay đầy vết roi, đó là lần cha đánh hắn nhiều nhất, hôm sau Trì Diễn Hạo không thể xuống giường, nhưng vẫn bị cha đá tới trường.
Đến lúc Trì Diễn Hạo lên trung học, không còn gặp Hồn Hồn nữa, qua lại với bạn bè sơ trung cũng dần ít đi, vì thế mới nói bạn ăn chơi không ai thật lòng, còn Hồn Hồn vẫn đi tìm gốc cây của hắn nghe nói sau đó vướng vào chuyện gì đó phải vào tù.
Thật ra ở trung học Trì Diễn Hạo có bạn, nhưng giao tình hai người không quá thân thiết, vẫn có qua lại, nhưng cũng chỉ đến đó.
Trì Diễn Hạo thích con gái như thế, đa phần là do cha tạo cho hắn bóng ma quá lớn. Con trai cùng tuổi làm bạn với hắn vẫn chỉ có Hỗn Hỗn, hai người thường không hòa thuận, trước kia chỉ có đánh nhau, thật đau lòng.
Nam sinh ngoại trừ Hỗn Hỗn, còn lại đều là bạn bè bình thường. Thời gian bọn họ ở cạnh Trì Diễn Hạo không nhiều không ít, nói chuyện với nhau cũng không ít không nhiều, không tốt đến mức kề vai sát cánh, cũng không đến nỗi phải ẩu đả với nhau, bọn họ và hắn là hai đường thẳng song song ngang hàng, tình cảm không quá sâu đậm, lúc đứt đoạn, cũng chẳng hề dài dòng dây dưa.
Trì Diễn Hạo phát hiện quan hệ của hắn với Phái Nhiên thật chẳng biết tại sao lại hơn thế. Ngày đầu tiên khai giảng đã bị ông ngoại hắn chỉ điểm, sau đó còn giúp Phái Nhiên làm rất nhiều thứ, gom quần áo, đổ rác bẩn, gọt vỏ táo, lau bàn, nấu nước, còn ngồi học chung với hắn một tuần.
Trì Diễn Hạo không lười, hắn không ghét giúp người khác làm một chút chuyện vặt, nhưng hắn không quen thân cận với con trai thế này, sau này không có kết hôn, thân thiết với nhau để làm gì?!
Dưới con mắt người khác, thật ra bọn hắn cũng không tính là quá thân thiết, nhưng quỹ đạo giữa hai người quả thật hơi thiếu song song, có cảm giác bị lệch đi một chút.
Vì thế chiến tranh lạnh là quyết định đúng đắn nhất, Trì Diễn Hạo nghĩ, chiến tranh lạnh là đúng đắn nhất.
Nhưng hắn vẫn ngủ không được, hắn cầm di động lên nhắn tin cho Tô Nhạc.
Tối nay Tô Nhạc hơi nhiệt tình, có lẽ là do cả ngày Trì Diễn Hạo không nhắn tin cho nàng. Thật ra hôm nay Trì Diễn Hạo cố ý không nhắn tin, con gái đa phần đều chịu loại lạt mềm buộc chặt này, Tô Nhạc cũng không ngoại lệ, Trì Diễn Hạo thực hài lòng.
Bọn họ nói chuyện rất lâu, vượt xa con số 5 tin nhắn mỗi ngày, Trì Diễn Hạo lười nhắn tin liền ngồi dậy gọi cho Tô Nhạc một lúc lâu, hắn và con gái trò chuyện với nhau vĩnh viễn không cạn đề tài, cuối cùng hắn hào hoa phong nhã hỏi Tô Nhạc ngày mai có rảnh một chút không.
Đương nhiên Tô Nhạc đang có rất nhiều chút rảnh, Trì Diễn Hạo dễ dàng hẹn với nàng lần đầu tiên.
Lúc nhắn tin hắn đã có chút buồn ngủ, đặt điện thoại xuống rất nhanh đã ngủ say, Cung Kỳ Quân vẫn trừng đôi mắt đầy tơ máu ngồi trước máy tính xem hoạt hình, còn Phái Nhiên hẳn đã ngủ từ sớm.
