DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia
Chương 19

Sau hôm đó Trì Diễn Hạo không nói chuyện với Phái Nhiên nữa.

Lúc này bầu không khí giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi, tuy rằng mấy ngày trước cũng không nói chuyện với nhau nhưng có lẽ là do tâm trạng của Phái Nhiên không đến nỗi nào, không khí trong phòng cũng xem như khá êm dịu. Bây giờ ngoại trừ Cung Kỳ Quân vẫn ngốc nghếch, vụng về, thiếu suy nghĩ ra, có lẽ những người trong phòng hẳn cũng cảm nhận được sự sắc bén trong bầu không khí giữa Phái Nhiên và Trì Diễn Hạo.

Vì thế Trì Diễn Hạo ở bên ngoài cả ngày, Đường Thư Bội là một lớp ngụy trang tốt, nàng quả thực rất chăm chỉ, ngoại trừ giờ lên lớp mỗi ngày hơn nửa thời gian còn lại đều dành cho thư viện hoặc phòng tự học.

Những ngày đầu tiên ở cạnh Đường Thư Bội rất thoải mái, bởi vì ở cạnh một người chỉ biết học liên tục như nàng chẳng có gì hay để nói, cũng không phải hao tổn tâm tư tìm đề tài trò chuyện. Trì Diễn Hạo chỉ cần ôm tập ngoại khóa ngồi bên cạnh nàng cả một buổi chiều, suy nghĩ mênh mang rồi lại tràn ngập cái nhìn cuối cùng Phái Nhiên dành cho Trì Diễn Hạo, ánh mắt đó gần như có thể tả bằng hai chữ “hung ác”.

Cũng phải thôi, sau ngày hôm đó Phái Nhiên không còn nhìn Trì Diễn Hạo nữa.

Tất nhiên Trì Diễn Hạo biết cách từ chối của mình rất tổn thương người ta, nhưng hắn cũng cảm thấy Phái Nhiên không hẳn đã rất thích hắn. Sau đó hắn có tìm hiểu qua, tình cảm giữa đồng tính với nhau cũng không có bao nhiêu là thật tình, loại người đùa cợt nhân gian như Phái Nhiên hẳn là cũng sẽ không “rất thích” Trì Diễn Hạo. Hắn như bất ngờ công khai đối đầu rồi đóng băng quan hệ của hai người thế này— thì Trì Diễn Hạo nghĩ rằng— có hơn một nửa nguyên nhân hẳn là do Trì Diễn Hạo từ chối như vậy khá thương tổn đến lòng tự trọng của hắn mà thôi.

Nhưng không biết tại sao, Phái Nhiên không nhìn Trì Diễn Hạo nữa, Trì Diễn Hạo ở trong phòng lại càng cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Trong mấy ngày này Trì Diễn Hạo thật thèm muốn được vô tâm vô phế như tên Cung Kỳ Quân kia, anime manga, bạn gái cao trung, ăn rồi ngủ, đó là toàn bộ cuộc sống của hắn, dù cho bị người khác nói xấu hắn cũng chỉ cười trừ, hoàn toàn không quan tâm đến, hai ngày sau có thể hắn còn tìm người đã nói xấu mình kề vai sát cánh ra ngoài ăn cơm.

Bất quá ở cạnh Đường Thư Bội cũng vẫn có mâu thuẫn. Trì Diễn Hạo có không ít thói quen xấu Đường Thư Bội không thích, ví dụ như Trì Diễn Hạo rất thích nhịp chân, đôi khi còn gác chân lên ghế trong phòng tự học, cái nào nàng cũng hết sức ngăn cản, không ngờ Đường Thư Bội quả thực có hơi bắt bẻ mấy thứ lẻ tẻ. Sự chiều chuộng và bảo vệ hết mình của Trì Diễn Hạo dành cho bạn gái của mình Đường Thư Bội cũng không thích, tuy trông vô cùng mảnh mai và yếu đuối nhưng thực ra nàng rất cứng rắn và bướng bỉnh.

Hình mẫu con gái mạnh mẽ thế này có lẽ là kiểu duy nhất Trì Diễn Hạo không chịu nổi, bởi vì các cô gái mạnh mẽ đều có một chút đặc tính của nam nhân, đại khái là Trì Diễn Hạo hơi quá mẫn cảm với mấy cái khí tức của đực rựa.

