Sau một phen mới đưa Tiểu Đông Tây ngồi trở lại trên ghế, Phong Nhã vỗ vỗ hắn, lại lấy một khối bánh đậu xanh đặt vào bên miệng hắn:” Yên tâm đi, còn nhiều lắm, sẽ đủ cho ngươi ăn no.”
Nghe thấy hương vị ngọt ngào xông lên mũi, Y Ân liều mạng nuốt nước miếng, rồi mới nho nhỏ giọng hỏi: “Cái kia. . . . . . Mẫu thân của ngươi có hung hăng không?”
“Mẫu thân?”Phong Nhã nhíu mày, tiểu quỷ này không lẽ còn muốn chừa một khối cho mẫu thân hắn? “Nàng sớm đã chết.” Có quỷ mới còn nhớ nàng có hung hăng hay là không.
“Kia. . . . . . Kia. . . . . .”Y Ân đại khái hiểu được chết là như nthế nào, cắn cắn môi sợ hãi hỏi: “Ăn nhiều một chút, nàng sẽ không tức giận a?”
Đệ đệ từng nói qua, đã chết chính là mất, nếu mẫu thân qua đời, vậy có phải hay không có thể ăn nhiều một chút a? Trước kia lúc ở nhà Y Nhi nếu có thể ăn ít liền tận lực ăn ít, chỉ sợ làm cho mẫu thân mất hứng. Chính là Y Nhi hiện tại thật đói, phụ thân cùng mẫu thân lại qua đời, người này nói có thể ăn. . . . . . Kia Y Nhi, ăn nhiều một chút được không?
“Ta nói cho ngươi ăn ngươi liền ăn, bất kể nàng có tức giận hay không ?”Phong Nhã chửi nhỏ, đem cả khối bánh đậu xanh nhét vào miệng hắn.
“Ân. . . . . . Ân. . . . . .”Y Ân hoảng sợ, cả miệng đều là điểm tâm, thực vất vả mới nuốt xuống hết. Phong Nhã mỉm cười cho hắn uống một miệng trà.”Ăn chậm một chút, không ai giành ăn với ngươi đâu!”
“Ân. . . . . .”Y Nhi mới không có. Y Ân uống ngụm trà, cuối cùng cũng nuốt xong miếng bánh đậu xanh, hô một hơi, lại a một tiếng, ngẩng đầu lo lắng hỏi Phong Nhã đang ôm lấy hắn: “Ngươi có đói bụng không?” Thực kém cỏi, Y Nhi chỉ lo ăn một mình , quên người này đang rất đói bụng!
Phong Nhã nhìn trước mắt thấy Tiểu Đông Tây cắn cắn môi dưới, vẻ mặt ảo não lo lắng, nhịn không được cúi đầu cắn lấy cái miệng nhuận hồng nhỏ nhắn. Y Ân kinh hô, có cái gì đó ẩm ướt, mềm mại xông vào trong miệng không ngừng lùng sục.”Ân. . . . Y Nhi. . . . . . Không có. . . . . .”Đồ vật này nọ đều đã bị Y Nhi ăn sạch rồi, miệng đã không có a!
Y Ân để mặc hắn, nghĩ muốn giải thích, lưỡi lại bị hút và bị quấn lấy. Sau một lúc lâu, Phong Nhã mới buông ra, Y Ân thở hổn hển, sắc mặt đỏ hồng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt hấp háy mang theo vẻ mặt áy náy, nói: “Thật xin lỗi a, miệng đã không có, ta đều ăn xong rồi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)
Chương 15
Chương 15