Sáng chủ nhật Trì Diễn Hạo dậy thật sớm, Phái Nhiên lại không ở trên giường cũng không có trong phòng, có lẽ đã ra ngoài dùng điểm tâm. Cung Kỳ Quân ngủ say như chết, hôm qua nửa đêm hai giờ sáng Trì Diễn Hạo tỉnh dậy hắn vẫn xem hoạt hình, có lẽ hôm nay chưa đến buổi chiều hắn chưa tỉnh dậy.
Trì Diễn Hạo hẹn Tô Nhạc trước cửa ký túc xá nữ, rất nhanh cô nàng xinh đẹp trong lòng hắn đã đến. Cuối tuần thời tiết khá tốt, Trì Diễn Hạo đi chơi với Tô Nhạc rất vui, bộ dạng hắn khá ổn, hào phóng, khéo nói, đầu óc nhanh nhẹn, còn thêm sự quan tâm săn sóc phái nữ đã được tôi luyện từ sơ trung. Tô Nhạc có lẽ đã cảm nhận được tình cảm của Trì Diễn Hạo với nàng, cả ngày bị chọc cười khanh khách, người ngoài nhìn vào hai người có lẽ là thập phần xứng đôi.
Hai người đi chơi cả ngày bên ngoài, đến lúc về trường, đã là bảy giờ tối.
Trì Diễn Hạo quay về ký túc xá, phát hiện ba người ngày hôm qua đi vắng đã trở lại, Cung Kỳ Quân và Phái Nhiên cũng đang ở trong phòng.
Nhìn thấy Trì Diễn Hạo trở về, Cung Kỳ Quân cười gian xảo.
“Cậu thật lợi hại, tớ nghĩ đến chiều cậu sẽ về, không ngờ tới tận bây giờ a.”
Bọn họ đều biết Trì Diễn Hạo hơi thích Tô Nhạc, cuộc gọi tối qua của hắn đã không thể nghi ngờ, phỏng chừng Cung Kỳ Quân đã thổi phòng cho toàn bộ ký túc xá đều biết.
Người khác cũng dùng ánh mắt thích thú nhìn hắn, Trì Diễn Hạo khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng: “Còn chưa nắm tay mà, chỉ đi chơi thôi.”
“Đi chơi mà đi cả ngày.” Cung Kỳ Quân nói, quay sang đặt chế độ chờ cho máy, hình như chuẩn bị trường đàm với Trì Diễn Hạo một phen: “Tớ thấy Tô Nhạc nhất định có ý với cậu.”
Trì Diễn Hạo vui khi nghe những thứ như thế, có điều là cẩn trọng vẫn không thể thiếu, không phải hắn đã biểu hiện rất rõ sao, xác định đã mở được cửa mối quan hệ hắn mới khoe ra.
“ Vẫn chưa theo bài bản mà.” Trì Diễn Hạo khoát tay.
Những người khác bắt đầu chế nhạo Trì Diễn Hạo, Trì Diễn Hạo cứ thích nghe những lời này, mặc kệ người ta nói mấy câu tâm lý hoạt động thế nào, hắn vẫn cứ vui vẻ.
Phái Nhiên đang chống cằm xa xa nhìn Trì Diễn Hạo bỗng nhiên mở miệng nói: “Trì Diễn Hạo, tới đây.”
Trì Diễn Hạo sửng sốt, có cảm giác như bị người khác lôi ratừ trong mộng, hắn không muốn sang, vì hắn đang chiến tranh lạnh với Phái Nhiên.
Nhưng Trì Diễn Hạo vẫn qua đó, vì nếu hắn quay đầu đi, không khí trong phòng nhất định sẽ đóng băng trong nháy mắt.
Là hắn chiến tranh lạnh với Phái Nhiên, hắn không muốn người khác nhìn thấy mình vừa khai giảng đã cãi nhau với người khác sau đó sẽ cho rằng mình là người khó ở chung. Hắn cũng không muốn người trong phòng cảm thấy khó xử, không muốn khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu.
Vì thế hắn bước sang.
Giường của Phái Nhiên ở cạnh cửa bên kia, trước mặt hắn đặt một cái laptop, màu trắng bạc, màn hình khá to.