Không ngờ cô bạn Đường Thư Bội cả mái tóc cũng có hơi nhàn nhạt nhưng bên trong lại hết sức cứng cỏi, một cô gái mềm mại tựa lông vũ lại chứa một tảng đá trong tim— Trì Diễn Hạo cảm thấy có hơi ngạc nhiên, hắn ở cạnh Đường Thư Bội chưa đến hai tuần, giờ đây dần dần có hơi sợ nàng.

Ngày chủ nhật của tuần thứ hai, Trì Diễn Hạo muốn ra ngoài hẹn hò với Đường Thư Bội, Đường Thư Bội thực sự là cô nàng dịu dàng nhất nhưng lại thiếu nữ tính nhất hắn từng gặp qua, thậm chí hai người còn chưa từng dạo phố cùng nhau, nhưng Trì Diễn Hạo vẫn bị từ chối.

Đường Thư Bội nói nàng muốn vào thư viện tìm tư liệu, Trì Diễn Hạo không hiểu nàng suốt ngày tìm tư liệu còn tư liệu nào để mà tìm nữa. Cuộc sống trong thư viện ban đầu còn khiến người ta dạt dào hứng thú nhưng qua hai tuần Trì Diễn Hạo đã sớm chán đến không chịu được, thậm chí hắn còn không muốn đến gần thư viện trong vòng bán kính 100m.

“Hôm nay cậu… ra ngoài một lần được không? Học phải đi đôi với chơi mà…” Trì Diễn Hạo nói, hắn rất ít khi trái lời bạn gái, nhưng ngày hôm nay tất phải thuyết phục được Đường Thư Bội, hắn thực sự không muốn tới thư viện nữa, nhưng cũng không muốn về phòng, chỉ cần nghĩ ở cùng một không gian với Phái Nhiên thôi cũng đủ khiến hắn ngạt thở.

Đường Thư Bội vẫn trông có vẻ rất ngoan ngoãn, đôi mắt dưới hai cái đít chai dày cộm của nàng thực ra rất đẹp. Từ khi hai người bắt đầu hẹn hò Trì Diễn Hạo đã nghĩ sẽ mua cho Đường Thư Bội thật nhiều quần áo đẹp, còn phải lắp cho nàng một cặp kính sát tròng, ngoài ra phải dắt nàng đi làm tóc rồi mua tặng nàng thật nhiều mỹ phẩm, Trì Diễn Hạo cảm thấy Đường Thư Bội sẽ trở thành một mỹ nữ không thua kém Tô Nhạc.

Chẳng qua Đường Thư Bội quả thực là loại người Trì Diễn Hạo chưa bao giờ biết đến.

“Hay cậu cứ về trước đi, hôm nay tớ phải ở thư viện đến muộn…” Đường Thư Bội nói, chẳng hề thẳng thừng nói “không” mà chỉ ngụ ý rõ mình sẽ làm gì.

Trì Diễn Hạo gãi gãi đầu, hắn không hiểu được Đường Thư Bội, quả thực không thể hiểu được. Hắn cho rằng áp lực trong phòng trọ có thể thư giải khi ở bên cạnh bạn gái, nhưng thực ra Đường Thư Bội cho hắn cũng chỉ có áp lực.

Trì Diễn Hạo là kiểu người không thể nào ngồi yên một chỗ, hắn còn chưa tính toán được nhân sinh của mình, hắn không có lý tưởng, thành tích cũng như đầu óc đều rất bình thường, hắn là loại người chỉ cần ngày qua ngày thật vui vẻ là đã đủ.

Còn Đường Thư Bội có lý tưởng và mục tiêu phấn đấu của riêng mình, nàng đã trù tính hết toàn bộ tương lai, hơn nữa nàng thông minh, thành tích tốt, suy nghĩ của nàng đáp ở tương lai, không phải là hiện tại.

Bọn họ lệch nhau rất rất xa rồi.

Hai người im lặng một hồi lâu, Trì Diễn Hạo nhìn thấy Đường Thư Bội len lén liếc đồng hồ đeo tay của mình, có lẽ là muốn đến thư viện thật nhanh.

Trì Diễn Hạo mệt mỏi thở dài, rốt cuộc cũng hỏi: “Tiểu Đường, tại sao cậu… lại thích tớ…?”

Từ khi quen nhau cho đến bây giờ Trì Diễn Hạo chưa từng hỏi Đường Thư Bội vấn đề này, tất nhiên Đường Thư Bội cũng không nói. Hai người khi ở cạnh nhau đa phần chỉ nói những chuyện rất bình thường, chẳng hạn như bài học các thầy cô giảng trên lớp, một chủ đề quá bình thường, đó là loại đề tài từ trước đến nay khi Trì Diễn Hạo trò chuyện với người khác chưa bao giờ gặp phải.

Đường Thư Bội bị hỏi như thế có hơi đỏ mặt, nàng cúi đầu đẩy đẩy mắt kính, cúi đầu “Ừm” một tiếng.

Trì Diễn Hạo nhìn nàng, hắn thực sự cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rối như một cuộn len, hoàn toàn khác xa với dự tính trước khi lên đại học.

“Tớ cũng không biết, hồi đó lúc cậu đánh nhau với Lục Đức Minh tớ mới biết cậu, sau đó nữa thì tớ cứ để ý đến cậu hoài…” Đường Thư Bội nói.

Không ngờ cuối cùng nàng cũng bằng lòng nói ra.

Mặc dù Đường Thư Bội đã nói vậy nhưng không hiểu sao trong lòng Trì Diễn Hạo vẫn chẳng có chút vui vẻ, nếu là trước đây trong đầu hắn nhất định sẽ xuất hiện vài ý nghĩ như là: “Hào quang của mình quả nhiên phải gây chú ý mới được phát hiện nha”, nhưng hôm nay hắn cảm thấy có chút mông lung.

Đường Thư Bội lần thứ hai cúi đầu nhìn đồng hồ, Trì Diễn Hạo phẩy phẩy tay: “Cậu đi đi, tớ hơi mệt, hôm nay không theo cậu, tớ về phòng ngủ là được rồi.”

Đường Thư Bội gật đầu, xoay người rời đi, lúc đi còn quay đầu lại nhìn Trì Diễn Hạo, dường như nàng có chút lo lắng, Trì Diễn Hạo cười cười để nàng an tâm, cũng xoay người đi về hướng ký túc xá.

Nhưng Trì Diễn Hạo không về phòng.

Sau cùng hắn gọi điện thoại cho Phái Hinh, trước đây Trì Diễn Hạo nghĩ rằng nếu mình đã có bạn gái thì không nên quá mức thân thiết với các nữ sinh khác, huống chi hắn còn không biết Đường Thư Bội có phải họ hàng với Hoạn Thư hay không, vì thế nên có một khoảng thời gian không ra ngoài với Phái Hinh.

Phái Hinh rất nhanh đã tới họp mặt với Trì Diễn Hạo , thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, không u ám như lần cuối cùng hai người gặp nhau, hơn nữa An Nhất Hạc cũng đến cùng Phái Hinh, có lẽ hai người đã giảng hòa.

Thế rồi bọn họ vẫn như những ngày xưa, ra ngoài hoang phí cả một buổi chiều. Chiều hôm đó cuối cùng Trì Diễn Hạo đã hiểu vì sao lại cảm thấy khi An Nhất Hạc nói chuyện với Phái Hinh vô cùng dịu dàng, cử chỉ dành cho Phái Hinh vô cùng thân mật, hơn nữa cả ánh mắt khi nhìn Phái Hinh lại càng ấm áp.

Vốn dĩ Trì Diễn Hạo chỉ nghĩ An Nhất Hạc và Phái Hinh đều là con gái, tình cảm tốt hơn bình thường một chút thôi.

Hốt nhiên Trì Diễn Hạo lại nhớ tới ánh mắt trước kia Phái Nhiên nhìn hắn, ánh mắt ấy giống hệt ánh mắt An Nhất Hạc dành cho Phái Hinh. Nhớ đến đôi mắt hơi nheo lại đó, đột nhiên hắn thấy cả người run rẩy.

Bất quá bọn họ vẫn chơi rất vui, tối đó khi phải trở về trường Trì Diễn Hạo lập tức cầu mong trong phòng đừng chỉ có hai người Phái Nhiên và hắn, bởi vì hôm nay là chủ nhật.