Trước kia Phái Nhiên không mang máy tính đến đây, Trì Diễn Hạo còn chưa kịp nghĩ máy tính này ở đâu ra, anh trai tri kỷ Cung Kỳ Quân đã lên tiếng: “A, đúng rồi, hôm nay Phái Nhiên mua máy tính, kiểu dáng rất đẹp đúng không, hơn nữa cấu hình máy rất tốt, hơn một vạn nhỉ, ôi người nhà Phái Nhiên thật hào phóng, tớ mua máy tớ năm nghìn còn phải năn nỉ cha mẹ rất lâu…”
Phái Nhiên nghiêng người cười với Cung Kỳ Quân, cắt lời hắn: “Đừng khen nữa, nếu bây giờ cậu muốn chơi game, tới đây lấy đi.”
Cung Kỳ Quân một chút cũng không ngại ngùng, xông tới bê máy tính đi.
Đứng trước mặt Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo nhìn góc bàn, hắn đứng chắn ánh đèn, vẻ mặt Phái Nhiên thoạt nhìn có chút âm trầm.
“Gọt vỏ táo cho tớ đi.” Phái Nhiên nghiêng đầu nói, cũng không thèm nhìn Trì Diễn Hạo hắn.
Trì Diễn Hạo đã biết, Phái Nhiên tìm hắn chỉ có chuyện này.
Một đại nam nhân! Rốt cuộc da mặt dày đến cỡ nào mới có thể không chút khách khí như thế yêu cầu người khác gọt táo cho hắn?!
“Bởi vì tớ không biết gọt a…” Phái Nhiên nói, câu trả lời đáng xấu hổ thế này hắn lại nói ra không chút xấu hổ.
Trì Diễn Hạo tức giận hừ một tiếng: “Vậy cậu ăn cả vỏ đi!”
Hắn xoay người trở về chỗ ngồi của mình lấy quần áo sạch sẽ, lại cầm chậu rửa mặt và khăn mặt ra ngoài.
Phái Nhiên lập tức đứng lên đi theo hắn.
“Trì Diễn Hạo~.” Phái Nhiên gọi, thanh âm hơi giống làm nũng, như mèo con sáng sớm đòi chủ nhân.
Trì Diễn Hạo không thèm để ý đến hắn, vào phòng tắm, cởi quần áo treo lên móc, lúc chỉ còn quần lót mới nhớ ra Phái Nhiên vẫn đang đứng ở cửa nhìn, liền bước tới kéo rèm phòng tắm che lại.
“Trì Diễn Hạo~~” Phái Nhiên lại gọi.
Đương nhiên Trì Diễn Hạo vẫn không thèm để ý đến, lúc này không có ai bên cạnh, hắn không cần phải quan tâm đến những người trong phòng, hắn muốn chiến tranh lạnh cứ chiến tranh lạnh thôi.
Phái Nhiên gọi vài lần, vẫn không được đáp lại, nhưng hắn vẫn chăm chỉ gọi, kiên trì tuyệt đối còn hơn mèo.
Trì Diễn Hạo giận dữ hét lên: “Không được gọi tên tớ!”
Phái Nhiên bước hai bước vào phòng tắm, đứng trước rèm, tiếng nước chảy cũng không át được tiếng của hắn: “Vậy gọi cậu là gì? Hạo Hạo?”
“Hạo em cậu! Không được gọi tên tớ!” Trì Diễn Hạo tức giận tung chưởng lên rèm phòng tắm, tiếc thay hoàn toàn không tạo nên chút hiệu ứng uy hiếp nào.
“Tại sao a?” Phái Nhiên tò mò hỏi, người bình thường vô cớ bị hét như thế sẽ tức giận, thanh âm của hắn một chút cũng không tức giận, ngược lại hình như còn hơi cao hứng.
“Tớ không muốn nói chuyện với cậu!” Trì Diễn Hạo tức giận trả lời, không thể nhượng bộ tên Phái Nhiên mặt dày lừa đảo này được, nhất định phải một kiếm chính diện chọc thủng da mặt thật dày của hắn.
Phái Nhiên lại im lặng, hắn đứng bên ngoài một lúc sau, Trì Diễn Hạo nghe thấy tiếng bước chân hắn đi ra ngoài.
Trì Diễn Hạo không chịu được bắt đầu xem lại mình có hay không quá nặng lời, nhưng nghĩ đến Phái Nhiên cư nhiên dám đem cha mẹ ra lừa gạt người khác, cảm thấy lời mình nói có nặng cũng đáng.