Lời khẩn cầu của hắn quả thực linh nghiệm, khi trở về hắn nhận thấy trong phòng tuy không có Xá Trưởng, nhưng cả ba người còn lại đều đang có mặt.

Chủ nhật tuần trước vì phòng chỉ còn lại hai người Phái Nhiên và hắn, Trì Diễn Hạo còn hận không thể được ôm chăn gối qua phòng kế bên ngủ nhờ cơ.

Nhưng hắn lại bị phòng kế bên đuổi về chỉ bằng một câu: “Sợ Phái Nhiên ăn thịt hả?”, tuy chẳng qua người ta chỉ thuận miệng đùa một chút nhưng Trì Diễn Hạo quả thực không còn tâm trạng nào đùa tiếp với người ta.

Tối chủ nhật đó Trì Diễn Hạo đeo tai nghe nằm trên giường, đối mặt với cái trần nhà. Sau khi tắt đèn trong phòng chỉ còn lại một màn đen, chỉ có tiếng nhạc mở to trong tai của hắn lại càng vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Sau đó Phái Nhiên có điện thoại, Trì Diễn Hạo lại vặn âm lượng to một chút để bản thân khỏi phải nghe thấy tiếng nói của Phái Nhiên. Dạo này điện thoại của Phái Nhiên có nhiều hơn trước, trước kia chiếc điện thoại di động sang quý của hắn bình thường đều rất im lặng, nhưng gần đây cái máy nhỏ đó có hơi bận rộn hơn.

Trì Diễn Hạo nghĩ, hay là Phái Nhiên đã có đối tượng mới rồi, Phái Nhiên nhất định sẽ không rót quá nhiều tình cảm vào một người, quả thực Trì Diễn Hạo đã lãng phí hết nửa năm của hắn.

Trì Diễn Hạo rất ghét chiến tranh lạnh với người khác, cảm giác giữa hai người khi chiến tranh lạnh luôn làm hắn cảm thấy bất an, cho nên nếu như cãi nhau với bạn bè rồi giận nhau, hầu như Trì Diễn Hạo bao giờ cũng là người chủ động làm hòa.

Trước kia Trì Diễn Hạo luôn mồm nói muốn chiến tranh chiến tranh với Phái Nhiên, thực có chiến tranh rồi hắn lại nghĩ mình sắp bị bầu không khí u ám lạnh lẽo ngột ngạt đó ướp đá mất.

Hắn không chịu được, hắn thực sự không chịu được khi chỉ có hai người trong phòng thì vẻ mặt Phái Nhiên lại trầm xuống, trông như rất khó chịu còn chẳng chịu nói tiếng nào, hắn cũng không chịu được khi Phái Nhiên nói đùa với người khác thì như cố tình bỏ quên một mình hắn, hắn cũng không chịu được bầu không khí sắc bén chết người mà Phái Nhiên tỏa ra, cái sắc bén đó tựa như đang nói với Trì Diễn Hạo “Cậu rất đáng ghét.”

Nhưng Trì Diễn Hạo không dám bắt chuyện với Phái Nhiên để phá lớp băng rất dày này, hắn biết hai người bọn họ không thể nào giảng hòa, vì bọn họ không chỉ đơn giản như bạn bè bình thường cãi nhau.

Trì Diễn Hạo nghĩ, chi bằng Phái Nhiên cứ thiệt tình đánh nhau với hắn đi, vậy còn dễ chịu hơn một chút.

Khi trở về phòng, Trì Diễn Hạo lập tức đi tới chỗ ngồi của mình, Phái Nhiên tựa vào bàn của Cung Kỳ Quân, không biết đang xem cái gì, hai người nói nói cười cười trông vô cùng vui vẻ.

Cung Kỳ Quân thấy Trì Diễn Hạo đã về liền ngẩng đầu lên gọi hắn: “Qua đây coi nè, cái phim này coi chết cười đó.”

Trì Diễn Hạo quay lại nhìn, thậm chí Phái Nhiên không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nhìn vào màn ảnh.

Ngực Trì Diễn Hạo có hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn cứ qua đó.

Nhưng khi hắn vừa bước đến, Phái Nhiên đã quay đầu rời đi.

Cung Kỳ Quân lại gọi Phái Nhiên: “Cậu không coi à?”