Kỳ thật, sự thật chứng mình rằng, một chút hối lỗi đó của Trì Diễn Hạo, thật ra đã sai lầm rồi.
Tuần thứ hai khai giảng, tân sinh viên sẽ bắt đầu tự chọn môn học.
Tiết tự chọn đều vào buổi tối, Trì Diễn Hạo vốn muốn chọn giám định âm nhạc và thưởng thức linh tinh gì đó, hắn cảm thấy môn này dễ qua nhất. Lớp học bình thường cũng không có ích, đi học cũng chỉ nghe nhạc, nhưng môn tự chọn có vẻ dễ qua này có rất nhiều người chọn, Trì Diễn Hạo chậm chân, cuối cùng nhận cái môn thực vật gì đó.
Tô Nhạc chọn môn tiếng Anh, Trì Diễn Hạo không thể vì một nữ nhân chưa phải bạn gái mình mà rước lấy cái môn mình vốn không thể qua nổi. Còn những người trong phòng đa số đều chọn môn lịch sử thế giới, vẫn là môn học có chút rắc rối, đến lúc kiểm tra phải nhớ từ đông sang tây, Trì Diễn Hạo cho rằng như thế có hơi phiền phức.
Cung Kỳ Quân chọn mỹ thuật tạo hình, vô cùng hứng thú nha.
Về phần Phái Nhiên, hình như chọn môn điện ảnh, Trì Diễn Hạo đã không muốn biết, nhưng miệng Cung Kỳ Quân rất rộng.
Bởi vì Trì Diễn Hạo chọn môn này, nên hắn vô cùng thờ ơ, lớp học của hắn bắt đầu vào tuần thứ hai, mỗi tuần ba buổi hai tiết, tối thứ tư hắn còn ăn cơm cùng Tô Nhạc, suýt chút nữa đã đến muộn.
Sự thật là lúc Trì Diễn Hạo vờ vịt ôm tập sách chạy vào phòng học, hắn đã trễ rồi, tuy rằng chuông vào lớp chưa kêu, nhưng ông thầy này hình như vào học sớm hơn một chút.
Trì Diễn Hạo kêu to báo cáo, bước vào lớp, trong lớp đã chật kín người, Trì Diễn Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, hắn còn nhớ chọn môn này chỉ có vài chục người.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên màn hình máy chiếu là bộ phim “Đại Thoại Tây Du” không có tiếng.
Nghiên cứu thực vật không thể có “Đại Thoại Tây Du”(2), đây là thường thức phổ thông.
Trì Diễn Hạo sững sờ, lập tức nhận ra mình đã đi nhầm lớp học.
Cùng lúc đó hắn nghe một nam nhân ngồi hàng đầu tiên lớn tiếng nói với hắn: “Nhầm phòng rồi, bé cưng!”
Giọng con trai kia thật sự rất phóng đại, bộ phim trên màn ảnh không có tiếng động, hình như là âm thanh có vấn đề, ông thầy còn đang chỉnh lại.
Mấy người ngồi trước cũng nghe được câu này, bỗng nhiên nổ ra một trận cười ầm ĩ.
Trì Diễn Hạo không cần nhìn sang đó cũng biết được, người nói câu này là ai.
Nhưng hắn vẫn nhìn, bóng đèn chân không trong phòng rất sáng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phái Nhiên, hắn hung hăng liếc Phái Nhiên, xoay người chạy đi.
Nhưng thật không may, Trì Diễn Hạo không nhìn thấy bậc cửa, vấp chân một cái, bất quá dựa vào thần kinh vận động hơn người của hắn, cũng chỉ lảo đảo một chút, rất nhanh đã đứng vững.
Đúng lúc đó Phái Nhiên kịp thời lồng tiếng: “Bé cưng, cẩn thận.”
Lại thêm một trận cười to.
Trì Diễn Hạo quyết định hạ thuốc xổ vào đồ ăn vặt của Phái Nhiên, nhất định nhất định nhất định phải thuốc hắn.
(1):
(2): Tân Tây du ký hay Đại thoại Tây du (大話西遊, Tên tiếng anh: A Chinese Odyssey) là một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ, phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây Du Ký của nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm 1955 và nhận được phản ứng tích cực từ cả công chúng và giới phê bình.
(Trích Wiki :”) )
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia
Chương 6
Chương 6