Phái Nhiên thậm chí không thèm quay lại, trả lời: “Không coi.” Thanh âm hoàn toàn không còn thoải mái như vừa rồi, tựa như sự xuất hiện của Trì Diễn Hạo đã làm phá tan đi hứng thú của hắn.

Trì Diễn Hạo đứng cạnh Cung Kỳ Quân, cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nhẹ nhàng bóp một cái, đó có mấy thứ bên trong bị ép ra ngoài, khiến hắn bất giác cắn chặt hàm răng.

Cung Kỳ Quân quả là một tên đầu đất chuẩn mực, hắn vẫn không nhìn ra Phái Nhiên và Trì Diễn Hạo có vấn đề, gọi Phái Nhiên không được bèn quay lại tràn trề hứng thú bảo Trì Diễn Hạo xem đoạn phim kia.

Trì Diễn Hạo cúi đầu nhìn đầu của Cung Kỳ Quân, khóe mắt thấy Phái Nhiên đang ngồi ở chỗ của mình, lại cầm lên điện thoại lên chuẩn bị nhắn tin.

Tối nay tất cả mọi người đều có mặt trong phòng, Trì Diễn Hạo vẫn thấy rất khó chịu như hôm trước.

Hắn còn chưa xem hết đoạn phim đó, bỗng dưng Phái Nhiên đứng dậy gọi tên mọi người.

Gọi từng người từng người, tất nhiên không gọi Trì Diễn Hạo.

Trì Diễn Hạo vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, thậm chí Cung Kỳ Quân cũng ngẩng đầu lên nhìn Phái Nhiên.

Trì Diễn Hạo lại nghe thấy giọng nói của Phái Nhiên vang lên, hắn nói: “Có lẽ qua hai tuần nữa tớ sẽ dọn ra khỏi ký túc xá.”

Cả phòng thổn thức ngạc nhiên một hồi, trong phút chốc Trì Diễn Hạo nghĩ rằng trái tim của mình đã ngừng đập, không, không xác định được là ngừng đập hay là đập nhanh hơn, Trì Diễn Hạo không nhìn thấy đoạn phim đang chiếu trên màn hình máy tính, trong đầu hắn giờ đây tràn đầy giọng nói của Phái Nhiên.

Xá Trưởng hỏi một câu, Trì Diễn Hạo không nghe rõ, hắn chỉ nghe Phái Nhiên trả lời: “Cũng không phải là quá đột ngột, trước khi lên đại học ông ngoại đã muốn tớ ở ngoài một mình, sau đó tìm cho tớ một cô giúp việc, chẳng qua tớ muốn ở đây mà thôi…”

Cung Kỳ Quân lại hỏi gì đó, Trì Diễn Hạo vẫn không nghe được, trong tâm trí hỗn loạn của hắn giờ đây chỉ có thanh âm của Phái Nhiên. Phái Nhiên đang cười, cười rất đen tối, lời nói của hắn cũng cực kỳ mờ ám: “Không phải ở với bạn gái… Nhưng mà nhanh thôi…”

Trì Diễn Hạo lúc này đã không rảnh để đi tự hào mình đoán đúng chuyện Phái Nhiên có bạn gái mới.

Phái Nhiên lại nói: “Các cậu có thể qua chơi, chẳng những hôm chuyển phòng các cậu có thể đến, mà còn sau này cũng có thể… Đừng lo sẽ làm phiền bạn gái tớ, cô ấy thích náo nhiệt…”

Còn có thêm mấy câu như là “hai phòng ngủ”, “phòng trống cho các cậu thuê” vân vân, Trì Diễn Hạo đã không còn tâm trạng nào để nghe hết.

Phái Nhiên có bạn gái mới rồi, sẽ nhanh chóng dọn ra khỏi ký túc xá.

Hơn nữa hắn thông báo tin này với tất cả người trong phòng, chỉ “quên” duy nhất một mình Trì Diễn Hạo.

Trì Diễn Hạo ngẩn ngơ, Cung Kỳ Quân lay lay hắn, gương mặt vô cùng vui vẻ nói với Trì Diễn Hạo rằng: “Phái Nhiên sẽ dọn ra ngoài, hôm dọn nhà sẽ đãi khách.”

Trì Diễn Hạo cố gắng kéo khóe môi lên thành một nụ cười, nhìn Phái Nhiên, Phái Nhiên đến bây giờ vẫn không thèm nhìn hắn, đang cười nói với Xá Trưởng, rất có phong cách tránh né ánh mắt của Trì Diễn Hạo.

Trì Diễn Hạo đau không chịu được.

Trước đây hắn thậm chí còn nghĩ rằng hắn và Phái Nhiên là bạn tốt, tuy hắn không thích đánh bạn cùng mấy thằng con trai, nhưng hắn thực sự đã xem Phái Nhiên là bạn thân.

Chỉ vì hắn từ chối Phái Nhiên nên cả bạn cùng lớp cũng không làm được sao?

Trì Diễn Hạo lại cắn răng, cúi đầu nhìn xuống đất.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nói mình và người này người nọ không tốt thế này thế kia, bởi vì Trì Diễn Hạo nghĩ như vậy sẽ khiến cho người nghe cũng cảm thấy khó chịu, tuy rằng có thể trong bụng hắn đã phỉ báng người hắn ghét đã lâu lắm rồi. Kể chuyện này với bạn cùng phòng lại càng không thể, dù sao mọi người phải sinh hoạt cùng nhau những bốn năm, ví dụ như chiến tranh giữa hắn và Phái Nhiên, hầu như mọi người trong phòng đều biết bọn hắn bất hòa, nhưng hiểu rõ và nói thẳng ra dù sao cũng không giống nhau.

Trì Diễn Hạo không muốn những người trong phòng cảm thấy khó chịu, nhưng hôm nay đầu óc hắn đã cháy thành tro, hắn chập mạch rồi, tựa như Phái Nhiên đâm vào tim hắn một đao, hắn khó chịu đến mức không thèm bận tâm tới bất kì điều gì nữa.

Trì Diễn Hạo cúi đầu kêu: “Phái Nhiên.”

Vì một tiếng này, cuối cùng Phái Nhiên cũng đưa mắt nhìn Trì Diễn Hạo lần đầu tiên, sau tròn hai tuần.

Trì Diễn Hạo vẫn cúi đầu, hắn nghe thấy thanh âm của mình đang vang lên: “… Cậu… lúc này… có phải thấy tớ rất đáng ghét không…”

Trước kia dù thế nào Trì Diễn Hạo cũng nhất định không nói ra những câu thế này, ghét thì cứ ghét đi, hắn biết chắc chắn có rất nhiều người ghét hắn, hắn không thể nào bận tâm đến từng người, chỉ cần coi trọng những người thích hắn là tốt rồi.

Nhưng tại sao, cứ cố chấp Phái Nhiên ghét hắn lại khiến hắn khó chịu như vậy.

Trì Diễn Hạo nghĩ nước mắt của mình hình như sắp rơi ra rồi, vì thế hắn đành cúi đầu, cắn răng thật chặt.

Cả căn phòng lặng im, cuối cùng Cung Ký Quân cũng phát hiện có điều gì đó không đúng.

Trì Diễn Hạo cảm thấy quả nhiên mình không nên hỏi câu này khi tất cả mọi người đều có mặt ở đây.

Im lặng kéo dài một lúc lâu, cho đến khi người khác ngồi cũng thấy khó yên, bỗng dưng Phái Nhiên cất tiếng nói.

Trì Diễn Hạo không nhìn Phái Nhiên, nên không thấy vẻ mặt của hắn là như thế nào, nhưng nhất định là vô cùng khinh bỉ và lãnh khốc, trong đôi mắt đầy ánh xuân kia bây giờ là cái gì nhỉ, dù sao thì chắc chắn cũng không có một chút tiếu ý nào sót lại.

Bởi vì Phái Nhiên nói: “Đúng đó… Quả thực rất đáng ghét…”

Sau đó cả phòng lại tiếp tục yên lặng, Phái Nhiên vừa cười vừa nói gì đó với Xá Trưởng, rồi xoay người ra ngoài gọi điện thoại. Cung Kỳ Quân quay đầu bối rối nhìn Trì Diễn Hạo, ngay cả một nụ cười giả tạo Trì Diễn Hạo cũng không nặn ra được, đành kéo kéo khóe môi cứng đờ rồi cúi đầu đi về chỗ của mình.

Đọc truyện chữ Full